← Ch.071 | Ch.073 → |
Mục thị nghe xong gật đầu, có thể về là tốt, bọn họ cũng không uổng công đến đây.
"Mục tỷ tỷ... Sao ta lại cảm thấy tỷ như có điều gì muốn nói với ta?" Thấy vẻ mặt Mục thị, Lục lão phu nhân cuối cùng cũng nhận ra có điều gì không đúng. Bà cụ cảm thấy Mục thị hình như quan tâm đến Lục Hoài Ngọc hơn? Mỗi lần đến, đều hỏi quanh về chuyện của Lục Hoài Ngọc.
"Đúng vậy, hôm nay ta dẫn Du nha đầu đến, một là để con bé xem bệnh cho ngươi, hai... là muốn dẫn con bé đến đây để gặp gỡ. Ngươi đã thấy con bé rồi đó, giữa chúng ta không nói những điều khách sáo, Du nha đầu có dung mạo và tính cách đều rất tốt, chỉ tiếc là nhà con bé sa sút, giờ chỉ còn lại côi cút một mình. Nhưng ta xem con bé như tôn nữ ruột, con bé không còn phụ mẫu, nhưng còn có Tống gia của ta làm chỗ dựa." Mục thị thấy Lục lão phu nhân hỏi, liền không che giấu nữa.
"Giờ con bé cũng đã đến tuổi thành thân, ta nhìn khắp huyện Thanh Hà, thấy ngoài Lục Hoài Ngọc ra, không ai xứng với con bé. Ngươi cũng đã gặp con bé rồi, không biết trong lòng ngươi nghĩ sao?" Mục thị nói xong, lo lắng nhìn Lục lão phu nhân, sợ đối phương nói một câu 'không hợp'.
Nguyễn Du trong mắt cụ mọi thứ đều tốt, nhưng trong mắt người khác, chỉ là một tiểu nha đầu mồ côi nhà tan cửa nát sống nhờ nhà khác. Nếu Lục lão phu nhân vì điều này mà không thích Nguyễn Du, Mục thị chỉ sợ sẽ đau lòng.
Mỗi bước mỗi xa
Điều bất ngờ là, Lục lão phu nhân nghe lời Mục thị nói xong, không hề phản đối, sau khi suy nghĩ một lúc mới đáp: "Đứa nhỏ Nguyễn Du này quả thật rất xuất sắc, dung mạo, tài năng đều rất tốt, ta nhìn thấy rất thích. Còn về gia thế, Mục tỷ tỷ đừng quá để tâm, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, tỷ cũng biết ta không quá coi trọng điều đó. Nếu không, lúc trước ta cũng sẽ không gả đến đây."
"Nhưng mà, ta nghĩ như thế nào cũng vô dụng, vẫn phải xem ý kiến của Hoài Ngọc. Thằng bé là một đứa trẻ có chính kiến, chuyện cưới thê tử này cuối cùng cũng không thể ép buộc. Nếu thằng bé thích, thì việc này chắc chắn sẽ thành."
Mục thị nghe vậy liền cười, cụ có niềm tin Lục Hoài Ngọc sẽ thích Nguyễn Du. Du nha đầu của mình xuất sắc như vậy, ai mà không thích chứ? Chỉ có đứa tôn tử ngốc nghếch của cụ không biết nhìn người.
"Vậy thì được rồi." Mục thị đáp.
-
Trong lòng Nguyễn Du cất chứa tâm sự, có chút lơ đãng.
Trong sân Lục phủ có một cái ao, bên trong trồng hoa sen, lúc này hoa sen đã nhú lên những đỉnh nhọn, chỉ chờ vài ngày nữa sẽ nở. A Tương lần đầu đến Lục phủ, thấy trong sân có nhiều hoa, không khỏi nhìn thêm vài lần.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen - monkeydtruyen/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-72. html. ]
Không biết từ đâu có một tỳ nữ tay cầm khay, bên trong chính là chè, khi đi qua bên Nguyễn Du, thân thể nàng ta khẽ loạng choạng, chiếc khay va vào Nguyễn Du, chè đều đổ lên người nàng.
Cảm giác lạnh lẽo khiến Nguyễn Du kêu lên, A Tương thấy vậy lập tức mất hứng ngắm hoa, vội hỏi: "Tiểu thư, tiểu thư, người có sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Tỳ nữ biết mình đã gây ra đại họa, vội vàng cúi người xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi, nô tỳ không cố ý... Xin tiểu thư tha lỗi cho nô tỳ..."
Nàng ta mặt mày tái nhợt, vì sợ mà toàn thân run rẩy.
A Tương tức giận: "Ngươi đi đường kiểu gì vậy? Không nhìn đường à? Nếu làm bị thương tiểu thư nhà ta thì sao?"
"Thôi được rồi A Tương, ta không sao đâu, chè này chỉ làm ướt áo thôi, nàng ấy chỉ là sơ suất một chút mà thôi, không có gì nghiêm trọng." Nguyễn Du biết A Tương lo lắng cho mình, nên đã nhẹ nhàng khuyên nhủ. Thấy tỳ nữ sợ hãi run rẩy, muốn an ủi vài câu, nhưng thấy nàng ta mặt mày tái nhợt, ngay cả màu môi cũng trắng bệch.
Nàng nhận ra điều gì đó, nhíu mày hỏi: "Ngươi sao vậy? Có chỗ nào không khỏe không? Ta..."
Nàng chưa nói hết câu, tỳ nữ đã ngã quỵ xuống đất.
A Tương lúc này hoảng hốt, lo lắng hỏi: "Tiểu thư, nàng ta sao vậy? Nô tỳ... Nô tỳ chỉ mắng nàng ta có vài câu, không lẽ nàng ta lại va vào tiểu thư, mà không thể nói gì sao..."
A Tương cảm thấy oan ức, mình đâu có làm gì nàng ta, sao lại ngất xỉu.
Nguyễn Du bình tĩnh hơn, quay sang A Tương lắc đầu nói: "Sắc mặt của nàng ấy tái nhợt, có lẽ là không khỏe, không liên quan đến việc ngươi mắng nàng ấy. Ngươi đừng sốt ruột, giúp ta đưa nàng ấy vào cái đình kia, đợi ta bắt mạch cho nàng ấy rồi nói."
Được Nguyễn Du an ủi, A Tương bình tĩnh hơn nhiều, vội vàng qua giúp đỡ. Nhưng cả hai đều không đủ sức, Nguyễn Du từ nhỏ đã được nuông chiều, đương nhiên không cần nói. A Tương làm thị nữ thiếp thân, cũng không phải làm việc nặng, nên một lúc sau, hai người không thể nâng nổi tỳ nữ này.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |