Tiểu Thần Quang
← Ch.12 | Ch.14 → |
<images>Trưa ngày hôm sau, Thương Vũ trở về ngôi nhà cũ trên đường Đông Nghi đúng vào giờ cơm.
Ở nhà bọn họ, phòng bếp luôn là nơi bận rộn của những người đàn ông.
Thiệu Tri Huyền không cùng họ với bố anh, nhưng chắc chắn là cùng huyết thống với Thương Dịch―― Dù là ngoại hình, khí chất hay kỹ năng Bình đàn, nấu ăn, hai bố con họ đều giống nhau đến mười phần.
Nhìn thấy Thương Vũ, Thiệu Tri Huyền đặt đĩa cơm trên tay xuống, nói với cô gái: "Sân khấu kịch 《Hồng Lâu Mộng》vừa đến Thượng Hải, chiều nay anh chở em đi xem nhé?"
Thương Vũ sửng sốt một chút: "Buổi chiều... Em phải về trường học."
Người đàn ông im lặng một lúc, nuốt xuống câu nói vừa chuẩn bị, lại hỏi: "Vậy sao giờ này còn trở về?"
"......"
Thương Vũ nhất thời nghẹn lời.
Cô không thể nói vì buổi chiều phải đến trang trại ngựa, mặc sườn xám rất bất tiện, nên phải quay về thay quần áo.
Bầu không khí nhất thời có chút khó xử.
Thương Vũ hỏi ngược lại: "Chiều nay...trong quán không phải do anh biểu diễn sao?".
"Sắp xếp người khác." Thiệu Tri Huyền hời hợt nói.
Tối hôm qua lúc anh nhìn thấy sân khấu kịch 《 Hồng Lâu Mộng》 ở Thượng Hải, anh đã lập tức tranh thủ thời gian nhờ người mua hai vé, sắp xếp buổi biểu diễn tại Bình đàn quán.
Mọi thứ đã chuẩn bị thật tốt, không nghĩ tới cô lại không muốn đi.
Anh nhớ rõ sau khi bỏ lỡ buổi biểu diễn ở Ngô Tô vào dịp tết Nguyên Đán, cô đã tiếc nuối rất lâu, còn rất mong đợi tìm kiếm những video liên quan trên internet để xem...
Có lẽ, cũng không phải là không muốn xem sân khấu kịch.
Từ lúc sự việc kia được đem ra ánh sáng, cô bắt đầu tránh né mọi lúc phải ở một mình với anh...
Thiệu Tri Huyền rũ mắt khẽ khuấy nồi canh đang sôi, quay đầu lại.
Cô gái ở cửa bếp đang xem điện thoại di động.
Khóe miệng vểnh lên.
*****
Thương Vũ vừa nhận được tin nhắn WeChat.
Ray: 【 Trước khi ra cửa báo cho tôi một tiếng, lái xe dừng ở chỗ chúng ta xuống lần trước 】
Lái xe?
Thương Vũ có chút kinh ngạc. Cô tưởng anh nói sẽ đón cô, là lái xe chở cô đến đó...
Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, người đàn ông lại gửi thêm một tin nhắn:
【 Đừng thấy lạ a, hiện tại có một quý cô khác cần tôi hơn 】
Cùng lúc đó, còn có một bức ảnh được gửi đến: Đại Bạch gầy gò đang tựa vào cánh tay của người đàn ông, một chân trước có một chiếc kim treo gắn vào, một chân còn lại đặt trên bộ ngực rắn chắc của người đàn ông.
Dáng vẻ con chó to lớn này bám vào người thật sự là... nhìn thấy liền khiến người ta yêu thích.
Thương Vũ mỉm cười.
"Lông vũ": 【 Đã hiểu, xin nhờ Tông tiên sinh vất vả chăm sóc cho quý cô đang bị thương một chút. 】
Ray: 【 Không có gì. Tôi cùng Bạch nữ sĩ ở nơi này đợi em】
Thương Vũ khẽ cười một tiếng.
"Ăn cơm".
"A ――" Thương Vũ vội vàng cất điện thoại di động, đi vào phòng bếp bưng cơm và đồ ăn.
Thiệu Tri Huyền trong đầu tràn ngập dáng vẻ cùng nụ cười ngọt ngào của cô gái khi cất điện thoại đi...
Rũ mắt xuống, anh bước tới chặn bàn tay đang định cầm nồi súp của cô.
"Để anh làm".
Bốn món ăn một món canh, ba người đã ăn được một nửa, cúp điện thoại, Thiệu Nhất Lam vẻ mặt không vui ngồi xuống bàn.
"Thật không hiểu tiểu Tông gia kia muốn làm gì!"
Đột nhiên nghe thấy tên người đàn ông, Thương Vũ ngừng đũa.
"Ai, sao vậy?" Thương Dịch ôn tồn hỏi, một tay múc một thìa cơm cho vợ, "Ăn cơm trước đi, đồ ăn sắp nguội rồi."
Thiệu Nhất Lam làm sao có tâm tình ăn cơm: "Ông không biết, mảnh đất ở phía Bắc kia vốn là nhà họ Cố muốn lấy, nhưng sau đó Tông Thịnh đột nhiên tới, tôi suy nghĩ mấy đêm, cho rằng Tông Thịnh đáng tin cậy hơn......Nhưng ông nhìn xem hiện tại là như thế nào đây!?"
"Cái vị tiểu Tông gia kia đến đây lâu như vậy, một chút động tĩnh cũng đều không có, ngay cả một miếng bánh cũng không có! Ông nói xem, cậu ta có thật sự đến đây kiếm sống hay không? Chờ đến chơi chán liền phủi mông một cái rời đi? Vậy chúng ta làm sao bây giờ a?Cái gì cũng đều không có, còn đắc tội với lão Cố..."
Thương Vũ máy móc lùa cơm vào miệng.
Thức ăn thật vô vị.
Lời nói của mẹ khiến cô có loại cảm giác như bị ngã ngửa xuống đất, bị tạt một gáo nước lạnh:
Có lẽ lúc tiếp xúc với người đàn ông này đều là lúc tách biệt khỏi nhà; hoặc có thể là do anh chưa bao giờ đứng ở trên cao mà đối mặt với cô, khiến cô gần như quên mất thân phận của anh cùng với hoàn cảnh hiện tại của mình.
―― Mẹ cô nếu như biết được "tiểu Tông gia" trong miệng bà ngày hôm qua mới vừa tuyên bố sẽ theo đuổi cô, bà sẽ có phản ứng như thế nào đây?
Trong nhà đã sớm lên kế hoạch cho hôn sự của cô. Liệu họ có thực sự không can thiệp vào mối quan hệ của cô với người đàn ông khác không?
Không biết tại sao, Thương Vũ lại nghĩ tới vệt mây trên bầu trời đêm qua.
Giọng điệu cà lơ phất phơ của người đàn ông cũng vang lên trong đầu: "... Có lúc tôi cảm thấy đây chính là duyên phận, có lúc lại cảm thấy thời cơ không tốt..."
Đúng vậy, bọn họ hiện tại quả thật là thời cơ không tốt.
Nếu như anh không phải là "tiểu Tông tổng" thì tốt.
Nếu như, cô có thể có được tự do của riêng mình thì tốt...
*******
Cơm nước xong xuôi, Thương Vũ về phòng ngủ thay quần áo.
Bất kể là do biểu diễn trên sân khấu hay là nguyên do nào khác, cô đều chỉ thích trang phục truyền thống, trong tủ quần áo bốn mùa không phải treo sườn xám thì chính là trang phục kiểu Trung Quốc. Lật nửa ngày mới tìm được một chiếc quần jeans đã lâu không mặc.
Ở trong gương nhìn trái nhìn phải một lúc, đang phân vân có nên trang điểm hay không, Thương Vũ giật mình nhận ra, loại tâm tình này của cô, giống như đang chuẩn bị đi hẹn hò vậy...
Cuối cùng, vẫn chỉ thoa một lớp son bóng rồi đi ra ngoài. Khi cô đến ngã tư đường Đông Nghi, thứ đang đợi cô chính là chiếc xe thương vụ ngày hôm qua.
Sau khi tài xế nói với cô trà bánh phía sau là do Tông tiên sinh chuẩn bị, suốt chặng đường sau đó đều im lặng.
Một giờ sau, xe tới cổng trang trại ngựa.
—Làm sao chỉ là trang trại ngựa a..
Dù sao thì Thương Vũ cũng chỉ có thể nghĩ đến những trang viên mình đã từng đọc trong tiểu thuyết:
Nhìn xa một chút có thể nhìn thấy những bãi cỏ xanh bất tận, khu cắm trại, hồ nước, biệt thự ven hồ phản chiếu trên mặt nước.
Xa hơn là sân gôn, mơ hồ có thể nhìn thấy vài ngôi nhà gỗ, dường như còn thấy được vài người đang cưỡi ngựa.
Thương Vũ đưa tay lên trán, đang muốn nhìn về phương xa thì phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa.
Xoay người lại, ánh mắt cô khẽ lóe lên một cái.
——Con ngựa đen cao lớn uy nghiêm thật bắt mắt, người đàn ông trên lưng ngựa càng chói mắt hơn.
Nhìn thấy anh một tay cầm dây cương, không nhanh không chậm đi về phía mình, Thương Vũ đột nhiên nghĩ đến kỵ sĩ thời Trung cổ trong bức tranh sơn dầu, lại nghĩ đến vị Tướng quân trẻ đầy nghị lực trong tiểu thuyết...
Khi đến gần hơn, cô nhận ra trang phục cưỡi ngựa của người đàn ông hôm nay cũng rất... Tông Duệ (*)
(*) Tông Duệ (宗锐): Mạnh mẽ, sáng sủa, sắc bén.
―― Mặc kệ là mặc cái gì, trên người anh luôn toát ra vẻ tùy ý phóng đãng của riêng mình:mũ bảo hộ bằng da lộn, ủng cưỡi ngựa thẳng hình ống, quần cưỡi ngựa màu trắng - mọi thứ đều đạt tiêu chuẩn.
Ngoại trừ chiếc áo ghi lê đen ở phần thân trên.
Dở dở ương ương như thế mà vẫn rất dễ nhìn: dáng người ưu việt của người đàn ông hoàn toàn được phô bày ra, đôi chân dài, vòng eo săn chắc cùng cánh tay to...
"Đến rất nhanh." Tông Duệ xuống ngựa, khóe môi cong lên đi tới bên cạnh cô gái: "Trên đường không bị kẹt xe sao?"
Thương Vũ lắc đầu, có chút do dự nhìn người đàn ông chỉ mặc áo ghi lê.
—Hormone nam bùng phát từ bờ vai, tấm lưng rộng này gần như đốt cháy khuôn mặt cô...
"Đây là ngựa của anh sao?" Thương Vũ quay đầu nhìn con ngựa sáng loáng này, cô kinh ngạc phát hiện kích thước con ngựa này so với người đàn ông cũng không khác biệt lắm.
"Nó thật cao !"
Tông Duệ đưa tay vỗ vỗ cổ ngựa: "Vóc dáng to lớn nhưng rất ngoan ngoãn."
Vừa nói, anh vừa quay người lại lên ngựa: "Nhìn kỹ nhé—"
Người đàn ông xoay đầu con ngựa lại, sau đó móng ngựa uy nghiêm nhấc lên một bước nhỏ, chậm rãi đi về phía cô gái trước mặt.
" Nghi lễ dành cho công chúa ――"
Tông Duệ ra lệnh một tiếng, hắc mã hơi cong một móng trước, cùng với chủ nhân trên ngựa cúi xuống chào cô gái bằng một nghi lễ tiêu chuẩn.
Tim Thương Vũ rung động mãnh liệt.
Đôi mắt hạnh chậm rãi cong cong lên ý cười, tán thưởng: "Nó thật thông minh, đúng là một quý ông tốt!"
Tông Duệ nhếch môi, ý cười có chút phóng đãng: "Ngựa đi theo chủ."
Thương Vũ khẽ khịt mũi một cái: "Anh còn rất thích khoe khoang..."
Người đàn ông xuống ngựa, cởi mũ bảo hộ, dùng bàn tay to vỗ nhẹ vào yên ngựa, con ngựa tự mình chạy về phía bãi cỏ.
"Đại Bạch ở bên kia." Anh chỉ vào sân golf phía xa, "Chúng ta ngồi xe qua đó."
Chiếc xe mà Tông Duệ nói chính là chiếc xe golf. Chiếc xe chở họ băng qua bãi cỏ, vòng quanh hồ nước, cuối cùng dừng lại trước một dãy nhà gỗ.
Đi vào một gian phòng, Thương Vũ lập tức nhìn thấy con chó trắng to lớn đang nằm trên đệm cạnh tường.
Nó tốt hơn nhiều so với dáng vẻ bị đụng nằm thoi thóp ngày hôm qua, người ở đây rõ ràng đã chăm sóc nó rất tốt. Vết thương của Đại Bạch được chữa trị rất cẩn thận, trên người quấn băng vải, còn được mặc tã.
Nhìn thấy Thương Vũ, con chó trắng vẫn chưa đứng dậy được, cố gắng hết sức vẫy đuôi. Nó càng nhiệt tình hơn đối với ân nhân cứu mạng của mình, không ngừng lao vào vòng tay của người đàn ông mà cọ cọ.
Đang lúc hai người vừa cho ăn vừa cười đùa cùng Đại Bạch thì vị bác sĩ xuất hiện trong tấm ảnh ngày hôm bước vào.
Người đàn ông chủ động chào hỏi bác sĩ thú y, phát âm tiếng Anh rất chuẩn.
Khẩu âm là một thứ gì đó rất huyền diệu(*)
(*) Huyền diệu:Sâu kín và nhiệm màu, khó lí giải, khó nắm bắt được
Khi nói giọng Bắc Kinh, anh ấy trông giống như một thiếu gia kiêu ngạo có chút lưu manh, nhưng khi nói bằng tiếng Anh, cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Không biết tại sao, Thương Vũ cảm thấy gương mặt này của anh hợp với khi nói tiếng Anh hơn một chút.
Vì phải cưỡi ngựa, người đàn ông dùng dây buộc tóc buộc lên một phần tóc dài trên mái tóc ngắn một nửa của mình.
Khuôn mặt góc cạnh hoàn toàn lộ ra.
Nhìn sườn mặt anh khi cùng chuyên gia thú ý người nước ngoài nói chuyện, Thương Vũ hậu tri hậu giác nhận ra lý do tại sao khuôn mặt này phù hợp với ngoại ngữ—-Nguyên nhân là do vóc dáng lập thể của người đàn ông này so với người nước ngoài thật sự không hề kém hơn chút nào, cùng với mái tóc đen và đôi mắt sáng, cảm giác pha trộn chủng tộc quá rõ ràng....
"Muốn nhìn thêm một lát không?" Người đàn ông đột nhiên quay người lại hỏi.
Tim Thương Vũ nhảy lên một cái, có loại cảm giác xấu hổ vì bị bắt quả tang khi nhìn trộm.
Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, vội vàng cúi đầu.
Tông Duệ đi tới nói: "Bác sĩ muốn mớm thuốc cho Đại Bạch, nếu em ở chỗ này nó có thể sẽ chơi xấu không hợp tác. Chúng ta ra ngoài ngồi một lát nhé?"
"..."
Sau đó Thương Vũ mới nhận ra rằng anh vừa hỏi cô có muốn nhìn Đại Bạch nữa không...
Đứng dậy đi theo người đàn ông ra ngoài. Khi đi ngang qua vị chuyên gia nước ngoài, Thương Vũ mỉm cười cảm ơn anh ta bằng tiếng Anh.
Vị chuyên gia cũng mỉm cười chào hỏi.
Khi họ ra ngoài, Thương Vũ hỏi: "Chuyên gia này là bác sĩ của trang trại ngựa sao?"
Tông Duệ khẽ "ừm" một tiếng: "Ngựa từ nước ngoài mang về có thể không thích ứng được, có một bác sĩ nước ngoài ở lại sẽ an toàn hơn".
Anh quay lại nhìn cô gái: "Em đã từng cưỡi ngựa chưa?"
Thương Vũ lắc đầu.
"Thử một chút không?" Tông Duệ thăm dò hỏi.
Ánh mắt Thương Vũ khẽ động, trong lòng có chút rung động, nhưng cũng có chút lo lắng: "Ngựa của anh quá cao..."
"Có con nhỏ." Tông Duệ chỉ vào eo anh: "Ngựa nhỏ, em lên nắm lấy tai nó là có thể cưỡi đi."
"..."
Anh lại trêu chọc cô.
Thương Vũ liếc nhìn người đàn một cái, bĩu môi nói: "Đáng ghét..."
Tông Duệ khẽ dùng đầu lưỡi quét qua đỉnh hàm một cái, trầm giọng cười lớn.
Người ta trừng mắt mắng anh, trong lòng anh còn nổi lên cảm giác vui vẻ thoái mái.
Phối hợp với hai từ "đáng ghét", hiệu quả còn tuyệt vời gấp đôi....
Xoay người đi đến trước bàn nhà gỗ, anh cầm lấy một cái hộp nói: "Tôi đi dắt ngựa cho em, em xem cái này trước đi".
Sau khi người đàn ông rời đi, Thương Vũ mở hộp đựng trong tay ra.
Đó là trang phục cưỡi ngựa của nữ.
Chiếc quần dài màu trắng giống như của anh, phần thân trên là một chiếc áo khoác dài tay màu hạt dẻ.
Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo cổ tay áo, lớp vải bó sát có độ co dãn đàn hồi rất tốt...
Móng ngựa giẫm lên sàn gỗ phát ra mấy tiếng vang.
Thương Vũ quay đầu, trông thấy người đàn ông dắt một con ngựa trở về.
-Không phải một con ngựa thấp nhỏ.
"Oa!" Thượng Vũ hít sâu một hơi, bước về phía trước, "Con ngựa này thật đẹp!"
Nếu dùng cách nhân hóa mà nói, con ngựa này chắc chắn sẽ đạt đến đẳng cấp của một tiên nữ:toàn thân trắng thuần, bộ lông rực rỡ như những viên ngọc trai dưới ánh mặt trời, từ những góc độ nhất định, thậm chí có thể nhìn thấy một làn da màu vàng hồng, thật giống như ――
"Hãn Huyết Bảo Mã!" Thương Vũ thốt ra, "Nó giống như Hãn Huyết Bảo Mã trong sách vậy!"
(*)Ngựa Akhal-Teke hay còn gọi là "hãn huyết bảo mã", là một giống ngựa quý hiếm nhất thế giới, có nguồn gốc từ Turkmenistan. Chúng có bộ lông lấp lánh ánh kim, sức chịu đựng dẻo dai, phi nước đại cực nhanh. Chính là loài ngựa chảy mồ hôi đỏ như máu trong truyền thuyết. Giống ngựa Akhal-Teke được cho rằng chính là Hãn huyết mã (Ngựa Đại Uyên) của nước Đại Uyên được nhắc đến trong sách cổ Trung Quốc.
_______________________________________
Tông Duệ cười nói: "Thương tiểu thư rất có mắt nhìn, tổ tiên của nó quả thực đúng là Hãn Huyết Bảo Mã."
"Tính cách của nó rất tốt, chiều cao ngang vai phù hợp cho em để cưỡi." Người đàn ông chỉ vào bộ trang phục cưỡi ngựa trong tay cô gái, "Thay đổi thử một chút đi?"
Thương Vũ nhìn vào đôi mắt xanh xám của con ngựa, gật đầu: "Được."
Tông Duệ chỉ cho cô hướng phòng thay đồ rồi đưa cho cô đôi giày cưỡi ngựa mới mà anh đã chuẩn bị từ trước.
Cô thay quần áo nhanh hơn anh tưởng rất nhiều, rất nhanh liền đi ra.
Nhìn thấy cô gái mặc bộ đồ cưỡi ngựa mới toanh bước tới, người đàn ông chậm rãi chớp mắt, nhếch môi: "Xem ra ánh mắt chọn size của tôi khá tốt."
Ánh mắt nhìn cô nương còn tốt hơn.
Trước kia chỉ thấy qua cô mặc sườn xám, không nghĩ đến dáng vẻ yểu điệu thướt tha, thanh tao trang nhã, khi thay đổi trang phục cưỡi ngựa, dáng vẻ tư thế cũng rất hiên ngang.
——Cô gái anh thích trang điểm đậm hay nhạt đều phù hợp, hồng trang vũ trang cũng đều xinh đẹp.
Thương Vũ có chút ngượng ngùng nhìn người đàn ông, vừa cúi đầu xuống, cằm đột nhiên được nhẹ nhàng nâng lên.
Một chiếc mũ bảo hiểm được buộc chặt trên đỉnh đầu của cô, đốt ngón tay của người đàn ông như có như không mà lướt qua gò má cô.
Thô ráp, khô nóng.
"Cạch" một tiếng, tiếng nói của anh trên đỉnh đầu trầm thấp rơi xuống: "Có chặt quá không?"
Nhịp tim đập nhanh hơn một nhịp, Thương Vũ vội lắc đầu.
Ngước mắt lên đối diện với bờ vai rộng phía sau áo ghi lê.
Người đàn ông hơi cong cánh tay, đường cong cơ bắp lập tức hiện ra rất rõ ràng. Gân xanh trên làn da nổi lên, uốn lượn đến tận mu bàn tay.
Nó phân tán ra thành nhiều nhánh gân nhỏ hơn, màu sắc cũng tối hơn...
Thương Vũ khẽ chớp mắt mấy cái, vội dời tầm mắt đi nơi khác, nuốt xuống cổ họng khô khốc.
Luôn cảm thấy vùng da vừa bị chạm vào trên mặt ngày càng nóng hơn...
Công tác chuẩn bị hoàn tất, Tông Duệ đỡ cô gái lên ngựa.
Con ngựa trắng chở cô chậm rãi vòng qua trước cửa nhà gỗ, thân thể cùng dây thần kinh căng thẳng của Thương Vũ cũng dần dần thả lỏng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cô luôn cảm thấy 'tiên nữ' ngựa có huyết thống tốt này dường như có thể cảm nhận được cảm xúc của con người: khi cô căng thẳng, tốc độ của nó sẽ chậm lại, thậm chí còn có vẻ như đang cố ý nâng đỡ cô; đợi đến khi cô thả lỏng, tiếng vó ngựa dường như trở nên nhẹ nhàng hơn...
Đi vòng quanh thêm hai lần nữa, Tông Duệ thoáng thấy trên thái dương cô gái có vài giọt mồ hôi nhỏ.
Anh dừng dây cương lại rồi nói: "Nghỉ một lát đi? Uống chút nước."
Thương Vũ thở ra, cử động cổ.
Cô không thường vận động, cứ như vậy một lát, sau lưng, còn có đùi cô liền cảm thấy đau ê ẩm..
"Được." Cô đáp lại rồi xuống ngựa, dồn trọng lượng của mình lên một bàn đạp giống như lúc người đàn ông đã dạy cô bước lên.
Chân còn lại tuột khỏi lưng ngựa, vừa chuẩn bị chạm đất, con ngựa trắng luôn ngoan ngoãn đột nhiên giật mạnh.
Tiếng hét sợ hãi còn chưa kịp thốt lên, Thương Vũ đã rơi vào một lồng ngực kiên cố.
Người đàn ông vẫn một tay cầm dây cương, tay kia ôm chặt cô.
Cánh tay với những đường gân xanh đột ngột vòng qua lưng cô.
―― Mềm mại va chạm cường ngạnh. Cao lớn bao phủ nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người đồng thời cứng đờ.
Thân thể hóa đá, nhưng ý thức của Thương Vũ lại không ngừng nhảy múa:
Cơ thể đàn ông có phải đều...cứng rắn như vậy không?
Bàn tay cô gấp gáp chống đỡ lên lồng ngực rắn chắc, bàn tay to sau lưng kiềm chặt lưng cô, mang đến cảm giác đầy uy lực.
—Nếu anh dùng lực nhiều hơn, có cảm giác như eo cô cũng sắp gãy...
Nhiệt độ cơ thể của anh cũng cao hơn cô rất nhiều.
Hormone nóng bỏng xuyên qua lớp vải đen, đốt cháy một bên mặt cô.
Sau tai, hơi thở như có như không của người đàn ông phun ra những luồng khí nóng ái muội mơ hồ...
Đôi tai của cô gái dưới chiếc mũ bảo hiểm chuyển sang màu đỏ, thiêu nóng đến mức có thể thấy rõ các mao mạch..
Tông Duệ nhắm mắt lại, hầu kết nặng nề trượt xuống.
Sau khi ổn định cánh tay phía dưới, xác định người đã đứng vững, tay anh mới hơi buông lỏng..
Nhưng người trước mặt tựa hồ như bị đông cứng, bất động bám chặt vào ngực anh.
Một quả bóng nhỏ, một quả bóng mềm...
Chống lại sự thôi thúc muốn ôm người vào lòng không buông, người đàn ông nuốt khan, khàn giọng nói:"Xem ra chỉ có nghi lễ công chúa thôi là chưa đủ—"
Anh cười trầm thấp có chút lưu manh nói:"Còn muốn ôm công chúa phải không?"
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, cô gái trước mặt đã đẩy anh ra.
Sau đó cả khuôn mặt cô đỏ bừng, giơ tay "Ba" một tiếng đánh vào cánh tay anh.
Áo ghi lê không tay, dùng lòng bàn tay vỗ vào thịt - phát ra một tiếng giòn vang.
Sắc mặt của người đàn ông bị đánh không hề thay đổi.
Ngược lại, cô gái đánh người bị đau vội rút tay lại, nốt ruồi nhỏ màu đỏ giữa lông mày nhăn lại.
Tông Duệ lắc đầu khẽ chậc lưỡi nói: "Hôm qua dạy em đánh tôi như thế nào?Quên rồi sao?"
Anh liếc nhìn cánh tay mình, mỉm cười: "Chỉ toàn chọn chỗ cứng mà đánh".
Anh đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô gái, lật lòng bàn tay cô lên.
"Nhìn xem, tay bị đập đỏ hết rồi."
"..."
Thương Vũ mím môi nhìn người đàn ông.
Cô không đeo găng tay khi cưỡi ngựa, lòng bàn tay bị dây cương siết đỏ.
Thương Vũ tức giận rút tay lại: "Ai bảo người anh giống như sắt vậy..."
Tông Duệ cười khẽ, rất phối hợp mà ở eo mình sờ soạng hai cái.
"Không có cách nào, tôi không tìm thấy chỗ nào mềm mại trên người mình".
Nhìn thấy cô, lại càng không..
Anh nhướng mày nhìn cô: "Nếu không thì.. em đổi phương thức tấn công đi?"
"Thử trên miệng một chút?".
"...... Lưu manh!"
Thương Vũ nhỏ giọng lầu bầu, xoay người đi về phía nhà gỗ.
Tông Duệ khẽ cười rồi cất bước đuổi theo.
Anh lấy ra hai chai nước đưa cho cô gái. Người đàn ông không uống, tay cầm một quả táo lớn đi tìm con ngựa ở trên sân.
Thương Vũ nhìn người đàn ông dùng tay không bẻ quả táo ra, đút cho con ngựa ăn từng chút một.
Cô mỉm cười, cởi mũ bảo hiểm rồi đi đến bên cạnh một người một ngựa kia.
"Bình thường anh cưỡi nó nhiều hơn, hay cưỡi con hắc mã kia nhiều hơn?" Cô hỏi.
Tông Duệ giơ tay sờ mặt con ngựa trắng: "Nó ở với tôi lâu hơn."
Thương Vũ cũng sờ bờm ngựa, tò mò hỏi: "Anh đã từng đem ngựa tốt như vậy đi thi đấu chưa?"
"Từng tham gia". Người đàn ông ném lại câu hỏi cho cô, "Đoán xem là thi cái gì?"
"Thịnh trang vũ bộ" Thương Vũ dựa vào khí chất thần tiên của bạch mã đoán.
"Không đúng".
"Vậy..." Thương Vũ không biết nên miêu tả thế nào, "Là loại chạy vượt rào hay vượt chướng ngại vật.. đại loại giống như vậy?"
"Không phải."
Thương Vũ nhíu mày:" Vậy còn có cái gì nữa?"
Người đàn ông mỉm cười nâng cằm về phía cô.
"Chờ một chút."
Anh cầm nửa chai nước còn lại trên tay cô rồi bước vào căn nhà gỗ, khi đi ngang qua bộ bàn ghế trước cửa, anh đặt chai nước lên chiếc bàn gỗ.
Khi anh quay trở ra một lần nữa, Thương Vũ lập tức hiểu rõ―― Trong tay anh đang cầm một cây cung, cõng ở sau lưng một thùng cung tên.
Anh để tay vào miệng thổi lên một âm thanh, con ngựa trắng trên sân lập tức mở ra bốn vó.
Con ngựa trắng chạy đến bên cạnh người đàn ông, nhưng không có ý định giảm tốc độ —Tông Duệ nắm lấy dây cương trực tiếp nhảy lên ngựa.
Thương Vũ nghe thấy người đàn ông khẽ quát một tiếng nhỏ, con ngựa đang đi bộ giống như lúc chở cô vừa rồi bỗng nhiên thay đổi, phóng đi với tốc độ cao.
Chạy đến bãi cỏ, người đàn ông trên lưng ngựa dùng hai tay tháo dây cương, một tay cầm mũi tên từ phía sau, đồng thời đứng dậy rút cung——
Mũi tên dài bay trúng chai nước trên bàn.
Thân chai vỡ ra, bọt nước văng khắp nơi.
Một cao thủ bắn cung..
Tông Duệ kéo lại dây cương, chạy đến nơi xa hơn.
Chạy tới một nơi sáng hơn.
Hãn huyết đẫm mồ hôi phi nước đại dưới ánh mặt trời, một người một ngựa tỏa sáng rực rỡ.
Thương Vũ nhìn chằm chằm người trên ngựa, tim đập càng lúc càng nhanh.
Cô cảm thấy thời khắc này, Tông Duệ càng lóa mắt hơn.
Trên người anh bừng bừng phấn chấn, tràn đầy sức sống.
Sức mạnh trong cơ thể anh khiến trái tim cô rung động.
Cô dường như đã nhìn thấy điều mà cô khao khát, điều gần gũi nhất với tự do...
Con ngựa trắng vòng quanh đồng cỏ, dưới sự điều khiển của chủ nhân, nó giảm tốc độ rồi chạy về phía Thương Vũ.
Bắt gặp ánh mắt của chàng trai, cô gái mỉm cười, giơ tay vì anh mà cổ vũ.
Tông Duệ hài lòng cong môi, vung cung tên trong tay về phía cô: "Có muốn chơi thử không?"
Thương Vũ dò xét nhìn cây cung săn màu bạc: "Cung của anh nặng bao nhiêu cân?"
Tông Duệ có chút kinh ngạc: "Đã từng chơi qua sao?"
Thương Vũ có chút xấu hổ: "Bạn cùng phòng của tôi thích, trước đây tôi đã từng chơi với cô ấy vài lần..."
Tông Duệ đẩy hộp tên cho cô gái, "Chờ một chút, tôi sẽ tìm cho em một cây cung vừa vặn hơn".
Cung săn của anh quá nặng, ngay cả đàn ông cũng kéo không nổi.
Ở trong kho hàng tìm tòi một vòng, Tông Duệ cầm cây cung ghép nhẹ nhất rồi lấy ra—-đối với một cô gái thật ra nó vẫn có chút nặng.
"Thử trước một chút đi." Anh đưa cây cung cho cô gái lại đặt ở bãi cỏ trước mặt cô một tấm bia.
Cô gái cầm cung tên lên đứng trước bia, cũng không có mở miệng hỏi anh. Tông Duệ cũng không có vội dạy người ta, chỉ là ngồi ở một bên, duỗi dài đôi chân dài nhìn cô.
Không cần phải nói, khá phong cách.
Thương Vũ đặt mũi tên vào cung, dùng ba ngón tay nắm chặt dây cung, hạ cánh tay trái xuống, đẩy cung ra khỏi miệng hổ rồi kéo mạnh——
Cô thực sự kéo ra được—-
Mi tâm Tông Duệ khẽ động.
Cánh tay nhỏ gầy kéo chiếc cung thi đấu đến gần cằm, cô gái chuẩn xác nhắm bằng một mắt rồi buông tay.
Cung tên rời khỏi dây bay vèo vèo đến tấm bia hình người, nhưng trước khi chạm đến tấm bia, nó chợt mất trọng lực rồi không chút tiếng động mà rơi xuống.
Khuôn mặt nhỏ của Thương Vũ lập tức sa xuống.
"Nhắm rất chuẩn. Chỉ là cây cung này hơi nặng". Tông Duệ lập tức nói: "Thử dùng sức thêm một chút nữa xem?"
Thương Vũ quay đầu nhìn anh, mím môi gật đầu, sau đó từ trong nòng lấy ra một mũi tên khác.
Ánh mắt người đàn ông khẽ động, môi từng chút nhếch lên.
Anh đã sớm nhìn ra, trên người cô có một loại sức lực không chịu khuất phục.
Bên ngoài dịu dàng mềm yếu, bên trong lại có một trái tim mạnh mẽ.
'Ôn nhu hương' (*) tự nhiên khiến lòng người say mê.
(*)Ôn nhu (溫柔) có nghĩa là mềm mại. Hương (鄉) là nơi chốn, chỗ. Ôn nhu hương là chỗ mềm mại của nữ sắc làm say đắm lòng người.
Nhưng bến cảng không băng đứng vững giữa đại dương lạnh lẽo mới thực sự hấp dẫn lôi cuốn...
Tông Duệ đứng dậy đi tới, đúng lúc Thương Vũ phóng ra mũi tên thứ hai—- lần này uy lực mạnh hơn nhưng độ chính xác kém hơn.
Bắn không trúng bia, cô gái nhỏ nhụt chí giống như quả bóng cao su xì hơi xẹp xuống: "Cảm giác trước kia của tôi không tệ".
Cô nhỏ giọng lầu bầu mấy câu, không cam tâm, lại có chút không phục: "Hôm nay không biết làm sao, vẫn bắn không trúng......"
Nhìn thấy nốt ruồi chu sa giữa mày cô gái nhíu lại, trái tim Tông Duệ chợt mềm nhũn.
"Ai nói bắn không trúng?"
Anh cúi đầu nhặt mũi tên trên mặt đất lên, nhìn cô gái thật sâu.
Sau đó, cầm mũi tên đâm về phía trái tim mình.
← Ch. 12 | Ch. 14 → |