Em chính là vợ của anh, u linh khiêu chiến (2)
← Ch.098 | Ch.100 → |
Nếu Khỉ Ốm biết được những suy nghĩ của đám người này, hắn nhất định sẽ bắt từng người từng người đụng chết, cái nhóm này đúng là không có đầu óc nha!
An Nhiên không thể trốn tránh được nữa, cũng chỉ có thể đi theo.
Cách đó không xa đám tiểu binh đang nói cái gì đó với Phó Quân Hoàng, anh nhìn thấy An Nhiên đi theo nhóm người của Khỉ Ốm, mày hơi nhíu lại.
Sau khi bàn giao công việc xong, Phó Quân Hoàng nhanh chóng đuổi theo bước chân của nhóm người Phó An Nhiên, sau đó tự nhiên bước đến gần An Nhiên, dưới ánh mắt của mọi người mà nắm lấy tay của An Nhiên, khóe môi của Khỉ Ốm mỉm cười bước đi.
Mà lúc này, đám người U Linh đi phía sau lưng Phó Quân Hoàng, biểu cảm rất quái dị.
Mẹ nó, quả nhiên khi nói đến tình ái thì rất là dọa người, huấn luyện viên của bọn họ đã triệt để bị ma nhập rồi.
Khỉ Ốm mang An Nhiên đến sân huấn luyện của binh đoàn Lưỡi Lê, bên trong đó có sân bóng rỗ rất lớn, trong phòng không có người nào, chỉ có mấy binh lính đang huấn luyện bên ngoài.
Những binh lính đang huấn luyện lại không nghĩ đến có nhiều người đến như vậy, mà khi bọn họ nhìn thấy đám người của U Linh, biểu cảm đều quái dị, lập tức, bọn họ kích động vọt tới, tùy tiện kéo một cái:
"Đến đến đến, nhóm tiểu tử U Linh, chúng ta đến luyện, xem giữa chúng ta người nào lợi hại."
Mấy người của binh đoàn Lưỡi Lê này được xem là những người có thủ pháp tốt, thủ trưởng của bọn họ mỗi này đều hô to rằng người của U Linh thế này người của U Linh thế kia, không ít thuộc hạ cũng những người đó đều đến U Linh thỉnh giáo.
Nhìn xem, này là thủ trưởng của bọn họ! Chí hướng hào phóng đến cỡ nào! Làm cho bọn họ liều chết tiến vào U Linh, nhưng chỉ vì là các nhà tư bản khoác lác!
Ngân Lang bị đám người kia lôi kéo, khách khí đẩy tay người đó ra, cười nói, "Thật có lỗi, hôm nay chúng tôi không có thời gian." Thật vất vả mới bắt được Tiểu quái vật, bọn họ làm sao có thể buông đây?
Đám người của binh đoàn Lưỡi Lê không đồng ý, "Này, tôi nói các người làm sao không chịu? Chính là khinh thường chúng tôi sao?"
"Không, không, làm sao có thể? Chúng ta không phải là người ngoài." Khỉ Ốm khôn khéo nói, "Chờ lần sau, lần sau chúng tôi nhất định sẽ tiếp đến cùng."
Người ta đã nói như vậy, bọn họ không thể nói gì khác. Khi bọn họ nhìn thấy người người đứng phía sau, chỉ biết chuyện này không thể coi thường, Phó Quân Hoàng, thủ trưởng của bọn họ ngày nào cũng mở miệng nói là một quân nhân tốt, là truyền kì bất bại.
Khỉ Ốm cũng không có tìm An Nhiên đấu súng, khi ở bãi bắn thì Khỉ Ốm đã biết, bản thân không phải là đối thủ của Tiểu quái vật, chính hắn cũng không biết bản thân mình có thể bắn trúng hết mười phát súng hay không, còn là chỉ trúng ngay hồng tâm, bởi vậy, Khỉ Ốm chỉ đứng một bên nhìn.
Ngân Lang cởi áo khoát quăng xuống đất, chỉ có một lớp áo thun mặc bên trong, hắn nghiêm túc nhìn An Nhiên, nói, "Tôi đã chuẩn bị tốt!"
Ngân Lang hô to, ở bên trong còn vọng lại tiếng nói.
Người của Lưỡi Lê không rõ, nghe nói Ngân Lang là một người lợi hại nhất của đám người U Linh, tất nhiên là trừ bỏ Phó Quân Hoàng, nhưng hiện tại Ngân Lang đang làm cái gì? Khiếu chiến Phó Quân Hoàng sao?
Mẹ nó, lúc này có chuyện hay để coi.
Ngân Lang một mình chiến đấu, nhất định là một trận chiến đẹp mắt.
Nhưng, ngoài dự kiến của mọi người, trong đám người đi ra không phải là Phó Quân Hoàng, mà một học sinh đang trong thời gian quân huấn, hơn nữa chỉ là một nữ sinh nhỏ!
"Tôi khinh, Ngân Lang cậu, tôi không còn gì để nói." Một người trong binh đoàn Lưỡi Lê lên tiếng.
"Cái này, không phải là cậu đang khi dễ một cô gái nhỏ hay sao?"
"Em gái nhỏ, nếu em sợ hãi, thì anh trai sẽ giúp em."
Đoàn người của Lưỡi Lê không người nào không chỉ trích Ngân Lang, ngay cả ánh mắt nhìn Ngân Lang cũng thay đổi.
Ánh mắt người của U Linh cũng muốn rớt ra, nhìn xem, nhìn xem, Tiểu quái vật đã nổi tiếng, bề ngoài của cô rất dễ lừa gạt người khác, người khác nhất định sẽ đối với cô rất nương tay, nhưng ai mà biết, nhìn thì giống như một cô gái ôn nhu, nhu nhược, làm cho Ngân Lang trở thành người xấu?
Bọn họ cũng lười giải thích với người của Lưỡi Lê, chính là để bọn họ chính mắt nhìn.
Sắc mặt của Phó Quân Hoàng cũng không thay đổi, ánh mắt có ý cười, ngay cả khóe môi cũng cong lên.
Hiển nhiên, hiện tại tâm tình của Phó Quân Hoàng rất tốt.
Ngay cả đám người xung quanh cũng nhìn thấy được.
"Cảm ơn các vị." An Nhiên tháo nón, buộc chặt lại mái tóc, làm cho khí chất của An Nhiên trở nên thay đổi.
Cô đứng trước mặt của Ngân Lang, biểu cảm bất động, ánh mắt thanh lãnh, trong nháy mắt, ánh mắt của binh đoàn Lưỡi Lê cho rằng đã nhìn thấy một cường địch.
Ngân Lang hít một hơi thật sâu, ánh mắt xẹt qua một tia kiên định, bước nhanh đến chỗ của An Nhiên mà ra đòn----!
An Nhiên nghiêng người, nâng tay cản! Ngân Lang nhường như đã biết chiêu tiếp theo của cô là gì, hắn ra tay trước một bước, xoay người đá chân, hướng đến bả vai của An Nhiên mà đá ----!
An Nhiên đột nhiên lui về sau, mày hơi nhếch lên, Ngân Lang đã lợi hại lên không ít.
Đáy mắt của Ngân Lang hơi kinh ngạc, quân chủ quả nhiên là quân chủ!
Hắn không nghĩ nhiều, tiếp tục xông lên, nắm đấm nhanh chóng hướng đến An Nhiên ra quyền, An Nhiên ứng phó rất tự nhiên, nhưng nắm đấm của Ngân Lang rất mạnh, đối với chiêu pháp của hắn An Nhiên đều rất rõ ràng, hóa giải cũng thật dễ, nhưng mỗi khi hóa giải chiêu thức, trên tay cô đều truyền đến một cảm giác run run.
Lực đạo của hắn quả nhiên tăng lên không ít!
Mọi người xung quanh xem đến kinh hãi, căn bản là Ngân Lang không che giấu thực lực, đây là hắn toàn tâm công kích!
Khi Ngân Lang đánh nhau với bọn họ, bọn họ đều biết Ngân Lang chỉ xuất 8 phần lực, mặc dù hai phần lực không xuất ra nhưng Ngân Lang đã đánh bọn họ đến đầu đau máu chảy, nhưng hiện tại Ngân Lang không giấu hai phần lực kia mà toàn lực công kích An Nhiên, một cô gái nhìn nhu nhược nhưng lại là một người rất bưu hãn!
"Mẹ nó, người kia thật sự chỉ là một học sinh đang quân huấn hay sao?"
Người của Lưỡi Lê không nhịn được, lên tiếng.
"Này, cậu có thể khi cùng Ngân Lang đánh nhau, có thể chống đỡ đến lúc này sao?"
"Nếu hắn vẫn không xuất ra hai phần lực cuối thì tôi nhất định sẽ chống đỡ đến lúc này."
Nếu dùng toàn lực, hắn cũng không biết bản thân có thể chống đỡ được bao lâu.
Cô gái này, quả nhiên rất cường hãn!
Đám người Ngốc Ưng đứng bên ngoài xem náo nhiệt, bọn họ chỉ hận không thể xông lên, để cùng đánh với Tiểu quái vật một hồi.
Nhưng hiện tại Ngân Lang đang đánh, mặt của hắn đang rất hưng phấn, nắm đấm cũng rất hung hãn, ngay cả tốc độ cũng rất nhanh.
Càng lúc hắn càng nhanh, An Nhiên cũng không chậm lại, tốc độ của cô cũng nhanh dần.
Chiêu thức của hắn phức tạp, cô gặp chiêu phá chiêu.
Ngân Lang luôn là người tấn công, chưa bao giờ phòng thủ, An Nhiên thì bất đồng, cô chỉ phòng thủ, năng lực công kích cũng lợi hại như vậy.
Khi mọi người nhìn thấy, chỉ nghe bịch một tiếng, Ngân Lang bị té lăn xuống mặt đất!
Đây không phải là lần đầu tiên hắn ngã, nhưng lần này hắn ngã sấp xuống sàn, không có đứng lên.
Cả người của hắn cơ hồ đã mệt mỏi, nằm trên mặt đất mà thở dồn dập, đã là cuối tháng 12, nhưng hắn lại đổ mồ hôi đầy đầu, ngực của hắn lại phập phồng lợi hại, trên mặt cũng mang theo ý cười.
Quân chủ rất lợi hại, hắn đều luôn biết quân chủ rất lợi hại.
Đột nhiên, có một bàn tay chìa ra trước mặt, là một bàn tay trắng nõn mà mềm mại.
Ngân Lang ngẩng đầu, là khuôn mặt mỉm cười của quân chủ.
An Nhiên cũng đang thở gấp, nếu như kiếp trước cô không dũng mãnh, có lẽ cô đã sớm thua, chiêu thức của Ngân Lang đều là cô dạy, còn cô coi như chỉ đối phó.
Mặt của Ngân Lang mang ý cười rất đậm, tay của hắn muốn bắt lấy tay của cô, thì bị một bàn tay to lớn thay thế, khi Ngân Lang chưa kịp phản ứng thì bị bàn tay kia nắm lên.
"Mệt thì đi trở về." Đây là lần đầu tiên Phó Quân Hoàng thô bạo nói với Ngân Lang, một tay của anh đặt bên hông của An Nhiên, ánh mắt uy hiếp trừng Ngân Lang.
Ngân Lang sửng sốt.
Vậy mà người của U Linh đang xem xung quanh không chút khách khí cười phá lên.
Quả nhiên, chỉ khi có tiểu quái vật, huấn luyện viên mới giống người bình thường.
Bị Ngân Lang tiêu phí thời gian, hiện tại sức lực của An Nhiên đều bị cạn kiệt, mọi người đều muốn xông đến chỗ của An Nhiên để tỷ thí, nhưng không biết có bị huấn luyện viên trả thù không.
Suy nghĩ như vậy, làm bọn họ không dám bước lên.
Lúc này, người của binh đoàn Lưỡi Lê cũng xem An Nhiên giống như một tiểu quái vật, "Cái này, chính là một cô gái kim cương nha!"
"Theo tôi được biết, trong bộ đội người có thể đánh bại được Ngân Lang là không bao nhiêu người."
"Kim cương, cùng tôi đánh một trận đi!" Một người trong binh đoàn Lưỡi Lê đứng lên, vẻ mặt tỏa sáng nhìn An Nhiên.
"Kim cương, em gái nhỏ!" Ngốc Ưng bước ra, "Cậu có ý tốt nha, người ta đã cạn kiệt sức khi đánh nhau với Ngân Lang? Đến đến, gia sẽ chơi với cậu."
Người trong binh đoàn Lưỡi Lê mà một người đàn ông nhỏ tuổi, chỉ mới 20 mấy tuổi, hắn sớm tham gia quân ngũ, trong binh đoàn Lưỡi Lê được xem là một người tương đối xuất sắc, nhưng khi Ngốc Ưng nói thế, sắc mặt của hắn đỏ lên, hiển nhiên hắn đã quên hiện tại An Nhiên rất mệt, hắn chỉ nghĩ muốn cùng cô gái này tỉ thí.
Nhưng có thể cùng Ngốc Ưng của U Linh tỷ thí, hắn cũng rất cao hứng, hắn hưng phấn nhìn Ngốc Ưng, "Vậy xin mời chỉ giáo."
Hàn khí quanh thân của Phó Quân Hoàng không tự chủ lan ra.
Trong lòng An Nhiên buồn cười, nhóm người này quả nhiên bao che khuyết điểm.
Người trong bộ đội là vậy, tuy nhanh miệng nhưng không có ác ý.
Ngốc Ưng cùng người kia tỷ thí, không có gặp khó khăn, Ngốc Ưng thắng.
Ngốc Ưng cười nói, "Đánh không lại tôi, mà muốn khiêu chiến tiểu quái vật."
An Nhiên dựa lên người Phó Quân Hoàng, đối với An Nhiên mà nói, cô không kiêng kị người nào, lúc trước sở dĩ cô bận tâm khi thể hiện tình cảm với Lão soái ca ra bên ngoài, sợ sẽ đem đến bất tiện cho lão soái ca, nhưng lão soái ca chẳng phân biệt thời điểm nơi chốn đều ôm cô, nắm tay cô, cô cũng trở nên bình thường, anh đã không sợ, vậy cô còn sợ cái gì!
Mọi người còn đang ở đây, không biết thế nào lại bước lên sân để đối luyện, không quản là người của Lưỡi Lê hay người của U Linh, chỉ cần là đối thủ, liền tùy tiện đánh, ra tay đều mau chuẩn ngoan, hoàn toàn không nhìn ra là những chiến hữu tốt.
"Lão soái ca, đám binh của anh rất tuyệt."
"Ừ. Của em." Phó Quân Hoàng nhẹ nhàng vuốt tay của cô, cơ của cô hiện tại đang rất căng, nếu không thả lỏng, ngày mai nhất định sẽ rất đau.
An Nhiên cười, "Đúng vậy, cũng là của em." Suýt nữa cô quên cô là phó đội trưởng của U Linh.
"Quân Hoàng, các anh ở trong này à." Tiếng nói mềm nhẹ vang lên.
An Nhiên hơi nhíu mày, Khúc Tuệ Tuệ.
An Nhiên muốn rời khỏi người của Phó Quân Hoàng, nhưng tay vòng bên hông cô không cho cô rời khỏi, thậm chí còn kéo cô sát người, "Dựa vào, em đang mệt."
An Nhiên bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục dựa vào người Phó Quân Hoàng.
"Chuyện gì?" Tầm mắt của Phó Quân Hoàng dừng trên người Khúc Tuệ Tuệ, còn tay của anh tiếp tục vuốt ve An Nhiên.
Tầm mắt lơ đãng nhìn tay của Phó Quân Hoàng đặt bên hông của Phó An Nhiên, ánh mắt của Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười, nhu hòa nói, "Không có gì, ngày mai phải rời khỏi, cho nên muốn hỏi anh có cái gì cần sửa hay không."
Phó Quân Hoàng nhíu mày, "Không có."
"Lúc trước không phải đều do em sửa lại cho mọi người hay sao?" Khúc Tuệ Tuệ mỉm cười nói.
"Bọn họ." Lời nói này là Phó Quân Hoàng nói với An Nhiên.
An Nhiên nhìn con người nghiêm cẩn của Phó Quân Hoàng, đáy lòng xẹt qua tia buồn cười, khi tầm mắt của cô dừng trên người Khúc Tuệ Tuệ, đáy lòng của cô thở dài, người này, không bình thường.
Bên hông bị nắm chặt, An Nhiên ngẩng ra, chỉ thấy Phó Quân Hoàng tiếp tục nói, "Tự biết chăm sóc bản thân." Bản thân của anh nếu muốn sửa sang thì không cần mượn tay người khác.
Sắc mặt Khúc Tuệ Tuệ khẽ biến, ả chưa từng gặp vẻ mặt quật cường của Phó Quân Hoàng như vậy, thậm chí còn nhìn ra được Phó Quân Hoàng đang bực mình.
An Nhiên vỗ nhẹ đầu của anh, buồn cười nói, "Em có nói cái gì sao?"
Phó Quân Hoàng nhíu mày, "Em đang mất hứng."
An Nhiên nhíu mày, a, năng lực của Lão soái ca ngày càng lợi hại.
"Không phải mất hứng, là mệt." Cô thật mệt, lúc đầu không cảm thấy, nhưng càng nghỉ ngơi lại càng mệt, hơn nữa Lão soái ca mát-xa cho cô, làm cho cô cảm thấy thoải mái rất muốn ngủ.
Trên mặt của Khúc Tuệ Tuệ luôn mang theo ý cười, cười thật tự nhiên, không có một tia giả vờ nào.
"Cô ấy là...?" Khúc Tuệ Tuệ đã muốn hỏi Phó Quân Hoàng từ khi còn ở trong văn phòng nhưng không mở miệng, lúc này ả có cảm giác, cô gái nhỏ đó không bình thường.
An Nhiên cười cười không nói, ả ta không trực tiếp hỏi cô, không phải sao?
Phó Quân Hoàng nhìn An Nhiên, bên môi mang ý cười càng đậm, mặt nhu hòa, "Vợ tôi."
Lần đầu tiên An Nhiên nghe chân chính một từ như vậy ----- "Vợ"
Anh không dùng từ người yêu, mà trực tiếp gọi là "Vợ"
Quả nhiên, ý cười trên mặt của Khúc Tuệ Tuệ không bảo trì được, nụ cười cứng ngắc, ả không cuồng loạn, không có chất vấn, chỉ an tĩnh nhìn An Nhiên, nhìn nhìn, ả liền bật cười.
"Cô rất xinh đẹp."
"Cảm ơn." An Nhiên điềm đạm cười, người phụ nữ này không phải là một người phụ nữ thông thường, lão soái ca anh thật là trêu chọc hoa đào, thật đúng là đào hoa.
Phó Quân Hoàng không được tự nhiên khi ánh mắt của An Nhiên nhìn Khúc Tuệ Tuệ, một tay nắm lấy cằm của cô, xoay lại, đối diện với bản thân, "Nhìn anh."
An Nhiên đột nhiên bật cười, "Được, nhìn anh." Hành động ngây thơ làm cho cô muốn cười to.
Đối với hành vi ngây thơ này Phó Quân Hoàng hoàn toàn không biết, rất hài lòng khi tầm mắt của cô chỉ nhìn anh, tiếp tục vuốt ve bả vai của cô.
Mà lúc này ở giữa sân mọi người còn đang đánh nhau.
Tầm mắt của Khúc Tuệ Tuệ dừng trên gương mặt nhu hòa mà thỏa mãn của Phó Quân Hoàng, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Ở một bên khác.
Ngân Dực.
Đám học sinh trao đổi đang ngồi vây quanh nhau, biểu cảm ngưng trọng nhìn văn kiện.
"Tin tức bị lộ, làm sao đây?" Một âm thanh sốt ruột trong phòng vang lên.
"Bọn họ còn đang quân huấn, cũng không thể trở về."
"Chúng ta chỉ có thời gian là ba ngày."
Âm thanh bực bội vang lên trong phòng: "Chúng ta cũng không trực tiếp đem người mang đi?" Đang nói chuyện mà một nữ sinh, ả ta tên là Catherine.
"Cô cho rằng là bộ đội của Hoa Hạ là dễ dàng đi vào?" Một nam sinh thanh tú cười xuy ra tiếng.
"Vậy thì làm sao bây giờ? Á lực cậu không có biện pháp, sẽ không nói lời vô nghĩ trong này!" Catherine một mặt tức giận.
"Mặc dù tôi không có biện pháp cũng không giống cô không có đầu óc." Nam sinh tên Á Lực tiếp tục cười lạnh.
"Đủ!" Người lên tiếng là một gã nam sinh tóc vàng, hắn tên Tư Đế Phu, "Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, có những thứ chúng ta không tra ra được. Hiện tại chúng ta chỉ có thể sửa mục tiêu."
"Nhưng mà Tư Đế Phu, căn bản là chúng ta không thể vào được." Á Lực cười khổ.
"Không, chúng ta đi vào, chẳng lẽ cậu quên? Hiện tại chúng ta là học sinh của Ngân Dực."
Lời nói này của Tư Đế Phu làm cho mọi người sủng sốt, lập tức nở nụ cười, đúng rồi, bọn họ làm sao có thể quên, hiện tại bọn họ là học sinh của Ngân Dực.
"Không, chúng ta không cần đi, vừa mới nhận được tin, ngày mai bọn họ sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta ở...."
← Ch. 098 | Ch. 100 → |