← Ch.084 | Ch.086 → |
Nguyễn Du cũng chưa kịp phản ứng, tiểu nhị đã chuẩn bị xong thuốc, tiểu nhị không nhận ra bầu không khí kỳ lạ, đưa gói thuốc cho Nguyễn Du: "Thuốc đã được gói xong rồi."
Nguyễn Du đưa tay ra nhận, nhưng không may làm rơi một gói thuốc, nàng vội cúi xuống định nhặt, nhưng Lục Hoài Ngọc đã đỡ nàng, nhẹ giọng nói: "Du muội muội, để ta nhặt cho."
Trong lúc nói chuyện, Lục Hoài Ngọc nhanh chóng nhặt gói thuốc lên, rồi lấy gói thuốc trong tay Nguyễn Du, nói: "Cái này vẫn để ta cầm cho."
Mà động tác lúc đó, tay của Lục Hoài Ngọc vô tình chạm vào đầu ngón tay của Nguyễn Du, nàng như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại. Mặt nàng đỏ bừng, có chút xấu hổ, nghĩ đến Tống Hà đang đứng phía sau, nàng bỗng cảm thấy như một đứa trẻ làm sai.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, nàng đã làm sai điều gì chứ?
Nguyễn Du thở ra một hơi, mở miệng nói: "Chúng ta đi thôi."
Nàng không biết có nên chào Tống Hà không, sáng nay ánh mắt của hắn nhìn nàng nàng vẫn nhớ, rõ ràng là không muốn nói chuyện với nàng, nếu giờ nàng chủ động bắt chuyện, thì hoặc là nhận lại một tiếng hừ lạnh, hoặc vài câu châm chọc khiêu khích. Dù tính tình Nguyễn Du mềm mỏng, nhưng cũng có chút khí phách, cuối cùng quyết định không nói chuyện với Tống Hà.
Gần đây hắn đang bực nàng, chi bằng đợi khi nào hắn không còn bực nữa hãy nói.
Nguyễn Du quay người, cảm nhận ánh mắt đầy áp lực của Tống Hà đang dõi theo mình, nàng không dám ngẩng đầu, kiên trì đi đến bên cạnh Tống Hà, rồi lướt qua hắn.
Tống Hà khi thấy Nguyễn Du đi qua mình mà không nói một câu nào, đôi mắt vốn đã đỏ vì mệt mỏi giờ càng đỏ hơn. Hắn siết c. h. ặ. t t. a. y lại, quay người định chất vấn Nguyễn Du, nhưng thấy nàng suýt ngã, hắn cũng không còn để ý nhiều, bước vài bước tới định đỡ Nguyễn Du, trong lòng nghĩ Nguyễn Du thật vô dụng, đi bộ cũng có thể ngã, ngu ngốc quá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen - monkeydtruyen/on-huong-nhuyen-ngoc/chuong-85. html. ]
Nhưng lần này hắn chưa kịp đến bên Nguyễn Du, Lục Hoài Ngọc đã đưa tay đỡ nàng dậy, giọng điệu đầy lo lắng: "Du muội muội, muội không sao chứ? Cẩn thận bậc thang, đừng để ngã."
Đầy đủ quan tâm.
So với Tống Hà, người rõ ràng đã giúp đỡ nhưng lại khó chịu mắng người ngu ngốc, lời của Lục Hoài Ngọc khiến mặc là ai nghe được cũng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Tống Hà cũng là lúc này mới chú ý đến Lục Hoài Ngọc, nhận ra hắn ta chính là công tử Lục gia Lục Hoài Ngọc mà Mục thị đã nói với hắn sáng nay. Hai người bọn họ tuổi tác tương đương, một người đã đỗ cử nhân, còn một người thì ngày nào cũng chỉ chơi bời, không nên hồn gì cả.
Lại thấy Lục Hoài Ngọc nhìn Nguyễn Du với ánh mắt rõ ràng là mang theo vẻ ái mộ, trước đây có thể Tống Hà không nhận ra, nhưng giờ nếu hắn còn không nhìn ra được thì thật ngốc.
Trong lòng dâng lên một nỗi phiền muộn cực kỳ, Tống Hà nắm c. h. ặ. t t. a. y lại, gân xanh trên trán nổi lên. Hắn thậm chí muốn kéo Nguyễn Du lại, nghiêm khắc hỏi nàng có ý gì, quan hệ với tiểu tử Lục Hoài Ngọc là gì? Có phải nàng đã thích đối phương rồi không?
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, cho dù Nguyễn Du thật sự thích Lục Hoài Ngọc, thì hắn cũng có cái quyền gì? Bọn họ đã hủy bỏ hôn ước, giờ không còn quan hệ gì nữa.
Tạ Thính thấy sắc mặt Tống Hà không ổn, trong lòng biết có chuyện không hay, đừng nhìn bề ngoài thì có vẻ bình tĩnh, nhưng không biết tâm trạng của vị này đang dậy sóng thế nào. Hắn ta vội vàng từ sau quầy bước ra, cầm một ít tiền nói: "Đi thôi, Tống Hà, chúng ta đến Thiên Hương lâu uống rượu, hôm nay ta sẽ liều mình bồi quân tử, không say không về!"
Tạ Thính đi đến bên Tống Hà, ôm vai hắn, thấy hắn người cứng đờ, liền mạnh tay lắc lắc, cố gắng khiến hắn bình tĩnh lại.
Mỗi bước mỗi xa
Tống Hà ngẩng mắt nhìn hắn ta một cái, rồi quét mắt nhìn bóng dáng Nguyễn Du đang dần xa, chế nhạo nói: "Rượu ở Thiên Hương lâu có gì ngon, nếu đi thì đi Như Ý lâu!"
← Ch. 084 | Ch. 086 → |