Vay nóng Homecredit

Truyện:Ôn Nhu - Chương 05

Ôn Nhu
Trọn bộ 53 chương
Chương 05
Trâm cài Phượng hoàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


"Thương Thương? Thương Thương!"

Đọan Tiêu Ninh hét lên hai tiếng, dùng cùi chỏ chọc vào người ngồi ở ghế sau: "Ngẩn người làm gì a, ôm chặt tớ một chút, đoạn đường này điên thật sự."

Thương Vũ chớp chớp mắt "A" ra một tiếng, đờ đẫn mà đặt tay lên eo bạn cùng phòng.

Xe đạp điện bất bình ở trên đường nhỏ không ngừng điên cuồng xốc nảy, đại não cô cũng ầm vang lên không ngừng.

Có lẽ, chỉ là lớn lên giống nhau thôi.

Hoặc có lẽ là do ánh đèn mờ ảo khiến người ta sinh ra ảo ảnh.

Rốt cuộc, trước khi cô kịp liếc nhìn lần thứ hai, xe của họ đã rẽ vào cua quẹo rồi lái đi mất...

Trong lúc suy nghĩ của cô vẫn còn đang lang thang trong không trung, xe đạp điện đã tiến vào khu chung cư cũ.

Nhìn bạn cùng phòng dừng xe rút xuống chìa khóa, Thương Vũ do dự mà mở miệng: "Tiêu Ninh, cậu vừa rồi có nhìn thấy......"

Lời nói đến bên miệng, lại cảm thấy khó xử.

—— Có thấy, một người đàn ông rất bắt mắt hay không?

Giống như anh chàng đẹp trai mà cậu đã đề cập trước đó.

Có lẽ cũng là người mà cô đã nhìn thấy trước đó...

"Thấy cái gì a?" Đoạn Tiêu Ninh hữu khí vô lực mà truy hỏi, một bên yếu ớt dựa vào vai Thương Vũ, "Nhảy cả đêm, Hai mắt tớ đều không mở ra được, cái gì cũng không nhìn thấy!"

Thương Vũ nhấp nhấp môi, không có nói nữa.

Sau khi về đến nhà, hai cô tắm rửa xong thì ai về phòng nấy.

Căn hộ nhỏ hai phòng ngủ này được Thương Vũ bí mật thuê ở sau lưng gia đình khi năm học bắt đầu.

Từ khi mẹ cô đẩy ra câu chuyện, muốn cô suy xét cùng anh trai không cùng huyết thống của mình là Thiệu Tri Huyền kết hôn, cô giống như liền ở trong gia đình ấy không thể an ổn mà ngốc đầu lên được.

Gia đình cô vẫn đối xử tốt với cô, nhưng cô không thể hòa hợp với họ như trước đây.

Cảm giác an toàn của cô dường như đã sụp đổ.

Một khi tâm trí bất an, liền mất đi chỗ để về.

Căn hộ nhỏ này là bí mật phản nghịch, cũng là một góc an tâm trái tim của cô.

Nhưng đêm nay nằm trên giường, Thương Vũ lại trằn trọc không ngủ được.

Thở dài dựa vào trần nhà tối tăm, cô đứng dậy, bật đèn bàn rồi thắp nến thơm để đi vào giấc ngủ.

U hương mờ mịt tỏa ra, cô chậm rãi ôm chân, ngơ ngác nhìn móc treo quần áo cạnh giường.

Chiếc sườn xám bằng vải tuyn màu hoa oải hương này là một trong những chiếc sườn xám yêu thích của cô. Lúc đầu, mẹ cô đưa cô đến Cẩm đều để tìm thợ làm, thời gian thiết kế và hoàn thành rất lâu.

Cả bộ được đặt may riêng, còn có thêm một chiếc váy lót.

Chiếc váy lót đó...

Cảnh tượng đó lại hiện lên trong đầu cô: một cô gái nóng bỏng quyến rũ mặc chiếc váy lót, lời nói cũng lộ liễu như bộ quần áo của cô ấy.

Mà anh vẫn đang đứng trên ban công với điếu thuốc trên miệng, dáng vẻ cà lơ phất phơ, thậm chí mái tóc xõa trên trán cũng toát lên sự phóng đãng...

Trong tình huống đó, anh sẽ đáp lại cô gái như thế nào?

Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Thương Vũ liền tự cười nhạo chính mình.

Nó có liên quan gì đến cô đâu?

Cô tắt đèn nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt lại.

Cũng cưỡng bách chính mình đóng lại van tim không thể giải thích được của mình.

Đừng nghĩ về nó nữa.

Cũng không nên suy nghĩ về nó.

*****

"Ở nơi này sao. Ám hương viên?" Thành Mậu nhìn cánh cửa lâm viên, dùng sức hít hít cái mũi, "Hương thơm ở đâu?"

"Đừng ngốc." Tông Duệ giơ tay đánh anh một cái, "Người đâu?"

Giọng nói rơi xuống đất, liền thấy một nhân viên công tác bộ dáng vội vàng chạy ra nghênh đón người.

Sau khi đi theo vào, Thành Mậu liếc mắt một cái liền có thể đánh giá được toàn bộ lâm viên, anh tiến đến bên tai Tông Duệ nhỏ giọng nói: "Tôi nói này tiểu gia cậu, tới cái vườn nhỏ này, có cái gì hay mà đi dạo?Nó còn không lớn bằng vườn hoa nhà cậu, không phải sao?"

Tông Duệ liếc nhìn anh một cái.

"Đi dạo chút đi"

Vườn đúng là không lớn.

Nhưng chứa đựng vẻ đẹp như hoa như ngọc trong đó.

Hôm nay anh đến sớm hơn nhiều so với hôm qua. Trời vừa tối, đúng lúc mặt trời lặn cũng là lúc đèn được thắp sáng.

Gió nhẹ chiều hôm, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng đàn cầm.

Nhân viên đưa bọn họ đến sau một tấm bình phong trong đại sảnh, ra hiệu nói: "Các diễn viên chúng tôi đều đang chuẩn bị."

Tông Duệ liếc nhìn các diễn viên sau tấm bình phong, khẽ cau mày.

"Họ đều ở đây à?"

"Đúng vậy. Tất cả đều ở đây". Nhân viên xác nhận lần nữa và thăm dò hỏi: "Các anh... đang tìm người nào sao?"

Người đàn ông không hé răng, tầm mắt nặng trĩu quét qua một vòng trên người các diễn viên.

—— bất động thanh sắc mà dừng lại ở chỗ cô gái đang điều chỉnh dây đàn.

Cũng chơi đàn tỳ bà và mặc sườn xám.

Nhưng không phải cùng một người.

"Đây là nhóm duy nhất của chỗ anh sao?" Tông Duệ lại hỏi: "Có lúc nào thay đổi người không?"

"Không a." Nhân viên công tác lắc đầu, "Cũng hơn nửa năm chưa thay đổi người."

"......"

Tông Duệ trầm mặc hai giây, trầm giọng cười khẽ.

Thực sự có ý tứ.

Chẳng lẽ thật sự là anh nhìn lầm rồi?

Không lý nào.

Nhìn lầm một lần, còn có thể nhìn lầm lần hai sao?

Cho dù đó là giọng hát hợp xướng cùng đàn tỳ bà hay đôi mắt dưới những bông hoa tử đằng.

Tất cả đều khiến người ta ngơ ngẩn ánh nhìn...

"Ai, tôi nói, cậu là có chuyện gì vậy?" Thành Mậu lè nhè hỏi, "Tối hôm qua mời diễn viên nổi tiếng cho cậu cậu không xem, chạy tới nơi này tới xem tiết mục biểu diễn?"

Người đàn ông phớt lờ anh ta, đôi mắt lạnh lùng u ám.

"Đi thôi".

Mới vừa cất bước, bên cạnh bỗng nhiên có người nói: "Xin chào, cho hỏi một chút ——"

"Tiểu tỷ tỷ hát Bình Đàn ngày hôm qua có ở đây không?"

Nhân viên công tác sửng sốt: "Tối hôm qua hát Bình đàn?"

"Đúng vậy." Du khách dường như là sinh viên đang liếc nhìn diễn viên phía sau tấm bình phong, "Không phải tỷ tỷ này, là tỷ tỷ trong video này—-"

"Video gì?" Câu hỏi của nhân viên chồng lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.

Cô gái sửng sốt một chút, quay đầu lại liền nhìn thấy người đàn ông cao ráo tuấn tú ở cửa.

Cô như bị lóa mắt bởi đôi lông mày sâu của anh, ngây người một lúc rồi nhấc điện thoại lên: "Đây, chính là nó, tối qua có người ở chỗ này quay lại-—"

"Cả ngày hôm nay đều rất hot".

Giọng hát mềm mại hòa cùng tiếng đàn phát ra từ điện thoại:

".. Mưa rơi lất phất trên mái hiên

Khói bếp lượn lờ bay

Thời gian trôi qua trăn trở người đang ở nơi đâu?"

Mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía màn hình: Cô gái trong một chiếc sườn xám màu tím sương mù đang ôm đàn tỳ bà vừa gảy đàn vừa hát, đôi mắt mở to, lông mày nhíu lại, trên sơn căn có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ bồ câu, tựa như muốn nói lại thôi.

Video đàn hát ba phút, đã nhận được một triệu lượt thích, khu bình luận cũng rất sôi nổi:

[Thì ra đây là lời nói nhẹ nhàng của Ngô Nông, nghe xong xương cốt tôi hóa thành bột]

[Khó trách các công tử cổ đại thích nghe tấu nhạc. Nếu tôi mà là công tử, tôi sẽ chỉ ở đó mà không rời đi! ]

[Nhắm mắt lại lắng nghe, tôi như nhìn thấy những cây cầu nhỏ cùng dòng nước chảy ở Giang Nam, mờ ảo trong sương mù và mưa bụi]

[Không ai nói tiểu tỷ tỷ rất xinh đẹp sao! Nó hoàn toàn chính là cảm giác tựa như một bức tranh thủy mặc Giang Nam, một đại mỹ nhân cổ điển!]

[Video chỉ có một nửa hiệu ứng của buổi biểu diễn trực tiếp. Nếu bạn nghe trực tiếp, bạn sẽ cảm nhận được sức hấp dẫn thực sự của Bình đàn]

[Ahhh, tôi muốn nghe trực tiếp! Có phải ở Ám Hương viên không? ]

[Cô ấy cũng đang biểu diễn ở Ám Hương viên phải không? Tôi đã đến Ngô Tô vào tháng trước và nghe Bình Đàn quán của họ. Hát rất hay. ]

Trả lời: 【 xin hỏi Bình đàn quán ở chỗ nào? 】

Trả lời: 【 ở đường Đông Nghi, gọi là Thanh Âm Cát 】

......

"Này, thật trùng hợp—"

Thành Mậu búng tay: "Anh chàng trên thuyền ngày hôm qua, nhà anh ta cũng có một cái Bình Đàn quán, hình như được gọi là Cát cái gì Âm? Nhà bọn họ cũng là người làm ăn."

Anh nghiêng đầu nhìn Tông Duệ: "Không nhớ rõ?"

"Trước kia ông chủ của họ cũng mời cậu vài lần, cậu một lần mặt mũi cũng chưa cho người ta".

******

Hộp cơm hầu như đã nguội, mì cá chiên bên trong hầu như còn nguyên.

Tay cầm đũa của Thương Vũ đứng yên giữa không trung, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động.

"- - gần hai triệu lượt thích rồi!" Đoạn Tiêu Ninh kêu lên "Khu bình luận đều khen cậu, Thương Thương, cậu nổi tiếng rồi!".

"......"

Thương Vũ nhìn mình trong video đàn hát, yên lặng cắn môi.

Đầu vẫn ngây ngốc.

Bữa tối gọi cơm hộp mang về, cứ theo lẽ thường vẫn là cải bẹ muối ăn với cơm.

Sau đó cô tự nhìn chính mình.

"Hôm nay có rất nhiều người đến Ám Hương Viên ngồi xổm chờ cậu!" Đọan Tiêu Ninh còn hưng phấn hơn cả người trong danh sách hot search."Còn có rất nhiều người nói muốn đi Bình đàn quán nhà cậu!"

Thương Vũ khẽ nhăn mi nhỏ đến mức khó nhận ra, đang muốn xem bình luận, di động đột nhiên có cuộc gọi đến.

Cô buông đũa xuống nhận điện thoại: "Alo, mẹ".

"Aiii bảo bối à ——" Thiệu Nhất Lam thanh âm mang theo ý cười, "Mẹ ở trên mạng nhìn thấy con rồi!"

"Con cũng vừa nhìn thấy". Thương Vũ mắt hướng về phòng ngủ nói: "Con không nghĩ tới sẽ có người quay video phát lên trên mạng......"

"Ai nha, đây là chuyện tốt!" Thiệu Nhất Lam ý cười càng tăng lên, "Mẹ mới vừa rồi còn cùng bố con nói, bố con các con kinh doanh đàn hát nhiều năm như vậy, danh khí lớn nhất chính vẫn là con gái ông ấy, càng không nghĩ tới! Phóng viên vừa rồi còn tới Bình Đàn quán, muốn phỏng vấn con đấy."

Thương Vũ sửng sốt: "Cái gì?"

Thiệu Nhất Lam dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Bảo bối, mẹ cùng bố con có thương lượng qua, nếu chúng ta nổi tiếng, vậy phải nắm bắt được cơ hội này, có đúng không? Có tiền không kiếm chính vương bát đản a!"

"Mẹ thấy Ám Hương viên hình thức khá tốt, quán của chúng ta cũng nên làm như vậy, buổi tối cuối tuần là lúc có nhiều người, nên mở thêm một buổi biểu diễn".

Thương Vũ trầm mặc hai giây, không tỏ ý kiến: "Bố nói như thế nào?"

Trên thực tế, rất nhiều rạp hát Bình Đàm đã thực hiện loại hình biểu diễn này trong lâm viên.. Các tiết mục khúc trường mục Bình đàn truyền thống, chủ yếu được biểu diễn bằng phương ngữ Ngô Tô cổ điển, không phù hợp với khách du lịch muốn trải nghiệm tham quan. Tuy nhiên, sau nhiều năm, Bình Đàn quán của nhà Thương Vũ vẫn biểu diễn các tiết mục truyền thống mà không hề thất bại.

Không có lý do nào khác ngoài cảm xúc.

Chính vì điều này mà dù Bình đàn quán của họ nằm trong khu du lịch nhưng phần lớn người đến nghe đều là khách quen.

Đương nhiên giá vé cũng là giá cũ.

"Bố con nói, biểu diễn ngày thường không thay đổi." Thiệu Nhất Lam trong điện thoại nói: "Mẹ nói, ông ấy sớm nghe theo lời khuyên của mẹ, thay đổi phương thức kinh doanh."

"......"

Thương Vũ không biết nên nói cái gì. Cô hơi ngạc nhiên khi bố cô sẵn sàng thay đổi nguyên tắc của mình, nhưng cô cũng không yên tâm về sự thay đổi như vậy...

"Chúng ta đã nói qua, biểu diễn mới để cho bố con cùng anh con, với mấy người đồ đệ phụ trách. Con một tuần lên sân khấu hai ba là được." Thiệu Nhất Lam tiếp tục nói, "Cũng không thể để bảo bối của mẹ mệt được!"

Thương Vũ cười một cái, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

"Được, vậy cứ làm theo lời bố mẹ nói đi".

Thiệu Nhất Lam hài lòng mỉm cười hỏi: "Bảo bối, ngày mai con không có lớp phải không?"

"Không, có chuyện gì vậy?" Cô hiện là sinh viên đại học năm cuối, còn hai tháng nữa sẽ tốt nghiệp. Cô không có lớp học nào ở trường, chỉ chờ bảo vệ luận án của mình.

"Vậy vừa lúc, tối mai con trở về biểu diễn một chút đi. Con có nhớ lúc trước mẹ có nói qua cái vị thiếu gia của Kinh Bắc kia hay không?" Thiệu Nhất Lam không giấu được vui mừng nói: "Người ta đồng ý đến quán chúng ta ăn a".

"......"

"Con..." Thương Vũ khẽ siết tay cầm điện thoại nói: "Ngày mai con định đi thăm bà nội. Từ lúc ở Bắc Kinh về cũng chưa ghé qua".

"Mẹ đã nói với bà nội con rồi. Nói hai ngày nữa con sẽ đến thăm bà".

"......"

Thương Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, chậm rãi hít một hơi.

"Mẹ, con không biết nhiều về việc của mẹ, cũng không muốn xen vào."

Âm thanh mềm mại không thay đổi, nhưng giọng nói lại có thêm vài phần lạnh lùng: "Mẹ có thể đừng mang con tham gia vào đó có được hay không?"

"Bắt con tham gia?" Giọng điệu của Thiệu Nhất Lam đột nhiên trở nên tức giận, "Con đứa nhỏ này —— Con tại sao không thể vì mẹ mà suy nghĩ lại một chút?"

"Con có biết mẹ con đã vất vả thế nào để cứu vãn tình thế này không? Người ta đột nhiên muốn tới, chưa biết chừng là muốn nhìn xem náo nhiệt một chút".

"Náo nhiệt?" Thương Vũ cười, "Con chính là 'náo nhiệt'của các người, có đúng không?"

"......"

Thiệu Nhất Lam ở trong ống khẽ thở ra khí lạnh: "Con cùng bố con đúng thật là cùng một cái đức hạnh!"

"Các người là nghệ thuật gia, khinh thường kiếm tiền dơ bẩn. Mẹ xứng đáng ở bên ngoài làm trâu làm ngựa, còn bị oán trách!"

Thương Vũ bất đắc dĩ: "Con không phải có ý này ——"

"Được rồi!" Thiệu Nhất Lam cắt ngang lời cô, "Mẹ ở bên này còn có việc, con ngày mai trở về sớm một chút, trở về rồi nói sau!"

Trò chuyện cắt đứt.

Thượng Vũ nghe tiếng bíp một lúc lâu mới yên lặng đặt điện thoại xuống.  

Giao diện nhảy về video ngắn trước đó.

Bài hát của cô vang lên trong căn phòng ngủ yên tĩnh:

".. Mưa rơi lất phất trên mái hiên

Khói bếp lượn lờ bay

Thời gian trôi qua trăn trở người đang ở nơi đâu?"

Ầm ầm ầm ——

Tiếng sấm rền vang làm lu mờ tiếng hát, chẳng mấy chốc hạt mưa cũng giống như trong lời bài hát, tí tách tí tách rắc lên mái hiên cửa sổ.

Trời lại mưa.

Thương Vũ nhẹ nhàng thở dài.

Mưa ở Giang Nam luôn biến đổi thất thường, lúc thăng lúc trầm.

——Giống như cuộc sống hiện tại của cô vậy.

Con đường phía trước mênh mang bất định.

******

Sau cơn mưa trời luôn nắng.

Có lẽ vì thời tiết tốt nên hôm nay trên đường Đông Nghi có nhiều khách du lịch hơn.

Tông Duệ vòng qua đám du khách đang xếp hàng mua kem hoa lài, đi theo họ lên cây cầu nhỏ trên dòng nước chảy xuôi.

Sau khi đồng ý đến đây, anh đã cử tài xế đến đón, đồng thời anh cũng tìm được một người đến từ Bắc Kinh bằng tuổi mình để làm người dẫn đường tiếp khách.

"Chậm một chút, tiểu thiếu gia. Cẩn thận có bậc thang". Tiểu Đỗ dẫn đường ân cần nói, lại giơ tay chỉ phía trước, "Phía trước nữa là đến".

Tông Duệ thấy đầu hẻm có hai ông bà lão đang tán gẫu.

"Có người dân địa phương nào sống ở đây không?"

"Rất nhiều, già trẻ đều có". Tiểu đỗ trả lời, "Nhà cũ của dì Thiệu cũng ở đây, còn có Bình đàn quán, đều là sản nghiệp của tổ tiên để lại."

" Bình đàn quán chỗ bọn họ——" Tông Duệ dừng lại một chút rồi nói, "Con cái họ quản lý sao?"

"Bố của họ quản lý. Dì Thiệu làm buôn bán, chồng của dì ấy, người trông coi Bình Đàn quán cũng rất lợi hại, đều là nghề nghiệp của tổ tiên".

Đang nói chuyện, ở góc ngõ xuất hiện một hàng dài người, thậm chí không nhìn thấy đầu người.

Tiểu Đỗ chặc lưỡi một tiếng: "Thật đúng là rất nổi tiếng a.

Tông Duệ đi ngang qua đám du khách đang xếp hàng, rẽ sang một góc khác, liền nhìn thấy nguồn gốc của dòng người xếp hàng.

——Ba ký tự "Thanh Âm cát" được treo trên tấm bảng cửa.

Bước vào, sẽ thấy một tư gia trạch viện điển hình ở Ngô Tô: một tòa nhà hai tầng lát gạch đen, tường trắng, sân trước hoa cỏ tạo thành tiểu cảnh, hoa tường vi trên tường đã nở chạy dọc tràn ra ngoài bờ tường.

Sảnh biểu diễn chính không lớn, có tám ghế uống trà được bố trí đầy đủ. Trang trí trông cũ kỹ nhưng rất trang nhã. Màu gỗ của cửa ra vào và cửa sổ chạm khắc rất trang nhã, bình phong trên sân khấu trên cao thoạt nhìn giống như đồ cổ.

"Tiểu Tông gia." Tiểu Đỗ làm động tác "mời" ở cầu thang, "Lối này."

Có rất nhiều bức ảnh cũ treo trên tường của cầu thang, có những bức ảnh biểu diễn trắng đen, cũng có những bức ảnh chụp cùng những danh nhân nổi tiếng trước đây— - nhiều bức trong số đó đến từ khoảng thời Trung Hoa Dân Quốc.

Thật sự là khúc nghệ thế gia. (*)

(*) gia đình có truyền thống nghệ thuật dân gian lâu đời.

Có một phòng riêng ở tầng hai, ba mặt có rèm tre bao quanh, hướng ra sân khấu ở tầng dưới.

Một bữa tiệc đã được chuẩn bị trên chiếc bàn tròn lớn trong phòng riêng - thậm chí còn xa hoa hơn bữa tiệc trên thuyền ngày hôm đó.

Sau khi liếc nhìn món ăn, ánh mắt Tông Duệ rơi vào chiếc đàn tỳ bà trên sân khấu.

Nhạc cụ đang chờ đợi người gảy đàn.

Tựa như anh đang chờ đợi người có duyên......

"Sao không mời khách ngồi đi, Tiểu Đỗ?" Trước khi nhìn thấy người, đã nghe thấy âm thanh: "Thực xin lỗi, tôi đến muộn."

Màn trúc bị xốc lên, người đến cùng âm thanh của bà cũng giống nhau, có chút hấp tấp, trong sáng hào phóng.

—— Dường như không giống với con gái của bà.

"Ngưỡng mộ đại danh của tiểu Tông gia đã lâu!" Thiệu Nhất Lan khí chất ôn hòa cười rộ lên, đuôi lông mày khóe mắt cũng đều cất giấu hai phần của người làm ăn khôn khéo, "Cuối cùng tôi cũng gặp được Ngài"

Tiểu Đỗ ở bên cạnh rót trà cảm thấy tim mình nhảy mạnh một cái.

Mọi người đều nói vị này khó lấy lòng, tính tình không tốt, dì Thiệu cũng không có thu liễm, vừa bước tới liền...

Không ngờ tới vị tiểu thiếu gia này lại cười: "Mấy ngày hôm trước vừa tới không thích ứng được, cũng lười đi lại."

Anh gật đầu: "Chậm trễ gặp Ngài quả thật không phải".

"Đừng nói vậy a." Thiệu Nhất Lam nhìn anh xua tay, ý bảo anh ngồi ghế chủ vị, "Mời ngồi ——"

"Không, vẫn nên mời Ngài ngồi". Cánh tay dài của người đàn ông hướng về phía ghế chủ vị, "Luận bối phận, ngài là trưởng bối; còn nữa, ưu tiên phụ nữ."

Thiệu Nhất Lam cười hai tiếng, cũng không chối từ, thoải mái hào phóng ngồi trên ghế chủ vị.

"Vậy tôi không khách sáo nữa."

—— Khí chất lưu loát không sợ hãi, so với con gái bà khi không nói hai lời mà kéo người ta vào danh sách đen cũng không khác nhau lắm.

Tông Duệ nhướng mày, ngồi xuống bên phải ghế chính.

Dưới lầu, du khách cũng bắt đầu nối đuôi nhau mà đi vào.

Tám bàn trà và những chiếc ghế đan dựa vào tường nhanh chóng được lấp đầy, còn có rất nhiều người đang đứng ở cửa.

Tông Duệ nhận ly trà của tiểu Đỗ đưa sang cho Thiệu Nhất Lam.

"Việc kinh doanh của ngài rất phát đạt".

Thiệu Nhất Lam khách khí nói: "Ai da buôn bán nhỏ, nơi nào so được với đại nghiệp của Ngài."

Tông Duệ không tiếp lời, lực chú ý bị người từ dưới sân khấu bước lên sân khấu hấp dẫn.

Đó chính là người anh đã gặp một lần ở bữa tiệc trên thuyền.

Chẳng trách anh ta trông không giống bộ dạng của một phú nhị đại ăn chơi đàng điếm. Hóa ra anh ta là một người đàn ông lịch lãm, thân sĩ.

"Đó là con trai tôi". Thiệu Nhất Lam chủ động mở miệng giới thiệu, "Từ nhỏ liền cùng ba ba nó theo học cái này, về phần tiền bạc, không kiếm được nhiều; về con người, tính tình cũng rất trầm ổn......"

Tông Duệ cười cười, không để ý tới lời khen ngợi công khai hay ẩn ý kia, chuyển đề tài hỏi: "Tôi từ trên mạng xem được, Bình đàn đều là hai người cùng nhau?"

" Đúng vậy a." Thiệu Nhất Lam nâng cằm ý bảo, "Cũng không hẳn là vậy ——"

Ngón tay Tông Duệ gõ lên mép bàn lập tức dừng lại.

Một nữ diễn viên mặc sườn xám bước lên sân khấu.

Chỉ liếc nhìn một cái, đôi mắt anh đã tối sầm lại.

Không phải cô ấy...

"Tiểu Tông gia thích Bình Đàn phải không?" Thiệu Nhất Lam hỏi, lật đĩa cua hồ Dương Trường lên đưa đến trước mặt Tông Duệ, "Thật hiếm thấy, một người du học về lại thích nghệ thuật truyền thống cổ điển?"

"Cái này còn không phải là ở ngoài không có gì thú vị ngây ngốc đến chán mới trở về sao". Tông Duệ cầm một con cua nói: "Vẫn là trong nhà tốt hơn a, ăn ngon, cảnh sắc cũng đẹp."

Cô gái nhỏ, càng đẹp hơn.

"Đương nhiên rồi, tôi đi công tác cũng đi qua rất nhiều nơi, đổi tới đổi lui, vẫn là cảm thấy nước mình là tốt nhất." Thiệu Nhất Lam theo lời nói đi xuống nói, "Tiểu Tông gia ở nước ngoài học về cái gì?"

Tông Duệ lấy qua dụng cụ bấm cua, nhẹ giọng nói: "Nói ra thật xấu hổ, lắc lư ngần ấy năm, học được rất nhiều thứ vô dụng, một chút chuyện nghiêm túc cũng không biết."

Thiệu Nhất Lam cười: "Sao có thể, nếu thật giống như cậu nói, lão gia tử của cậu sao có thể yên tâm để cậu một mình tới Ngô Tô?"

"Trong nhà bức ép"

"Cạch" một tiếng, vỏ cua bị người đàn ông cạy ra, lộ ra tràn đầy gạch cua bên trong.

Đôi tay anh rất nhanh nhẹn, âm điệu của giọng Bắc Kinh chậm rãi vang lên, giọng điệu có chút cà lơ phất phơ: "Nếu tôi không tới, ông lão sẽ tìm cách trị tôi, cắt đầu lương của tôi. Còn có thể có cách gì được, đành phải đồng ý đến trước..."

Tông Duệ bất động thanh sắc ngó mắt nhìn người trên bàn:

"Đối phó vài ngày là xong".

"Như vậy a......" Nụ cười trên mặt Thiệu Nhất Lam bắt đầu cứng đờ, "Chính là, Tông Thịnh không phải muốn ở Ngô Tô đầu tư sao, tôi nghe nói đã bắt đầu nói chuyện......"

"Chắc vậy". Tông Duệ nhún nhún vai, không chút để ý, "Ông lão làm ăn cái gì, tôi cũng không rõ, cũng lười tham gia vào ——Ngài nhìn tôi giống đến chỗ này để bàn chuyện làm ăn sao?"

"......"

Thiệu Nhất Lam hơi há mồm, cùng tiểu Đỗ nhanh chóng liếc nhau.

Hai người ai cũng không biết làm sao tiếp lời này.

"Leng keng" một chút, người đàn ông bỏ xuống dụng cụ gỡ cua, nhúng những ngón tay dài vào nước chanh để rửa tay.

"Nói ra cũng không sợ Ngài chê cười." Tông Duệ thong thả ung dung mà rửa tay xong, đem trà sang một bên, "Đừng nói ông lão đối tôi không có trông chờ gì, ngay cả bản thân tôi cũng không có lòng dạ nào để làm".

Anh cười đong đưa chén trà trên tay, thưởng thức Bích Loa Xuân thượng hạng trong tư thế lang thang như champagne.

"Cả đời liều ch·ết mệt sống, không bằng sáng nay có rượu sáng nay say. Ngài nói xem có đúng không?"

"Bàn tay đỏ, rượu vàng, thành phố ngập tràn cảnh xuân và rặng liễu trên tường cung..."

Ở tầng dưới, tiếng Bình Đàm ê a vang lên.

Ở tầng trên, người đàn ông đang lười nhác dựa vào lan can, ngón trỏ ấn vào sợi dây phát ra tiếng kêu leng keng, tư thế phú quý phong lưu, tùy tiện không kềm chế, cùng với những người dựa vào lan can nghe xướng khúc, dáng vẻ công tử bất cần đời giống nhau như đúc.

"Đúng vậy, tiểu Tông gia nói đúng!" Tiểu Đỗ lên tiếng giảng hòa, "Tới cũng tới rồi, vậy liền ở lại chơi cho vui vẻ, tận hưởng lạc thú trước mắt a!"

"Đúng vậy...." Thiệu Nhất Lam hiểu ý, nhanh chóng tiếp lời, lời nói bắt đầu giả bộ ngớ ngẩn: "Mùa này đến Ngô Tô là thích hợp nhất. Giang Nam phong cảnh rất đẹp".

Người đàn ông mỉm cười không nói gì, đôi mắt sáng vẫn nhìn chằm chằm vào sân khấu ở tầng dưới.

"Nào, nếm thử đi." Thiệu Nhất Lam nói, một bên lấy qua chai rượu chưa khui trên bàn, "Là cậu nói sáng nay có rượu sáng nay say nha tiểu Tông gia, chúng ta hôm nay ở đây ——"

Lời mời rượu còn chưa nói ra, người ở bình đàn quán đột nhiên bước vào, bám vào bên tai bà nhẹ giọng nói câu cái gì.

Thiệu Nhất Lam nhất thời nhíu mày.

"Trong nhà già trẻ đều không thể bớt lo!" Bà mắng một câu rồi đứng dậy, lại cười nói: "Xin thứ lỗi không tiếp được một lát - Tiểu Đỗ, cậu ở đây tiếp khách nhé".

Tông Duệ nhàn nhạt gật đầu: "Ngài cứ bận việc."

Đôi giày cao gót của bà chủ khiến cầu thang kêu vang lên lạch cạch theo từng bước chân.

Buổi biểu diễn Bình Đàn ở tầng dưới cũng kết thúc trong tiếng vỗ tay.

Người đàn ông mặc áo truyền thống cùng bạn đồng hành rời đi, theo sau là làn sóng du khách chưa mua vé. Lúc này, một nhân viên lên sân khấu thông báo: Người sẽ xuất hiện tiếp theo là người được mọi người quan tâm.

Ngón tay dài gõ nhẹ vào tách trà pha lê dừng lại, một chiếc lá Bích Loa Xuân lặng lẽ chìm xuống đáy.

Người đàn ông nhướng mi lên nhìn xuống dưới lầu.

Nói đến cũng rất kỳ lạ, anh cùng người ta cũng chưa từng chính thức gặp gỡ.

Nhưng người mới mặc sườn xám còn chưa lộ diện, anh liếc mắt một cái đã nhận ra, lại không phải là cô ...

Lông mày anh nhíu lại, người đàn ông đút tay vào túi lấy ra một điếu thuốc.

"Thiếu gia, ngài có muốn ra ngoài hít thở chút không khí không?"

Tiểu Đỗ rất có mắt nhìn hỏi, đồng thời đưa bật lửa ra, "Ngài có thể ra hậu viện, chỗ đó không ai, thanh tịnh."

Tông Duệ cầm điếu thuốc trong tay, đi xuống lầu theo cửa sau, rời khỏi đại sảnh.

Âm thanh chói tai da diết của đàn tỳ bà ngày càng xa dần.

Sân sau yên tĩnh, không khí tràn ngập hương thơm mát mẻ của bùn xuân và hoa hồng.

— Hơi thở của đêm xuân ở Giang Nam.

"...... Được rồi đi thôi, đều đang đợi con đó!" Là giọng nói vừa rồi mới trên bàn cơm mời rượu, lúc này càng thêm nóng nảy, "Con biết sắp lên sân khấu, tại sao không chuẩn bị trước cho tốt?".

"Con đã chuẩn bị từ sớm".

Giọng nói trong trẻo vừa phát ra, ánh mắt Tông Duệ đột nhiên dừng lại.

Đột nhiên, hương hoa trong sân dường như nồng nàn hơn.

Trăng treo cao trong đêm cũng rơi xuống cạnh giếng trời nơi anh đứng.

—Xả ra một cơn mưa bụi đặc trưng của Giang Nam.

Giọng cô gái như mưa bụi quất vào mặt, có chút lạnh, lại có chút ngứa: "Vừa mới tới đây con bị rớt mất trâm cài tóc, tìm nửa ngày cũng không tìm thấy......"

Cô đứng bên cạnh bức tường hoa, chiếc sườn xám trắng trơn của cô không bị lấn át bởi những bông tường vi đang nở rộ, ngược lại càng thêm thanh lãnh tao nhã hơn.

"Được rồi đừng tìm nữa." Thiệu Nhất Lam duỗi tay vuốt mái tóc dài trên vai con gái, "Cứ đi lên như vậy đi, rất đẹp".

Thương Vũ kiên định lắc đầu: "Không có búi tóc không lên sân khấu".

Lễ lớn hơn nghệ thuật.

Đây là nguyên tắc mà bà nội muốn cô ghi nhớ khi lần đầu tiên dạy Bình Đàn cho cô.

Thương Vũ đã xem những bức ảnh ông bà mình biểu diễn khi còn nhỏ. Ngay cả trong những thời điểm khó khăn nhất, những người già vẫn giặt sạch sườn xám trước khi biểu diễn, chải tóc thành búi tỉ mỉ.

Cổ tay trắng nõn nhẹ nhàng di chuyển, cô gái tháo chiếc vòng tay ngọc trai, vén mái tóc đen dài ngang eo lên rồi buộc thành búi thấp.

Cô lại cầm chiếc tỳ bà trên ghế đá: "Đi thôi."

"Chờ một chút..." Thiệu Nhất Lam đột nhiên mất đi sự khẩn trương, bà nắm lấy cánh tay con gái, nhìn chiếc sườn xám trắng mà cô đang mặc, "Cái váy lót màu hồng nhạt của con đâu?"

Thương Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Con...... mặc váy lót màu trắng."

Thiệu Nhất Lam nhìn từ trên xuống, nhíu mày: "Không đúng a, cái sườn xám này của con không phải nhất định phải mặc váy lót màu hồng ruốc sao?"

"Lần trước mẹ mang cho con một lớp lót màu trắng, con chính là bô bô hơn nửa ngày, nói rằng sườn xám và váy lót cùng màu không thể nhìn thấy những hình chạm khắc hoa lập thể trên đó."

"......"

Thương Vũ không nghĩ tới mẹ cư nhiên sẽ nhớ rõ chuyện này. Cô hơi há miệng: "Váy lót bột củ sen kia ...... không cẩn thận ném đi rồi."

"Ném?" Thiệu Nhất Lam rất kinh ngạc, " Không phải con xem sườn xám như bảo bối sao, làm sao có thể làm mất?"

Thương Vũ trong lòng không ngọn nguồn mà dấy lên một trận phiền muộn.

Bởi vì ham muốn kiểm soát của mẹ cô, bao gồm mọi thứ từ đầu đến chân, gần như bóp nghẹt cô, cũng bởi vì cảm xúc của cô đã tích tụ từ lâu kể từ khi gia đình bắt đầu xáo trộn chuyện uyên ương.

Hoặc là khi cô chợt nhắc đến chiếc váy lót bị mất, cô lại nghĩ đến dáng người cao ráo tuấn tú đó.

Còn cô gái mặc váy lót trong phòng anh...

Thương Vũ nhắm mắt lại thở ra một hơi.

"Ném thì ném thôi. Dù sao cũng không thích."

"......"

Thiệu Nhất Lam nhìn kỹ con gái trước mặt, chậm rãi khoanh tay lại.

"Con quên chúng ta đã vất vả thế nào để đặt mua chiếc váy này sao?"

Loại này lời nói vừa ra tới, Thương Vũ liền hiểu rõ: Hiện tại không phải vấn đề về chiếc váy lót, mà vấn đề là ở "Thái độ" của cô.

——Trong mắt mẹ cô, người luôn nói một là một hai là hai, cảm xúc ác liệt công khai của cô là sự khiêu khích quyền lực của người chủ gia đình.

Cô rũ thấp lông mi không lên tiếng.

Im lặng không phải là cách đúng đắn để đối phó với Thiệu Nhất Lam.

"Vốn dĩ người ta chỉ làm cho con một bộ sườn xám, mẹ thấy con thích nên cho thêm tiền lại nói lời tốt đẹp, làm thêm lớp lót vào. Còn con thì sao, nói không cần liền bỏ?"

Thiệu Nhất Lam tuôn ra một tràng lời nói, tựa hồ đang đặt câu hỏi, giọng nói càng lúc càng cao: "Lại còn 'ném thì ném', con thật sự cho rằng tiền của mẹ như gió ..."

Một tiếng "bụp" vang lên cắt ngang lời nói của bà.

Người đàn ông cao lớn với đôi chân dài bước về phía trước, vừa đi vừa ném ra những nhánh cây bị bẻ gãy trong tay.

Anh giẫm lên những cành khô kêu răng rắc, lại đạp lên những bông hoa rơi trên mặt đất, chậm rãi bước về phía cô.

Không hiểu vì lý do gì, tim Thương Vũ đập nhanh hơn hai nhịp.

Hình xăm bên cổ người đàn ông hiện ra, mọi cảm xúc của cô đều bị ấn vào nút tạm dừng.

Đầu óc trống rỗng.

Anh không nhìn cô, chậm rãi chuyển ánh mắt về phía Thiệu Nhất Lam, nhướng mày: "Không khéo, đã làm phiền hai người rồi."

Thiệu Nhất Lam cũng ngây ngốc như con gái mình, đang muốn mở miệng, người đàn ông nhẹ tặc lưỡi một tiếng.

"Tôi không có tật xấu nghe trộm ở chân tường". Tông Duệ sờ cổ hình xăm trên cổ anh, mỉm cười, "Bất quá nếu đã nghe thấy, liền nhiều lời một câu ——"

Người đàn ông xoay chuyển ánh mắt, Thương Vũ đột nhiên không kịp phòng bị đối diện ánh mắt của anh.

Giống như rơi vào biển hổ phách.

" Lúc trước đi gấp quá, chưa kịp nhận lỗi." Ánh mắt anh khẽ ngước lên, nhìn đến giữa chân mày cô.

Thương Vũ lập tức cảm thấy nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên sơn căn như bị đốt cháy.

Cô cúi đầu, nghe thấy bên tai vang lên một giọng đàn ông mang hơi hướng Bắc Kinh, chứa mười phần từ tính: "Thuốc nhuộm giặt không sạch, quần áo tôi sẽ bồi thường lại cho em. Xin lỗi."

"......"

"Cái này.." Thiệu Nhất Lam nhìn Tông Duệ rồi lại quay đầu lại nhìn Thương Vũ, "Chuyện gì vậy?"

Thương Vũ không nói nên lời, chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào những bóng người chồng lên nhau trên mặt đất.

Anh ấy rất cao.

Cô chỉ cao hơn vai anh một chút.

Đôi bờ vai rộng rũ xuống thành hình tam giác ngược tiêu chuẩn, gần như che đi cái bóng của cô, như đang nhấn chìm cô...

"Trước đây tôi cũng từng đến Ám Hương Viên." Người đàn ông bên cạnh trả lời thay cô: "Người đông đúc, cà phê dễ đổ".

Thương Vũ có thể cảm giác được anh lại một lần nữa nhìn về phía mình, nhìn thẳng vào mình.

"Không cẩn thận nhiễm vào sườn xám."

Thiệu Nhất Lam chậm "A" ra một tiếng: "Là như vậy sao......"

Bà vỗ nhẹ vào cẳng tay của con gái mình, giọng điệu dịu đi rất nhiều: "Giặt không sạch cũng không thể trực tiếp ném được."

"......"

Thương Vũ nắm chặt bàn tay treo ở bên cạnh, tâm tình lên xuống như thủy triều.

Dư quang rõ ràng thu nạp vào đáy mắt bóng dáng của người đàn ông, nhưng mọi thứ dường như vẫn không thực.

Cô chưa từng nghĩ tới còn có thể nhìn thấy anh.

Anh tại sao lại ở Bình đàn quán?

Có phải anh đang giúp cô không...

Cô em gái biểu diễn trước cô ở trên sân khấu cúi chào bế mạc, nhưng tiếng vỗ tay và cổ vũ lại càng nhiệt tình hơn.

Thật giống như, trò hay mới vừa bắt đầu......

"Được rồi, mau đi đi, lần này không thể trì hoãn nữa". Thiệu Nhất Lam lên tiếng thúc giục con gái, lại không quên chu đáo, "Đúng rồi, bảo bối, chào hỏi khách trước đã ——"

"Đây là thiếu gia của Tông Thịnh ở Kinh Bắc mà mẹ đã nói với con trước đây."

Phản ứng chậm mất hai giây, Thương Vũ trong lòng chấn động.

Bên cạnh cô, bóng dáng cao lớn đã xoay người đứng đối diện cô.

"Xin chào."

Một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ ràng duỗi ra trước mặt cô.

"Tông Duệ."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-53)