Phúc lợi khi bị thương (2)
← Ch.113 | Ch.115 → |
Edit: Nhật Dương
Đợi đến khi Niếp Quân Hạo tắm nước lạnh xong, cả người đầy hơi lạnh trở lại thì An Cẩn Du đã đổi tư thế nghiêng người ngủ.
Niếp Quân Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ say của An Cẩn Du thì càng thêm tức giận, anh ngậm đắng chạy vào phòng tắm dội nước lạnh, tuy vẫn còn may là chưa phải mùa đông hơn nữa anh còn có nội lực hộ thân nên tắm nước lạnh cũng không phải khiêu chiến cực hạn gì nhưng việc phải kìm nén thì không phải là chuyện thoải mái, còn nha đầu này thì tốt rồi, một người ngủ rất thoải mái dễ chịu.
Niếp Quân Hạo đứng bên giường nhìn chằm chằm mặt An Cẩn Du không nháy mắt một lúc, cho đến khi một chút tức giận trong mắt dần dần tan biến, cuối cùng hóa thành sự bất đắc dĩ dịu dàng cùng dung túng.
Anh đưa tay xoa nhẹ gò má An Cẩn Du, nhìn người lúc ngủ mà vẫn nhịn không được khẽ rên đau thì đôi mắt càng lúc càng trở nên âm trầm.
Nhớ lại vết bầm tím sau lưng An Cẩn Du, trong mắt Niếp Quân Hạo chợt lạnh, cảm thấy cơn tức giận bị ngăn ở ngực không nuốt xuống được.
Mặc dù Hạ Minh Hiên nói với anh là sẽ xử lý chuyện này nhưng nói cho cùng thì bị thương là người phụ nữ của anh, anh lại không thể tự mình chặt đầu sỏ gây nên ra làm trăm mảnh, nghĩ thế nào cũng khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Chuyện này cũng khiến cho vị giáo chủ đại nhân phong quang vô hạn, một tay che trời ở cổ đại sinh ra cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. Phải biết rằng khi còn ở cổ đại, anh tuyệt đối có thực lực, cũng tuyệt đối có quyền lợi khiến những người dám khiêu khích quyền uy của anh từng người từng người một nằm rạp dưới chân anh, phải cúi đầu xưng thần với anh.
Ở nơi này, anh còn có thực lực tuyệt đối không giả, nhưng trừ điều đó ra thì anh không có gì cả, thậm chí để bảo vệ người phụ nữ của mình, để cho người phụ nữ của mình hả giận cũng không làm được!
Ý thức được đều này, đáy mắt Niếp Quân Hạo xẹt qua chút lạnh lùng, trải qua những ngày nhàn tản ở thời đại này khiến cho anh quên mất bản tính được ẩn núp sau bề ngoài gầy yếu của anh rồi, thế nên ai cũng có thể chọc đến trên đầu anh. Xem ra anh phải suy nghĩ kỹ xem làm sao để có một vị trí riêng ở thời đại này.
Mà lúc này, An Cẩn Du vẫn hồn nhiên không biết bởi vì mình bị thương đã gợi lên lệ khí ẩn sâu thật lâu của giáo chủ đại nhân, hơn nữa còn khơi dậy quyết tâm đứng vững gót chân ở thế giới này của vị giáo chủ đại nhân này rồi.
Niếp Quân Hạo thật vất vả thu hồi tầm mắt trên người An Cẩn Du về, ngược lại liếc mắt nhìn bức tường sách ban đầu dùng để ngăn cách hai người trên giường, lông mày khẽ nhíu lại, đáy mắt nhanh chóng hiện lên chút ý cười, giơ tay vung lên, bức tường sách cứ như vậy rơi xuống, từng quyển sách bìa cứng dày rơi xuống sàn tạo thành tiếng vang nặng nề.
Cũng may là giường của An Cẩn Du không cao lắm với lại hôm nay An Cẩn Du quá mệt mỏi nên động tĩnh lớn vậy vẫn không khiến An Cẩn Du tỉnh lại, cô chỉ khẽ rên một tiếng rồi trở mình.
Niếp Quân Hạo thấy vậy thì hoảng sợ, vội vàng lăn một vòng trên giường, khẽ giữ cho An Cẩn Du trở người, hơn nữa còn cẩn thận để lưng cô dán vào ngực anh, rồi lại không thật sự tiếp xúc, phòng ngừa cô đụng phải.
Mọi hành động chỉ hoàn thành trong chớp mắt, Niếp Quân Hạo cúi đầu nhìn người trong ngực, phát hiện cô không có dấu hiệu thức tỉnh, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng tầm mắt rơi xuống lưng An Cẩn Du, trong mắt Niếp Quân Hạo lóe qua tia sáng, tuy nói không thể đánh tên tiểu tử kia thành tàn phế, nhưng lúc đó anh dùng chút xảo kình...... Sợ là đời này tên kia cũng không thể chạm vào phụ nữ.
A, người phụ nữ của anh cũng dám đụng, đơn giản là đáng đời!
Niếp Quân Hạo ác thú vị nhớ lại, khóe miệng khẽ cong lên, cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng của An Cẩn Du, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon."
Ánh trăng mềm mại dịu dàng như tấm lụa mỏng men theo khe cửa sổ thủy tinh nửa mở rải vào trong phòng, vừa lúc chiếu lên hai người lần đầu tiên ôm nhau ngủ trên giường, giống như phủ lên hai người bọn họ một tầng ánh sáng mờ ảo, vừa ấm áp lại hài hòa.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ đã dâng lên đến tầng trên cùng của khu nhà thì An Cẩn Du mới xem như vừa tỉnh lại sau giấc ngủ say, cô đưa tay che mắt lại, che đi chỗ bị chói mắt, sau đó lại cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, sau lưng đau tới mức cả người đều giống như muốn rã ra thành từng mảnh.
Nếu không phải chuyện tối hôm qua bị người đẩy mạnh vào tường vẫn còn rõ ràng trước mắt như vậy thì cô còn tưởng là vì cô với người ta 'cái đó, cái kia' nên mới đau như vậy.
Nghĩ đến đây, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của An Cẩn Du đều đỏ lên, khẽ giật mình, hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đưa tay kéo chăn trùm lên đầu, nhớ lại từng chuyện xảy ra tối hôm qua, An Cẩn Du hận không được thể cứ vùi mình trong chăn, vĩnh viễn không ra luôn, nhưng cô nhanh chóng phát hiện điều khác thường. ♣l@d.
An Cẩn Du 'vèo' một tiếng bật dậy khỏi giường, trơ mắt nhìn giường lớn trở nên vô cùng rộng rãi.
Bức tường sách trên giường đâu? Bức tường sách làm vĩ tuyến 38 bình thường ngăn trở cô và Niếp Quân Hạo đâu? Lúc nào thì biến mất rồi? Bức tường sách không thấy, vậy không phải hôm qua cô với Niếp Quân Hạo......
Từng vấn đề nhanh chóng toát ra trong đầu An Cẩn Du, mặt của cô cũng vì những vấn đề này mà trở nên ửng hồng.
Đang lúc An Cẩn Du ngồi trên giường xấu hổ không biết nên làm sao ra ngoài đối mặt với Niếp Quân Hạo thì 'oanh', một tiếng nổ phát ra từ phòng bếp, An Cẩn Du sợ tới mức cả người đều chấn động, không kịp nghĩ nhiều đã nhanh chóng đứng dậy vọt tới nơi xảy ra chuyện.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?" An Cẩn Du luống cuống tay chân vọt vào phòng bếp nhưng vừa mới bước vào đi đã bị cảnh trước mắt kinh sợ ngây tại chỗ.
Trong phòng bếp, chẳng biết lúc nào mà mảng tường trắng như tuyết đã dính vào một tầng xám đen, hơn nữa trên tầng kia đen xám còn loáng thoáng có thể thấy từng viên hạt gạo trắng bị nấu vỡ nát. Trên kệ bếp và sàn nhà cũng đổ đầy nước canh, tán loạn giống như vừa bị cuồng phong quét qua. Mà ở trong phòng bếp hỗn loạn này có một người đàn ông quen thuộc đang đứng, trên người đàn ông mặc một cái tạp dề hình HelloKitty màu hồng, trên tay còn cằm một cái muôi nhìn đống bừa bãi trên đất và Tiền Đa Đa cực kỳ bất thiện cách đó không xa như lâm vào đại địch, dáng vẻ muốn có bao nhiêu tức cười thì có bấy nhiêu.
"Phốc......" An Cẩn Du nhìn người đàn ông trước mắt rõ ràng khác với bình thường, nhịn không được bật cười 'hì hì'.
Một người một chó đang đối diện trong phòng bếp nghe thấy tiếng động thì đồng thời xoay đầu lại, sau khi nhìn thấy người tới thì Niếp Quan Hạo theo phản xạ giấu cái muôi trong tay ra sau lưng, muốn che giấu việc anh làm ra chuyện ngu xuẩn, chỉ tiếc là anh đưa tay ra sau lưng như vậy thì cái tạp dề in hình HelloKitty phía trước càng thêm bắt mắt người nhìn, khiến An Cẩn Du càng buồn cười hơn.
An Cẩn Du khẽ ho một tiếng, ngưng cười, cố làm ra vẻ tức giận nói: "Hai người đang làm gì vậy? Biến phòng bếp thành bộ dạng quỷ quái gì đây hả?"
Nghe An Cẩn Du tra hỏi, Niếp Quân Hạo còn chưa kịp nói chuyện thì Tiền Đa Đa đã xông ra trước một bước, một đầu cọ vào bên chân An Cẩn Du, lớn tiếng cáo trạng.
"Gâu, gâu, gâu......" Chủ nhân, chính là anh ta, chính là anh ta, chính là anh ta đó, không biết làm cơm còn cố gắng cậy mạnh, còn làm hư hết phòng bếp của chúng ta! Chủ nhân mau đuổi anh ta ra ngoài, đuổi ra ngoài!
Niếp Quân Hạo nhất thời không kịp bị Tiền Đa Đa đoạt trước, lúc này thấy Tiền Đa Đa sủa loạn với mình trước mặt An Cẩn Du, hiển nhiên là muốn đẩy toàn bộ trách nhiệm tới trên người mình, càng thêm giận nghiến răng nghiến lợi.
An Cẩn Du bị Tiền Đa Đa làm cho có chút nhức đầu, cô đưa tay vuốt lông cho chó yêu của mình, cũng không có lập tức phán án tử cho Niếp Quân Hạo mà ngẩng đầu nhìn anh một cái, cho anh một cơ hội tự biện hộ: "Chuyện gì xảy ra?"
Niếp Quân Hạo hả hê cho Tiền Đa Đa một ánh mắt khiêu khích, khẽ ho khan hai tiếng, có chút ngượng ngùng mất tự nhiên nói: "Không phải do anh thấy hôm qua em bị thương, sáng sớm hôm nay lại ngủ rất say nên muốn...... nên muốn...... Ai biết làm đồ ăn lại khó như vậy, rõ ràng lúc nhìn lại cảm thấy rất đơn giản."
An Cẩn Du sững sờ, không ngờ sẽ là lý do như vậy, trong lòng có một dòng dòng nước ấm chậm rãi chảy qua.
Đã bao nhiêu năm rồi, kể từ khi mẹ cô qua đời, tự mình dọn ra ngoài sống một mình, lần đầu tiên có người đặc biệt nấu cơm vì cô, mặc dù lần nấu này cũng không có thành công.
Lúc này đây, An Cẩn Du chợt phát hiện, kể từ khi gặp người đàn ông này thì dường như đã thể nghiệm quá nhiều lần đầu tiên, không biết sau này còn sẽ có bao nhiêu lần đầu tiên nữa đây?
Nghĩ như vậy, An Cẩn Du nhịn không được mà khẽ cúi đầu che miệng ho nhẹ hai tiếng, che giấu nụ cười nhịn không được mà nở trên mặt cô rồi nhỏ giọng nói: "Loại chuyện như nấu cơm này không thích hợp với anh, để em làm được rồi, anh đi ra ngoài chờ đi."
Lời nói của An Cẩn Du khiến trên mặt Niếp Quân Hạo có chút nén giận, nghĩ xem, đường đường là một giáo chủ ma giáo mà lại bị một muôi nho nhỏ làm khó, rõ là...... Quá mất mặt rồi!
Nếu như nói Niếp Quân Hạo chỉ là trên mặt có chút nén giận thì Tiền Đa Đa mới chân chính là bị kinh hãi.
Tình...... Tình huống gì đây? Chủ nhân lại không đuổi người đàn ông phá hư phòng bếp này ra khỏi nhà! Đây là chủ nhân của nặng hơn người, không được phép lãng phí một chút xíu nào của nó đây sao? Sẽ không phải bị người nào đánh tráo rồi chứ? Không, phải nói là đến tột cùng thì người đàn ông hư này đã đổ thuốc mê gì cho chủ nhân nhà nó thế, lại khiến chủ nhân che chở anh ta như vậy, ngay cả khi anh ta phạm vào chuyện lớn như vậy cũng có thể bỏ qua không nhắc lại chuyện cũ!
Oh rò! Tiền Đa Đa trừng lớn đôi mắt chó của mình nhìn không khí càng ngày càng quỷ dị giữa hai người, lần đầu tiên cảm thấy địa vị trong nhà này của nó...... Có cảm giác nguy cơ!▐♣☺☻3☺!
Khuyên mãi mới khuyên được một người một chó ra khỏi phòng bếp, An Cẩn Du một mình đối mặt với một phòng bếp hỗn độn, đau đầu không thôi.
Chợt, An Cẩn Du như phát hiện ra điều gì, đi về phía trước mấy bước, tiến tới chiếc nồi được đặt trên bếp. Trong nồi còn giữ lại được nửa nồi cơm trắng, chỉ là phân lượng nước và gạo hoàn toàn không hợp tỷ lệ, cả nồi cơm nhìn giống như cháo.
Lòng An Cẩn Du khẽ động, cô lấy một cái muỗng nhỏ bên cạnh múc một muỗng cơm trong nồi ra, mím mím môi, thử bỏ muỗng cơm vào trong miệng.
Cơm vừa vào miệng, An Cẩn Du đã nhíu mày lại, này chắc là xem đường thành muối bỏ vào rồi? Hơn nữa theo độ ngọt này tuyệt đối không chỉ bỏ vào một hai muỗng thôi đâu!
An Cẩn Du đang muốn phun cơm trong miệng ra nhưng lại nghĩ tới điều gì, hơi dừng lại, chút cơm lúc trước cảm thấy khó nuốt trôi cứ như vậy thuận nước đẩy thuyền bị cô nuốt vào trong bụng.
Thôi, thôi, xem ở người nào đó là lần đầu tiên làm loại chuyện này, lại còn là vì mình nữa nên đáng giá khích lệ.
Lúc này chính An Cẩn Du cũng không phát hiện, nụ cười trên mặt cô tràn đầy...... Sự ngọt ngào.
Làm phần ăn sáng đơn giản điền đầy bụng cô và cho hai tên chờ cho ăn trong nhà xong thì đúng lúc chuông cửa nhà An Cẩn Du cũng tức thời vang lên.
Niếp Quân Hạo đè An Cẩn Du chuẩn bị đứng dậy lại, xung phong nhận việc đi ra ngoài mở cửa đón khách. Không lâu sau thì An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo dẫn Diệp Sơ Tinh và Hạ Minh Hiên vào, trên tay Hạ Minh Hiên còn cầm một đống túi lớn túi nhỏ.
"Tiểu Du, hôm nay cậu có còn cảm thấy có chỗ nào khó chịu hay không?" Diệp Sơ Tinh vừa vào cửa đã vọt tới chỗ An Cẩn Du, lo lắng hỏi.
Hạ Minh Hiên đi theo sau cô ấy, đưa đồ trong tay cho Niếp Quân Hạo xong, nghe vậy cũng không nhịn được mà chen vào một câu: "Không có sao chứ? Tối hôm qua sau khi trở về thì cả đêm Tinh nhi đều không ngủ ngon, vẫn luôn lo lắng cho em."
Hạ Minh Hiên vừa nói như thế, An Cẩn Du mới chú ý tới trên mặt Diệp Sơ Tinh có vài phần tiều tụy, vừa nhìn đã biết là do tối hôm qua không có nghỉ ngơi tốt.
Làm bạn thân với Diệp Sơ Tinh nhiều năm như vậy, sao An Cẩn Du không biết lúc này trong lòng Diệp Sơ Tinh lại đang suy nghĩ lung tung gì chứ, vội vươn tay cầm lấy tay Diệp Sơ Tinh cười nói: "Mình thật sự không có chuyện gì, cậu không thấy bây giờ mình có thể vui vẻ nhảy loạn sao? Đừng loạn nghĩ những thứ không có, không phải lỗi của cậu."
Diệp Sơ Tinh liếc mắt nhìn sắc mặt vẫn không hề dễ chịu như cũ của An Cẩn Du, cũng biết co chỉ đang an ủi mình nên tự trách nói: "Nếu như không phải mình cố chấp muốn tới tiệc họp mặt bạn bè gì đó, nếu như không phải hôm qua mình nhất thời muốn đi toilet thì cũng sẽ không liên lụy Tiểu Du......"
Từ nhỏ bị người thân và người bên cạnh cô lập oán trách nên Diệp Sơ Tinh đã dưỡng thành thói quen chỉ cần người bên cạnh xảy ra chuyện thì sẽ nhận hết về phần mình, ban đầu chuyện Hạ Vũ Tình, bây giờ là An Cẩn Du cũng thế.
An Cẩn Du tự nhiên cũng biết điểm này, nên thừa dịp đối phương còn chưa có nói hết câu đã lên tiếng cắt đứt lời của cô ấy: "Tiểu Tình, chuyện này không trách cậu được. Cô nàng Lương Thu Tuệ kia ghi hận chúng ta từ thời đại học đã đè đầu cô ta khắp nơi, lần này họp mặt bạn bè thật ra là cố ý muốn làm khó chúng ta, để cho chúng ta khó chịu. Mặc dù lúc đầu cậu có nói không muốn đi thì cô ta cũng sẽ dùng mọi cách để chúng ta phải đi qua. Về chuyện trong toilet thì muốn trách chỉ có thể trách gương mặt của cậu đẹp hơn mọi người quá nhiều, tên Giang thiếu gia kia vừa nhìn đã biết là tên thấy sắc là mờ mắt, vừa thấy cậu không phải đã nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, nghĩ biện pháp tới gần cậu hay sao?"
"Anh ta nhìn chằm chằm mình không chớp mắt?" Sắc mặt Diệp Sơ Tinh khẽ biến, trách không được lúc đó cô có cảm giác ánh mắt tên Giang thiếu gia kia nhìn cô không đúng lắm, khiến cả người cô đều không thoải mái, thì ra là có chuyện như vậy. Buồn cười là bọn Tiểu Du đều nhìn ra, chỉ mình cô là mơ hồ, thật sự là quá sơ suất!
An Cẩn Du nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa kinh ngạc lại hối hận của Diệp Sơ Tinh thì khẽ mỉm cười nói: "Ngày hôm qua đã nháo một trận như vậy cũng tốt, cho tên đại thiếu gia kia một lần giáo huấn nhớ đời, tránh cho anh ta cho rằng trong nhà có một chút tiền là có thể dùng tiền đập chết người, làm xằng làm bậy, cho là trên trời dưới đất chỉ có một mình anh ta là đại gia, ai cũng phải theo anh ta. Ngày hôm qua anh ta dám làm vậy với chúng ta thì sau này anh ta sẽ dám làm vậy với người khác. Bị Niếp Quân Hạo dạy dỗ như vậy, còn bị chúng ta chụp được hình uy hiếp, thì ít nhất trong thời gian ngắn vị đại thiếu gia kia cũng không có năng lực đi gây họa nhân gian, nghĩ một chút đã cảm thấy qua vừa lòng hả dạ."
Diệp Sơ Tinh nghe An Cẩn Du nói như vậy, rốt cuộc không nhịn được nở nụ cười.
Lúc này An Cẩn Du mới khẽ thở phào, ngược lại nhìn Hạ Minh Hiên bên cạnh Diệp Sơ Tinh, giống như nhớ ra điều gì, khẽ nhíu mày hỏi: "Lại nói, tối hôm qua anh Minh Hiên đã chạy đi đâu vậy? Lấy xe thôi mà cũng lâu như vậy, em và Tiểu Du ở trong phòng rửa tay vẫn nghĩ anh lấy xe xong quay trở lại không thấy được hai đứa em thì sẽ đi vào tìm nhưng đến cuối cùng cũng không thấy bóng dáng của anh đâu."
Hơn nữa hôm qua bọn họ chạy trốn quá nhanh, không kịp chú ý, bây giờ nhớ lại, khi đó bọn họ chạy ra khỏi cửa khách sạn thì bộ dạng của Hạ Minh Hiên cũng là mới vừa đến, thật sự không đúng lắm.
Hạ Minh Hiên nghe An Cẩn Du nói như thế, nụ cười dịu dàng trên mặt lập tức thu lại không ít, vừa nghĩ tới nếu như anh không người phụ nữa kia dây dưa làm trễ nãi thời gian thì hai người Diệp Sơ Tinh cũng không đến mức bị tổn thương và kinh sợ như vậy, trong lòng anh nhịn không được mà sinh ra mấy phần tàn bạo.
"Lúc lấy xe bị chó điên quấn lấy."
An Cẩn Du và Niếp Quân Hạo liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn Hạ Minh Hiên hỏi, Diệp Sơ Tinh cũng có chút kinh ngạc hỏi một câu: "Chó điên?"
Hạ Minh Hiên khẽ cười đưa tay ôm eo Diệp Sơ Tinh rồi kể lại chuyện tối hôm qua lúc đi lấy xe ngoài ý muốn bị Lương Thu Tuệ dây dưa lại một lần.
Sau khi nghe xong, sắc mặt ba người đều có chút khó coi, Diệp Sơ Tinh càng thêm ngạc nhiên: "A Hiên, ý của anh là, lúc anh đi lấy xe thì Lương Thu Tuệ công khai...... Quyến rũ anh? Không phải cậu ta đã có bạn trai sao?"
Lời Diệp Sơ Tinh còn chưa dứt, An Cẩn Du đã chê cười ra tiếng, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ cay nghiệt: "Tiểu Tình, cậu xem người phụ nữ Lương Thu Tuệ kia quá đơn giản rồi. Thời còn học đại học thì người phụ nữ kia luôn ganh đua so sánh với cậu về mọi chuyện, học tập cũng được, xinh đẹp cũng tốt, sau khi tốt nghiệp thì học tập biến thành sự nghiệp, xinh đẹp biến thành bạn trai, lòng hư vinh quá nặng, cái gì cũng không chịu thua kém cậu. Vốn cô ta tự cho là tên bạn trai kia có tiền có mạo, tốt hơn bất kỳ người nào. Có thể sau khi thấy Minh Hiên và Quân Hạo thì mới phát hiện trong lúc vô tình cô ta lại thấp hơn chúng ta một cái đầu, nhất là khi bộ dạng của Minh Hiên quá tốt, lại biết kiếm tiền, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu mà cô ta săn đón." ///. nd. ////////
Niếp Quân Hạo vẫn yên lặng ngồi bên cạnh An Cẩn Du nghe cô nói chuyện, nhưng khi anh nghe thấy câu nói "bộ dạng của Minh Hiên quá tốt, lại biết kiếm tiền" của cô xong thì sắc mặt lập tức trầm xuống, khẽ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ......"
An Cẩn Du ngẩn ra, vừa quay đầu lại đã đối mặt với gương mặt dì ghẻ của Niếp Quân Hạo, hơi sửng sốt một chút rồi không nhịn được nghĩ muốn cười ra tiếng, rồi lại không thể không nhịn lại: "Ừm, anh cũng rất được, anh lớn lên đẹp trai, lại còn là một minh tinh, chờ quảng cáo kia của anh được chiếu thì nhất định sẽ mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, đẹp trai rối tinh rối mù luôn. Lương Thu Tuệ không chọn xuống tay với anh là do cô ta có mắt không tròng!"
Diệp Sơ Tinh và Hạ Minh Hiên nghe An Cẩn Du nói vậy thì hơi sững sờ, ngay sau đó giống như đã hiểu ra điều gì, nhỏ giọng cười.
Niếp Quân Hạo đang cảm thấy lâng lâng do được An Cẩn Du khen ngợi thì chợt nghe thấy tiếng cười từ đối diện giống như bị người ta dội một chậu nước lạnh lên đâu, anh hơi mất tự nhiên nói: "Anh còn lâu mới cần loại phụ nữ thủy tính dương hoa ấy ưu ái."
"Được được được, anh không cần cô ta ưu ái, em ưu ái anh nhất, vậy được chưa." An Cẩn Du bất đắc dĩ trợn mắt nhìn, thỏa hiệp nói.
Lỗ tai Niếp Quân Hạo trong nháy mắt đã đỏ lên nhưng vẫn còn mất tự nhiên nói: "Chuyện này...... Cũng xem như không sai biệt lắm."
Diệp Sơ Tinh và Hạ Minh Hiên: "......" Hai người là đang tú ân ái công khai sao? Đúng không đúng không!
An Cẩn Du thật vất vả mới vuốt được lông của tên sủng vật to lớn của mình xong, vừa mới quay đầu đã thấy vẻ mặt Diệp Sơ Tinh đờ đẫn nhìn cô chằm chằm, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh còn có người khác đang nhìn, mặt cô lập tức đỏ lên, vội vàng nói sang chuyện khác: "Vừa rồi nói đến chỗ nào rồi? A, đúng, Minh Hiên chính là mẫu hình mà Lương Thu Tuệ vừa ý nhất, Tiểu Tình, cậu quên lúc đầu ở đại học cũng vậy, mỗi lần có nam sinh theo đuổi Lương Thu Tuệ, nếu như người nào tốt hơn bạn trai hiện tại của cô ta thì cô ta sẽ không chút do dự mà bỏ rơi người bạn trai đó, nếu như cả hai đều tốt thì cô ta còn có khả năng cùng lui tới với hai người, một chân đứng hai thuyền."
"Đó không phải là giống như kỹ nữ sao?" Niếp Quân Hạo nghe vậy thì nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ nói.
An Cẩn Du ngẩn ra, có chút dở khóc dở cười: "Nói như vậy thì cũng không có gì sai, cho nên cô ta đi quyến rũ Minh Hiên cũng không có gì kỳ lạ. Chỉ là, nói như vậy thì cô ta và vị Giang thiếu gia kia đúng là tuyệt phối, một người hai người đều thích đào góc tường nhà người ta, không biết đã đội bao nhiêu cái nón xanh trên đầu nữa. Bất quá, đoán chừng hai người này cũng là kẻ tám lạng người nửa cân, cũng sẽ không để ý những thứ này."
Mấy người suy nghĩ một chút rồi đều gật đầu một cái, xem như đã công nhận những lời này của An Cẩn Du.
An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, nhớ tới lại đôi nam nữ kỳ ba này thìnam nữ đã cảm thấy trong lòng bế tắc, ai biết chỉ là một cuộc họp mặt bạn bè thôi lại trở thành chuyện như vậy, thật là khiến người ta sung huyết mà.
"Cẩn Du nói đúng, chỉ là, tối qua Lương Thu Tuệ nói một chuyện khiến anh để ý." Hạ Minh Hiên trầm mặc một lúc, chợt mở miệng nói.
← Ch. 113 | Ch. 115 → |