Sự giấu diếm của anh! sự hoài nghi của cô (2)
← Ch.115 | Ch.117 → |
Ở một nơi khác, trong một căn phòng mang kiến trúc châu Âu, có một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên, người đàn ông mang mặt nạ màu bạc nhận điện thoại, bên kia là một trận âm thanh huyên náo.
"Hàng của tôi đã bị mang đi, Lão Lí đã chết, anh nói chuyện này làm thế nào đây?"
"Hửm? Ai làm?"
"Đừng nói với tôi là anh không biết cái gì hết, anh coi tôi là một thằng ngốc à? Tiểu bảo bối của anh hiện tại được Phó Quân Hoàng chăm sóc rất tốt, tôi xem làm sao anh có thể mang người về." Âm thanh bên kia di động cực kì lên mặt.
"Không muốn chết thì câm miệng." Người đàn ông mang mặt nạ ngồi dưới ánh đèn, ánh đèn phản chiếu với chiếc mặt nạ thành một tia sáng lạnh như băng.
"Cắt, thôi đi, nói đến người anh khảm trong tâm? Sợ hãi sao? Lo lắng chứ? Tức giận sao? Nếu tức giận thì đến mà đánh tôi?" Một âm thanh hả hê tiếp tục nói.
"Làm tốt chuyện của cậu."
"Muốn nói cho anh biết? Nhớ đem tiền mà anh nợ tôi chuyển qua tài khoản, a, còn có tiền phí nữa, dù nói thế nào, thì 17 người kia là anh em của tôi."
Mang đàn ông mang mặt nạ không nói thêm cái gì, trực tiếp cúp điện thoại.
"BOSS, có phải hay không...? Lại Tư từ trong bóng tối đi ra, nhìn hắn.
"Không cần, tôi tin tưởng, tiểu bảo bối của tôi sẽ không làm chúng ta thất vọng."
Lại Tư hít một hơi thật sâu, theo hắn, Phó An Nhiên chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ khi nào đều có khả năng nổ mạnh, nhưng BOSS lại....
"Lại Tư..."
"Dạ, tôi tin tưởng ngài." Ngoại trừ tin tưởng thì hắn có thể làm cái gì?
Còn một tuần lễ nữa thì Ngân Dực bước vào kì thi cuối kì, thi xong là được nghỉ đông.
An Nhiên không thể không đến lớp, mặc kệ là sao, thi cuối kì là phải đi.
Trước khi An Nhiên đến trường học thì Phó Quân Hoàng không chỉ một lần nhắc nhở cô sau khi tan học phải đợi anh, hoàn toàn xem cô như một bé con.
An Nhiên gật đầu tỏ vẻ là hiểu, gần đây họ Phó nhận được thư đe doạ, nói đúng hơn là nhận không ít.
Đã gần 2 tháng An Nhiên không xuất hiện ở Ngân Dực, làm cho người Ngân Dực thương tâm không ít, mà đám người ở Thất ban muốn điên lên hết rồi.
An Nhiên vừa mới bước vào phòng học, một người hướng tới cô lao tới!
An Nhiên phản xạ tự nhiên đem người nhào vào cô ôm lấy, tay nhẹ nhàng xoa lên đầu của cô, "Tô Nặc đã trở lại?"
Núp trong lòng cô, tiểu nha đầu này ngẩng đầu lên, nhìn An Nhiên, trong con mắt thật to là sự uỷ khuất tràn đầy.
"Đã trở lại từ sớm, nhưng Tiểu Nhiên cậu không có ở đây. Cậu không ở đây không có ai cùng tớ chơi đùa, Quả bưởi nhỏ cũng không cùng tớ chơi." Tìm đúng thời gian, nhanh chóng cáo trạng.
Khi mọi người nghe Tô Nặc cáo trạng, biểu cảm nhất thời vặn vẹo.
Bọn họ không cùng cậu ấy chơi đùa sao? Rõ ràng là nha đầu ngốc này không phản ứng khi bọn họ cùng cô chơi đùa! Cậu ấy còn dám cáo trạng! Còn là uỷ khuất cáo trạng!
"Ai không cùng cậu chơi?" Cố Hữu không biết lúc nào đứng phía sau Tô Nặc, tiếng nói thâm trầm làm Tô Nặc càng nép sát vào lòng An Nhiên.
"Cái gì tôi cũng không biết, chưa nói cái gì."
An Nhiên buồn cười vỗ vỗ đầu tiểu nha đầu này, "Về sao không được nói dối, biết không?"
Tô Nặc bĩu môi, cô chính là không thích cùng bọn họ chơi đùa thôi, cô chỉ thích một mình tiểu Nhiên mà thôi, có cái gì không đúng sao?
Nhưng mà đối với cô (Tô Nặc) mà nói, Tiểu Nhiên nói mọi chuyện đều đúng, cô ngoan ngoãn gật đầu, buông An Nhiên ra, hướng đến mọi người đang có biểu cảm vặn vẹo xin lỗi:
"Thật xin lỗi, tuy là tớ cũng thích cũng mọi người, nhưng không thích bằng Tiểu Nhiên, vì thế mọi người không cần ghen tị."
Nếu lời thô bạo có thể đánh người thì bọn họ có thể đem cậu ấy đánh rồi?
"Nữ thần nữ thần, gần đây cậu đi đâu? Cậu không sao chứ?" Lí Vi là người thứ nhất xông lên, một mặt của cô sốt ruột, sau khi lần mà An Nhiên bị bắt cóc, cô cũng không gặp được An Nhiên một lần nữa, tuy rằng bọn họ biết được An Nhiên không sao từ miệng của Cố thiếu, nhưng các cô vẫn không nhịn được lo lắng.
Theo bọn họ, nữ thần sở dĩ bị buộc đi, đều là vì bọn họ.
"Có một số việc gấp, làm mọi người lo lắng." An Nhiên cười.
Mọi người lắc đầu, "Nữ thần cậu không có việc gì tốt rồi."
Mọi người ở Thất ban đều biết được thân phận của An Nhiên, bọn họ đều không thích những người giàu có, nhưng là những người cả ngày chỉ biết khoe khoang nhà mình giàu có ra sao, tuy Cố Hữu là công tử họ Cố, nhưng trên người cậu ấy không có tính nết của thiếu gia, mà thân là tiểu thư họ Phó, Phó An Nhiên lại càng không làm ra vẻ gì cả, thật sự là bọn họ rất thích.
"Trên sách là trọng điểm mà tôi đã đánh dấu cho mọi người, nơi đánh dấu là nơi có khả năng thi cao nhất." Tiếng nói trầm của Cố Hữu vang lên.
Nghe được lời nói của Cố Hữu, mọi người không nói hai lời, lập tức chạy đến bàn học của An Nhiên, lấy một chồng sách đoạt đi, lúc ôm đi còn không quên nói:
"Nữ thần chúng tớ rất nhanh."
"Nữ thần mượn dùng một chút."
"Trước giờ lên lớp sẽ trả lại cho cậu."
......
An Nhiên có chút ngạc nhiên, đám người này đối với cô tựa như càng ngày càng ..... tiện thể rồi hả?
Cố Hữu nhún vai, cậu không nên nói lời này.
Tô Nặc kéo An Nhiên trở lại chỗ ngồi, gương mặt hưng phấn, "Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, chú nhỏ đã cầu hôn tớ rồi."
An Nhiên ngạc nhiên, "Lúc nào?"
Tô Nặc lộ ra một mặt thần bí, "Lúc cuối năm." Là lúc hết năm, không phải lúc đón năm mới.
An Nhiên đã nói, trong trí nhớ của cô, sinh nhật của Tô Nặc là tháng 2, xem ra là Tô Kình Thiên thật là có mấy tháng cũng không đợi nỗi.
"Chúc mừng nha Tô Nặc." An Nhiên cười ôn nhu nhìn Tô Nặc.
Tô Nặc cười thật tươi, "Ha ha."
Tô Nặc đơn thuần cười, thế giới của cô là sạch sẽ, mà một màu trắng tinh. Trong thế giới của cô, ngoại trừ Tô Kình Thiên thì không còn ai nữa.
"Hắc, Phó An Nhiên, cô đã trở lại?" Một âm thanh kinh hỉ nhất thời vang lên.
An Nhiên quay đầu, hướng về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy Thiệu Văn Cẩm một mặt táo bạo nhìn cô, theo sau hắn có vài học sinh, nhưng kì lạ là đám người kia làm sao có thời gian đến hệ của bọn họ đây.
"Mẹ nó, Thiệu Văn Cẩm anh thế nào lại tới nữa." Béo ca đứng lên trước, nhanh chóng chạy tới phía trước An Nhiên, ngăn cản Thiệu Văn Cẩm.
Gần đây, Thiệu Văn Cẩm cùng thất ban có quan hệ rất tốt, Thiệu Văn Cẩm người này cũng không ngay thẳng mấy, tuy nhiên cũng có chừng mực, bất kể là đối với nam sinh hay nữ sinh, tính khí đều không đổi, đến nay Cố Hữu cùng Tô Nặc đối với hắn không lạnh không nóng.
"Nghe nói nữ thần đã trở lại, tôi tiến đến cúng lại nữ thần ánh sáng." Nói xong, Thiệu Văn Cẩm kéo Béo ca ra, cười hề hề nhìn An Nhiên, "Nữ thần nữ thần, nghe nói cô đại khai sát giới, giết đám người kia không còn mảnh giáp, một mình chiến đấu rất hăng hái, đến cuối cùng dành được thắng lợi, mở ra một đường máu, giẫm lên đó mà đi ra! Có thật không? Nghe nói, rất sôi trào nhiệt huyết!"
Cái này là ở đâu đồn nhảm đây?
Đám người Béo ca thật sự là không nhìn nỗi, trực tiếp kéo Thiệu Văn Cẩm rời khỏi, trước khi đi, bọn họ một mặt xin lỗi nhìn An Nhiên, "Nữ thần thứ lỗi thứ lỗi, người này hôm nay chưa uống thuốc, chờ uống thuốc xong sẽ tốt lên. Chúng tôi đưa anh ta đi uống thuốc."
"Này, uy các người bỏ tôi ra, tôi muốn tìm nữ thần của tôi, nữ thần, cô trả lời cho tôi biết, đó có phải là thật không!" Tiếng gào thét từ bên ngoài truyền vào lớp học.
An Nhiên phù ngạch, cô chỉ mới có hai tháng không đi học mà thôi, người này sao lại biến thành như vậy?
Nhưng cũng trong lúc này, một tiếng nói khí phách đột nhiên vang lên:
"Ai là Phó An Nhiên? Đứng ra cho lão tử!"
Được rồi, người đó xem ra muốn chết đây.
← Ch. 115 | Ch. 117 → |