An nhiên gặp nguy, bốn bề động (3)
← Ch.128 | Ch.130 → |
An Nhiên không biết bản thân mình bị tập kích mà lại bị nhiều người biết được như vậy, đồng thời cũng không biết được những người đó vì cô mà sắp xếp nhiều người ngầm theo cô.
Khi Tống Chính Hạo dẫn An Nhiên đến biệt thự, biểu cảm của An Nhiên luôn lạnh.
Khi An Nhiên tới, người của An Nhiên đều chờ ở nơi tốt, An Nhiên cũng không để
Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo lại đây, tuy cô không muốn giấu diếm lão soái ca cái gì, nhưng người của cô vẫn không nên xuất hiện trước mặt anh.
"Chính là nơi này." Tống Chính Hạo chỉ chỉ biệt thư, hít một hơi sâu, khi hắn nhìn về An Nhiên biểu tình có chút e ngại, "Tôi không lừa cô, thật sự không lừa cô."
Trong mắt Lưu Quang Tú xẹt qua một tia châm chọc, chỉ bằng vài người này có thể đối phó được với sư phụ? Chỉ cần bọn họ gặp được sư phụ, nhóm người này chỉ có một con đường chết.
Tầm mắt của An Nhiên nhìn xung quanh một vòng, thấy một ánh sáng mỏng manh ở một khu bóng tối, An Nhiên thở dài, tiền đà nhìn Phó Quân Hoàng nói:
"Lên xe chờ em, đến lúc đó... "
An Nhiên còn chưa nói hết lời, Phó Quân Hoàng đã mở cửa xe đi xuống.
Đáy lòng An Nhiên hoảng hốt, vội vàng xuống xe, lập tức nắm lấy tay anh, ánh mắt gắt gao trừng anh!
Trong màn đêm quá tối, An Nhiên không thấy rõ biểu cảm của Phó Quân Hoàng, nhưng cô cảm thấy, biểu cảm của anh hiện là đang cười.
"Đi nhanh đi." Anh nắm tay cô, sau đó đem tay cô để vào túi áo của bản thân, đem ấm áp cho cô.
Nửa đêm mùa đông, đương nhiên là rất lạnh.
An Nhiên biết bản thân mình đã sai, sai chính là đánh giá thấp sự chấp nhất của Phó Quân Hoàng, nhưng cô cũng suy nghĩ được, đã đến nơi này thì làm sao không lên đây?
Bất đắc dĩ, chỉ có thể tuỳ theo anh.
"Một lát nữa phải cẩn thận."Đao pháp của Tá Đằng Quang cực kì lợi hại, nhưng kĩ thuật đao pháp có lợi hại đến đâu có thể so với súng sao?
Mà Kim Ân Thánh, người không có trong kế hoạch của An Nhiên, nói cách khác, Kim Ân Thánh hoàn toàn bị cô xem nhẹ.
Tay Lưu Quang Tú bị trói, miệng bị băng lại, bị kéo đi lên, mà người trói hắn chính là sư huynh đệ đồng môn của hắn Tống Chính Hạo.
Mà lúc này, trong biệt thự, đám người Kim Ân Thánh chờ đến chán, ông ta muốn nhấc chân rời đi.
"Ông muốn đi đâu?" Tá Đằng Quang đột nhiên đứng dậy, ngăn trước đường đi của Kim Ân Thánh.
"Tôi muốn đi tìm bọn họ." Đó là đồ đệ của ông ta, là đứa nhỏ mà một tay ông ta nuôi lớn, ông ta không thể vì con của ông ta mà để cho ba tính mạng bị mất.
Nhất thời ông ta hồ đồ nên mới phái ba đứa đó đến tìm Phó An Nhiên.
"Kim Ân Thánh, tôi thấy ông là ông già hồ đồ rồi." Tá Đằng Quang cười lạnh, "Ông cảm thấy đến giờ mà cả ba người học trò của ông chưa về là có nguyên nhân gì?"
"Bọn họ sẽ không thất bại." Người của ông ta chưa từng có ai thất bại.
"Tôi có nói gì sao?" Tá Đằng Quang giễu cợt nói, "Lần này nếu thất bại sẽ không có gì, chỉ cần những lần tiếp theo không cần ngu ngốc như vậy là được."
"Muốn nói cái gì?"Nguyên bản Kim Ân Thánh còn đang phiền lòng nôn nóng chờ, hơn nữa bị Tá Đằng Quang kích thích, hiện tại ông ta đối với Tá Đằng Quang là tràn đầy địch ý, chỉ cần hắn ta nói thêm một câu, ông ta nhất định sẽ không khách khí mà động thủ.
Cũng đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên.
Sắc mặt của Kim Ân Thánh vui vẻ, đây là đồ đệ của ông ta cho ám hiệu.
"Tôi nói rồi, người của tôi, cho đến bây giờ đều không có thất bại." Nói xong, Kim Ân Thánh hừ lạnh ra tiếng, đi đến mở cửa.
Trước khi Kim Ân Thánh mở cửa, Tá Đằng Quang đi trước ông ta một bước, biểu cảm không thoải mái giống Kim Ân Thánh, ngược lại càng căng thẳng.
"Ai" Tá Đằng Quang dùng ánh mắt ngăn cản Kim Ân Thánh, hắn kề sát trên cửa, cầm tay vặn cửa, âm thanh trầm thấp.
"Sư phụ, là con." Ngoài cửa, là tiếng của Tống Chính Hạo.
Nghe được âm thanh của đồ đệ, Kim Ân Thánh một tay kéo Tá Đằng Quang ra, "Tá Đằng Quang, đừng quá đáng!". Vừa nói, ông ta đi mở cửa.
Nhưng vẻ mặt của Tá Đằng Quang không thả lỏng, mà trực giác nói cho hắn biết, trong này có vấn đề, nguy hiểm đang đến gần.
Nghề này của bọn họ giống như là đang đi trên lưỡi hái tử thần, mà bọn hắn từ trước đến nay đều vô cùng tin trực giác của bản thân, rất nhiều lần, chính trực giác đã cứu hắn.
Mà lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đến.
Lần này, có thể là hắn suy nghĩ nhiều, nếu người của Kim Ân Thánh đúng là thất bại, thì người của ông ta cũng không có cơ hội về đây, tiếng nói của người nọ không giống như bị uy hiếp hay gì cả, bên trong tiếng nói là một thái độ ung dung.
Xem ra, Phó An Nhiên cùng Phó Quân Hoàng đã bị giải quyết xong.
Kim Ân Thánh mở cửa, nguyên bản ông ta còn vui sướng, nhưng nhìn thấy Tống Chính Hạo cùng Lưu Quang Tú, nhưng Lưu Quang Tú bị trói, mặt ông ta hoàn toàn trầm xuống.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sư phụ, là con có lỗi với thầy." Đột nhiên Tống Chính Hạo quỳ xuống, biểu cảm được xem là bi thương, "Là con không bảo về tốt cho sư huynh, mới có thể.." Câu nói kế của hắn không nói tiếp, đầu cũng đã cúi thấp xuống.
Kim Ân Thánh mới phát hiện thiếu người, ông ta nhất thời cả kinh, "Thái Hi đâu? Thái Hi thế nào rồi?"
"Khi chúng con ám sát Phó Quân Hoàng, sư huynh vì bảo vệ chúng con..." Sau lời nói đó là một âm thanh nghẹn ngào thay thế.
Biểu cảm của Kim Ân Thánh khẽ biến, "Phó Quân Hoàng cùng Phó An Nhiên là các người chia nhau ám sát?"
"Dạ, là chia nhau làm. Nhưng mà sư huynh, anh ấy.." Tống Chính Hạo còn muốn nói thêm, thì Kim Ân Thánh đã cắt đứt.
"Không sao, các con không còn tự trách. Sư huynh của các con cũng là anh dũng ra đi." Kim Ân Thánh trấn an Tống Chính Hạo, tiền đà xoay người lại, cười lạnh nhìn Tá Đằng Quang, "Tá Đằng Quang, về sau có thể im miệng. Đồ đề của Kim Ân Thánh tôi, không có thất bại."
Trong mắt của Lưu Quang Tú tràn ngập bất khả tư nghị (khó mà tin nỗi), hắn bình tĩnh nhìn Kim Ân Thánh, đây cũng là một sinh mệnh, một cái mạng ngời, tại sao sư phụ có thể như vậy? Lẽ nào, ông ta không thương tâm, không khó chịu hay sao?
Tống Chính Hạo cúi thấp đầu, khoé môi trương lên nụ cười quái dị.
Mày của Tá Đằng Quang nhíu lại, hắn luôn cảm thấy có cái gì đó rất quái lạ, nhưng chỗ nào quái lạ hắn lại không nói được.
Kim Ân Thánh dường như đã quên hỏi tại sao mà Tống Chính Hạo lại trói Lưu Quang Tú, hiện tại ông ta rất hưng phấn, hiện tại ông ta đang nghĩ đến Phó An Nhiên đã chết, vậy thế lực trong tay cô ta ai sẽ tiếp nhận, Phó Quân Hoàng đã chết, đến lúc đó Hoa Hạ này khẳng định sẽ náo loạn.
Ít nhất hắn có lý do để tin rằng, người của Hoa Hạ sẽ tra không được chuyện của hắn cùng họ Kim có liên quan với nhau, mặc dù muốn tra, cũng sẽ là tổ chức Hành Hương ở Nhật Bản, đến lúc đó mọi chuyện sẽ nhắm đến Hành Hương, mà hắn cùng họ Kim không có một chút liên quan nào.
"Sư phụ, thầy không thương tâm sao?"Đột nhiên, Tống Chính Hạo nhìn Kim Ân Thánh đang đưa lưng về phía hắn, trầm giọng hỏi.
Kim Ân Thánh sửng sốt, đáy mắt hưng phấn còn chưa kịp che giấu, ông ta đi đến nâng Tống Chính Hạo dậy, "Đứa nhỏ ngốc, thầy biết con cùng sư huynh có tình cảm anh em rất sâu đậm, nhưng sinh lão bệnh tử là chuyện rất bình thường, chỉ là sư huynh của con đi trước bọn con một bước thôi, con không cần ..."
"Cho nên, một điểm thầy cũng không thương tâm đúng không?" Tống Chính Hạo nhìn ánh mắt của Kim Ân Thánh, lại một lần hỏi.
"Thái Hi chết, tâm của thầy rất đau. Nhưng thầy không biểu hiện ra bên ngoài, bởi vì chuyện đó không cần thiết, chúng ta chỉ cần nhớ đến, vì đứa trẻ đó mà báo thù. Nhưng thù đó không phải chúng con đã báo rồi sao? Hiện tại, chỉ cần các con sống khoẻ mạnh, thay Thái Hi mà sống tốt."
Nghe xem, là lời nói đường hoàng đến thế? Nói dễ nghe đến mức nào.
"Cho nên, năm đó chị gái của tôi cũng là chết, đúng không?" Tống Chính Hạo cúi thấp đầu đột nhiên nói.
Sắc mặt của Kim Ân Thánh khẽ biến, tiện thể một lần nữa an ủi hắn, "Đứa nhỏ ngốc, thầy không phải từng nói với con sao? Năm đó cũng vì thầy, nếu như thầy đến sớm một bước, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."
Khoé môi của Tống Chính Hạo trương lên một nụ cười càng quái dị, hắn đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Kim Ân Thánh, "Nhưng mà sư phụ, vì sao tôi lại nghe được tin là chuyện không giống vậy? Ông vẫn luôn muốn biết Lý tổng làm sao lại chết không? Hắn ta là do tự tay tôi giết chết, ông nhất định không biết, hắn ta đem toàn bộ chuyện xảy ra ngày hôm đó nói cho tôi biết, ông nhất định là không biết, nếu không, tôi cũng bị ông giết chết."
"Chính Hạo! Con có biết là con đang nói gì không?" Biểu cảm của Kim Ân Thánh đại biến, là lần đầu tiên ông ta quát lớn bảo hắn ngừng lại.
Tống Chính Hạo có một chị gái tên là Tống Huệ, là một cô gái thông minh, rất đẹp, rất được người ta yêu thích.
Lúc đó, Kim Ân Thánh xã giao rất nhiều, ông ta thường xuyên mang Tống Tuệ ra ngoài xã giao, rất nhiều ông chủ đều coi trọng cô gái thông minh này. Chỉ là một lần sau một tiệc rượu, ông ta không tìm được Tống Tuệ, cuối cùng lại thấy được Tống Tuệ đang uống say ở phòng của Lí tổng, lúc đó ông ta vẫn chưa nổi lên ý đồ xấu, nhưng sau đó Lí tổng lại thuyết phục ông ta, cuối cùng liền cùng Lí tổng đem cô gái nhỏ đó biến trở thành một người đàn bà.
Sau khi Tống Tuệ tỉnh dậy, không thể chấp nhận cái sự thật này, cô ta không thể chấp nhận nổi người làm bẩn cô ta chính là sư phụ người cô ta tôn trọng nhất!
Lúc đó đầu óc của cô ta trống rỗng, sau khi cô ta hoàn hồn, thì cô ta đã đứng ngoài ban công, sau đó cô ta liền nhảy xuống ----!
Tống Tuệ chết, làm cho Kim Ân Thánh nhất thời bối rối, nữ đệ tử bị ông ta ngủ qua không ít, nhưng Tống Tuệ là người đầu tên tự sát.
Cuối cùng ông ta cùng Lí tổng tính toán, sẽ để người thế thân của bọn họ vào ngục giam. Nhưng sau sự việc này không lâu lắm, Lí tổng liền bị tai nạn xe cộ mà chết đi.
Không nghĩ tới, Lí tổng là bị Tống Chính Hạo giết chết!
"Biết, tôi làm sao không biết tôi đang nói gì? Trong sư môn không ít các sư huynh đề bị mất tích, ông cũng không nói cho chúng tôi biết bọn họ đi đâu, có phải là bọn họ cũng như sư huynh mà chết rồi chứ? Kim Ân Thánh, sao là tâm của ông lại nhẫn tâm như vậy?"
Lưu Quang Tú kinh ngạc nhìn Tống Chính Hạo, chuyện của Tống Tuệ năm đó hắn cũng nghe nói, nhưng là cô ấy chết cùng sư phụ có quan hệ gì? Chẳng lẻ..
không, sẽ không, sư phụ không phải là người như vậy.
Hai tay Tá Đằng Quang khoan trước ngực, đứng tại chỗ, hắn ta giống như đang xem diễn kịch, không nghĩ tới, Kim Ân Thánh lại xuống tay đối với đồ đề của mình, chậc chậc.
"Tống Chính Hạo! Tao mặc kệ làmày nghe được những chuyện này ở đâu, bây giờ mày nên quên toàn bộ! Tao là sư phụ của mày, là tao nuôi chúng mày lớn, nếu không có tao, chúng mày đã sớm chết đói ở đầu đường!"
"Vâng, tôi biết. Nếu không phải vì những chuyện đó, từ bốn nắm trước tôi đã giết ông, sư phụ." Ánh mắt của Tống Chính Hạo nhìn thẳng tắp Kim Ân Thánh.
Bốp, bốp, bốp.
Đột nhiên, ba tiếng vỗ tay vang lên, chỉ thấy An Nhiên đứng ở trước cửa, khoé miệng cong lên, giòn tan nói:
"Được rồi, mặc kệ là trước đây các người có ân oán gì, tôi muốn tính chuyện của chúng ta trước."
← Ch. 128 | Ch. 130 → |