Bổn tọa đói bụng
← Ch.004 | Ch.006 → |
An Cẩn Du thận trọng đứng ở bên cạnh nhìn Niếp Quân Hạo đang lộ ra kinh ngạc khó có được, trong lòng chợt dâng lên mấy phần đồng tình với người này.
Đầu năm nay người mặc cổ trang cổ đại đã mặc nhiều đến thành cái sàng, người hiện đại xuyên tới cổ đại thì cùng lắm cũng cảm thấy mới lạ kích thích. Nhưng người cổ đại xuyên đến hiện đại thì cảm giác đã hoàn toàn khác rồi, loại cảm giác đó tuyệt đối sẽ giống như người ta bất thình lình bị ngoài hành tinh bắt đi, không hiểu cái văn hóa ngoại tinh gì cả, còn khả năng đi nhầm bước sẽ lập tức người ngoài hành tinh bắt đi nấu canh uống tại chỗ thậm chí còn giải phẩu trở thành tiêu bản sống, nghĩ một chút đã cảm thấy loại cảm giác này quá không thoải mái.
Nghĩ như vậy, An Cẩn Du lập tức thu hồi oán tránh mới vừa bị người ta bấm cổ ra vẻ đạo mạo nói: "Đây chính là hiểu lầm tôi muốn nói với anh, như anh thấy, nơi này không phải là thế giới trước kia anh sống, hay là nói cũng không phải là niên đại anh sống."
"Có ý gì?" Niếp Quân Hạo bỗng quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, nhíu mày hỏi. Không thể không nói, cảnh tượng trước mắt đã thật sự phá vỡ nhận thức của anh, lúc ở cổ đại cũng không phải là anh chưa từng thấy qua phong cảnh nước khác, ít nhất anh biết ăn mặc của Tây Khương và Miêu Cương, phong tục tập quán cũng hoàn toàn khác biệt những địa phương khác, nhưng những thứ trước mắt này càng khác Tây Khương và Miêu Cương mấy phần, quả thật giống như là một thế giới khác mình hoàn toàn chưa từng chạm đến.
"Giải thích cái này có hơi phiền toái."
An Cẩn Du ôm điện côn trầm tư chốc lát, vò đầu bứt tai, bắt đầu lấy ra kinh nghiệm thâm niên tay mơ viết lách của mình bắt đầu giải thích này này nọ nọ với Niếp Quân Hạo, những thứ giống như cây cột chống trời đối diện thật ra là nhà ở bây giờ của bọn họ, thật ra thứ giống như côn trùng cánh cứng khổng lồ đang bò qua bò lại kia là xe con, cũng là đồ thay cho xe ngựa, cũng với các loại đồ tối tân, dĩ nhiên An Cẩn Du sẽ không quên nói chân tướng cho một người hoàn toàn không có chút tự giác xuyên qua kia.
Niếp Quân Hạo nghe người trước mặt giương nanh múa vuốt giải thích, thái độ từ lúc mới bắt đầu mê mang, rồi lại nhìn qua thứ đồ là phòng ở kia, nếu không cẩn thận ngã xuống từ phía trên thì chẳng phải chết không toàn thây như bình thường xuống nhảy núi hả.
Kinh ngạc sau đó là cái hộp đen đen thùi lùi đó là xe ngựa, vậy thì sao lại không có ngựa ở trước để kéo, càng không có người lái xe ngựa, hộp lớn như vậy đến tột cùng là chuyển động như thế nào.
Rồi nghe đến cuối cùng lúc An Cẩn Du nói mình xuyên qua cũng không biến sắc, mặt trầm như nước.
Hồi lâu, Niếp Quân Hạo mới nhíu mày theo thói quen, híp lại mắt phượng cười khẽ một tiếng: "Ý của cô là, bổn tọa xuyên qua đến thế giới trăm ngàn năm sau, mà cô thật ra là người sau đó trăm ngàn năm"
"..." Đứa bé xui xẻo này, biết dáng dấp của mình tốt thì cũng không cần tùy tùy tiện tiện phóng điện với người khác chứ, cái phong tình vạn chủng này quả thật còn mất hồn hơn những nam thần đại hồng đại tử (*) ở trên TV kia, làm hại cô tự xưng là duyệt nhân vô số, d-iễnđà-nl êquuýđoôn chỉ thích vô lễ với mỹ nữ, từ trước đến giờ đối với mỹ nam chỉ thực hiện đùa giỡn ngoài miệng, có làm thanh niên tốt của năm cũng có chút không nhịn được muốn đưa bàn tay của mình ra quấy rối lão đồ cổ đến từ dị thế này, đại hồng đại tử vô ý thức quyến rũ người là phạm tội.
(*) Thành ngữ chỉ những người dưới ánh đèn sân khấu, tài giỏi nổi tiếng.
An Cẩn Du gian nan nuốt ngụm nước miếng, đưa máu mũi cuồn cuộn muốn ra ở chóp mũi chảy ngược trở về, như con gà mổ thóc gật đầu một cái.
Đáy mắt Niếp Quân Hạo bỗng chốc xẹt qua tia sáng lạnh, cười lạnh nói: "Hoang đường cô cho rằng bổn tọa sẽ tin lời một bên của cô."
"..." Này này, đây không phải là vẫn đề hoang đường hay không hoang đường, mà là sự thật bên ngoài được đặt toàn bọ ở dưới mắt anhlại vẫn dám nói tôi hoang đường, quả nhiên người cổ đại không được ở điểm này, thông thái rởm, cổ hủ, năng lực thừa nhận quá kém.
Đang lúc An Cẩn Du cực kì than thở thời vận của mình không đủ để nhặt về cái bồi tiền, Niếp Quân Hạo đứng ở đối diện cô chợt chuyển động, từng bước một chủ động đi tới phái cô.
"Ách." Toàn thân An Cẩn Du giật mình, gần như là theo phản xạ lui về phía sau, hồi tưởng lại xung đột xảy ra trước đây không lâu, xxx con m* nó, không phải anh ta cảm thấy mình lường gạt anh ta, cho nên dưới cơn nóng giận dữ mà muốn giết cô cho hả giận chứ.
Nghĩ như vậy, An Cẩn Du lập tức võ trang đầy đủ, nắm chặt cái gậy điện kia, vẻ mặt phòng bị nói: "Anh anh anh anh đừng tới đây, tôi cảnh cáo anh, ở chỗ này, giết người là phạm pháp, nơi này của chúng tôi rất gần với đồn cảnh sát anh mà giết chết tôi thì lập tức chú cảnh sát sẽ có thể bắt anh đi đó, anh có tin hay không?!"
Niếp Quân Hạo cũng không vì An Cẩn Du phô trương thanh thế kêu gào mà dừng bước, chỉ là híp mắt hỏi một câu: "Chú cảnh sát?"
"Ách thì chính là bộ khoái mà lúc đó anh thường gọi, đừng có can đảm giết người bừa bãi, nơi này không chỉ phải gặp quan, còn phải lấy mạng đền mạng."
"Bộ khoái? Gặp quan?" Niếp Quân Hạo bị lời nói của An Cẩn Du làm cho tức cười, mắt phượng khẽ nhếch lên, hẳn là đã sinh ra mấy phần mị ý mà An Cẩn Du chưa từng thấy qua, khiếp tâm hồn người ta, nhưng phối hợp với lời nói anh vừa nói ra, rồi lại có vẻ bá đạo cường thế, "Cô cho rằng bổn tọa đường đường là giáo chủ ma giáo, sẽ e ngại mấy bộ khoái và mệnh quan nho nhỏ sao?"
"..." Nằm cái đại rãnh, m* m* m* cái giáo chủ ma giáo, cô đây là có bao nhiêu khổ ép chứ, tùy tùy tiện tiện nhặt một nhân lại là nhân sĩ xuyên qua cũng thôi đi, lại còn là giáo chủ ma giáo giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, cầm thú trong chiến đấu, nhân vật phản diện trong cảnh cuối với đại boss, loại kỳ ngộ này thật sự không cần không cần mà, ông trời, có thể đừng vui vẻ chơi đùa nữa hay không?
Lúc An Cẩn Du vì người đối diện đột nhiên tuôn ra thân phận hung tàn mà sắp lệ rơi đầy mặt, Niếp Quân Hạo đã nhắm ngay thời cơ, tay phải nhanh chóng duỗi một cái về phía trước, kết trụ cái tay đang nắm chặt điện côn kia của An Cẩn Du, thoáng dùng sức ngắt ra bên ngoài một cái.
An Cẩn Du không ngờ động tác của Niếp Quân Hạo nhanh như vậy, nhất thời không kịp đã mất cơ hội. Lạch cạch một tiếng, gậy điện cứ rơi xuống đất như vậy, phách lối lăn hai vòng trên mặt đất, tỏ rõ công cụ phòng thân cuối cùng của An Cẩn Du đã hoàn toàn bị mất.
"..." Trong tức khắc đó, An Cẩn Du cảm thấy thế giới của mình đột nhiên sụp đổ rít lên, không được chơi như vậy. Gậy điện ngoan ngoãn, mày mau trở lại, một mình tao không chịu đựng được đâu.
Niếp Quân Hạo không để ý đến vẻ mặt khổ bức khóc tang của An Cẩn Du, nhẹ nhàng giữ chặt đôi tay loạn động của An Cẩn Du, trực tiếp đè người ở bệ cửa sổ.
"..." Chẳng lẽ giáo chủ đại nhân ngại động dao làm bẩn tay, chuẩn bị trực tiếp đẩy cô từ nơi này xuống cho xong hết mọi chuyện
"Này, Sửu Nữ. (*)"
(*) cô gái xấu xí.
Giọng nói từ tính của Niếp Quân Hạo vang vọng ở bên tai, quả thật dịu dàng thanh ưu còn mê hoặc lòng người, chỉ tiếc lúc này An Cẩn Du hoàn toàn không có tâm tình đi thưởng thức như vậy, cả người cứng đờ giống như tảng đá, run rẩy hét um lên: "Giáo chủ đại nhân tôi sai rồi, tôi không nên động thủ với người anh minh thần võ như ngài, lại càng không nên có mắt không biết kim tương ngọc mà bất kính với ngài, ngài đại nhân đại lượng, không nên so đo với một cái tiểu dân như tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân một lần thôi. Kiếp sau tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa, nhất định báo đáp ngài thật tốt."
Niếp Quân Hạo bị tiếng thét chói tai của An Cẩn Du đâm vào làm cho sắc mặt trầm xuống, không vui khẽ nguyền rủa một câu: "Này, Sửu Nữ."
An Cẩn Du thấy thế hai mắt nhắm lại, đầu giống như bị sét đánh, cao giọng kêu khóc: "Giáo chủ đại nhân, cầu xin bỏ qua cho, hu hu hu."
"Bổn tọa đói bụng."
"Hu hu hu, ta thật sự không vừa ý, ta không muốn chết, ít nhất không phải bị chết không minh bạch như vậy. A anh mới vừa nói gì?"
← Ch. 004 | Ch. 006 → |