Vay nóng Homecredit

Truyện:Ông Đây Muốn Hôn Chết Em - Chương 73

Ông Đây Muốn Hôn Chết Em
Trọn bộ 89 chương
Chương 73
Học Tập
0.00
(0 votes)


Chương (1-89)

Siêu sale Lazada


Vì thế hai người công khai trốn học, tay trong tay trở về Cửu Thiên.

Dung Giai vào phòng tắm rửa, Vưu Thị Hoạ nhàm chán lăn qua lăn lại trên giường lớn, đầu gối sưng đỏ còn chưa đợi anh bôi thuốc đã mờ dần, vết thương trên môi đã đỡ hơn nhưng Dung Giai vẫn bướng bỉnh giúp cô bôi thuốc mỡ.

Lăn lộn trong chốc lát, đột nhiên cô nghĩ tới chuyện xảy ra chiều nay ở phòng thiết bị, còn cả dáng vẻ tay chân luống cuống của mình, hai má nóng bừng, coi ngươi xinh đẹp chuyển chuyển một chút.

Cô đột nhiên muốn tìm vài 'tư liệu học tập'.

Nhưng mà... bây giờ internet rộng lớn như vậy, cô có thể tìm được ở đâu.

Nghĩ một chút, cô mở danh sách bạn trên wechat lên xem từng tên một, mãi cho đến khi thấy được cái tên nào đó, đầu ngón tay khẽ dừng lại.

Mở khung thoại, suy nghĩ nửa ngày không biết nên nói gì, trực tiếp gọi video thỉnh cầu.

Vừa mới gọi được vài giây, bên kia đã nghe máy.

"Thiều Thiều ơi ~" Vưu Thị Hoạ ngồi dậy, ngọt ngào nở nụ cười với bên kia màn hình.

Nữ sinh bên kia màn hình mặc váy ngủ tơ lụa màu xanh lam, tóc đen rũ xuống, làn da cực trắng, mặt mày tinh xảo như vẽ, lại mang theo khí chất khó nói thành lời, hai mắt đen nhánh, đôi môi hồng hào, cả người giống như tiểu tiên nữ không dính khói lửa phàm tục.

"Sao vậy?" Thiếu nữ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói lành lạnh như không kiên nhẫn.

Nhưng Vưu Thị Hoạ biết, nếu cô ấy thực sự cảm thấy cô phiền, chắc chắn sẽ không nghe điện thoại.

"Tớ muốn..." Vưu Thị Hoạ nhìn cô ấy một cái? Có chút ngại ngùng, muốn nói lại thôi nửa ngày cũng không thốt lên được câu nào, đột nhiên thấy cửa phòng tắm bên kia màn hình bị đẩy ra, một thiếu niên vây khăn tắm quanh hông tuỳ tiện đi ra, xoa tóc rồi ngồi xuống giường lớn.

Vưu Thị Hoạ lập tức im bặt, mọi câu cô định nói chặn ở ngay cổ họng. Đó là... Tần Liệt?

Như bị ấn nút tạm dừng, Vưu Thị Họa kinh ngạc nhìn chằm chằm thiếu niên sau lưng Thẩm Thiều Thiều, rất lâu không biết nên nói gì.

Bọn họ... không phải là đối thủ một mất một còn sao? Cho nên, khoảng thời gian cô đi đã xảy ra chuyện gì?

"Tớ hiểu rồi." Thẩm Thiều Thiều nhìn cô một cái, tiếp nhận điều cô còn chưa nói ra, "Còn chuyện gì không?"

Thiếu niên nằm trên giường lúc này mới phát hiện cô ấy đang gọi video, ngồi dậy, ánh mắt sắc bén như xuyên qua màn hình nhìn về phía cô.

Chờ tới khi thấy rõ mặt cô, hai mắt mới hoà hoãn, nhếch môi chào hỏi, "Đã lâu không gặp, Vưu Thị Hoạ."

Đúng là Tần Liệt!

Vưu Thị Hoạ miễn cưỡng cười một cái xem như đáp lại. Thiếu niên cũng không thèm để ý cười cười, lại nằm xuống.

Ngũ quan anh cực kì sắc bén tuấn mỹ, giữa lông mày còn có một vết sẹo nhạt kéo đai đến dưới mắt phải, chẳng những không làm mất đi vẻ đẹp mà còn thêm vài phần tà mị cuồng ngạo.

"Hoạ Hoạ, cậu còn việc gì không?" Khuôn mặt Thiều Thiều không chút biểu tình hỏi cô một câu, gọi lại sự chú ý của cô.

Có chứ! Rất nhiều là đằng khác... Nhưng hôm nay không phải thời cơ tốt, cô chỉ có thể gượng cười lắc đầu chào tạm biệt cô ấy.

Tắt máy không bao lâu, Vưu Thị Hoạ lập tức nhận được một đống video Thiều Thiều gửi tới.

Là thứ mà cô xấu hổ không muốn nói.

Cô nhìn thoáng qua cửa phòng tắm vẫn đang đóng kín, mặt đỏ tai hồng mở video ra xem, còn chuyện giữa Thiều Thiều và Tần Liệt, để mai hỏi vậy.

*

"Tắt rồi?" Tần Liệt nằm trên giường nhưng mắt lại không chớp nhìn theo Thẩm Thiều Thiều, thấy cô buông điện thoại trong tay đã biết hai người gọi xong rồi.

"Lại đây lau tóc cho anh." Anh ngồi dậy, chỉ mái tóc còn chưa khô của mình, ném khăn lông trong tay tới.

Thẩm Thiều Thiều không nhận, cô nhìn lướt qua khăn lông ném ở trên giường, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, "Sao hôm nay anh lại tới đây?"

Ngũ quan tinh xảo của thiếu nữ dưới ánh đèn vàng vàng cũng không có chút nhu hoà nào, vẫn như băng tuyết nghìn năm vô cùng nghiêm nghị.

Rõ ràng đôi môi hồng nhạt dịu dàng nhưng lại nói ra lời nói lãnh khốc như vậy.

Tần Liệt tức giận trong lòng, ngay trước khi cô uyển chuyển ra lệnh tiễn khách lập tức lên tiếng, "Thẩm Thiều Thiều, rốt cuộc em có trái tim không? Con mẹ nó, rõ ràng là em ngủ ông đây trước!"

Thiếu nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn anh một cái, dùng ánh mắt miêu tả ngũ quan tuấn mỹ.

Tần Liệt đã quen với dáng vẻ lãnh đạm phiền chán của cô khi nhìn mình, chỉ không chịu được ánh mắt chuyên chú nghiêm túc thỉnh thoảng lộ ra chút dịu dàng của cô.

Lửa giận của anh giống như bị tạt một gáo nước lạnh, dập tắt triệt để.

Rất lâu sau, thiếu nữ mới lên tiếng lần nữa, bình tĩnh như đang nói thời tiết hôm nay thật tốt, "Chỉ là, lần này tôi không phát bệnh."

*

Chờ Dung Giai giặt quần áo cho cô rồi ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái đã thấy thiếu nữ mặc áo ngủ tơ lụa đeo tai nghe không biết xem gì mà vô cùng chăm chú.

Anh nhướn mày, cũng không đeo dép mà đi chân trần đạp lên thảm lông, yên lặng không tiếng động đi tới.

Để anh xem xem tiểu bảo bối của mịn đang xem gì mà nghiêm túc như vậy.

Thiếu nữ vô tri vô giác, hoàn toàn không biết Dung Giai đang tới gần, nhìn màn hình chằm chằm.

Chờ ánh mắt anh rơi xuống màn hình điện thoại, đầu tiên là sửng sốt một chút, không thể tin vào hai mắt mình, ngay sau đó khuôn mặt lập tức trở nên vặn vẹo, đoạt lấy điện thoại cô tắt đi.

"A!" Lúc Vưu Thị Hoạ xem đến điểm mấu chốt, đột nhiên bàn tay lớn đoạt lấy điện thoại khiến cô hoảng sợ.

"Bảo bối đang xem gì vậy, hửm?" Dung Giai dí sát gần cô như cười như không hỏi, ngữ khí nhu hoà trước sau như một khiến Vưu Thị Hoạ sởn tóc gáy, ấp úng không biết nói gì.

"Hửm?" Anh lại lơ đi vẻ quẫn bách của cô, không thuận theo ép hỏi.

"Em, em đang học tập!" Vưu Thị Hoạ đỏ mặt, dứt khoát nhắm chặt hai mắt.

"Học tập?" Dung Giai nhớ lại một đôi nam nữ trần truồng trên màn hình, cười càng thêm âm trầm.

"Không biết đến cùng là bảo bối muốn học gì, ngày mai anh tự dạy có được không?"

Vưu Thị Hoạ không dám hé răng, cô biết Dung Giai ám chỉ điều gì, dù sao dì cả của cô cũng sắp hết rồi...

Thiếu niên bổ nhào vào thân hình mềm mại của cô, tiếp tục âm trầm nói, "Nếu lần sau em còn dám nhìn người đàn ông khác trần truồng, anh nhất định sẽ 'làm' chết em trên giường... nữ cũng không được, nghe rõ chưa!"

Vưu Thị Hoạ đáng thương gật đầu, bị đè như chiếc bánh, cũng không dám oán hận, liều mạng tới gần hôn lên cằm anh lấy lòng.

Lúc này Dung Giai mới hài lòng xuống khỏi người cô, ôm cô vào ổ chăn rồi thoả mãn hôn mặt cô, "Ngủ!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-89)