Vay nóng Homecredit

Truyện:Ôn Nhu - Chương 27

Ôn Nhu
Trọn bộ 53 chương
Chương 27
Quà Phượng Hoàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-53)

Siêu sale Shopee


Điện thoại di động im lặng.

Nhưng Thương Vũ nhìn biểu tượng đang đập trên màn hình, cảm thấy lòng bàn tay tê dại.

Ngay cả trái tim cô cũng có chút đau...

Cô đờ đẫn mà nhìn chằm chằm vào điện thoại cho đến khi cuộc gọi thoại tự động ngắt máy.

Thêm một cuộc gọi nhỡ nữa.

Thương Vũ cứng đờ để cánh tay xuống, không biết vì cái gì, cái mũi có chút ‌chua xót......

"Bé con" Tiếng kêu yếu ớt của bà nội vang lên từ trong phòng bệnh, "Bé con——"

Thương Vũ nhanh chóng đáp lại, giơ tay lau khóe mắt ướt át rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Bà cụ vừa tỉnh dậy, So với hôm qua tốt hơn nhiều.

Nhìn thấy dưới mắt cháu gái có hai vầng xanh đen nhạt, Khương Chỉ Oánh đau lòng bảo cháu gái về nhà nghỉ ngơi.

Thương Vũ cũng không vội rời đi mà đợi bác sĩ khám xong, Thiệu Tri Huyền đến thay phiên cho cô, sau đó cô mới thu dọn đồ đạc rời khỏi phòng bệnh.

Chậm rãi đi dọc theo hồ nhân tạo của viện dưỡng lão hướng về phía cửa, Thương Vũ liên tiếp hắt hơi hai cái, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt.

Ngày đầu tiên của tháng 6, thời gian đã chính thức bước vào mùa hè, thời tiết ngược lại bắt đầu giảm xuống— mây đen dày đặc trên bầu trời, dường như sắp có bão.

Thương Vũ sờ lên cánh tay trần trụi, từ trong túi lấy điện thoại di động ra.

Anh không tiếp tục gọi điện thoại, cũng không gửi tin nhắn đến.

Kéo xuống khóe môi khô khốc, Thương Vũ trong lòng cười nhạo chính mình.

Cô đang chờ mong cái gì?

Không phải vừa rồi là cô không chịu nhận điện thoại của người ta sao?

Chớp mắt xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, đè xuống tâm tư của chính mình, Thương Vũ bước nhanh đi ra ngoài.

Sau khi rẽ vào một góc nhìn về phía cửa, cô đột nhiên dừng lại.

Trong một khoảnh khắc, Thương Vũ cho rằng mình đang gặp ảo giác - dường như cô lại nhìn thấy giấc mơ của mình.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông bên cạnh xe như thể đang linh cảm được điều gì đó quay lại nhìn về phía cô.

Những điểm nhấn màu đỏ giữa các ngón tay của anh nhấp nháy hai lần, dập tắt điếu thuốc, lưng eo có chút sụp xuống đứng thẳng dậy, nhìn cô từ xa.

Thương Vũ mím môi, cứng ngắc bước tới trước mặt người đàn ông đó.

Cô không nhìn anh, cụp mắt xuống, đang lưỡng lự không biết nên nói như thế nào thì người trước mặt lên tiếng trước:

"Xong việc rồi sao?"

Giọng anh hơi khàn vì khói thuốc, nhưng vẫn trầm thấp nhẹ nhàng - không hề có ý trách móc cô.

Lông mi Thương Vũ run rẩy, cô ngước mắt lên.

"Bà cụ sao rồi?" Tông Duệ lại hỏi.

"Tốt hơn nhiều rồi." Thương Vũ nhẹ nhàng trả lời. Cô vô thức nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông trước tiên, nhưng không hiểu sao lại bị thu hút bởi bộ râu xanh rậm rạp trên cằm anh.

Cổ họng cô có chút nghẹn lại, cô nói tiếp: "Bác sĩ nói không còn nguy hiểm nữa."

"Vậy thì tốt." Tông Duệ thở ra, "Sáng nay nghe nói bà cụ bị bệnh, cho nên tôi nghĩ em sẽ ở đây cả đêm."

Thương Vũ chớp mắt mấy cái, không hỏi anh là từ đâu mà"nghe nói", cũng không hỏi anh làm sao lại biết bà nội ở tại ‌viện dưỡng lão này.

——Cô phát hiện trước đây cô đã bỏ qua một điểm rất quan trọng về anh, giống như mẹ cô mới ngày hôm qua đã phát hiện ra anh thâm tàng bất lộ vậy...

"Hôm qua bảo vệ luận văn xong liền trực tiếp tới đây sao?Tông Duệ nhìn cánh tay lạnh như ngọc của cô gái dưới bộ sườn xám ngắn tay, sau đó cau mày liếc nhìn bầu trời u ám, "Hôm nay nhiệt độ giảm."

Anh đang nói về việc hạ nhiệt, nhưng trên cơ thể người đàn ông dưới ống tay áo đen không có một chút lạnh lẽo nào.

Mở cửa sau, anh lấy ra một chiếc áo khoác denim, giũ nó ra rồi khoác lên vai cô gái.

Thương Vũ nhận ra chiếc áo khoác này chính là chiếc áo cô thấy anh mặc lần đầu tiên khi cô gặp Tông Duệ trên máy bay.

—Không ngờ nó lại to đến thế. Chiếc áo còn che mất cả đùi cô, ôm trọn lấy cơ thể cô.

Giống như anh ôm cô vào lòng...

Trong khi suy nghĩ của cô còn đang lang thang, bàn tay đang cài cúc áo cho cô của người đàn ông dừng lại, lòng bàn tay to lớn của anh giữ lấy gáy cô, ôm cô vào lòng.

"Mệt muốn chết rồi có phải không?"Bờ môi anh dán thái dương cô trầm thấp hỏi, dỗ dành giống như đang dỗ một đứa trẻ, "Hửm?"

Phần thịt mềm mại sau tai bị ngón cái thô ráp của người đàn ông cọ xát, vô thức co rúm lại.

Thương Vũ rút lui về sau nửa bước, rủ mắt nhìn xuống mặt đất: "Có chút mệt mỏi."

Bàn tay trên gáy im ắng rơi xuống ‌.

Thương Vũ không ngẩng đầu, nhưng ‌có thể cảm nhận được Tông duệ vẫn luôn một mực quan sát mình.

Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng nói: "Đi thôi, đưa em về nhà nghỉ ngơi."

Cửa ghế phụ bị kéo ra, Thương Vũ lúc này mới chú ý tới chiếc xe đang đậu bên đường.

——Đó không phải là chiếc xe thể thao bắt mắt của anh, cũng không phải là chiếc xe thương vụ sang trọng mà cô từng thấy trước đây.

"Nghĩ tới trên đường đi để em có thể ngủ thêm một lát nên không lái xe máy". Tông Duệ hất cằm về phía ô tô, cười nói: "Cái này không gây sự chú ý phải không? Để ở tầng hầm đã bám đầy bụi mấy năm rồi".

Thương Vũ liếc nhìn logo ngôi sao ba cánh nhưng không nói gì— có lẽ đây là chiếc xe "mộc mạc" nhất thế giới.

Vừa ngồi vào ghế phụ, cô liền ngửi thấy mùi thơm.

Trên bảng điều khiển trung tâm có hộp bánh rán, sữa đậu nành cùng đồ ăn nhẹ.

Tông Duệ ngồi vào xe, đưa tay sờ hộp đóng gói.

"Vẫn còn ấm."

"Ăn một chút đồ ăn nhẹ trước đi". Anh mở hộp thức ăn ra, hỏi cô gái: "Buổi sáng đã ăn gì chưa?"

Thương Vũ lắc đầu: "Không đói lắm."

Thiệu Tri Huyền thực sự đã mang rất nhiều bữa sáng đến viện dưỡng lão, nhưng cô không thấy thèm ăn chút nào.

Nhìn Tông Duệ mở hộp cơm, ánh mắt của cô chuyển động - hai ngày trước bọn họ đi chợ đồ ăn vặt, món cô thích nhất là bánh bao áp chảo nhân tôm càng.

"Muốn đi chỗ nào?" Người đàn ông nổ máy, "Đường Đông Nghi? Hay là căn hộ mà em thuê?"

Trong tiềm thức muốn quay trở lại căn nhà thuê, Thượng Du chậm rãi nhớ lại: "Căn nhà tôi thuê... hôm qua tôi đã trả tiền thuê nhà."

Đọan Tiêu Ninh tìm được công việc mới ở quận mới, từ tháng trước đã không sống cùng cô.

Một mình cũng không phải không thể thuê, chỉ là cô đã tốt nghiệp rồi, cũng không thể mượn danh nghĩa về ký túc xá để lén lút trở về nhà thuê được nữa.

Trong lòng cô có một sự trống rỗng khó tả...

"Vậy là đường Đông Nghi?" Tông Duệ lại hỏi.

Thương Vũ cau mày, trong lòng kháng cự.

—Bây giờ cô ấy muốn có thêm thời gian và không gian để ở một mình, để giải quyết tâm trạng hỗn loạn của mình...

Nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy mũi cô gái nhăn lại, Tông Duệ nhướng mày, trầm giọng cười: "Muốn đến chỗ của tôi thì cứ nói thẳng ra a.."

Thương Vũ không trả lời câu nói đùa của người đàn ông, im lặng hai giây mới nói: "Tôi về chung cư."

Cô báo tên một khu dân cư, chính là tòa nhà cao tầng nơi mà Thiệu Nhất Lam đã mua cho cô vài năm trước.

Giọng điệu của cô gái vẫn như thường lệ, nhưng Tông Duệ vẫn nhạy bén nắm bắt được điều gì đó.

Anh liếc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương, thu lại ý cười.

Áp suất không khí trong xe không hiểu sao lại hạ xuống. Thương Vũ mím môi, cầm bánh bao tôm chiên trên đùi lên.

——Rất kỳ quái, ngày đó rõ ràng ăn rất ngon miệng, nhưng bây giờ cô lại không thấy thèm ăn chút nào.

Coi như, từ trưa hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì, thậm chí cô còn không cảm thấy đói...

Sau khi miễn cưỡng ăn xong bánh bao chiên, Thương Vũ đóng nắp hộp lại.

Tông Duệ đem dáng vẻ ăn không biết vị của cô gái thu hết vào mắt.

Những ngón tay thon dài của anh chạm vào nút bấm trên xe, một bản nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Giọng nói của người đàn ông cũng rất ôn hòa: "Ngủ một giấc đi, một lát sẽ ổn thôi."

Cô gái khẽ "hnm" một tiếng rồi rúc vào trong áo khoác của anh như một chú mèo con.

Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô gái mang theo thất vọng mất mát mê mang, lòng Tông Duệ mềm xuống.

Ngay lúc anh định vươn tay qua bảng điều khiển trung tâm để nắm lấy tay cô thì người bên cạnh lặng lẽ khoanh tay lại ―― chính là dáng vẻ phòng bị.

Tông Duệ hơi buông lỏng tay phải trên vô lăng rồi siết chặt, đầu lưỡi chậm rãi di chuyển theo vòng tròn trên quai hàm.

Thương Vũ cứ nhìn khung cảnh con đường đang lùi xa ngoài cửa sổ xe, không biết mình đã ngủ quên từ lúc nào.

Khi cô tỉnh lại lần nữa, khung cảnh xung quanh có chút tối tăm.

Ôtô cũng đang đậu.

Chớp chớp đôi mắt còn mơ màng, Thương Vũ rất nhanh phát hiện ra nguồn gốc hơi ấm trên người mình: ngoài chiếc áo khoác quấn chặt quanh người, một tay của cô cũng bị người đàn ông nắm lấy.

—Bàn tay to khô ráo ấm áp hoàn toàn bao bọc lấy cô.

Làn da cùng nhiệt độ cơ thể của họ dường như tan chảy cùng nhau.

Lông mi Thương Vũ run rẩy, trong lòng dâng lên một loại cảm giác xúc động không rõ.

Kể cả đầu ngón tay cũng như vậy.

Người đàn ông bên cạnh lập tức có phản ứng.

"Tỉnh rồi sao?"

―― Giọng nói của anh lười biếng mệt mỏi, khàn khàn như đãi cát, giống như cũng mới vừa tỉnh.

Bị anh từ chỗ ngồi kéo dậy, Thương Vũ gỡ tay người đàn ông ra, dụi dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đây là đâu..."

"Ga-ra ngầm khu nhà của em." Tông Duệ trả lời.

Thương Vũ lấy ra điện thoại di động nhấn sáng màn hình.

Lập tức kinh ngạc.

Đã ‌xế chiều!

Cô vậy mà lại ở trong xe của anh ngủ lâu như vậy!

Còn ngủ rất say, cũng rất an ổn...

Màn hình điện thoại chiếu sáng khuôn mặt có chút kinh ngạc của cô gái, Tông Duệ chủ động mở miệng: "Tôi em còn ngủ nên không đánh thức em dậy".

Anh cử động cái cổ cứng ngắc của mình, đưa tay chạm vào đỉnh đầu vừa ngủ dậy có chút loạn của Thương Vũ: "Thấy dễ chịu hơn chưa?"

Thương Vũ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, bất động thanh sắc đẩy tay người đàn ông ra.

Lúc cánh tay rơi xuống, vẻ mặt của Tông Duệ cũng cứng đờ.

Thương Vũ đã mở cửa xe bước ra ngoài.

Cô cởi áo khoác ấm, gấp chiếc áo khoác denim rồi đưa cho người đàn ông.

"Tôi về trước."

Tông Duệ cũng không đưa tay nhận lấy, anh nhìn chằm chằm bộ quần áo đó hai giây, sau đó nhấc mí mắt lên nhìn cô gái.

"Em có tâm sự."

―― Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

"......"

Thương Vũ ngước mắt nhìn người đàn ông, mím mím môi: "Hai ngày nay, trong nhà có chút chuyện......"

Nốt ruồi chu sa giữa lông mày của cô nhăn lại, cô nhỏ giọng: "Không chỉ có bà ngoại bị bệnh, mà còn..."

"Có liên quan đến tôi"

Tông Duệ trầm giọng tiếp lời, ánh mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cô gái.

Đối mặt với lời nói và ánh mắt trực tiếp của anh, Thương Vũ nhất thời không nói nên lời.

Người đàn ông này chính là như vậy: Nhìn như bất cần đời không ra gì, kì thực nội tâm kín đáo lại vô cùng ‌nhạy cảm.

Luôn có thể dễ dàng nhìn thấu tâm tư cô......

"Sao vậy?" Tông Duệ tiếp tục hỏi, đôi chân dài ngồi trên nắp động cơ, duỗi chân thả lỏng, "Nói một chút đi?"

"..."

Thương Vũ lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.

Có quá nhiều chuyện đã xảy ra trong hai ngày qua: tốt nghiệp, những gì Thiệu Tri Huyền đã nói với cô, những gì bố mẹ cô công khai hay ẩn ý nói tại bàn ăn, những sự việc trong quá khứ của bố mẹ ruột cô...

Ngược lại, cô chợt không biết phải nói gì.

Một lúc lâu sau, cho đến khi có một chiếc ô tô chạy vào tầng hầm, đỗ ở nơi không nhìn thấy, tiếng bước chân của những người xuống xe dần dần biến mất, Thương Vũ liếm vành môi dưới, nhẹ giọng nói: "Hôm qua tôi nghe mẹ tôi nói, công việc kinh doanh của anh hình như có tiến triển lớn..."

Có chút kinh ngạc cô vậy mà lại nói đến chuyện này, Tông Duệ mi tâm khẽ động, gật đầu: "Ừm, lúc em gọi đến tôi đang bận chuyện này nên không nhận máy được."

Thương Vũ châm"À" một tiếng, hơi chớp mắt:"Mẹ tôi nói, anh đến đây lâu như vậy, ngoài mặt dường như không làm gì cả, trên thực tế ‌là ――"

Không muốn trích lại chính xác lời mẹ nói, cô đổi từ: "Nghỉ ngơi dưỡng sức?"

"Xem như vậy đi."

"Sao vậy?." Tông Duệ nghiêng đầu nhìn Thương Vũ, "Dì không vui vì trước đó tôi đề cập đến với dì à?"

"Không có." Thương vũ lắc đầu, "Việc làm ăn đã xong, bà ấy rất vui vẻ".

"Việc này, khá phức tạp." Người đàn ông chặc lưỡi, nói đơn giản: "Thỏa thuận này ngay từ đầu đã không suôn sẻ. Những con cáo già đó quá thông minh, nếu tôi không giả vờ lừa họ trước, họ sẽ chơi đùa xoay tôi như chong chóng".

"Là như vậy sao..." Thương Vũ nhàn nhạt lên tiếng đáp lại, một bên lại ‌nhìn Tông Duệ một chút, như có điều suy nghĩ.

Tông Duệ nhíu mày nhìn cô chần chừ không nói.

"Có chuyện gì cứ nói thẳng đi."

Lông mi cô gái run lên hai lần, cô từng chút một ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông.

"Cho nên, anh khoảng thời gian này đều ‌ở đây giả vờ sao?"

Ánh mắt rũ xuống, giọng nói cũng như thế:" Bất cứ lúc nào...... cũng ‌là giả sao?"

"......"

Tông Duệ không nói gì, ánh mắt nhìn cô gái dần dần trở nên sâu hơn, giọng nói cũng vang lên: "Có ý gì?"

Thương Vũ môi mấp máy, cổ họng cứng ngắc: "Chúng ta biết nhau là vì anh có quan hệ làm ăn với nhà chúng tôi."

"Nhưng ‌ lâu như vậy, anh cũng không nhắc qua phương diện này với tôi, tôi......"

Cô không biết nên làm sao biểu đạt cảm giác này, có lẽ dùng câu nói trước đó của Thiệu Tri Huyền tương đối phù hợp: Anh ấy mà cô biết, có phải là, chỉ là cái mà anh muốn để cô nhìn thấy ‌ ......

"Em muốn biết cái gì?" Tông Duệ ngồi trên mui xe nhìn cô gái, giọng điệu vẻ mặt không còn hào phóng như thường ngày nữa.

"Tôi không có nói với em, một là cảm thấy em đối với phương diện này không có hứng thú; Thứ hai ‌, không phải tôi đang theo đuổi em hay sao a, muốn tôi để cho em biết, túi tiền trong nhà em đang ở trong tay tôi sao?".

Anh rít lên một tiếng: "Nếu tôi thật sự nói với em điều này, em có thể tự do tự tại mà thoải mái khi ở trước mặt tôi sao?"

"......"

Thương Vũ hai mắt lóe lên hai lần, không nói nên lời.

Tông Duệ nhìn khuôn mặt vô cảm của cô gái, tự giễu bật cười.

Hóa ra, là vì cái này.

Anh đột nhiên cảm thấy bản thân rất ngốc—— trên thế giới này, anh luôn đeo chiếc mặt nạ "Tiểu Tông gia" trước mặt mọi người.

Chỉ có cô.

Ở trước mặt cô, anh chưa bao giờ coi mình là cái người ở trên cao kia, với cô anh chỉ là "Tông Duệ"

―― một Tông Duệ hoàn chỉnh chân thật nhất.

Nhưng người ta không tin vào sự chân thành thuần túy của anh...

Lồng ngực rộng lớn của người đàn ông phập phồng lên xuống thật sâu.

"Thương Vũ."

Lông mi Thương Vũ run rẩy, ngẩng đầu nhìn anh.

Đây có lẽ là lần thứ hai anh gọi cô bằng tên.

Giống như lần trước, nó trầm thấp, mềm mại, rõ ràng có chút bị đè nén:

"Khoảng thời gian này tôi đối với em thế nào, tôi đến ‌cùng là người như thế nào ――"

Tông Duệ giơ tay chọc chọc vào ngực mình, hơi nhướng mày: "Bản thân em...Không cảm nhận được sao?"

"..."

Thương Vũ nhìn vào đôi mắt rực lửa của người đàn ông, đột nhiên phát hiện màu sáng trong đồng tử của anh đỏ ngầu, gắn đầy tơ máu.

Nhớ tới trước đó anh đã nói với cô rằng anh đã họp cả đêm, lại thêm anh đã gọi điện cho cô suốt đêm qua...

Anh cũng đã thức trắng đêm hai đêm liên tiếp.

"Người khác nói mấy câu, em liền lập tức cứ như vậy không để ý đến tôi?"

Tông Duệ cắn răng khịt mũi khẽ hừ một tiếng:"Vậy đoạn thời gian này của tôi ở đây, cũng coi như theo đuổi vô ích."

"......"

Tim đột nhiên co thắt lại, Thương Vũ siết chặt vạt áo khoác, từ từ cụp mắt xuống.

Tâm trạng vốn đã hỗn loạn lại càng trở nên phức tạp hơn - xen lẫn sự khó chịu, tự trách mình, bối rối và còn nhiều cảm giác không thể nói rõ, cả người giống như sắp bị những cảm xúc đó đè bẹp.

Nước mắt cũng đều muốn rơi xuống...

Thương Vũ cứng ngắc gật đầu, nuốt xuống cổ họng nóng bừng: "Ừm, làm chậm trễ lãng phí thời gian của anh."

Cô đặt chiếc áo khoác nhăn nheo trên tay lên xe.

"Tôi vẫn nên đi trước——"

Vừa mới xoay người, cổ tay liền bị kẹp chặt.

Cả người đều bị một cỗ khí lực mạnh mẽ kéo vào vòng tay của người đàn ông.

"Đi cái gì mà đi!" Tông Duệ đè ép âm thanh ở bên tai cô nói.

"Tôi nói là theo đuổi vô ích, cũng không nói là không theo đuổi!"

Trong giọng nói của anh có chút hung hăng, bàn tay đang ôm eo cô cũng vậy— xương bàn tay dài rộng đầy sức lực, như thể anh đang muốn khóa chặt cô vào cơ thể mình.

Ngay cả đôi môi cũng như chìm vào trong tai cô.

"Ông đây thích em".

"Mẹ nó!?! Cho dù bắt tôi phải theo đuổi mười lần cũng đều không uổng phí!".


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-53)