Chỉ có em!
← Ch.18 | Ch.20 → |
"Anna"
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai, Thiên Lam bị bất ngờ đánh rơi chiếc đĩa trên tay. May là cô chưa lấy gì, nếu không đã bị thức ăn rơi đầy váy áo.
Bất mãn quay người lại. Đằng sau cô là ba người hai nam một nữ. Trong đó, một cô gái đang dùng ánh mắt cún con xin lỗi nhìn cô.
"Thật xin lỗi, Anna, mình không cố ý."
Nhìn cô thật sự chân thành xin lỗi, Thiên Lam cũng không tức giận."Không sao. Nhưng cô là..."
Ánh mắt xa lạ như vậy. Giống như thật sự không biết ba người họ vậy.
"Anna, cậu không nhớ mình sao? Mình là Berlin nè."
Berlin kích động lôi kéo tay Thiên Lam. Tại sao Anna lại dùng ánh mắt xa lạ như vậy nhìn cô chứ? Họ vẫn là bạn tốt kia mà.
"Thật xin lỗi. Tháng trước tôi bị thương mất trí nhớ. Chuyện trước kia, tôi đều không nhớ rõ." Thiên Lam bình tĩnh rút tay lại, cười giải thích.
"Cậu bị thương? Tại sao lại như vậy?" Berlin lo lắng hỏi. Nếu như cô sớm liên lạc cùng Anna thì tốt rồi. Cô đúng không phải người bạn tốt mà.
Bị người quan tâm, Thiên Lam rất vui vẻ. Mặc dù, cô không nhớ Berlin là ai, nhưng không thể phủ nhận cô thực thích cô gái này.
"Không sao rồi. Mình chỉ không nhớ chuyện trước kia mà thôi."
Thấy cô thực sự không sao, Berlin cũng bình tĩnh lại.
"Mình là Berlin." Rồi chỉ hai người bên cạnh."Đây là Heri và Morris. Chúng ta trước kia là bạn tốt."
"Xin chào." Thiên Lam gật đầu cùng hai người chào hỏi. Không hiểu sao, cô thấy ánh mắt của hai người có gì đó lạ lạ.
"Không cần khách sáo như vậy. Dù cậu quên hết chuyện lúc trước, chúng ta vẫn là bạn mà." Heri dịu dàng tựa đầu vào vai cô, giống như đôi bạn tri kỉ thường ngồi tâm sự.
"Đúng vậy." Anh chàng Morris cũng tán đồng nói.
Thiên Lam không biết nói gì, chỉ cười nhìn ba người.
Như sực nhớ ra chuyện gì, Berlin nghi hoặc nhìn Thiên Lam.
"Sao cậu lại ở đây?"
Đây là một buổi tiệc của giới quý tộc. Ba mẹ cô cũng là nhờ người quen mới lấy được giấy mời. Trước khi đi, ba mẹ còn dặn cô phải ứng xử cẩn thận, không thể đắc tội người khác. Ở đây, đều là những người có thân phận cao quý, nếu xảy ra chuyện gì, ba mẹ nhất định không bảo vệ cô được.
Trong ấn tượng của mọi người, Berlin có thân phận cao quý nhất. Tiếp đến là gia cảnh giàu có Heri và Morris. Còn Anna, một người cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, chắc chắn là thân phận thấp kém nhất.
Như vậy, bữa tiệc Berlin khó khăn lắm mới lấy được thiệp mời. Làm sao Anna có thể tới được?
"Anna là cùng ai vào thế?" Morris tò mò hỏi.
Hắn và Heri là do Berlin dẫn theo. Ở đây, hai người thân phận thấp kém nhất, vốn không tìm được người cùng trò chuyện. Không nghĩ lại gặp được Anna.
"Một người bạn." Thiên Lam không nhiều lời giới thiệu thân phận của Alex. Cô cùng họ chỉ là vừa gặp gỡ. Dù họ là bạn của 'Thiên Lam', nhưng với cô, cũng chỉ là người xa lạ.
"Thiên Lam"
Khi Alex để ý tới Thiên Lam không ở bên mình, hắn vội vàng xung quanh tìm kiếm bóng dáng cô. Không nghĩ, cô lại chạy tới nơi đây, cùng nam nhân khác vui vẻ trò chuyện. Trong mắt Alex, chỉ nhìn thấy Thiên Lam đáp lời Morris, hoàn toàn không nhìn hai cô gái xinh đẹp bên cạnh.
"Làm sao vậy?" Không nghe ra sự tức giận trong lời anh, Thiên Lam nghi hoặc hỏi. Alex ra đây tìm cô. Là có chuyện gì xảy ra sao?
"Chúng ta cần trở về." Alex không nhìn những người xung quanh, kéo tay cô đi ra ngoài.
Thiên Lam không kịp phản ứng, bị Alex dẫn đi. Cho tới khi bị gió lạnh thổi trúng, Thiên Lam mới bừng tỉnh. Nhìn bàn tay nhỏ bé nằm gọn trong tay anh, Thiên Lam xấu hổ rụt tay lại.
Cảm giác bàn tay trống rỗng, Alex mất mát nắm chặt bàn tay. Bây giờ vẫn chưa phải lúc. Hắn phải kiên nhẫn hơn.
"Sao lại đi nhanh như vậy?" Cô vẫn chưa kịp ăn gì.
Nhìn Thiên Lam trong gió lạnh hơi run rẩy, Alex vội cởi áo ngoài khoác lên người cô."Em đói sao?"
Thiên Lam kinh ngạc. Chuyện cô đói cùng anh rời đi có liên quan sao? Nhưng bây giờ, cô thực sự đói bụng. Bởi vậy, Thiên Lam nhẹ gật đầu.
Alex lái xe tới một nhà hàng lớn. Chọn một vị trí trên tầng cao nhất. Qua lớp cửa kính dày, có thể toàn cảnh nhìn thành phố trong đêm tối mờ ảo.
"Thật xinh đẹp." Thiên Lam cảm thán nhìn bầu trời phía xa. Cả thành phố ngập trong ánh điện lấp lóe như những vì sao sáng trên bầu trời.
Thấy cô vui vẻ như vậy, ánh mắt Alex cũng hiện lên ý cười. Thật không uổng công hắn đưa cô tới nơi này.
Gọi lên hai phần bít tết và một chai whisky năm 80. Không có ánh nến lãng mạn, hắn muốn lấy sự lãng mạn của cả thành phố thay thế.
"Không phải em đói sao. Mau ăn thôi."
Thiên Lam nhìn phần bít tết cắt sẵn trên bàn, vui vẻ cười. Người khác nói anh lạnh lùng tàn nhẫn, cô lại chỉ thấy anh ôn nhu săn sóc. Mỗi lần cùng anh, cô không cần lo lắng, bận tâm điều gì, tất cả đều được anh chu đáo chuẩn bị.
"Làm bạn gái của anh Alex thật hạnh phúc." Tất cả đều có người quan tâm, bản thân chỉ cần hưởng thụ là được.
"Chỉ có em mà thôi."
Alex cầm bàn tay Thiên Lam, thâm tình nhìn sâu vào đôi mắt. Mặc dù hắn không muốn nhanh như vậy bày tỏ cùng cô. Nhưng nếu Thiên Lam đã nói ra, ...
Tay anh thật lạnh, không có chút hơi ấm nào. Lạnh giá giống như băng tuyết vừa tan chảy. Trong bàn tay anh, tay cô như bị hút hết hơi ấm, dần trở nên lạnh lẽo. Thiên Lam nhẹ rút bàn tay ra lại bị anh giữ chặt không buông.
Chìm trong ánh mắt nóng bỏng của anh, Thiên Lam giật mình hoảng hốt. Cô đột nhiên không muốn phản kháng, cứ để anh nắm cô như vậy, mãi mãi về sau.
"Em chỉ đùa chút thôi mà."
Thiên Lam bật cười nói, giống như tất cả không khí vừa rồi chỉ là sự đùa giỡn.
Anh là một mảnh hắc ám, cô không dám bước vào nơi tối tăm đó. Hay đúng hơn, cô không đủ dũng khí cùng anh đi tới. Cô với anh là hai loại người khác biệt. Cô yêu thích tự do, thích ánh sáng màu sắc, còn anh lại chỉ thích hợp trong đêm tối, giá lạnh.
"Tôi không bao giờ nói đùa." Alex nghiêm túc nhìn cô. Hắn biết thế giới mình có nhiều đáng sợ. Như vậy thì sao? Chỉ cần hắn đồng ý. Trong vòng tay hắn, cô vẫn có khoảng trời tự do, tùy ý. Có hắn bao bọc, cô càng yên bình hưởng thụ những màu sắc cuộc sống."Làm bạn gái tôi, Thiên Lam."
← Ch. 18 | Ch. 20 → |