← Ch.01 | Ch.03 → |
Hắn không để ý tới nàng, chỉ cúi người nhặt cuốn sách kia lên, và cả cái mũ quả dưa nàng làm rơi cũng nhặt lên. Hắn vỗ vỗ bụi bẩn trên cuốn sách, đưa cái mũ quả dưa trả lại cho nàng rồi thản nhiên nói, "Lần sau bán thứ gì thì trước tiên cất tiền vào trong người rồi hẵng đi ra ngoài, đừng cầm ở tay, cũng đừng đi đường nhỏ ngõ tắt, đám trộm vặt này chính là nhìn chằm chằm vào mấy tiệm cầm đồ này để tìm dê béo."
Nàng mở to mắt, có chút kinh hồn chưa định, cũng không đưa tay nhận mũ mà chỉ nhanh chóng đem túi tiền cất vào trong ngực, rồi nói: "Ta không phải...... Không phải dê béo......"
Mặt nàng tái nhợt nói thêm: "Tiền này là để cứu mạng, để thỉnh thầy thuốc cho người nhà ta."
"Những kẻ mang theo túi tiền nặng thì đều là dê béo." Hắn mắt lạnh nhìn nàng nói: "Đám trộm cắp này chỉ biết tiền không quan tâm đến người, cũng sẽ chẳng quan tâm tiền này là dùng để làm gì."Nghe vậy, nàng lập tức ngậm miệng, chỉ có thể vươn tay cầm lại cái mũ quả dưa, cổ họng thì nghẹn lại, nhưng vẫn cố phun ra hai chữ, "Cám ơn."
Đối với lời cảm tạ của nàng hắn cũng không nói gì thêm, chỉ cầm cuốn sách kia rồi xoay người đi.
Nàng thấy hắn một đường đi vào ngõ nhỏ, qua phố, một gã sai vặt tiến lên thay hắn xốc mành, mà lão bản của tiệm cầm đồ kia thì bước nhanh ra đón hắn.
Mành hạ xuống, đôi giày màu đen và vạt áo màu nguyệt bạch của hắn lập tức biến mất sau cánh cửa.
Nàng trừng mắt nhìn hắn biến mất trong cửa tiệm cầm đồ, có chút kinh ngạc. Nàng không biết hắn là ai, chỉ biết nam nhân này không phải người bình thường. Tim nàng vẫn đập nhanh như cũ, suy nghĩ là một mảnh hỗn loạn, chỉ có thể đem tóc xõa ra cột lại lần nữa rồi đội mũ quả dưa lên.Sau khi hoàn hồn, nàng vội vàng sửa sang lại bản thân cho đúng rồi sau đó không dám đi vào ngõ nhỏ mà đành quay lại đường cái.
Tới trên đường rồi nàng vẫn nhịn không được giương mắt nhìn tòa lầu cao ba tầng của tiệm cầm đồ kia, lại ngoài ý muốn nhìn thấy nam nhân kia đang ngồi bên cửa sổ ở lầu hai, trên tay vẫn là cuốn sách kia, vẻ mặt nhàm chán mà nhìn xuống đường.
Bỗng dung nàng hiểu ra, hắn vẫn luôn ngồi ở chỗ đó. Bởi vì ngồi đó nên mới nhìn thấy nàng ở ngõ nhỏ đối diện bị người ta đoạt tiền.
Nàng có chút kinh sợ, cũng có chút vui vẻ.
Đường cái rộng lớn như thế, nàng không biết hắn làm sao có thể từ cửa tiệm kia lập tức chạy qua ngõ nhỏ đối diện. Nàng nghe nói có vài người võ nghệ cao cường, nhưng dù thế thì việc đi tới đi lui trên nóc nhà cũng chỉ là ít truyền thuyết giang hồ mà nàng nghe được, mà nàng còn tưởng đó là lời đồn đại để hù người ta thôi.Có lẽ hắn chỉ tình cờ đi qua ngõ đó chăng?
Nàng mới như vậy nghĩ thì đã thấy nam nhân kia hình như phát hiện ra nàng vì thế cũng hướng ánh mắt lại đây.
Thấy là nàng, hắn nhướng mày.
Đột nhiên nàng biết được hắn ban đầu đúng là thật sự ngồi ở chỗ kia. Không hiểu sao mặt nàng đỏ ửng, nhưng vẫn không rời tầm mắt, còn chú ý đến cuốn sách hắn đang cầm tên là 《lục thao》.
Đó là một quyển binh thư. Là ghi chép đối thoại giữa Võ Vương cùng Thái Công.
Nhưng nàng xem ở trên sách thì có không ít danh sĩ đều cho rằng 《 lục thao 》 là bản sách giả, là câu chuyện bịa đặt của hậu nhân.
Nàng không biết vì sao hắn lại xem sách này, mặc dù sách này là thật thì đó cũng là một cuốn binh thư. Người này không giống mãng phu, vẻ mặt hắn xanh xao đúng kiểu thư sinh.
Nhưng nàng cũng biết kẻ cắp kia vừa nhìn thấy hắn đã chạy, vậy nhất định hắn phải võ nghệ cao cường, không phải nhân vật có thể xem thường.
Nàng lại hành lễ với hắn, không tiếng động mà nói lời cảm tạ. Hắn lại không để ý tới nàng, chỉ tiếp tục nhìn cuốn sách trên tay mình.
Nhìn nam nhân trên lầu kia, nàng không nghĩ nhiều nữa mà xoay ngừoi đi tìm thầy thuốc.
"Tiểu thư, tiểu thư ——" Linh nhi gọi to làm cho nàng phục hồi lại tinh thần.
"Đến tiệm sách rồi."
Nàng trừng mắt nhìn, thấy nha hoàn nhà mình đang lo lắng nhìn mình thì mới phát hiện ra xe ngựa đã dừng lại.
Nàng trừng mắt nhìn, đem nỗi lòng từ năm năm trước kéo lại, tiếp nhận cái mũ mà Linh nhi đưa tới, đội lên đầu, che khuất diện mạo mới xuống xe.
Khu thành nam không thể so được với khu phố tây náo nhiệt, những người ở đây chủ yếu là dân bá tánh bình dân, phòng ở vừa nhỏ vừa cũ, đồ bán ở đây cũng chủ yếu là đồ dùng hàng ngày, cửa tiệm bán sách trước mặt này chủ yếu cũng bán sách cũ chứ không có mấy sách mới.
Nhưng nàng thích tiệm sách này, trong cửa tiệm nho nhỏ này sách chồng đến cao ngất, tuy rằng chúng không phải sách mới nhưng loại sách nào cũng có, nội dung từ thiên văn, cho tới địa lý, từ đông đến tây, nam đến bắc, vô luận là sách gì thì đều có thể tìm được ở chỗ này.
Hơn nữa, chỗ này khác những nơi khác vì nơi này có một vị cô nương.
Lúc nàng đi vào gian bán sách kia, vị cô nương kia cũng đang ngồi ở sau quầy.
Khác những cô nương khác trong thành, cô nương này không mang mũ trùm khi ra ngoài, cũng không mang khăn che mặt. Nàng ta có dung mạo cực kỳ xinh đẹp, thích mặc đồ đen, mặt mũi trong sáng, nhưng chưa từng hòa nhã mà nhìn bất kỳ ai, đa số thời điểm nàng ta đều không để ý đến người khác.
Nhưng nàng biết cô nương này học thức uyên bác, cái gì cũng biết.
Sau khi đi vào tiệm sách, xác định lão bản hôm nay không ở đây, trong cửa tiệm ngoại trừ vị cô nương kia thì không còn ai khác nàng mới tháo mũ trùm ra.
Tiệm sách này tuy có đầy đủ các loại sách nhưng không biết có phải vì để cô nương này trông tiệm không mà nhiều năm này nàng không thấy có bao nhiêu khách đến mua. Trừ nàng ra thì ngẫu nhiên nàng sẽ thấy một hai vị khách khác, còn lại thì quả thật không nhiều lắm.
Cũng không biết vì sao nhưng vì thế mà hàng ở đây cũng còn tồn nhiều. Tuy cũng ái ngại cho lão bản nhưng nàng lại thích nơi này yên tĩnh, thông thường nàng có thể ở đây cả một ngày.
Cửa tiệm luôn đổi mới sách lưu trữ, mỗi lần nàng đến đều thấy sách trên giá đã được đổi mới, lại luôn có thứ gì đó mà nàng cần. Nàng đã từng ở trong này xem thấy 《 hạ tiểu chính 》hay 《 đại mang lễ nhớ 》, cũng xem qua 《 Vĩnh Gia nhớ 》, mà những quyển sách này đều bị mọi ngừoi đồn thổi là đã sớm thất lạc hơn nửa, chỉ được người ta truyền miệng. Nhưng sách nàng đọc trong này trông có vẻ vô cùng đầy đủ, không giống như do người đời sau nhớ lại rồi truyền nhau.
Trong đó, có những ghi chép về việc nuôi tằm của Vĩnh Gia trong 《 Vĩnh Gia nhớ 》 khiến nàng càng xem càng giật mình. Sau đó nàng trở về cùng sư phó nuôi tằm đối chiếu xác minh còn cải thiện được kỹ thuật nuôi tằm rất nhiều.
Mấy năm nay, nàng từ cửa tiệm này đào được rất nhiều sách cổ mà từ đó nàng học được rất nhiều đạo lý, vì thế nàng thường thường chôn mình trong bảo khố này.
Lúc này nàng bước chậm trong các giá sách để tìm kiếm, lại không cẩn thận mà quên mất thời gian, thẳng đến khi Linh nhi đi tới nhắc nhở thì nàng mới lưu luyến không rời ôm mấy quyển sách đi ra tính tiền.
Cô nương ở quầy mặt không biểu tình giúp nàng dùng dây cột sách lại thật chặt.
"Tổng cộng là ba mươi hai đồng."
Nghe thấy sách này quý như vậy, Linh nhi ở một bên hít vào một hơi: "Sao lại có thể —"
Vị cô nương mặc áo đen kia lạnh lùng liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh như băng đó giống như một thanh lợi kiếm lợi hại khiến Linh nhi sợ tới mức nháy mắt liền ngậm miệng, lùi ra phía sau nàng.
"Linh nhi, ngươi đem sách ra xe trước đi." Nàng buồn cười cầm lấy mấy cuốn sách, xoay nngười giao cho tiểu nha hoàn đang sợ sệt ở phía sau.
Linh nhi vừa nghe thấy có thể đi trước thì lập tức ôm lấy quyển sách kia, vội vàng đẩy cửa chạy trối chết.
"Thật có lỗi, nha hoàn nhà ta không đọc bao nhiêu sách, không hiểu sách này quý thế nào, ngài đừng để ý." Nàng hướng vị cô nương ở sau quầy kia cười cười, lại lấy ra ba mươi hai đồng bạc để lên quầy.
Hắc y cô nương mặt không chút thay đổi nhìn nụ cười trên mặt nàng, vẫn giữ biểu tình lãnh đạm kia, không thèm nháy mắt mà vươn một bàn tay trắng như tuyết cầm lấy ba mươi hai đồng bạc kia.
Nhưng nàng chú ý thấy đôi mắt hắc bạch phân mình của cô nương kia hơi hòa hoãn một chút, không còn sắc như dao nữa.
Nàng vẫn giữ nụ cười với cô nương kia, sau đó thu hồi túi tiền, xoay người đi ra ngoài. Lúc gần đến cửa thì lại đột nhiên nghe cô nương kia mở miệng vàng ngọc.
"Ôn lão bản."
Nghe thấy xưng hô như thế nàng cứng đờ, lúc quay lại thì chỉ thấy cô nương kia nhìn mình nói, "Tần lão bản nói, nếu Ôn lão bản muốn mở giảng đường thì hắn có thể cung cấp sách tập viết."
Nàng cứng người đứng ở cửa, trong lúc nhất thời không biết nên phải ứng thế nào.
Cô nương kia nhìn thấy nàng như thế thì một lúc sau liền quay người ném cho nàng một cái nhìn xem thường: "Tần lão bản nghe nói Ôn lão bản muốn mở học đường cho bọn nhỏ trong xưởng. Ngươi có thể trở về nói với Ôn lão bản là Tần lão bản của tiệm sách nguyện ý cung cấp sách tập viết miễn phí."
Nàng trừng mắt nhìn, lúc này mới hắng giọng, gật đầu, "Ta đã biết, ta sẽ nói với Ôn lão bản."
Hắc y cô nương nhìn thẳng vào nàng, sau đó đem tầm mắt kéo đến cuốn sách trong tay mình, cũng không thèm nhìn nàng thêm một lần nào nữa.
Tim nàng đập thật nhanh, vội vã xoay người đi ra ngoài cửa. Sau khi lên xe nàng nhịn không được theo song cửa nhìn ra bên ngoài. Tiệm sách kia lẳng lặng tọa lạc nơi đó, một con mèo đen đang cuộn mình ở cạnh cửa phơi nắng, cách hai tầng song cửa sổ nàng có thể nhìn thấy hắc y cô nương trong tiệm cũng đang nhìn ra ngoài đối mắt với mình.
Trong lòng nàng không hiểu sao lại nhảy dựng lên. Đột nhiên nàng biết cô nương này hiểu hết.
Nàng buông bức màn, đem bàn tay lạnh băng nhỏ bé ôm chặt ở trước người.
Có lẽ Tần lão bản cũng biết. Trong thành này, còn có bao nhiêu người biết chứ?
Nàng cũng không phải thật sự thực để ý nhiều người biết hay gì, đó cũng không phải bí mật to lớn gì cho cam, mà nàng rõ ràng biết sẽ có ít nhiều người hiểu được.
Tiệm sách này hình như cũng là của Chu Khánh thì phải?
Nhưng nàng chưa từng gặp hắn ở đây, có điều nhớ tới cuốn 'lục thao' hắn cầm trong tay năm đó, mọi người đều nói 《 lục thao 》 là sách giả, nhưng sau đó nàng phát hiện ra nó không phải. Nàng từng nhìn thấy nó trong tiệm sách này, cũng mau về nhà lật xem và cũng cảm thấy sách kia không phải bịa đặt cũng không phải giả mạo.
Người biết bí mật của nàng nhiều ít đều có quan hệ với Chu Khánh.
Chỉ không biết là địch hay là bạn.
Nàng hy vọng những người trong tiệm sách này biết chuyện đó, nhưng dù sao thì từ bây giờ nàng phải làm việc càng thêm cẩn thận chú ý.
Tuy cô nương kia có vẻ không có ác ý, nàng cũng không phát hiện ra lão bản của tiệm sách có ý đồ ghê tởm gì với mình nhưng mấy năm nay nàng đã sớm học được rằng không nên chỉ nhìn một việc theo bề ngoài.
Xe ngựa rời đi, lướt qua các con phố, chỉ chốc lát sau đã ra khỏi thành về đến tiểu viện của nàng. Nàng xuống xe, đi vào trong cửa, còn Linh nhi thì ôm sách đi theo phía sau.
"Ta có chút choáng váng nên muốn về phòng nghỉ ngơi một chút." Nàng đi vào nhà rồi liền đón lấy sách từ nha hoàn, mở miệng nói, "Ngươi đi làm việc của mình đi."
"Vâng."
Biết đại tiểu thư nhà mình thân mình không khỏe, nhiều năm đều ở trong phòng, một khi ra ngoài liền sẽ phải nằm vài ngày nên Linh nhi trả lời một tiếng, nhu thuận gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Khi nha hoàn đi rồi, nàng đi đến tiểu viện của mình, vào phòng xong liền đóng cửa, cởi xiêm y trên người, tháo tram cài tóc, tẩy rửa son phấn trên mặt, một lần nữa búi tóc lên, từ trong rương lấy ra một bộ y bào khác mặc lên, lúc này mới nhìn thấy trên bài có một tấm vải.
Đó là miếng vải nàng mang từ xưởng trở về lần trước.
Màu nguyệt bạch.
Nàng không tự chủ được mà vươn tay vuốt ve khối vải vóc. Dưới ngón tay là vải dệt cực tinh tế và nhẹ nhàng, bên trên có hoa văn nhỏ, dùng sợi tơ màu trắng mà thêu ống sáo, hoa đào, nước chảy và thuyền nhỏ.
Gió xuân thổi lên khiến dương liễu bên ngoài cửa sổ bay lên. Trong lúc hoảng hốt nàng giống như thấy người kia ở trước mặt, mũi ngửi được mùi vị trên người hắn.
Mảnh vải có dính nhiệt độ và mồ hôi trên cơ thể hắn. Trong phút chốc, hắn giống như lại ở trước mắt, cách nàng thật gần, vượt qua khoảng cách nên có.
Nàng có thể cảm giác được tóc mai màu đen của hắn phất qua mắt nàng, nhận thấy hơi thở của hắn phất qua bả vai nàng.
Tim đập, nhiệt độ cơ thể, hương vị...... nhịp đập trên cổ hắn...... Còn có đôi mắt như hồ sâu đen thẳm, cùng giọng nói khàn khàn của hắn.
Vì sao?
Nàng nhớ rõ hắn dán lên bên tai nàng mà hỏi.
Vì sao ngươi lại làm như vậy?
Lòng nàng hơi hơi run lên. Mỗi khi nghe được tiếng hắn là nàng lại nín thở, nhịn không được nhắm mắt kháng cự.
Nhưng khi nhắm mắt lại thì trí nhớ lại ùn ùn kéo đến như thủy triều. Nàng nhớ rõ rất nhiều chuyện có liên quan đến hắn, cho dù muốn quên cũng không quên được.
Ngày ấy sau khi mời thầy thuốc xong nàng cầm tờ đơn đến cửa hàng bốc thuốc, sắc thuốc cho Thúy di uống. Bệnh tình của Thúy di vì thế mà chậm rãi chuyển tốt hơn, nhưng điều này cũng không làm trùng quyết tâm của nàng.
Nàng đem số ngân lượng còn lại chia làm hai phần, một thì giấu đi. Nàng lại mặc nam trang như cũ, cầm phần thứu hai đi mua một ít máy canh cửi, đưa đến cùng ngoại ô, nơi có những gia đình nông gia khốn khó, thỉnh nông phụ thừa dịp nông nhàn thì dệt vải vóc.
Thu mua vải vóc từ nông phụ là việc không chỉ có nàng làm mà các thương gia trong thành đều thu vải cố định từ các nông phụ ở ngoài thành nhưng đều là từ những người đã có máy canh cửi ở trong nhà.
Nàng nhắm đến chính là những người nghèo khó, ngay cả máy canh cửi cũng không mua được.
Nàng đem máy cho bọn họ thuê, tiền thuê máy và tiền bông sẽ để họ dùng vải dệt tốt để trả, còn những nông phụ không biết canh cửi dệt vải thì nàng sẽ nhờ Thúy di đến trực tiếp dạy bọn họ từng bước một.
Thúy di cũng lải nhải một hồi nhưng bà cũng biết nếu cứ tiếp tục như thế thì đúng là không có biện pháp, cuối cùng cũng đành nhận lời hỗ trợ.
Thúy di hết sức đem nàng nuôi lớn thành một tiểu thư nhưng trừ bỏ biết chữ thì nàng không có hứng thú với cầm kỳ thư họa, mà thêu thùa dệt vải lại càng không phải thứ nàng am hiểu. Nhưng Thúy di biết nữ công, hơn nữa cũng vô cùng am hiểu, từ nhỏ đến lớn quần áo trên người nàng có hơn phân nửa đều do Thúy di đích thân làm.
Nàng không hiểu lắm về việc dệt bằng máy nhưng nàng biết chữ, nương nàng để lại vài ngăn tủ toàn sách, nàng từ trong đó học được rất nhiều thứ này nọ.
Nàng nói thẳng với những nông phụ này, mới khiến bọn họ tin tưởng nàng không có ý gạt bọn họ, mà bông và máy canh cửi có sẵn cũng giúp nàng thuyết phục bọn họ nhiều hơn.
Khoảng thời gian đó nàng bôn tẩy nơi nơi, lấy này nọ, cơ hồ chạy đến gãy hai chân. Lúc này nàng mới cảm thấy may mắn vì mình có một đôi chân thiên túc, không bị bó nhỏ để có thể bôn ba chỗ này chỗ kia.
Sự tình lúc đầu khá thuận lợi khiến cho bọn họ choáng váng đầu, nhưng sau đó chuyện bắt đầu chuyển biến đột ngột.
Năm ấy sau khi thu hoạch vụ thu, không đến một tháng nàng đã thu được mười thất vải. Nàng mặc nam trang, phẫn thành nam nhân đến trong thành bán hàng, nhưng lại không thể bán được một súc vải nào.
Mọi người không mau vải của nàng, mặc dù giá cả đã xuống rất thấp, nàng cũng nói toạc cả mép, chạy khắp các cửa hàng vải trong thành, rồi phường nhuộm, cửa hàng may mặc nhưng không có một chỗ nào chịu mua vải của nàng.
"Không được, không được ——"
"Không cần, không cần ——"
"Ta không cần, mau tránh ra, tránh ra ——"
Khi nàng gánh đòn gánh nặng nhọc bị đuổi ra khỏi một tiệm vải thì bông tuyết cũng nhẹ rơi xuống trên đầu nàng.
Nàng không hiểu tại sao không ai chịu thu mua vải của nàng, lúc đầu nàng còn hoài nghi có phải mọi người đã nhận ra nàng là nữ tử không. Chỉ có nữ tử gia cảnh không tốt mới lộ diện ra ngoài làm ăn.
Nhưng nàng vẫn luôn mặc nam trang, qua lại bôn tẩu bên ngoài mấy tháng nay, không hề có ai phát hiện ra. Hai tay nàng bởi vì mang vác nhiều mà trở nên chai sạn, hai chân cũng vì phải đi quá nhiều nên bị xước tạo thành vết chai. Nàng thậm chí còn học bộ dạng tiêu tiền như nước của nam nhân, học nam nhân trầm giọng khi nói chuyện. Ngay cả chính nàng nhìn mình trong gương cũng sắp không nhận ra bản thân. Vậy thì người khác làm sao nhận ra được?
Nàng không chịu hết hy vọng, cũng biết mình phải lấy được tiền gốc về.
Nàng còn nghĩ rằng đây là một biện pháp tốt. Phụ nhân không thể ra ngoài bán buôn như người thường nhưng nàng chỉ đi thu vải đem đến bán cho thương gia, cũng không mở cửa hàng buôn bán, như vậy cũng không được sao?
Nếu thế này thì cuối cùng nàng cũng chỉ có thể dựa vào sự bố thí của cha ruột và mẹ kế, nhìn sắc mặt họ cả đời mà sống sao?
Đứng trong gió lạnh mùa đông, nàng vừa mệt vừa nản, nhưng trong lòng vẫn là một cỗ không cam lòng.
Nàng có hàng nhưng lại không bán được.
Đi dưới những bông tuyết mềm như bông, nàng hoài nghi không biết mình có kỳ lạ không khi vẫn chưa chịu từ bỏ ý định. Nàng gánh vải đi đến một cửa hàng, nhưng vẫn nhận được đối đãi như trước.
"Ông chủ làm ơn, ít nhất ngài cũng phải nói cho tôi biết vì sao không thu hàng của tôi chứ?"
"Không thu là không thu, chúng ta đều có nguyên nhân, ngươi nhiều lời thế để làm gì? Đi đi đi, đừng cản trở việc làm ăn buôn bán của ta!"
Nàng một lần nữa bị người tay đuổi đi, lúc gần đến cửa người kia còn đẩy nàng một phen. Nàng lui một phen, bị cánh cửa đập trúng, cả người mất thăng bằng, ngã ra ngoài cửa. Nàng cả kinh, thật vất vả mới xoay người lại được, nhưng vẫn ngã ra trên đất tuyết.
Cú ngã này khiến nàng thấy choáng váng, một lúc lâu nàng không thể thở cũng không thể nhúc nhích. Đến lúc hoàn hồn, mở mắt ra thì nàng chỉ nhìn thấy một đôi giày màu đen đang dừng ngay trước mặt.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, thấy vạt áo trường bào màu đen, rồi đến thắt lưng, tơ hồng buộc ngọc bội, một đôi mắt đen nhánh, và nam nhân kia.
Nam nhân đứng ở nơi đó, trên tay là một cái ô giấy, nheo mắt nhìn nàng. Nàng cứng đờ, trong phút chốc một luồng nhiệt khí lan ra toàn thân, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ và quẫn bách. Nàng nhanh chóng đứng lên, phủ hết tuyết và bẩn dính trên mặt, sau đó vươn tay thu dọn vải vóc rơi khắp nơi. Động tác của nàng rất nhanh, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt của nam nhân kia.
Nàng không hiểu vì sao hắn còn đứng ở đó, vì sao vẫn chưa đi? Hắn cảm thấy buồn cười sao? Muốn nhìn nàng chật vật sao?
Nhưng nam nhân kia chính là không nhúc nhích đứng ở trên đường cái nhìn chằm chằm vào nàng.
Lúc nàng quẫn bách đem toàn bộ vải vóc thu thập xong, gói lại, đứng lên muốn xoay người bước nhanh tránh đi thì lại nghe thấy nam nhân ở phía sau mở miệng nói, "Ngươi muốn làm mua bán à?"
Nàng hơi sửng sốt, dừng cước bộ, quay lại nhìn hắn.
Nam nhân miễn cưỡng nhìn nàng, khuôn mặt vẫn đạm mạc như cũ, trên tay hắn là một cái mũ quả dưa màu đen. Lúc này nàng mới phát hiện mũ mình lại rơi ra, không biết đã bị hắn nhặt lên từ lúc nào.
Nàng chần chờ một chút rồi mới vươn tay tiếp nhận cái mũ hắn đưa, rồi phun ra một câu, "Phải."
Mặc dù nàng đã đứng lên nhưng nam nhân này vẫn cao hơn nàng rất nhiều. Hắn vẫn đang đứng đó nhìn nàng, lúc này há mồm mở miệng, "Trong thành này, muốn làm ăn buôn bán thì đều phải tuân theo quy củ."
"Quy củ gì?" Nàng sửng sốt mở miệng hỏi.
Nam nhân hất cằm về một ngôi miếu lớn ở cuối phố: "Nhìn thấy môi miếu lớn ở đối diện tửu lâu treo đèn l*иg đỏ kia không?"
Nàng quay đầu nhìn theo hướng hắn nhìn lại thì quả thật thấy ngôi miếu đối diện tửu lâu treo đèn l*иg đỏ. Nàng biết tửu lâu kia, nó chính là kinh hoa tửu lâu. Trong thành này mọi người đều biết Kinh Hoa tửu lâu, trong đó có đầu bếp tốt nhất, còn có một lá cờ hiệu lớn nhất. Mặc dù đứng ở chỗ này mà nàng vẫn có thể thấy lá cờ hiệu kia tung bay trong gió.
"Người muốn làm mua bán thì phải đến tòa tửu lâu trước ngôi miếu kia mua một cái bùa bình an từ trưởng quầy."
"Vì sao?" Nàng khó hiểu, hỏi lại.
"Đảm bảo bình an." Con ngươi đen của hắn không hề gợn sóng, chỉ thản nhiên nói: "Phòng ngừa tiểu quỷ đến nháo khiến ngươi không thể làm ăn."
Nàng bán tín bán nghi nhìn dãy đèn l*иg đỏ thắm ở trong màn tuyết, lúc nàng quay đầu lại thì nam nhân kia đã quay người rời đi.
Nhìn thấy bóng dáng hắn rời đi, nàng có chút hoang mang lại bất an, nhưng nàng đã thử qua mọi biện pháp mà những người đó vẫn nhất quyết không chịu mua vải của nàng. Một khi đã như vậy thì đi qua chỗ đó thử xem có mất gì đâu?
Nàng đi đến tửu lâu kia, nói với chưởng quầy là nàng muốn mua một cái bùa bình an.
Chưởng quầy nhìn gánh hàng trong tay nàng, chỉ hỏi nàng làm mua bán gì, nàng liền nói cho ông ta. Sau đó chưởng quầy cho nàng một cái bùa bình an màu đỏ, rồi báo giá.
Cái bùa đó thực quý, nhưng nàng vẫn thanh toán hết, moi hết tiền trên người ra mà trả. Chưởng quầy còn nói với nàng mỗi tháng đều phải đến đó đổi một cái bùa khác.
Nói tóm lại, đây giống như hàng tháng nàng phải trả một khoản tiền vậy. Điều này khiến nàng trừng mắt thật lớn, nhưng lại rất nhanh hiểu ra.
Sau đó nàng hỏi thăm trên dưới mới hiểu được tửu lâu kia là do Chu Báo mở, tiệm cầm đồ cũng thế, thanh lâu và song bạc trong thành cũng đều là do Chu Báo mở.
Ác bá Chu Báo đã khống chế mọi việc kinh doanh lớn nhỏ trong thành này. Ở trong thành này, nếu không mua bùa bình an của Chu Báo thì sẽ không thể làm mua bán, cho nên dù hàng của nàng rất tốt nhưng vẫn không ai dám mua, không ai dám nhận.
Trong thành này người ở ngoài sáng là quan phủ, ở trong tối là Chu Báo.
Mà nam nhân kia là con trai của Chu Báo.
Khác với Chu Báo càn rỡ nổi bật, hắn lúc đó lại im lặng, khiếm tốn, chỉ là một bóng dáng nhợt nhạt phía sau tên ác bá kia.
Sau này nàng nghe người bên ngoài nói tên hắn là Chu Khánh, nghĩa là tiếng chuông vui mừng.
Nhưng mọi người thấy hắn đều không cảm thấy vui mừng lại càng không muốn nâng chén chúc mừng.
Nhiều năm sau, mọi người sớm đã hiểu rõ một điều.
Con của ác bá thì vẫn là ác bá.
← Ch. 01 | Ch. 03 → |