Truyện:Ông Chủ Kiêu Ngạo - Chương 06

Ông Chủ Kiêu Ngạo
Trọn bộ 18 chương
Chương 06
0.00
(0 votes)


Chương (1-18)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hoài Viên là tòa biệt thự xa hoa tráng lệ nằm ở ngoại ô thành phố Đài Bắc, xung quanh được bao bọc bởi những vườn hoa rộng lớn xanh mát, ba tầng lầu tỏa ra khí thế bất phàm được thiết kế theo kiến trúc kiểu Châu Âu. Hoài Viên là sản nghiệp mà Tề Ngạo Vũ được thừa kế từ mẹ. Bởi vì cảm tình của cha mẹ vốn không hòa thuận, cho nên hắn từ nhỏ đã phải theo mẹ dọn đến nơi đây ở.

"Thiếu gia?" Tề Ngạo Vũ vừa vào tới phòng khách. Lão quản gia thật sự cảm thấy bất ngờ, còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt, sau đó nhanh chóng vội vàng nghênh đón.

"Hôm nay sao tan tầm sớm như vậy? Có phải có chuyện quan trọng gì hay không?"

"Không có gì" Tề Ngạo Vũ thuận tay đưa cặp táp cho ông."Nguyên thúc, Y Y đâu?"

"Tiểu thư ở thư phòng"

"Lại ở thư phòng!? Cảm mạo vừa mới khỏi, sao không nghỉ ngơi nhiều hơn một chút". Tề Ngạo Vũ đứng bên cạnh cầu thang, nhíu mày, "Tình hình nàng hôm nay thế nào? Có cho nàng uống thuốc đúng hạn không?"

"Tiểu thư buổi sáng hôm nay cũng chưa hết ho khan, lúc 9h sau khi ăn xong bữa sáng thì đã uống thuốc. Tôi vừa mới bảo Tiểu Ngân đưa điểm tâm..." Quản gia mang theo cặp táp đi phía sau hắn theo lên lầu.

Làm nhân tình thì nên làm những gì? Vân Nhu Y không biết, thậm chí nàng cũng chỉ biết là nam nhân của nàng tên gọi là Tề Ngạo Vũ, còn lại, ngay cả hắn có thân phận gì, nghề nghiệp gì nàng cũng không rõ, mà nàng cũng không quan tâm.

Núi và nước bao quanh Hoài Viên tỏa ra một màu xanh ngắt, diện tích lên đến hàng trăm mét vuông. Đây đúng là tòa biệt thự xa hoa người người ca ngợi, nhưng đối với Vân Nhu Y mà nói, nó chỉ là một cái đại lao giam cầm, hạn chế tự do của nàng.

Ba tầng lầu kiến trúc kiểu châu Âu, nguyên bản có hai mươi mấy phòng. Nhưng sau khi Tề Ngạo Vũ thừa kế, cho tu sửa sơ qua bốn phía, chỉnh sửa lại một chút về qui hoạch, nhất là ở lầu ba. Lầu ba nguyên là chỗ Tề Ngạo Vũ sống, cho nên sắc thái cá nhân có thể thấy rất rõ, toàn bộ thiết kế ở đây hoàn toàn lấy sự yêu thích và thoải mái của hắn làm trọng điểm.

Chỗ nàng thích và lưu luyến nhất chính là phòng nhạc. Cũng giống như thư phòng, nơi đây cất giữ các kiểu CD, băng đĩa, hình ảnh.... , ngoài ra còn có phòng chiếu phim. Chỉ cần có 3 phòng này, cũng đủ khiến cho nàng nhanh chóng quên đi thời gian, quên mất giờ trời đã tối, rất tối!

Nếu có chút gì khiến người khác không hài lòng, thì đó chính là...

"Ngươi cũng chỉ là có chút ít nhan sắc, nhưng đừng tưởng rằng ngươi có gì đặc biệt hơn người khác. Thiếu gia hiện tại thương ngươi đó tất cả đều là bởi vì ham muốn mới mẻ nhất thời, ngươi đừng có tưởng rằng chính mình thật sự sẽ bay lên một bước biến thành phượng hoàng, mơ quá sớm rồi!" Nha đầu Tiểu Ngân nhìn Vân Nhu Y dáng vẻ nhu nhược cho nên cũng muốn uy hiếp. Đặt mông lên ngồi trên ghế sofa dùng lời lẽ khích bác công kích nàng, đã thế lại còn hiên ngang sử dụng điểm tâm mà vốn dĩ là nên đưa tới cho Vân Nhu Y. Vừa ăn, vừa văng nước miếng tung tóe mà ức hiếp, gây tổn hại cho Vân Nhu Y.

"Nói cho ngươi biết, thiếu gia của chúng ta tiền tài nhiều thế lực lớn, người lớn lên lại anh tuấn tiêu sái, thiên kim tiểu thư yêu người không biết có bao nhiêu, có muốn đếm cũng đếm không hết. Người sớm muộn gì cũng sẽ chọn một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối để kết hôn. Cái loại như ngươi người cũng chỉ xem như là một món hàng, chỉ là để chơi đùa mà thôi. Muốn trở thành nữ chủ nhân của Hoài Viên, đúng là si tâm vọng tưởng.... . Này, ngươi đừng có chỉ đọc sách như vậy! Ta nói nhiều như vậy, miệng cũng khô, ngươi rốt cuộc có để vào trong lỗ tai hay không?...... Dù sao thì ngươi chẳng qua cũng chỉ là nha đầu, nhưng mà ngay cả loại tôm hùm cao cấp nhất cũng không có phúc được ăn. Cho nên ngươi không nên chỉ thị muốn ăn cái gì không muốn ăn cái gì, còn những món điểm tâm ngon lành này, còn trà lài này nữa, hãy để tùy ý Tiểu Ngân tỷ tỷ ta thay ngươi xử lý!" Nàng vừa uống trà lài của Vân Nhu Y, vừa cảnh cáo: "Còn nữa, chuyện này ngươi đừng nghĩ sẽ đem đi nói với Nguyên quản gia để khiếu nại. Khiếu nại cũng vô dụng, bởi vì Nguyên quản gia là thúc thúc của ta"

Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên, nhưng vì để ngừa chuyện vạn nhất có thể xảy ra, ả ta mỗi lần ức hiếp ai đó đều không quên đe dọa, nói: "Bất kể là ai tìm đến ta để gây phiền phức, ta đều làm cho hắn có cuộc sống khổ sở, không tin, ngươi có thể thử!" (BB: ức chế.... ta muốn rạch nát mặt đó, tát cho nó mấy phát cho sưng vù cái bản mặt xấu xa của nó ra.... . hừ hừ hừ.... *xì khói.... nổi điên*)

"Thật không? Ta đây ngược lại, thật sự muốn thử một chút, xem ngươi làm cách nào để làm cho cuộc sống của ta khổ sở!" Vẻ mặt lạnh lùng của Tề Ngạo Vũ xuất hiện ở trước cửa thư phòng, theo sau là sắc mặt tái nhợt của Nguyên quản gia. (BB: hura.... *lắc mông.... lắc eo.... lắc đùi... lắc tay.... lắc tất tần tật... nhảy múa loạn xạ* em yêu Vũ ca, ai nớp du.... )

"Thiếu... Thiếu gia" Thình lình gặp sự cố này khiến cho lời "dạy bảo" hung dữ tràn đầy ác khí vừa rồi im bặt, vẻ mặt Tiểu Ngân thất kinh giống như bị điện giật nhảy dựng lên. Khẽ đưa mắt nhìn Tề Ngạo Vũ lạnh lùng uy nghiêm mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Thiếu gia!? Vân Nhu Y đối với tạp âm của Tiểu Ngân vốn để ngoài tai. Nhưng 2 từ vừa rồi giống làm cho tai điếc của nàng đột nhiên chấn động. Nàng khẽ ngẩng đầu đưa mắt lên nhìn liền chạm ngay vào ánh mắt sắc bén âm trầm của hắn, hắn...

Hắn làm sao giờ này lại ở đây?

*****

Lúc nàng lấy lại tinh thần thì trong thư phòng to như vậy cũng chỉ còn có hai người bọn họ. Bất ngờ trở nên thanh tĩnh làm cho Vân Nhu Y trong nháy mắt không thích ứng kịp, nàng từ trên ghế sôfa đứng bật dậy, đột nhiên kinh hoàng nhìn xung quanh hai bên, lập tức nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo!

Tề Ngạo Vũ thấy bộ dạng của nàng, bộ não loáng thoáng hoạt động, lập tức hiểu ngầm, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.

Không có giường sẽ không thể làm sao? Quá ngây thơ rồi! (BB: óe.... . sắc lang a.... đại sắc lang a.... *mò mò bò bò núp sau ghế... hé mắt coi diễn biến sự việc*; YuYu: Đúng, ngây thơ!! Ăn em ý đi, ta vẫn còn máu tích trữ; BB: YuYu im lặng cho ta... rình.... )

"Vì sao phải chịu đựng sự vô lễ của hạ nhân?"

"Vì sao? Nàng không phải do ngươi đặc biệt lựa chọn và đưa đến sao? Ta còn tưởng rằng, ngươi muốn nàng luôn luôn nhắc nhở ta phải nhớ thân phận của ta là gì chứ.... Huống chi.... lời của nàng ta tuy rằng khó nghe, nhưng đó đều là sự thật. Mà ta.... Ta hiện tại có thân phận gì? Làm gì có tư cách giáo huấn người hầu của Hoài Viên?" Vân Nhu Y tự giễu bản thân, nàng chẳng qua chỉ là con gái của kẻ phản bội, địa vị so với con tin thật sự còn không bằng.

"Ta đưa nàng ta..." Vẻ mặt tuấn tú của hắn phúc chốc cứng lại, tức giận nhìn chằm chằm nàng, "Ngươi thật sự cho rằng ta đáng ghê tởm đến mức độ này sao?"

"Ta làm sao biết?" Kỳ thật nàng cũng cho rằng hắn sẽ không làm như vậy, chỉ là từ sau khi Tiểu Bình bị đổi đi, nàng đã từng nhiều lần yêu cầu được đổi lại, nhưng nói cách nào hắn cũng không chịu. Cho nên nàng đương nhiên nhịn không được, muốn chọc giận hắn.

"Ngươi..." Tề Ngạo Vũ tức giận muốn phát cáu, nhưng ngay lập tức dường như tiêu đi cơn tức giận, "Quên đi, ta sẽ bảo Nguyên quản gia giúp ngươi tìm một người hầu thích hợp".

"Không muốn, không muốn, ta chỉ muốn Tiểu Bình, nàng vốn không có làm sai chuyện gì? Ngươi vì sao không thể đổi lại nàng cho ta?"

"Tiểu Bình, Tiểu Bình!" Trong ngực hắn không tự chủ được, khẽ trào lên một trận chua xót, "Nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt, ngươi làm sao cứ không phải nàng ta thì nhất quyết không chịu?" (BB: ý.... mùi dấm a... chua quá... >"

Tề Ngạo vũ vốn không hề biết Tiểu Bình từng giúp nàng chạy trốn, nhưng căn bản, hắn cho rằng nàng ta không thể hoàn thành trách nhiệm chăm sóc, cho nên mới khiến cho Vân Nhu Y có cơ hội chạy trốn, vừa tự sát lại vừa tuyệt thực. Những việc đó rõ ràng là hành vi thất trách, đó mới chính là nguyên nhân khiến cho Tiểu Bình bị điều đi.

"Bởi vì nàng rất tốt với ta, nàng chăm sóc ta, quan tâm ta..."

"Đây là đạp lý gì?" Hắn vẫn kiên quyết không cho là đúng, giễu cợt nói: "Làm cho rõ đi, nàng ta là người hầu, chăm sóc ngươi là trách nhiệm của nàng ta, làm tốt là chuyện đương nhiên, đó không phải ân tình".

"Nhưng mà, chỉ có nàng là thật tâm đối xử tốt với ta..."

"Im miệng!" Chỉ có nàng ta là thật tâm? Tề Ngạo Vũ tức đến mức đen sầm mặt lại, "Để ta làm rõ thân phận của ngươi cho ngươi biết. Ngươi, Vân Nhu Y, ngươi là nữ nhân của Tề Ngạo Vũ ta, ngươi chỉ có thể để ý đến một người, đó chính là ta. Trừ ta ra, ta không cho phép ngươi lãng phí tâm tư và dư thừa sức lực để chú ý đến kẻ khác. Hiểu chưa?" (YuYu: Bá đạo, hừ, chiếm hữu, dấm chua nồng nặc; BB: *cười sung sướng* cơ mà sao ta lại khoái dấm chua nhể??? Chua chút nữa cũng được a. )

"Ngươi..." Nàng mắt trợn tròn, "Tiểu Bình là nữ..."

"Ta bất kể nàng ta là nam hay là nữ! Tóm lại, chuyện này không cho phép nhắc lại".

"Ngươi..." Hắn không cho nàng thời gian để cự tuyệt khiến cho nàng vừa thất vọng lại vừa tức giận, nhưng cũng đành cắn răng chịu đựng.

Đột nhiên, thắt lưng nàng truyền đến một trận tê dại, vừa ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đã thấy hắn dựa lưng sau bàn, hai tay khoanh trước ngực, chăm chú nhìn nàng. Con ngươi đen lấp lánh của hắn lóe ra tia lửa hừng hực.

"Ngươi..." Vân Nhu Y không cách nào tiếp tục nhìn hắn nữa, con ngươi đen lóng lánh như bảo thạch của nàng nhanh như chớp chuyển động, nhưng vẫn là không dám nhìn thẳng vào con ngươi đen bí hiểm của hắn. Thời gian cứ trôi qua, một giây lại một giây trôi qua, trái tim của nàng dần dần trở nên hoảng loạn, đập mạnh liên hồi, hô hấp cũng dồn dập, nàng nuốt nước miếng, "Ách, ngươi đang nhìn cái gì?"

Con ngươi như diều hâu đen sâu khó lường nhìn thẳng nàng, vẻ mặt hắn suy nghĩ sâu xa, không đáp lại.

*****

Từ sau khi đồng ý ở lại, nàng thật sự không hề khóc lóc hay làm những chuyện điên rồ, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm tính, cố gắng thử đem Hoài Viên xem như nhà, nơi nàng có thể bình yên mà sống chứ không phải lao tù. Trải qua mấy ngày quan sát, đối với hành vi nhận và tuân lệnh của nàng, Tề Ngạo Vũ cảm thấy thực sự rất vừa lòng.

Hắn cũng cảm thấy chính mình có ý muốn cố tình giam cầm Vân Nhu Y không có gì là không đúng. Nếu cha nàng không cần nàng, vậy thì hắn cần. Từ nay về sau, Vân Nhu Y chỉ thuộc về một người là hắn – Tề Ngạo Vũ, bất luận hắn muốn làm gì, kẻ khác đều không có quyền chỉ trích hắn là phải hay không phải. Nghĩ đến đây...

"Cởi quần áo ra!"

Tiếng nói trầm thấp như kẻ say rượu tràn ngập xúc động và mị lực của hắn, chỉ cảm nhận được Vân Nhu Y cả người chấn động, cố gắng bình tĩnh lại mà ngẩng đầu nhìn hắn. Thật không thể tin được, nàng nhìn hắn giống như là trên đầu của hắn đột nhiên dài ra hai sừng.

"Ngươi có nghe thấy không, đừng để ta nói thêm lần thứ hai!"

"Ngươi..." Nàng hổn hển lo sợ trừng mắt nhìn vẻ mặt cuồng vọng của hắn.

Trời ạ, ban đêm ở phòng ngủ... Cũng coi như thôi, nhưng hiện tại là ban ngày ban mặt, nơi này lại là thư phòng. Hắn... Hắn làm sao có thể... Vân Nhu Y hận không thể ngay lập tực đào một cái hố rồi nhảy xuống, vĩnh viễn không bao giờ chui ra. Nàng phẫn nộ, do dự, đấu tranh...

"Đừng có khảo nghiệm tính nhẫn nại của ta"

"Nhưng..." Nàng muốn phản kháng, nhưng nhớ tới thân phận của chính mình, bất đắc dĩ nàng đành khuất phục.

Động tác của nàng cứng ngắc, vụng về kéo khóa kéo trên âu phục xuống, áo quần xinh đẹp nương theo đường cong mềm mại của nàng nhanh chóng trượt xuống. Một thân da thịt tuyết trắng không tỳ vết trong nháy mắt hiện ra rõ mồn một trước mắt hắn.

Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, tay nhỏ bé run rẩy của nàng chợt cảm thấy ở sau lưng có chút nhột nhạt. Khẽ vụng về cởi khóa nội y buông lỏng xuống, một bờ ngực tuyết trắng nõn nà theo động tác đó mà bật ra.

"Y Y, Y Y của ta, nàng rất đẹp!" Ánh mắt của hắn do tràn ngập dục vọng mà lóe sáng.

"Đây là thư phòng", nàng khẽ run run

"Không sao, không có người vào đâu."

"...", Từ trong cổ họng nàng bật ra tiếng nức nở, nhưng cũng không ngăn cản được hắn.

Nàng nhắm chặt đôi mắt lóng lánh nước, cắn răng than nhẹ.

"Đủ rồi... Ngạo Vũ, van cầu ngươi..."

"Chưa đủ..."

*****

Hắn thỏa mãn đem khuôn mặt anh tuấn tràn đầy mồ hôi nhễ nhại nhẹ nhàng đặt lên vai và áp sát vào cổ nàng thở dốc. Một lúc lâu sau đó mới ôm lấy nàng dịu dàng rồi thả mình lên trên sofa.

Cánh cửa khẽ vang lên vài tiếng động, hắn đem nàng hiện đang choáng váng ôn nhu đặt xuống sofa, sau đó lập tức mặc quần dài và đi về phía cửa, cánh cửa hé mở... Không bao lâu, hắn liền đẩy toa ăn tiến vào trong, dùng một chân đá cánh cửa lại lần nữa khép lại. (BB: toa ăn tức là xe đẩy thức ăn hay dùng trong các khách sạn, nhà hàng cao cấp)

Hắn đem toa ăn đẩy đến phía trước sôfa, trên toa ăn có xếp sẵn bốn năm món điểm tâm tinh xảo cùng một bình cà phê thơm nồng.

Vân Nhu Y đáng thương.... . ngón trỏ thô ráp của hắn khẽ ôn nhu vuốt ve khuôn mặt nàng, nàng thật sự mệt muốn chết rồi! Ôn nhu ôm lấy nàng, bàn tay lớn vỗ nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm.

"Y Y, thức dậy, Y Y"

Nàng lẩm bẩm, khẽ trở mình, nhất quyết không chịu tỉnh lại.

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của nàng, hắn nhịn không được cúi đầu xuống, khẽ khàng giống như bướm lượn, giống như mưa phùn, giống như mật ngọt đậu lại trên môi, trên mắt, trên khuôn mặt nàng.

"Không, đủ rồi... Xin ngươi..." Nàng nửa mơ nửa tỉnh mở mắt, phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, cầu xin hắn buông tha.

Nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, thực làm cho hắn có chút tự trách.

Hắn có ý xấu, cúi đầu xuống gần sát bên tai nàng nói khẽ, "Y Y, nàng nếu không đứng dậy, ta sẽ coi như nàng đang cố ý mê hoặc ta đó. Biết không? Điệu bộ mắt nhắm mắt mở mơ mơ hồ hồ của nàng rất mê người, ta..." Nói còn chưa nói xong, đôi mắt sương mù mơ mơ tỉnh tỉnh của nàng nhất thời mở thật to.

"Tỉnh, ta đã tỉnh rồi" Giống như bị lửa thiêu đến tận mông, nàng nhảy ra khỏi sự ôm ấp của hắn, cầm lấy áo sơ mi rộng thùng thình của hắn bao phủ lấy thân thể của mình.

"Y Y của ta, động tác vẫn rất nhanh nhẹn, cấp tốc như vậy, thật sự không khỏi làm ta hoài nghi, vừa rồi sự "nỗ lực" của mình có phải có chút không đủ hay không..." >"

"Đây có? Ta hiện tại toàn thân đều bủn rủn vô lực, giống như là bị xe đâm..."

"Ách..." Nàng ngượng ngùng tiếp tục chải tóc, tranh thủ né ánh mắt cười như không cười của hắn, đứng dậy rót một tách cà phê thơm nồng, cẩn cẩn tỷ mỷ bưng đến trước mặt hắn."Mời dùng".

Hắn lại nhìn chằm chằm nàng lần nữa, một tay tiếp nhận cà phê, một tay kia đem nàng ôm sát vào trong lòng.

"Ngươi..." Nàng kinh hãi nghi ngờ bất định nhìn hắn. Hắn lại muốn gì nữa đây?

"Uống!" Hắn đem tách cà phê đưa đến trước đôi môi xinh đẹp của nàng, nàng không hiểu vì sao nhưng mà vẫn ngoan ngoãn nghe lời uống một ngụm.

Hắn uống một ngụm rồi lại đem cái tách đưa tới môi nàng, nàng nhíu mày, "Rất đắng!"

Lời cầu xin khoan dung đáng thương như vậy khiến hắn không thể kiên trì tiếp tục, đành phải thu hồi cái tách, xiên một miếng điểm tâm nhỏ nhét vào trong miệng nàng.

"Nàng phải sớm một chút quen với khẩu vị của ta" Hắn ra lệnh.

Cà phê của hắn không sữa không đường, nếu so với khẩu vị của nàng là thêm sữa thêm đường thì thật khác nhau một trời một vực. Đối với nàng mà nói, giống như thiên đường và địa ngục. Bởi vì...

"Không thích, rất đắng, ta chịu không nổi" Nàng nghiêng người né tránh ánh mắt của hắn, lập tức chăm chú ăn điểm tâm của mình. Ngay cả khẩu vị của người ta như thế nào đều muốn quản, thật sự rất bá đạo!

"Nào..." Hắn cầm lấy xiên thịt nướng cắn một miếng, đem một nửa còn lại đưa đến miệng nàng, "Đã lớn như vậy, nhưng tính tình so với một đứa bé thật không có gì khác biệt".

"Đó là vấn đề khẩu vị của người khác, nó và tính tình không có gì liên quan đến nhau".

Nàng không cho là hắn nói đúng, nhanh chóng cầm lấy điểm tâm trong tay hắn chậm rãi ăn.

Bọn họ cư dây dưa như vậy mãi, ngươi một miếng ta một miếng ăn, cái bụng nho nhỏ của Vân Nhu Y sau khi được nhồi nhét sáu bảy miếng điểm tâm thì đã no rồi.

"Ngươi không phải đi đi làm sao?" Nhìn Tề Ngạo Vũ đang giúp nàng lau tay, nếu tính ra giờ này là giờ đi làm của hắn, thế mà hắn lại xuất hiện ở nhà, làm cho nàng cảm thấy kỳ quái.

"Vốn là.... Chẳng qua, mấy ngày hôm nay trời mưa, mọi người đều nhanh chóng cảm thấy mốc meo buồn chán. Hiếm thấy được có hôm nào thời tiết tốt như hôm nay, trời trong mây xanh gió nhẹ, cực kì thoải mái. Nếu ở lại công ty để làm việc thì quá đáng tiếc, cho nên muốn đem nàng đi ra ngoài chơi một chút, tản mạn giải sầu".

Ở trên đường về nhà đã nghĩ rất nhiều, kế hoạch của hắn đó là trước tiên đưa nàng đi nhà hàng để món ăn Pháp mà nàng vốn quen thuộc, sau đó xuất phát đến cồn viên trung tâm nghỉ ngơi.

"Thật sao?!" Ánh mắt nàng sáng lên.

"Đương nhiên!" Hắn từ trước đến nay theo chủ nghĩa hành động, nói đi là đi!

Crypto.com Exchange

Chương (1-18)