Kẻ điên diêm tử diệp
← Ch.037 | Ch.039 → |
Giống như một tiếng sét đánh xuống vùng đất bằng phẳng.
Một người đàn ông đẹp như tranh vẽ vậy mà quỳ xuống trước mặt Phó An Nhiên!
Dù người đàn ông mặc quần áo đơn giản, nhưng chỉ cần là người sáng suốt vừa nhìn cũng có thể nhìn ra giá trị của bộ quần áo kia, huống chi trên người người đàn ông này còn mang khí tức băng hàn, làm người ta không tự chủ được nhược bộ lui binh.
Nhưng mà, bọn họ không nghĩ tới, khi ánh mắt người đàn ông này nhìn An Nhiên, con ngươi băng hàn trong nháy mắt trở nên cuồng nhiệt, nhiệt độ cực nóng làm mọi người xung quanh không nhịn được run sợ.
Người đàn ông bực này vừa nhìn thấy đã biết là nhân sĩ thượng lưu, chỉ là hắn vì sao phải quỳ trước mặt Phó An Nhiên, lại còn gọi cô là Gia?
Một người đàn ông gọi một người phụ nữ là Gia? Nằm mơ, cái này là kịch gì a!
Trong phòng học, không ít ánh mắt nam sinh nhìn An Nhiên đã thay đổi, đáy lòng bọn họ không tự chủ được hiện lên một từ.... Người yêu.
Khi mọi người còn chưa hết kinh ngạc, người đàn ông cao to mặc tây trang màu nâu bước vào phòng học, sắc mặt bọn họ đông lạnh, khi bọn họ nhìn người đàn ông quỳ trong đám người đó, nhất thời toàn bộ đều thở phào nhẹ nhõm, mà cũng tại cùng một thời gian, nhóm người đàn ông cường tráng đuổi hết toàn bộ những người dư thừa ra ngoài.
Khi người đàn ông cường tráng muốn đẩy Mã Nhu Như, Ân Tuyết đẩy bả vai cường tráng của người đó ra, lớn tiếng mắng chửi: "Anh có biết cô ấy là ai không! Người của nhà họ Phó mà cũng dám động?"
"Ân Tuyết, thôi." Mã Nhu Như giữ chặt bả vai Ân Tuyết, người đàn ông cường tráng vô duyên vô cớ lôi kéo Ân Tuyết muốn đi.
Ân Tuyết tránh thoát khỏi tay Mã Nhu Như, "Nhu Như, cậu làm sao phải sợ những người này? Cậu đúng là tiểu thư nhà họ Phó! Cậu còn tiếp tục che giấu, những người mắt chó nhìn người này sẽ khi dễ cô đó."
Trong phòng học những học sinh khác đã tự động ra khỏi phòng, mấy người đàn ông cường tráng cũng không phải là người dễ nói chuyện.
Vài người đàn ông cường tráng còn. lại cũng xông tới, con ngươi không có tí ti tình cảm nhìn trên người Ân Tuyết.
Người có thể đi theo bên người Diêm Tử Diệp, có mấy người dễ chọc? Lúc Ân Tuyết còn chưa kêu to ra tiếng, một người đàn ông cường tráng trong đó trực tiếp một tay xách cô ta lên, xải bước đi về phía cửa phòng học.
Mã Nhu Như thấy vậy, vội vàng đuổi theo, trong miệng không ngừng hô, "Các người thả cô ấy xuống! Cận thận đến lúc đó tôi kiện các người!"
Vẫn đi tới cửa, người đàn ông cường tráng trực tiếp buông tay, Ân Tuyết trực tiếp bị quẳng ngã trên mặt đất.
Lúc Ân Tuyết vừa mới đứng lên, muốn lớn tiếng hô mắng của phòng học phịch một tiếng đóng lại, trước cửa có rất nhiều đại hán đứng thẳng tắp ở đó, không chớp mắt nhìn về phía trước, ngay cả cửa sổ phòng học trên hành lang, cũng đều để một loạt người đàn ông cường tráng mặc quần áo màu đen ngăn chặn.
Mà lúc này, trong phòng học.
Diêm Tử Diệp vẫn quỳ một gối xuống đất bất động như cũ, vẻ mặt hắn tràn đầy chờ mong nhìn An Nhiên, khóe môi mang theo ý cười.
Trong An Nhiên cầm cuốn đồng thoại cài lại trên mặt bàn, nhéo nhéo mũi, tựa vào trên ghế ngồi, lúc này mới rời ánh mắt lên người Diêm Tử Diệp, đôi mắt trong veo mà lạnh nhạt kia, làm trái tim Diêm Tử Diệp bùm bùm nhảy loạn.
Gia, Gia của hắn.
Không có sai, cô là Gia của hắn, Gia của hắn....
"Môn chủ Diêm, tôi nhớ rõ tôi đã từng nói với anh, tôi không có cháu trai lớn như vậy? "
"Gia, tôi là chỉnh trang trong nhà thật tốt." Diêm Tử Diệp giống như không nghe được lời An Nhiên nói, giọng nói của hắn cực kì nhu hoà, tinh tế nói xong, "Gia ngài thích nhất xích đu làm từ gỗ còn đang đặt ở chỗ cũ, tấm thảm người cực kì thích vẫn đang còn nguyên vẹn, đúng rồi còn có bộ ấm pha trà mà người thích nhất cũng đang còn...."
An Nhiên vẫn luôn cảm thấy Diêm Tử Diệp này có bệnh, chỉ là không nghĩ tới, bệnh của Diêm Tử Diệp này lại nghiêm trọng đến vậy.
Chẳng lẽ hắn nghe không hiểu ý của cô sao?
"Môn chủ Diêm...."
"Gia, hậu viện kia ngài tự tay gieo Anh Hoa đã nở hoa rồi, rất đẹp, là màu trắng." Thời điểm Diêm Tử Diệp nói, ánh mắt luôn luôn cuồng nhiệt, "Gia, ngài đã đi một mình mười một năm, mười một năm này, tôi không nghe được giọng nói của ngài, không được nhìn ngài, ngay cả hương vị trong phòng ta cũng tiêu tán hầu như không còn rồi. Gia, tôi không thể lại mất đi ngài. Ngài xem, ngài không tới tìm tôi, tôi tới tìm ngài." Bỗng nhiên Diêm Tử Diệp chữa lại, "Không, không, Gia, tôi là tới đón ngài, đưa ngài trở về."
"Môn chủ Diêm! Ngài nghe không hiểu lời tôi nói sao! Người đàn ông này đã triệt để điên rồi, nếu không bởi vì Ngân Dực, cô đã sớm đặc biệt quất chết hắn rồi.
Diêm Tử Diệp nở nụ cười, biểu tình hắn mê luyến nhìn cô.
Cô và Tần gia một điểm cũng không giống, khuôn mặt không có chỗ nào là giống nhau, nhưng cô lại cho hắn cảm giác quá quen thuộ, ngay cả khí tức của cô cũng làm cho hắn quen thuộc đến tận xương.
Sao cô có thể không phải là Gia của hắn?
"Gia, đi, tôi dẫn ngài về nhà." Diêm Tử Diệp luôn quỳ một gối xuống đất chậm dãi đứng lên, hắn giống một nhân sĩ vươn bàn tay thon dài kia ra, ánh mắt chờ đợi nhìn An Nhiên.
Bỗng nhiên An Nhiên đứng dậy, cô lạnh lùng nhìn Diêm Tử Diệp, "Môn chủ Diêm Phó An Nhiên tôi có tài gì đức gì, có thể làm gia của ngài?"
"Gia, không cần nháo, chúng ta về nhà, về nhà, thì tốt rồi." Chỗ nào không có gua chỗ đó chỉ là một nơi vắng vẻ mà lạnh lùng, nơi đó không thể xưng là nhà.
"Môn chủ Diêm." An Nhiên hít một hơi thật sâu, cô nhìn hắn, gằn từng chữ nói: "Tôi gọi là Phó An Nhiên." ý ở ngoài lời là không có quan hệ gì với gia nhà hắn.
Biểu tình của Diêm Tử Diệp hơi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh biến mất không thấy nữa.
Khuôn mặt âm nhu hiện lên một tia cười hiếm thấy, hăn nói: "Tôi biết hiện tại ngài là Phó An Nhiên, mười lăm tuổi. Gia thân phận này của ngài quả thực là cực kì hoàn mỹ, nhưng tôi làm sao có thể nhận sai người được? Gia, không cần nháo, chúng ta về nhà. Tôi không thích dùng phương thức ngài không thích mang ngài về nhà."
"A... ? Xem ra, anh vốn sdinh trước tầm mắt của nhiều người như vậy, trói tôi kéo đi?" An Nhiên nhíu mày.
Diêm Tử Diệp không nói, chỉ là nhìn An Nhiên.
Hiện tại trong lòng An Nhiên một trận lửa giận, Diêm Tử Diệp thật sự đán giận, "Môn chủ Diêm, anh phải biết rằng, nhà họ Tần và nhà họ Phó đối chọi, cũng không phải là chuyện gì..."
"Nhà họ Tần và tôi có quan hệ gì đâu?" Diêm Tử Diệp trực tiếp ngắt lời cô, "Gia, Tần môn bây giờ còn tồn tại, chích là vì, muốn lưu lại gì đó của ngài."
Kẻ điên!
Cô không thể ở lại cùng kẻ điên này, cô vượt qua hắn, muốn bước đi, nhưng mà khi cô vừa mới bước qua người hắn, đáy lòng cô hô lên một tiếng hỏng bét, lúc cô còn chưa đi được vài bước, đầu mê muội tay chân vô lực làm cô không thể chống đỡ thân thể của mình.
Diêm Tử Diệp bước nhanh lên trước, tiếp được bóng dáng đang ngả về phía sau, khi bóng dáng quen thuộc rơi vào trong ngực hắn, rốt cuộc trên mặt Diêm Tử Diệp cũng lộ ra nụ cười làm điên đảo chúng sinh, hắn con ngươi lom lom nhìn người trong lòng mình, ôn nhu nói:
"Gia, ngủ đi, tỉnh ngủ, chúng ta đã về đến nhà rồi."
An Nhiên muốn cố gắng mở to mắt, không cho chính mình mất đi ý thức, nhưng mà, cô cũng không chống chọi được bao lâu, trước mắt, từ từ trở nên tối sầm....
← Ch. 037 | Ch. 039 → |