Trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!
← Ch.025 | Ch.027 → |
Edit: hongheechan
Vẻ mặt của An Cẩn Du nứt ra trong chớp mắt, cố làm trấn định nói: "Mặc xong áo thì đương nhiên là mặc quần."
An Cẩn Du không nghĩ tới, cô còn chưa dứt lời, người đàn ông đối diện lại cứ đương nhiên duỗi tay của mình đến phía dây lưng quần như vậy.
"Từ từ đã." An Cẩn Du quát to một tiếng, thấy Niếp Quân Hạo đang xoay đầu lại, có hơi kinh ngạc nhìn cô, sau đó gian nan nuốt ngụm nước miếng nói: "Cái này tự anh thay đi. Còn có cái này nữa."
An Cẩn Du nắm lấy quần lót trong tay Niếp Quân Hạo, cười khan nói: "Cái này là quần nhỏ, không khác với khố trong của các anh lắm, cứ mặc vào là được. Nhớ đừng mặc ngược, còn nên nhớ đây là quần trong, là phải mặc ở bên trong rồi mặc cái quần kia bên ngoài, như vậy đó, tôi lăn đây, anh cứ từ từ."
An Cẩn Du nói năng lộn xộn, sau khi ngượng ngùng giải thích xong về đề tài quần lót cho Niếp Quân Hạo, gương mặt đỏ lên khẽ ném quần lót trong tay thẳng đến trên mặt mỗ giáo chủ, tông cửa xông ra.
Chỉ để lại một cái đầu đội quần lót, giáo chủ mang vẻ mặt ngạc nhiên một mình đối mặt với phòng thử quần áo trống rỗng, yên lặng không nói gì.
Sau một hồi lâu đầu ngón tay mới lấy quần lót trên đỉnh đầu xuống, nhớ lại chuyện ngu xuẩn mình làm ra trước đó, cả khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng.
An Cẩn Du vừa mới đi ra phòng thử quần áo đã tiếp nhận các loại ánh mắt mập mờ xuyên thấu đến từ bốn phía, nhất là khi màu đỏ bừng không kịp rút đi trên mặt cô càng làm cho một đống quần chúng vây xem đoán mò.
"Quả nhiên là gừng càng già càng cay, lời nói vừa rồi của chị Trần thật sự trúng phóc, nhanh nhanh nhanh, giao tiền giao tiền, diennd anlêq úyđ ôn lúc nãy ai đánh cuộc một cây dưa chuột mua ở khu rau quả bên cạnh, còn không mau đi mua."
An Cẩn Du: "..." Các cô nương, ban ngày mà các cô buôn bán như vậy là không tốt, giờ làm việc lại đục nước béo cò còn đánh cuộc công khai, chẳng lẽ các cô không sợ ông chủ nhất thời vui mừng xông đến làm cho tất cả các cô đều cuốn gói về nhà ăn bám sao?
Rốt cuộc những thiếu nữ bên cạnh còn quá non nớt, từng người bất đắc dĩ móc ra mấy đồng tiền xu, lúc sau không hẹn mà cùng nhìn trời một góc bốn mươi lăm độ, ưu thương nói: "Ai, rốt cuộc cũng là chúng ta quá đơn thuần, chúng ta không hiểu được thế giới của người lớn."
Thâm ý ẩn chứa trong lời nói khiến An Cẩn Du thật sự không nhịn được lại xấu hổ đỏ mặt một hồi, mà lúc này những thiếu nữ chỉ sợ thiên hạ không loạn bên kia lại vẫn chưa thỏa mãn mà bắt đầu nghị luận.
"Nhưng thật sự là quá tốt, quả nhiên trên cõi đời này, không phải tất cả đàn ông tốt đều chạy đi yêu đàn ông rồi, tôi con mẹ nó lại tin tưởng vào tình yêu rồi."
"Được, dù tất cả đàn ông trên cõi đời này đều là đàn ông tốt cũng không nhất định tới phiên cô."
"Này này này, chị Chi, làm sao chị có thể nói những lời mang tính hủy diệt làm thương tổn tâm hồn nhỏ bé yếu đuối của em như vậy được, nó cực kì có khả năng sẽ tạo thành ám ảnh đối với đời sống tình cảm tương lai của em sau này đó, chị Chi, chị phải phụ trách với em."
"Cút."
An Cẩn Du quẫn, nhưng nghe mấy thiếu nữ kia bán manh vô hạn ở đó như vậy, thầm than trong lòng một tiếng mình thật sự già rồi, thế mà lại không hiểu được rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ đang suy nghĩ cái gì chút nào cả, quả nhiên sự khác nhau của cả một thế hệ không dễ dàng bù đắp như vậy.
Bị các thiếu nữ quấy rối như vậy, An Cẩn Du lại tỉnh táo không ít, vừa thở phào một cái tìm nơi thanh tịnh để ổn định tâm tình của mình, vừa chờ Niếp Quân Hạo ra ngoài từ trong phòng thử áo.
Đại khái qua chừng bảy tám phút, cửa phòng thử quần áo chợt cọt kẹt một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, xa xa mọi người nhìn thấy một bóng dáng thon dài đi ra khỏi cửa từ bên trong.
An Cẩn Du kinh ngạc nhìn người đàn ông lúc này đã khác hẳn trước kia, trong chốc đó, cô không thể không thừa nhận thượng đế cũng không phải đều công bằng với mọi người.
Chàng trai đi ra từ trong phòng thử áo, trên đầu là tóc đen gọn gàng, cao gầy mà khỏe khoắn, lực hút của thân thể mạnh mẽ kích thích thần kinh thị giác mọi người tại đây, làm cho người ta cảm thấy dù người trước mắt mặc trên người áo sơ mi trắng giá rẻ nhất cũng là một công tử quý tộc. Trên khuôn mặt tinh sảo của chàng trai mang theo vài phần không kiên nhẫn, cùng với cái cằm hơi nhếch lên cao, và với tư thế nhàn tản một tay hơi cong lên cắm ở trong túi quần jean tím than, làm cho chàng trai tăng thêm mấy phần bướng bỉnh khiến lòng người lăn lộn.
Từ một thoáng Niếp Quân Hạo ra ngoài, cả người trong khu mua quần áo đều lui tới cửa, khách cũng vậy, nhân viên cũng thế, tất cả đều kinh ngạc dừng động tác trong tay lại, ngẩn ngơ nhìn công tử quý tộc như đi nhầm vào khu bình dân này.
Nhất thời, thời gian giống như đột nhiên dừng lại, cả khu mua quần áo an tĩnh đến ngay cả tiếng cây kim rơi xuống đất cũng rõ ràng khác thường. Cho đến khi mỗ giáo chủ không nhịn được mở miệng mới xem như đã phá vỡ trầm mặc này, làm thời gian đồng hồ cát bắt đầu vận chuyển lần nữa.
"Ha ha, tiểu lừa ngốc, cô đã bị vẻ tuyệt đại phong hoa của bổn giáo chủ làm cho thần hồn điên đảo sao? Yên tâm, chỉ cần về sau sau cô hầu hạ bổn giáo chủ thật tốt, bổn giáo chủ sẽ không ghét bỏ cô dung mạo xấu xí hay tay chân hậu đậu."
An Cẩn Du: "..."
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du không trả lời hồi lâu, nhíu nhíu mày khẽ gọi một câu lần nữa: "Tiểu lừa ngốc không phải là thấy ngu rồi chứ?"
"Niếp Quân Hạo."
"Ừ."
"Anh vẫn nên đừng mở miệng thì hơn." Trước khi mở miệng là nam thần, sau khi mở miệng thì lập tức biến thành nam thần kinh, còn là nam thần kinh khiến người ta muốn đánh một trận.
Niếp Quân Hạo: "..."
Xét thấy vóc người đẹp, giá trị nhan sắc lại cao, vẻ ngoài của đàn ông chính là cái giá bên ngoài. An Cẩn Du lập tức cất bộ quần áo cổ trang của Niếp Quân Hạo vào trong túi, chuẩn bị mua cho Niếp Quân Hạo áo tắm cùng cỡ. Kết quả lại thấy một em gái ở bên cạnh nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, di@dl-qd biết được loại một cái áo sơ mi trắng 15 đồng đang làm hoạt động khuyến mãi, mua ba được tặng mội cái quần lót mười đồng, An Cẩn Du cắn răng nhịn đau mua cho Niếp Quân Hạo ba cái áo.
Cũng may sau nhờ vào việc An Cẩn Du uốn ba tấc mà không nát lưỡi, cộng thêm chiêu bài Niếp Quân Hạo sáng loang loáng này làm biển hiệu, đầu óc những thiếu nữ kia choáng váng, làm ưu đãi đặc biệt một phen.
Sau đó, An Cẩn Du uyển chuyển cự tuyệt yêu cầu chụp ảnh chung của mấy cô gái kia, xốc túi lên lôi Niếp Quân Hạo rời đi như chạy nạn khỏi cái siêu thị khiến cho cô "mặt hồng tim đập" này.
Mấy thiếu nữ tại quầy nhìn bóng lưng hai người đã đi xa, cực kì tiếc nuối xúm lại lần nữa, nhỏ giọng oán trách.
"Ai nha, thật là hẹp hòi, không phải là tôi chỉ muốn chụp một kiểu ảnh với anh trai đẹp này một cái thôi sao? Nhìn bộ dáng bạn gái anh ta cứ như lâm đại địch vậy, giống như tôi muốn nuốt sống anh ta không bằng."
"Em cũng đừng có oán trách, nếu bạn trai chị lớn lên như vậy, chị cũng sẽ không nguyện ý để cho người ta đụng."
"Chị vẫn còn muốn tìm bạn trai như vậy sao?"
"Tiểu Chi Chi, em muốn ăn đòn có phải không?"
"Ưmh, chị Tú, em sai rồi em sai rồi, đừng đánh nữa mà."
"Nhưng mà, thật sự dáng dấp trai đẹp mới vừa đó cực kì đẹp mắt, hơn nữa vóc người này, quả thật còn tốt hơn những nam minh tinh nổi tiếng quốc tế, nhưng đáng tiếc là không xin chụp chung được."
"Không có ảnh chụp chung cũng không cần gấp gáp, tôi mới không nói cho các cô biết tôi mới vừa chụp ảnh đâu, hắc hắc he he."
"Thật sao? Cho tôi một tấm."
"Tôi cũng muốn tôi cũng muốn."
"..."
Tốp con gái kích động không thôi vùi ở phía sau quầy cùng xem hình, cho dù là họ hay là hai người An Cẩn Du đi ra khu mua đồ cũng chưa từng phát hiện. Ở lúc khi hai người An Cẩn Du đi ra cửa siêu thị, một bóng người nhàn nhã đi ra từ khu mua quần áo khác bên cạnh.
Mặt của người kia bị mắt kính to lớn che đi hơn phân nửa, nhìn không rõ, trong tay cầm một cái điện thoại di động, trên màn hình thật to kia là hình người phóng lớn, nếu nhìn kỹ sẽ lập tức phát hiện, bức ảnh này là ảnh mỹ nam cổ trang vừa nhấc lên sóng gió ở trên mạng cách đây không lâu.
Người nọ đối chiếu Niếp Quân Hạo cách đó không xa với người trong bức ảnh một phen, khóe môi chậm rãi gợi lên nụ cười nhạt bí hiểm: "Thì ra là anh nha."
← Ch. 025 | Ch. 027 → |