Mối quan hệ phức tạp
← Ch.087 | Ch.089 → |
Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
An Cẩn Du giương mắt mà nhìn nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhìn qua ba mươi tuổi đầu người mỹ phụ cứng rắn từ Tô Nghị trong ngực đem cái có thể thương tiểu oa nhi giành kiếm hơn nữa dùng sức đem tiểu oa nhi chết ôm vào trong ngực, ríu rít khóc ồ lên.
Sau kinh ngạc ngắn ngủi, An Cẩn Du chậm rãi đưa mắt dời đến trên người những người bên cạnh, lại phát hiện trừ cô và Niếp Quân Hạo ra, tất cả những người khác đều là một bộ thấy nhưng không thể trách, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, hiển nhiên đã sớm nhìn quen tình huống này rồi.
Tô Minh Duệ liếc mắt nhìn Đậu Đậu tội nghiệp chịu nỗi khổ giày xéo, mím miệng nhỏ, muốn khóc nhưng không thể khóc trong ngực Đoạn Thấm Nhã, vừa liếc nhìn Tô Nghị yêu chiều vợ như mạng ở bên cạnh, lúc này căn bản không dám ý kiến chút nào, khóe miệng không khỏi nhếch lên, mở miệng cứu vãn đứa cháu nhỏ của mình, nói: "Chị dâu, chị đừng ôm Đậu Đậu chặt như vậy, Đậu Đậu cũng bị chị ép tới sắp khóc."
Lúc này Đoạn Thấm Nhã mới ngừng khóc, cúi đầu nhìn con trai ngốc manh trong ngực mình, vô tội nói: "Đậu Đậu, mẹ siết đau con sao?"
Đậu Đậu còn chưa kịp nói chuyện, Tô Nghị bên cạnh đã lên tiếng trước một bước, nói: "Không phải vậy, vừa rồi là do Đậu Đậu không tìm thấy mẹ nên sợ hãi, chút nữa đã khóc. Cho nên chuyện này không phải lỗi của em, em đừng đau lòng." D~đ;l/q+_đ
Lời này của Tô Nghị vừa nói ra, bốn phía liền đột nhiên lọt vào một bầu không khí tĩnh mịch đến hít thở không thông.
"..." Mấy tháng không gặp, năng lực mở mắt nói mò của của anh cả thật là càng lúc càng cao minh rồi. Đây là Tô Minh Duệ đang co rút khóe miệng, không biết nên nói gì.
"..." Sớm biết Tô tổng giám đốc yêu vợ như mạng, lại không biết anh ta vì vợ mình, mà ngay cả con trai cũng có thể hy sinh. Bội phục, bội phục nha! Đây là Hình Tân đang đẩy mắt kính trên sống mũi một cái, đáy mắt khó nén kinh ngạc.
"..." đã lâu không gặp, dượng thương yêu cô giống như trước kia, nếu ba cùng ông bà nội biết thì cũng nên yên tâm. Chỉ là dượng đối đãi với độc đinh của nhà họ Tô như vậy, thật sẽ không có vấn đề sao? Đây là Nhân Mặc mặt mũi lạnh lùng, thật ra thì nội tâm có chút lo lắng.
"..." Đột nhiên cảm thấy đứa nhỏ tiểu Đậu Đậu này thật đáng thương. Đây là sự đồng điệu hiếm có của hai người An Cẩn Du.
"..." A? Tại sao ba ba lại nói vừa rồi mình vì không tìm được mẹ mà sợ khóc? Chính mình tới đây không phải đi tìm mẹ, mà là tới tìm anh trai lớn, hơn nữa mình cũng không có bị hù dọa khóc nha! Đây là tiểu Đậu Đậu đầu óc mơ hồ vì bị cha mình chen miệng vào. Di3ndanl3quyd0n
"Đậu Đậu, thật vậy sao?" Đoạn Thấm Nhã cúi đầu nhìn Đậu Đậu trong ngực mình hỏi.
Mặc dù Đậu Đậu không hiểu rõ tại sao ba ba phải nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.
Lấy được câu trả lời khẳng định, trong hốc mắt Đoạn Thấm Nhã lại một lần nữa đong đầy nước mắt: "Tiểu Đậu Đậu đáng yêu nhà mẹ lại bị hù sợ, quá đáng thương, đều là mẹ sai, đều là mẹ sai."
Mọi người: "..."
Nhan Mặc bị tiếng ríu rít của Đoạn Thấm Nhã nhiễu đến có chút nhức đầu, đưa tay day day thái dương nói: "Cô, tìm được đứa bé về là tốt rồi, đừng khóc." D%Đ^^L=Q*Đ
Đoạn Thấm Nhã nghe được tiếng Nhan Mặc, tiếng khóc liền ngừng, sững sờ quay đầu nhìn về phía Nhan Mặc bị bỏ qua ở một bên, cứng ngắc nói: " Nhan Mặc?"
Khóe miệng Nhan Mặc khẽ co rút, gật đầu một cái nghiêm mặt nói: "Vâng, cô, là cháu."
"..."
An Cẩn Du cũng bị tiếng khóc của Đoạn Thấm Nhã ầm ĩ có chút nhức đầu. Tuy nói nhìn bộ dạng hoa lê đẫm mưa (*) của một người phụ nữ xinh đẹp cũng rất là đẹp đẽ động lòng người, thế nhưng tiếng khóc không ngừng biến đổi cũng khiến cho người ta có chút không chịu nổi.
(*) Nguyên văn "Lê hoa đái vũ" [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái
Nhan Mặc lên tiếng ngăn lại trong lúc vô hình đã cứu cô thoát khỏi bể khổ, chỉ là còn chưa đợi cô đưa cho Nhan Mặc một ánh mắt cảm kích, liền lại một lần nữa nghe thấy Nhan Mặc gọi người phụ nữ phú phái này là, cô.
Tô Nghị luôn luôn chú ý tới An Cẩn Du, liếc mắt nhìn bộ dạng trố mắt mà nhìn của An Cẩn Du, ho nhẹ một tiếng nói: "Giới thiệu một chút, đây là vợ của tôi, Đoạn Thấm Nhã. Cô ruột của Nhan Mặc, chị dâu tiểu Duệ."
"..."
Tiểu đậu đinh đó là con ruột chủ tịch tập đoàn Tô thị, vợ chủ tịch tập đoàn Tô thị là cô ruột của đương kim ảnh đế Nhan Mặc, người đại diện được xem là lá bài chủ chốt của công ty giải trí Tinh Thành dưới trướng Tô thị- Tô Minh Duệ là em trai ruột của chủ tịch tập đoàn Tô thị. Nói như vậy, không phải chính là người một nhà sao? Khó trách vừa rồi Tô tổng nói như vậy.
Chậc chậc, trong một cái chớp mắt này, An Cẩn Du cảm thấy ác ý rõ ràng đến từ toàn bộ thế giới.
Đoạn Thấm Nhã nghe được tiếng Tô Nghị, quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, nơi này trừ mấy người quen là Tô Minh Duệ cùng với Nhan Mặc ra, vẫn còn có hai người xa lạ.
"Hai vị này là..." Đoạn Thấm Nhã ôm Đậu Đậu, cặp con ngươi xinh đẹp tuyệt trần kia khẽ nâng, có chút hiếu kỳ quan sát hai người thiếu niên thiếu nữ được đưa tới này.
"Chị dâu, người này là nghệ sĩ em vừa ký, Niếp Quân Hạo, bên cạnh là trợ lý của cậu ấy, An Cẩn Du." Tô Nghị còn chưa kịp nói chuyện, Tô Minh Duệ đã thân thiện giới thiệu "thành quả chiến đấu" gần đây của mình với chị dâu.
Đoạn Thấm Nhã bừng tỉnh hiểu ra, liếc mắt nhìn hai người Niếp Quân Hạo, hàng mi nét mày khẽ mỉm cười nói: "Thì ra là nghệ sĩ gần đây tiểu Duệ mới ký, khó trách bộ dáng tốt như vậy. Nếu Tiểu Duệ đưa hai người tới đây, chính là coi hai người thành người mình, ở nơi này không cần quá thận trọng, coi chỗ này như nhà mình là được rồi."
Trên mặt Đoạn Thấm Nhã treo nụ cười hòa ái thân thiện, ung dung quý phái, không hề có một chút ngạo mạn xa cách nào của bề trên. Đáy mắt Niếp Quân Hạo sáng lấp lánh, cũng là không có nói gì, An Cẩn Du cũng không tự chủ khẽ buông lỏng tinh thần, vừa định lên tiếng, lại nghe thấy Đậu Đậu vùi trong ngực Đoạn Thấm Nhã không đồng ý xoay người trả lời một câu: "Mẹ, không phải nghệ sĩ không phải nghệ sĩ, anh trai không phải nghệ sĩ của chú nhỏ, mà là ở anh trai đã cứu Đậu Đậu khỏi cái xe."
Giọng nói tre con non nớt của Đậu Đậu có chút mơ hồ không rõ làm người không biết nội tình như Tô Minh Duệ và Nhan Mặc không hiểu nổi, mà An Cẩn Du bởi vì những lời này của Đậu Đậu, trong đầu nhanh chóng xẹt qua một tia sáng.
Đậu Đậu nói Niếp Quân Hạo đã cứu nó, lần đầu tiên Đậu Đậu nhìn thấy Niếp Quân Hạo liền ôm bắp đùi của anh thân thiết gọi anh là anh trai lớn, giống như đã sớm quen biết. Niếp Quân Hạo từ khi xuyên qua đến bây giờ cũng chỉ từng đi ra ngoài một mình hai lần, hai lần đều là bị chính mình đuổi ra ngoài, ở trong hai lần này, một lần là Niếp Quân Hạo đánh cướp thiếu niên bất lương cùng anh Duệ, một lần gặp tai nạn xe cộ, cứu một đứa bé.
An Cẩn Du chợt tỉnh ngộ, nhìn đoạn Đậu Đậu trong ngực Đoạn Thấm Nhã, bật thốt lên: "Em chính là đứa bé đã được Niếp Quân Hạo cứu trong vụ ai nạn xe đó!?"
An Cẩn Du đột nhiên kêu lên khiến cho tất cả mọi người sợ hết hồn, không khí trong tầng lầu trống rỗng lập tức trở nên có chút vi diệu.
"Tai nạn xe cộ? Tai nạn xe cộ gì?" Đoạn Thấm Nhã sợ run một hồi lâu, phản ứng lại đầu tiên, sắc mặt trắng xanh tái đi, trợn to hai mắt nhìn về phía An Cẩn Du, hơi có vẻ vội vàng hỏi.
Tất cả mọi người bên cạnh không biết nội tình cũng đều kinh ngạc nhìn về phía An Cẩn Du, hiển nhiên muốn nghe cô giải thích chân tướng chuyện này một chút.
An Cẩn Du nghe thấy tiếng kinh hô của Đoạn Thấm Nhã thì cũng sững sờ, sắc mặt khẽ biến đổi, thầm nghĩ là mình sai rồi. Nếu như người mẹ này của Đậu Đậu vốn không biết chuyện, không phải là mình đã không cẩn thận lắm mồm gây họa sao?
Chương 89: Rốt cuộc là nam hay là nữ?!
Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
Thật ra thì tuổi thật của Đoạn Thấm Nhã đã hơn bốn mươi tuổi rồi, nhưng hàng năm đều ở trong nhà không ra ngoài, hơn nữa cô ấy giỏi về bảo dưỡng, nhìn qua thậm chí còn trẻ tuổi hơn mấy phần so với phụ nữ trưởng thành tuổi ba mươi. Giờ phút này bởi vì câu nói kia của An Cẩn Du, hai tròng mắt của cô ấy trào lên sóng nước, tràn đầy kinh hoàng cùng gấp gáp, làm người ta thấy trong lòng cũng không khỏi sinh ra mấy phần ý nghĩ - thương xót.
Tô đại tổng giám đốc vẫn luôn coi vợ như bảo vật trong lòng càng thêm đau lòng vô biên, đưa tay cầm lấy bàn tay hơi lạnh của vợ yêu, nhưng lại không hề nói câu nào.
An Cẩn Du dưới ánh mắt vội vàng nhìn chăm chú của Đoạn Thấm Nhã có chút hoảng hốt lui về phía sau. Đang lúc cô khẩn trương đến không biết nên làm như thế nào cho phải, một bàn tay lập tức xuất hiện cầm lấy bàn tay hơi lạnh của cô.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc lần nữa vang lên ở bên tai, mang theo một tia trấn an: "Đừng sợ, tôi ở đây."
An Cẩn Du ngạc nhiên một chút, quay đầu lại nhìn, Niếp Quân Hạo cũng thật vất vả mới khôi phục lại như cũ từ sự chóng mặt khi đi thang máy.
Hai đôi tay nắm lấy nhau truyền qua chút ấm áp nhàn nhạt, trái tim đang vì khẩn trương mà mất tự chủ cũng lần nữa thoáng bình tĩnh lại vì những lời này của Niếp Quân Hạo.
Trên thực tế, ngay sau lúc Đậu Đậu vừa nói ra câu nói kia Tô Nghị đã muốn lên tiếng ngăn cản, lại rốt cuộc vẫn là chậm một bước, chỉ đành phải bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, nói: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, hay là chúng ta vào phòng trước rồi hãy nói."
Tô Nghị nhắc nhở như vậy, mọi người mới coi như là phản ứng lại, bọn họ dĩ nhiên lại đứng ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc nói chuyện. Tất cả lập tức đè xuống nghi ngờ trong lòng, cùng đi vào phòng làm việc theo Tô Nghị.
Đoạn Thấm Nhã ôm Đậu Đậu, vừa mới ngồi lên trên ghế sa lon liền không kềm chế được lần nữa nóng nảy hỏi: "Nói như vậy, những điều cô An vừa nói đều là thật? Đậu Đậu thật sự từng xảy ra tai nạn xe cộ?"
An Cẩn Du được Tô Minh Duệ mang tới, đang ngồi chung với Niếp Quân Hạo ở đối diện, nghe được Đoạn Thấm Nhã lời này, toàn thân chấn động, có chút chột dạ nói nhỏ một câu với Tô Nghị: "Thật xin lỗi, tôi không biết."
Chỉ sợ vị Tô tổng này cho là mình nói ra chuyện này để bấu víu quan hệ với Tô thị, dù sao ở trong lòng của An Cẩn Du, nghiêm chỉnh mà nói thì cô và Niếp Quân Hạo hiện tại cũng chỉ là dân chúng bình thường, so với loại tập đoàn Tô thị to lớn có tiền này căn bản là khác nhau một trời một vực. Mình không có ý tứ kia, khó đảm bảo đối phương không nghĩ như vậy.
Tô Nghị ngớ người, nhìn dáng vẻ thận trọng của An Cẩn Du, không khỏi có chút buồn cười, trấn an nhìn An Cẩn Du một cái, cười nói: "Chuyện này không trách cô, là tôi cố ý gạt Thấm Nhã, không muốn làm cho cô ấy lo lắng. Thật ra thì sau đó tôi cũng vẫn luôn tìm vị này, à, ngài Niếp, chỉ là tìm thật lâu cũng không lấy được tin tức chính xác, lúc này mới không thể không buông tha, không ngờ đang lúc tôi cho là không tìm được ân nhân cứu mạng Đậu Đậu nữa, lại một lần nữa gặp được ngài Niếp. Có lẽ đấy chính là duyên phận."
"A Nghị, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Đoạn Thấm Nhã càng nghe lời này của Tô Nghị thì càng lo lắng hơn. Nghĩ đến chuyện con trai bảo bối của mình có thể đã gặp phải nguy hiểm trong khi chính mình hề biết gì, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng hiện lên mấy phần lo sợ không yên.
Nhan Mặc ngồi ở bên cạnh cô ấy nhìn thấy cô mình như vậy, cũng có chút không đành lòng, nhíu nhíu mày, thấp giọng khuyên nhủ: "Cô, trước đừng có gấp, không phải bây giờ Đậu Đậu vẫn rất khỏe sao? Cô kiên nhẫn nghe dượng nói."
Tô Nghị thấy vợ yêu lo lắng như thế cũng có chút đau lòng, quay lại và hỏi: "Chuyện này còn phải nói đến chuyện từ mấy ngày trước. Thấm Nhã, em còn nhớ rõ thím Minh chăm sóc Đậu Đậu mà anh đã cho nghỉ việc vài ngày trước sao?"
Đoạn Thấm Nhã sửng sốt một chút, lúc này mới nhớ tới trước đó vài ngày, cô ra ngoài rồi trở về lại phát hiện không thấy thím Minh mời tới tạm thời chăm sóc Đậu Đậu, sau khi hỏi mới biết bà bởi vì làm việc không tốt nên bị Tô Nghị cho nghỉ.
Đối với chuyện này, thật ra Đoạn Thấm Nhã không hề để ý, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngay từ lúc trước nhà cô cũng đã từng đổi 2-3 bảo mẫu. Hiện tại, con người đều là động vật ích kỉ, đặc là biệt là trong những gia đình như nhà họ, thường xuyên có xu hướng tạo nên tính tham lam cho không ít người. Những bảo mẫu bị sa thải trước kia phần lớn đều là vì điều này, thím Minh bị đuổi, Đoạn Thấm Nhã cũng thoải mái nghĩ tới phương diện này, cũng không có quá để ở ý.
Hiện tại Tô Nghị lần nữa nhắc tới bà ta trong tình huống này, chẳng lẽ...
"Chuyện này có quan hệ với thím Minh?"
Tô Nghị gật đầu một cái, đơn giản kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra ngày hôm đó.
Sau khi Đoạn Thấm Nhã nghe xong, sắc mặt trắng nhợt, những người khác nghe xong sắc mặt cũng có chút khó coi. Thật sự là không ngờ thím Minh đó sẽ vì tham một chút đồ bán phá giá liền dễ dàng bỏ Đậu Đậu ở ven đường, còn suýt nữa vì vậy mà gây ra họa lớn.
Vừa nghĩ tới cháu nhỏ, em họ nhỏ bé đáng yêu như vậy, trong lúc chính mình khó có thể dự liệu có thể cứ như vậy vùi than dưới bánh xe, máu tươi tràn ra, sắc mặt của mọi người ở đây cũng lập tức trầm xuống.
"Đợi chút, anh cả. Anh nói lần tai nạn xe đó, không phải là sự kiện trong tin tức vài ngày trước chứ?" Tô Minh Duệ mang bộ mặt sa sầm, từ lời nói hiện tại của An Cẩn Du cùng anh trai mình, lập tức liên tưởng đến vụ tai nạn giao thông cách đây không lâu.
Anh ta đã xem vụ tai nạn giao thông này trên một blog nhỏ về Niếp Quân Hạo, sau đó còn có video, dù có thể nhìn rõ Niếp Quân Hạo trong video, nhưng đứa bé được anh ôm vào trong ngực cũng không có lộ mặt, anh ta cũng không có chú ý, hôm nay vừa nghĩ, nói không chừng đứa bé được ôm đó chính là cháu nhỏ khả ái nhà anh ta nha!
Sở dĩ Tô Minh Duệ có thể nhanh chóng kết nối hai chuyện này với nhau, thứ nhất là bởi vì chuyện mấy người vừa nói rất giống với tai nạn giao thông trong video kia, thứ hai là bởi vì khi đó anh ta vừa lúc nghe nói sau khi xảy ra chuyện không lâu, anh trai mình không có dấu hiệu nào mà đột nhiên ngừng hợp tác với một công ty tên, mà này nâng trong tai nạn xe người gây ra họa vừa lúc chính là công ty chủ tịch con riêng.
Mắt thấy Tô Nghị gật đầu một cái, đáy mắt Tô Minh Duệ xẹt qua một tia sáng tỏ. Khó trách được anh cả sẽ nhanh chóng quyết định dừng lại việc hợp tác với đối phương, nghe nói người gây ra họa kia sau đó còn rất phách lối. A, nếu đổi thành anh ta, dám động đến con trai bảo bối của mình, anh ta không thể không làm cho công ty đó phá sản, mặc dù tình huống hiện tại của bọn họ đoán chừng cũng cách phá sản không xa.
"Không sai, chính là vụ tai nạn đó, khi đó nếu như không phải là nhờ ngài Niếp ra tay cứu giúp, hậu quả khó mà lường được. Chỉ tiếc ngày đó sau khi đặt Đậu Đậu xuống, ngài Niếp đã đi mất, tôi cho người giúp đỡ tìm kiếm ngài Niếp, muốn đối mặt nói lời cảm ơn với ngài Niếp, lại không nghĩ rằng tìm thật lâu cũng không tìm được ngài, càng không nghĩ tới ngài Niếp sẽ được tiểu Duệ mời vào Tinh Thành, lấy cách này để gặp lại."
Tô Nghị vừa nói như thế, mấy người trong phòng đều không khỏi có chút thở dài.
Nhìn Đậu Đậu ngây thơ đáng yêu trong ngực Đoạn Thấm Nhã, ánh mắt mấy người nhìn về phía Niếp Quân Hạo cũng không khỏi mang thêm mấy phần kính trọng.
Niếp Quân Hạo cũng không nghĩ tới đứa nhỏ mà mình tiện tay cứu lúc mới tới còn có lai lịch lớn như vậy, chỉ là...
Liếc mắt nhìn Đậu Đậu ngồi ở trong ngực Đoạn Thấm Nhã, toàn thân mặc quần áo trẻ em đáng yêu, nhíu nhíu mày nói: "Có một vấn đề."
Mấy người nghe Niếp Quân Hạo mở miệng, soạt một tiếng, tất cả đều quay đầu nhìn lại.
Tô Nghị sững sờ dưới, khẽ hỏi: "Ngài Niếp có thể hỏi."
Niếp Quân Hạo mặt rầu rĩ nói: "Tôi nhớ là khi đó tôi ôm một bé gái mặc một chiếc váy công chúa, nhưng hiện tại đứa bé nhà anh lại mặc đồ nam. Ta chỉ muốn hỏi một câu, đứa bé nhà anh rốt cuộc là nam hay nữ?"
"..."
Chương 90: Không cẩn thận dẫn lửa thiêu thân.
Editor: Trịnh Phương _ Diễn đàn.
Lời này của Niếp Quân Hạo thành công khiến khống khí vốn nặng nề ở hiện trường chớp mắt đã xảy ra thay đổi. 】
"Hì hì..." Ngưng trệ ngắn ngủi qua đi, Tô Minh Duệ không nhịn được đầu tiên, nhỏ giọng khẽ nở nụ cười, hơn nữa độ cong của nụ cười nơi khóe môi không tự chủ mà càng lớn lên: "Ha ha ha ha, rất xin lỗi, tôi thật sự là có chút không nhịn được."
Nụ cười này của Tô Minh Duệ khiến cho mọi người vốn đang sững sờ ở bên cạnh cũng đều khôi phục thần trí, trên mặt cũng có chút không khỏi tức cười, duy chỉ có trên mặt An Cẩn Du cùng Tô Nghị nổi lên từng tia lúng túng nhỏ.
Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, đối với chuyện mọi người đột nhiên cười to có chút không hiểu. Tuy nói anh không hiểu nhiều lắm đối với cái thế giới này, hơn nữa cho tới bây giờ trong mắt anh, An Cẩn Du có lúc mặc cái loại quần cực ngắn để lộ da thịt đều rất đồi phong bại tục, đợi đến anh và cô xác định quan hệ nhất định phải nghiêm túc nói với cô một chút, không thể để cô mặc loại quần áo như vậy ra ngoài.
Khụ khụ, thôi đi. Chính là bởi vì không hiểu nhiều lắm về cách ăn mặc của thế giới này, mấy ngày nay, trong lúc nhồi nhét kiến thức về thế giới này, Niếp Quân Hạo thường đặc biệt cố ý tra xét về phương diện quần áo của cái thế giới này, biết thời đại này chỉ có bé gái mới có thể mặc cái loại váy công chúa này, mà bé trai tuyệt sẽ không mặc. Nhưng anh rõ ràng nhớ ban đầu mình cứu đứa nhỏ kia mặc váy công chúa của bé gái, nhưng bây giờ những người này lại nói nó là bé trai.
"Khụ khụ..." Tô Nghị ho nhẹ một tiếng, cảnh cáo liếc Tô Minh Duệ một cái, hơi lúng túng nói: "Đậu Đậu nhà tôi là bé trai."
"Vậy vì sao?" Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, vừa định hỏi nữa, lại bị Đoạn Thấm Nhã đối diện nhanh chóng ngắt lời, nói: "Chuyện này, thật ra là do tôi."
"Hử?"
Nghe tiếng, tất cả ánh mắt của mọi người đều chuyển lên trên người của Đoạn Thấm Nhã.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần của Đoạn Thấm Nhã lập tức nổi lên mấy phần tiếc nuối, khổ não nói: "Mọi người cũng biết một đời trước của nhà họ Tô đều là đàn ông, cho nên lúc đầu khi tôi mang thai, tôi cùng mẹ vẫn rất muốn con gái, ai biết sau đó lại cố tình sinh ra bé nam. Tuổi của tôi cùng A Nghị cũng không nhỏ, ai biết sau này còn có thể có con nữa hay không, cho nên vẫn cảm thấy rất tiếc nuối. Ban đầu khi mang thai, mẹ cùng tôi cũng mua rất nhiều váy cho bé gái, mua cũng mua rồi, để không cũng là lãng phí. Hiện tại Đậu Đậu còn nhỏ, nhìn bề ngoài còn không nhìn ra là nam hay nữ, tôi liền thỉnh thoảng, thật sự là thỉnh thoảng sẽ cho nó mặc như một bé gái."
Mọi người lặng yên: "..." Nhìn dáng vẻ này của ngài cũng không giống như là trùng hợp nha.
Tô Minh Duệ giật giật khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Tô Nghị, không nói nên lời: "Anh, anh cứ để chị dâu làm như vậy sao?"
Nghe Tô Minh Duệ nói như vậy, Nhan Mặc cũng không dấu vết nhìn lại, hiển nhiên cũng thật tò mò Tô Nghị sẽ trả lời như thế nào.
Tô Nghị đón lấy ánh nhìn chăm chú của em trai cùng cháu trai, lúng túng ho khan, nói: "Đứa bé là do chị dâu em khổ sở sinh ra, cô ấy chỉ có một ước muốn như vậy, sao anh có thể cự tuyệt cô ấy?"
Tô Minh Duệ và Nhan Mặc: "..." Đây chính là thê nô nha! Về sau mình nhất định không thể rơi vào kết cục giống anh trai/ dượng!
Niếp Quân Hạo nghe Đoạn Thấm Nhã giải thích, nghi ngờ nơi đáy mắt cũng càng trở nên nồng đậm, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mọi người ở thời đại này lại thích cho bé trai giả gái, thật sự là sở thích kỳ lạ."
An Cẩn Du ngồi ở gần Niếp Quân Hạo nghe được tiếng lẩm bẩm của Niếp Quân Hạo như bị sét đánh, kinh dị nhìn Niếp Quân Hạo một cái, trong lòng vô cùng khinh bỉ nói móc: Cái gì gọi là người thời đại này, không cần vơ đũa cả nắm nha, người bình thường sẽ không làm như vậy đâu.
An Cẩn Du há miệng, đang muốn giảng giải cho Niếp Quân Hạo một chút, chợt nghe được bên cạnh truyền đến một câu làm trái tim cô thiếu chút nữa ngừng đập: "Thời đại này?"
An Cẩn Du ngẩn ra, cứng cổ chậm rãi quay đầu, liền thấy Hình Tân bên cạnh vẫn luôn không nói gì ngồi bên cạnh Nhan Mặc cười như không cười nhìn mình, không khỏi cười khan hai tiếng nói: "Đừng hiểu lầm đừng hiểu lầm, ý tứ của anh ấy là nói, hiện tại là thời đại nào, sinh nam sinh nữ đều như nhau, tại sao có thể trọng nữ khinh nam như vậy."
"Thì ra là như vậy." Hình Tân gật đầu một cái, hình như là tin lời giải thích của An Cẩn Du, thế nhưng con người trong đôi mắt dài nhỏ ẩn dưới gọng kính vàng lại làm cho An Cẩn Du theo bản năng cảm thấy sau lưng chợt lạnh.
Đoạn Thấm Nhã cũng không để đoạn nhạc đệm nhỏ này của hai người vào trong lòng, nghe thấy An Cẩn Du nói như vậy, có chút xấu hổ nói: "Tôi cũng không phải nói bé trai không tốt. Nói cho cùng cha mẹ ai không thích đầy đủ nam nữ, có con trai lại có con gái."
An Cẩn Du thấy Đoạn Thấm Nhã nói như vậy, cũng lập tức tán đồng gật đầu, hai mắt chuyển một cái nói: "Thật ra thì cô Tô cũng không cần mất mát như vậy, Đậu Đậu chọc người thương như vậy, mặc kệ là nam hay nữ cũng làm người khác ưa thích. Nếu cô thật sự thích bé gái như vậy, sau này chờ anh Duệ lấy vợ sinh con, sinh cho cô một cháu gái nhỏ, đến lúc đó còn không phải có cả trai cả gái, nhộn nhộn nhịp nhịp."
"Đúng vậy, sao lúc trước tôi lại không nghĩ ra chứ!" Lời này của An Cẩn Du vừa nói ra, hai mắt Đoạn Thấm Nhã đột nhiên sáng lên, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh Duệ cũng lập tức có chút trở nên nóng bỏng.
"Phốc khụ khụ khụ..." Tô Minh Duệ vừa lúc ở uống trà, bị hai người phụ nữ hù dọa như vậy, bị sặc tại chỗ, thật vất vả mới bình phục chút, lo lắng nói: "Chị dâu, chị đừng làm loạn, em còn chưa có ý định này đâu."
Đoạn Thấm Nhã nghe vậy có chút không vui, phàn nàn: "Cái gì gọi là không có tính toán này, em cũng gần ba mươi rồi, người bình thường ở tuổi này sợ rằng cũng có hai con rồi, em cũng tới lúc kiếm một người vợ tốt sinh con rồi."
Nói xong, ánh mắt Đoạn Thấm Nhã chợt chuyển hướng tới An Cẩn Du phía đối diện, nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới quan sát một hồi lâu, thẳng đến khi An Cẩn Du cảm thấy sau lưng lạnh run, đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
Quả nhiên, Đoạn Thấm Nhã nhìn An Cẩn Du một hồi lâu, hai mắt chợt tỏa sáng nói: "Tiểu Duệ tiểu Duệ, chị cảm thấy cô bé này rất không tồi, không nói tới vẻ bề ngoài tốt, vừa nhìn đã biết là một người dịu dàng đằm thắm từng trải. Nếu là em và cô ấy ở cùng một chỗ, về sau nhất định sẽ sinh ra một bé gái thật đáng yêu"
"..."
← Ch. 087 | Ch. 089 → |