Người bị hại tìm tới cửa
← Ch.041 | Ch.043 → |
Edit: hongheechan
An Cẩn Du đột nhiên trở nên có khí phách làm mấy người bên trong nhà đều ngây ngẩn cả người.
Chỉ chốc lát sau, quản lý tài vụ này mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, cực kỳ tức giận chỉ vào An Cẩn Du: "Cô!" Giơ tay muốn đánh người.
Quản lý mập cũng không muốn làm lớn chuyện này, cuống quít tiến lên ngăn lại quản lý tài vụ muốn động thủ, còn liên tục nghiêng đầu khuyên nhủ An Cẩn Du: "Tiểu An, sao cô lại còn không mau nói xin lỗi với quản lý. Nhanh nhanh nhanh."
An Cẩn Du lại không muốn đứng dưới màn che của quản lý mập, cười lạnh một tiếng nói: "Tôi vốn không có lỗi, xin lỗi cái gì?"
"Cô." Quản lý tài vụ nghe vậy thì lửa giận càng tăng, vốn chuyện này phát hiện kịp thời, rốt cuộc cũng không gây ra tổn thất lớn gì, tội gì anh ta phải nổi giận lớn như vậy.
Nhưng gần đây vừa lúc anh ta đang đuổi theo một cô gái quyến rũ, với bối cảnh gia tài của anh ta thì theo đuổi cô gái đó dễ như trở bàn tay, d-đ!lq. đ cố tình cô gái kia không biết phải trái, liên tục cự tuyệt anh ta. Vừa bắt đầu anh ta còn cảm thấy rất mới mẻ kích thích, sau lại thật sự bị chọc giận. Vừa lúc đụng phải chuyện này, để cho quản lý tài vụ có một đường dây phát tiết rất tốt, khiến cho An Cẩn Du xét duyệt tài liệu hoàn toàn trở thành nơi trút giận của anh ta.
Nhưng dù thế nào anh ta cũng không thể ngờ, vốn là tới trút giận, cuối cùng lại bị nha đầu An Cẩn Du này chọc giận hơn.
An Cẩn Du nhìn tên mập mạp chết bầm đẩy mình ra ngăn chặn quản lý tài vụ, đáy mắt càng trào phúng, cười nhạo một tiếng nói: "Vừa rồi Bạch quản lý cũng nói đúng đôi lời, loại chuyện như vậy đã có một lần tức có lần thứ hai, lần này qua loa tha cho người đó, không chừng về sau lại gây ra việc nhiễu loạn lớn gì. Trước khi đi, tôi tốt bụng nhắc nhở quản lý một câu, thật xin lỗi, phần bảng báo cáo kia không phải là tôi làm, nếu về sau quản lý anh không muốn dọn dẹp tàn cuộc cho người kia, hãy tìm đúng người mắng, tìm đúng người rồi truy cứu cho thỏa đáng, tránh khỏi về sau lại thật sự náo động lớn việc lên, mặt của quản lý anh cũng khó nhìn."
Sau khi An Cẩn Du nói xong một câu hai nghĩa này, cũng không ở lâu, lạnh lùng liếc mắt nhìn vẻ mặt kinh ngạc của quản lý mập và cô gái trắng bệch sắc mặt đó, không lưu luyến chút nào xoay người bước ra phòng làm việc của quản lý.
Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc và tìm tòi nghiên cứu của những người khác trong cả phòng làm việc, d/đ'l, q=đ thu thập qua loa đồ đạc của mình một chút, bước nhanh đi ra ngoài công ty.
Phía sau là quản lý tài vụ tông cửa xông ra và tiếng hô tức giận của quản lý mập, An Cẩn Du cũng không rảnh bận tâm, giờ phút này cô chỉ muốn mau mau rời khỏi nơi làm người ta nôn mửa này.
Lúc đi ra cửa công ty, ánh mặt trời chói mắt chiếu đến trên mặt của cô, làm cô có loại cảm giác dường như đã trải qua mấy đời.
Bởi vì chuyện nhất thời xúc động mà mất công việc của mình này, thành thật mà nói, An Cẩn Du tuyệt đối không cảm thấy hối hận.
Thật ra thì, đi làm trong công ty này, đã không phải là lần một lần hai bị thủ trưởng làm khó rồi. Hơn nữa cô luôn luôn nhún nhường, lại làm cho người ta có ảo giác mình cực kì dễ bắt nạt, chuyện bị người sử ngáng chân ngầm thường xảy ra.
Nhất là sau khi cô gái xinh đẹp kia mới vừa đến công ty, An Cẩn Du lập tức phát hiện, công việc của mình giống như vô duyên vô cớ nhiều không ít, trước kia còn không có cảm thấy làm sao, bây giờ biết quan hệ của cô ta và quản lí mập, đại não chậm nửa nhịp của An Cẩn Du mới xem như tỉnh táo lại, thì ra là có chuyện như vậy.
Nhớ tới vừa rồi mình nổi đóa làm cho những người đó kinh ngạc đến nói không ra lời, bộ dáng ngu ngốc, An Cẩn Du không khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ ở trong con mắt của bọn họ mình cứ dễ khi dễ như vậy, mặc cho bọn họ có vân vê bóp nặn cũng không thể phát ra một nửa ngọn lửa, đáng đời bị chịu tiếng xấu, mặc dù mình ở lại, cuộc sống sau này cũng sợ không tốt hơn, hơn nữa đã có một lần tức là có lần thứ hai, ai biết lần sau mình có thể lại bị đẩy ra làm hình nhân thế mạng ngăn cản dao găm hay không, thay vì sống mệt mỏi như vậy, còn không bằng chào tạm biệt, về sau thấy công ty này thì đi vòng qua.
Bây giờ điều duy nhất An Cẩn Du lo lắng chính là vấn đề sinh kế của mình, tình huống nhà cô vốn cũng không phải là vô cùng lạc quan, tuy có chút tiền gửi ngân hàng, nhưng thật ra rất ít ỏi. Hơn nữa bây giờ nhà cô cũng không chỉ có một mình cô cần nuôi sống, cũng may tiền lương tháng trước đã tới tay, tháng này cũng đã làm mấy ngày, nếu không nghĩ đến tiền lương mình kiếm một tháng này cũng chỉ có thể tát nước, An Cẩn Du đau lòng muốn chết. Việc này cấp bách, chính là tìm thêm một công việc mới, kiếm tiền nuôi gia đình.
An Cẩn Du ôm những đồ đạc của mình, một bên tính toán về sau, một bên đi bộ về nhà.
Đợi đến cô đi trở về đến cửa nhà thì lại thấy một người đàn ông thành niên đứng ở trước cửa nhà đơn sơ của mình, lén lút xoay một vòng, trên tay của anh ta còn dắt theo một con chó Bắc Mỹ nhỏ màu trắng.
Cái mũi nhỏ màu đen của tiểu cẩu đang ghé vào bên cạnh cửa nhà cô nhà dùng sức ngửi, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó.
An Cẩn Du thấy thế lập tức đề phòng lên, gương mặt căng thẳng từ từ đi tới chỗ người nọ, đi vòng qua sau lưng của người kia, đưa tay vỗ vỗ bờ vai của anh ta nói: "Tiên sinh, anh lén lút làm gì ở cửa nhà tôi vậy?"
"Đương nhiên là tìm người." Tô Minh Duệ đang chuyên chú ở nhìn chó cưng tìm kiếm tung tích người nào đó, không hề phát giác sau lưng nhiều thêm một người chút nào, trả lời một câu theo phản xạ.
"Tìm người, tìm người nào?"
"Tìm..." Tô Minh Duệ phản ứng chậm nửa nhịp, lúc này mới phát hiện ra có cái gì không đúng, dừng trả lời, quay đầu mà nhìn lại, vừa nhìn thấy ánh mắt dò xét của người sau lưng, bị dọa sợ đến hít vào một ngụm khí lạnh.
"Cái người này!" Tô Minh Duệ nhìn An Cẩn Du một cái, vừa liếc nhìn cửa lớn đóng chặt, vừa kinh ngạc nói: "Đây là nhà cô?"
"Đúng vậy, thì sao?" An Cẩn Du cau mày nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú mang theo kinh ngạc của Tô Minh Duệ, nỗ lực phân biệt từ trên nét mặt anh ta rằng người này đi nhầm cửa hay là muốn làm chuyện xấu, bị người bắt được mà cố ý che giấu.
Lắc lư ở trước cửa nhà người ta, còn bị chủ nhân tóm gáy, trên mặt Tô Minh Duệ xẹt qua vẻ lúng túng, ho nhẹ một tiếng, đang muốn mở miệng giải thích, nhưng không nghĩ cửa lớn đóng chặt chợt mở ra từ bên trong.
Vốn đang ở bên trong phòng vận công chữa thương, Niếp Quân Hạo thoáng khôi phục chút công lực, chợt nghe tiếng An Cẩn Du truyền đến từ bên ngoài, lập tức chủ động đứng dậy đi ra ngoài tìm người, d'đl/q/đ lại không nghĩ rằng sau khi mở cửa chính ra, không chỉ thấy được An Cẩn Du còn nhìn thấy một người đàn ông xa lạ khác.
"..."
"..."
Niếp Quân Hạo và Tô Minh Duệ bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng vẫn là Tô Minh duệ có hơi kích động hô to một tiếng: "Quả nhiên anh ở chỗ này!"
Niếp Quân Hạo nghe vậy hơi nghi ngờ, nhíu mày quan sát Tô Minh Duệ từ trên xuống dưới một hồi lâu, mới chợt nói: "Anh là người đàn ông đánh lén tôi ngày hôm qua?"
"..." Anh em, đây thật sự là một hiểu lầm, tôi chỉ là người đi đường vây xem thôi, chưa bao giờ nghĩ tới đánh lén anh đâu á!
"..." An Cẩn Du nghe Niếp Quân Hạo nói cũng sợ ngây người. Quả nhiên là phúc không phải họa, là họa thì tránh không khỏi, người bị hại, bị Niếp Quân Hạo cướp bóc đã tìm tới cửa phải làm sao đây?
← Ch. 041 | Ch. 043 → |