Mắt điện tử, phía sau màn độc thủ (3)
← Ch.081 | Ch.083 → |
An Nhiên trở lại nhà họ Phó, nhìn thấy người ngồi ở đại sảnh, có chút ngoài ý muốn.
Mọi người họ Phó, trong đó còn có người vốn đang ở trường Phó Quân Nghị.
Gần đây Phó gia bận rộn nhiều việc, đã gần đến cuối năm, mọi chuyện cũng nhiều hơn, An Nhiên hiện tại đang nổi danh trên mạng, bởi vậy người họ Phó liền tụ lại.
Phó Quân Hoàng đứng lên, một thân quân phục, nhìn như là mới từ trong quân đội về. Anh đi về phía An Nhiên, một tay lấy ba lô của cô, một tay vòng qua An Nhiên, làm cho cô dựa vào người anh.
"Ôi, người hùng của chúng ta đã về." Phó Quân Nghị mặc một bộ trang phục thể thao rộng rãi, nhìn An Nhiên, cười trêu ghẹo.
Phó lão gia cũng cười tủm tỉm, gần đây khi ông di ra ngoài, mọi người đều khen bảo bối trong nhà ông, trong đó, Cố lão đầu càng đỏ mắt.
Khi ông nhìn thấy ảnh chụp Kim Mẫn Tích quỳ xuống đất thì biết nha đầu nhà ông đã ra tay.
"Tốt lắm, không có thủ hạ lưu tình." Phó lão gia nhìn An Nhiên cười tủm tỉm.
An Nhiên có chút mệt mỏi, nhưng ở trước mặt người nhà cũng không thể hiện quá rõ, cô đoan chính ngồi trên sofa, cười khẽ nhìn Phó lão gia, "Lão gia ngài đã lên tiếng, cháu muốn thủ hạ lưu tình, cửa nhà này, cháu còn có thể vào sao?"
"Cứ bước vào." Một tiếng nói hữu lực vang lên.
Tầm mắt mọi người nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Phó Quân Hoàng, Phó Quân Nghị ngạc nhiên.
Người anh trai anh minh thần võ của cậu chỉ cần ở trước mặt của An Nhiên thì sẽ trở nên ngốc, điều này làm cho cậu sao chịu nỗi? Anh trai là thần tượng từ nhỏ của cậu a! Nếu sau này cậu cũng đối với cô gái của cậu cũng như vậy.... Thượng đế a, hiện tại cậu suy nghĩ liền nỗi hết da gà.
Phốc xuy -----
Từ Tĩnh Ngưng nở nụ cười, cuối cùng cười đến nỗi ngã vào lòng của Phó Văn Thắng, "Mẹ nói này Quân Nghị, về sau đừng giống anh trai của con, phải tìm hiểu cho kĩ.. Khụ khụ, cái gì mẹ cũng chưa nói, ha ha."
Mặt của Phó Quân Nghị càng đen.
Mọi người ở đây đều đã hiểu ý của Từ Tĩnh Ngưng, nhưng hiện tại An Nhiên còn nhỏ, không áp đặt quá nhiều vào đứa nhỏ này, bọn họ (An Nhiên & Phó Quân Hoàng) sau này có thể cùng bước đi với nhau thì tiếp tục bước, nếu mà không được thì chính là có duyên không phận.
Biểu cảm của Phó lão gia buộc chặt, nhưng ánh mắt tràn đầy ý cười, "Tiểu tử, cháu che chở tiểu nha đầu này như vậy a! Nếu mà nha đầu này đối với đám người đó mà thủ hạ lưu tình, thì xem ông có cho con bé bước vào cửa không!"
Phó Quân Hoàng nhíu mày, anh vỗ nhẹ An Nhiên, "Không có việc gì, cháu có thể mở cửa."
"Ha ha ha, ha ha ha ha.." Phó Quân Nghị thật sự là không nhịn được, ôm bụng mà cười.
Tha thứ cho cậu là đem mọi lễ nghi quên hết, hiện tại, cậu thật sự là không nhịn được, anh trai cậu thật sự là buồn cười, cậu chưa từng nhìn thấy tranh luận của anh trai cùng ông nội, mà việc tranh luận này có liên quan đến An Nhiên, nhưng lại có một chút ý đùa.
Đáy mắt An Nhiên tràn đầy ý cười, mà Phó lão gia cũng mặc kệ, ông là người đại nhân đại lượng không cùng tên này chấp nhất.
" Xú tiểu tử, con làm như sợ tiểu nha đầu kia chạy đi? " Phó Văn Thắng ôm người đang cười Từ Tĩnh Ngưng, trừng mắt nhìn Phó Quân Hoàng.
Phó Quân Hoàng nhíu mày, anh nhìn An Nhiên, suy nghĩ hơi lâu, nói:
" Sợ. Nhiều người thích bảo bối."
Nhất thời mọi người im bặt.
Đây là ý gì?
" Anh trai, ý của anh chính là, sợ mọi người đem cháu gái cướp đi? " Vừa mới trở lại bình thường, Phó Quân Nghị chỉ kém chút nữa đã lăn lộn trên mặt đất mà ôm bụng cười, cậu chịu đựng bụng đau, chịu đựng ngừng cười để nỏi Phó Quân Hoàng.
An Nhiên cảm thấy rất tốt, cô mỉm cười nhìn Phó Quân Hoàng, cô nghĩ đến lời bình luận trên mạng của Lão soái ca, đáy mắt ý cười càng nhiều.
" Đúng vậy." Phó Quân Hoàng không do dự mà trả lời.
Từ Tĩnh Ngưng đã triệt để nằm trong lòng Phó Văn Thắng cười không kịp thở, Phó Quân Nghị cũng nằm trên mặt đất mà lăn lộn.
Nhìn thấy bộ dạng của tên nhóc này (Phó Quân Hoàng), Phó lão gia cũng lắc đầu mà cười, hiện tại họ Phó rất vui vẻ, cứ duy trì như vậy là tốt rồi.
Hiện tại ông cũng đã già, không cầu thứ gì khác, chỉ cần mọi người trong gia đình đều bình an là tốt rồi, nếu có ai uy hiếp ông về sự an ổn của họ Phó, ông liền kiên quyết chiến đấu tới cùng, không cho người đó sống tốt.
" Các người bây giờ không ra bộ dạng gì nữa rồi." Phó lão gia quát một tiếng, khoé môi của ông cũng gợi lên.
Lão gia tử lên tiếng, mặc dù trong tiếng nói không có độ mạnh yếu của giận dữ nhưng mọi người vẫn thu lại biểu tình quá trớn vừa rồi.
Phó Quân Nghị nằm trên mặt đất hồi lâu, cũng đứng lên, nhìn biểu cảm của Phó lão gia tử, rồi ngồi lên sofa, liếc nhìn Phó Quân Hoàng, khoé môi cũng không nhịn được.
Khi cậu tính cười thêm một trận nữa thì bị ánh mắt lạnh băng của An Nhiên doạ sợ.
" Này cháu gái, tôi nói với cháu.. Nếu cháu dám, còn dám... "
" Nếu mà còn kêu tôi là cháu gái thì coi chừng hậu quả." Khoé môi của An Nhiên mỉm cười, nhưng nụ cười này làm cho Phó Quân Nghị rét run.
" Tôi nói Phó An Nhiên cô, đừng tưởng có thể uy hiếp tôi, tôi sẽ thoả hiệp! ". Phó Quân Nghị phản bác.
An Nhiên nhíu mày.
" Cô nhíu mày là có ý gì? Phó An Nhiên, cô đem lời này cho tôi biết."
An Nhiên cũng lười quan tâm cậu.
Phó Quân Hoàng trực tiếp đem Phó An Nhiên ôm vào lòng, lạnh mặt trừng với Phó Quân Nghị.
Phó Quân Nghị cảm thấy mình bị uỷ khuất, cái này là gì a, không ngờ mọi người đều khi dễ một mình cậu?
" Nháo cái gì? Các người xem các người đã bao nhiêu tuổi, còn đùa giỡn như vậy." Phó lão gia trừng mắt với bọn họ.
" A, lão gia tử, xem lời ông nói, ông cũng không phải rất vui vẻ hay sao?" An Nhiên dựa vào Phó Quân Hoàng, cười tủm tỉm nhìn Phó lão gia tử.
Phó lão gia tử trừng An Nhiên, An Nhiên cười ứng đối.
Lúc này điện thoại trong nhà vang lên.
Mọi người ở Phó gia không thể nào không nghe thấy, Từ Tĩnh Ngưng đứng dậy nghe điện thoại, nhưng khi bà nghe thì sắc mặt liền thay đổi, đến khi gác điện thoại biểu cảm cũng không tốt.
"Làm sao vậy?" Phó Văn Thắng lo lắng nhìn Từ Tĩnh Ngưng.
"Vừa rồi, ở công ty điện thoại tới, nói là con của một trưởng phòng trong công ty bị giết." Sắc mặt của Từ Tĩnh Ngưng rất khó coi, "Phần đầu của đứa nhỏ kia cũng bị người ta cắt chặt."
Một câu nói, làm trong phòng yên tĩnh.
"Hoang đường!" Phó lão gia đập bàn, "Phải điều tra cho kĩ! Chuyện này, không thể để như vậy!"
Mà trong lúc này, trên TV cũng đăng tin nói về chuyện này, so với mọi người tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, bởi vì người bị hại chỉ là một đứa trẻ, trong TV có đưa tin phát hiện 4 xác chết, tuổi như nhau, kiểu chết cũng giống nhau, bọn họ đưa ra suy luận đó chính là vụ án liên hoàn.
Tin tức này, khi mọi người nhìn thấy những đứa trẻ lạnh như băng nằm trên mặt đất, thì người nhà của chúng khóc đến thảm thiết.
Phó Quân Hoàng nắm thật chặt An Nhiên trong ngực, khoé môi An Nhiên mỉm cười, cô dựa vào trên người Phó Quân Hoàng, ánh mắt là một mảng nhu hoà.
Trong phòng phong cách châu Âu.
Một âm thanh mở cửa vang lên, một cô gái tóc vàng tay cầm một túi văn kiện bước vào trong phòng, tiếng giày cao gót bước đi trên nền đá cẩm thạch đen, hướng về phía người đàn ông đang đưa lưng về bàn làm việc, cung kính nói:
"Chủ nhân, đây là thứ ngài muốn có."
Người đàn ông quay về phía cô, cô mê luyến nhìn người có mái tóc dài màu bạch kim, cô từng bước một bước về phía trước, đem túi văn kiện đặt trên bàn, cô cũng không lập tức xoay người rời đi, mà mê luyến nhìn người đàn ông đó.
"Alice, tôi đã nói rồi, không cần dùng ánh mắt ghê tởm đó nhìn tôi." Tiếng nói tao nhã có vài phần lười nhác vang lên, nhưng giọng điệu đó cũng khiến gương mặt cô gái đó trắng bệch.
Alice quỳ gối xuống, "Xin lỗi chủ nhân, là tôi đã vượt qua giới hạn."
"Tự đi chịu phạt đi." Tiếng nói tao nhã vang lên làm thân mình Alice nhè nhẹ run.
"Dạ". Alice hít một hơi thật sâu, cúi đầu, khoé môi gợi lên một tia cười khổ, vì để đi vào trong phòng này, cô đã mất biết bao công sức, mà chủ nhân từ đầu đến cuối vẫn không quay đầu nhìn cô.
Alice từng bước lui ra, ngay khi cô bước ra cửa thì giọng nói tao nhã kia lại vang lên.
"Alice, lại đây."
Người đàn ông tựa vào ghế, tay hắn cầm túi văn kiện mà Alice đưa, túi văn kiện không chứa một thông tin gì, mà toàn bộ là ảnh chụp, trên ảnh chụp cùng là một người ----- Phó An Nhiên.
← Ch. 081 | Ch. 083 → |