← Ch.08 | Ch.10 → |
Một phen lắc lắc con dao như muốn bổ vào bàn để thị uy, Ôn Nhu một cước đạp lên ghế, lên giọng uy hiếp:"Ngươi có tin nếu ngươi ở cùng phòng với ta, nửa đêm ta sẽ dùng con dao này làm thịt ngươi hay không?"
Diệp Thế Đào làm như không có việc gì nhìn thứ nàng cầm trên tay, thản nhiên tươi cười, "Không tin."
"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đang đùa cợt hay sao!" Nàng dùng sức chụp mặt bàn, sau đó mặt nhăn mày nhíu. Hô! Đau quá!
Hắn đau lòng nhíu mi, thân thủ bắt lấy tay nàng, trách cứ:"Nàng cho rằng bản thân mình là thiết(sắt) sao?"
Tay nóng quá! Ánh mắt Ôn Nhu biến đổi, nâng tay sờ cái trán hắn, nóng quá! Thoáng chốc giận dữ rống to, "Diệp lưu manh, ngươi cho ngươi là quái miêu cửu mệnh sao(hồ ly 9 mệnh, quái miêu là yêu tinh mèo)? Sinh bệnh thì nên nằm trên giường tĩnh dưỡng, làm cái gì mà phải chạy ra ngoài lúc trời mưa to thế này? Ngươi muốn chết à, nơi này có dao ta cho ngươi mượn, chạy xa như vậy tìm đến khối mồ ư?"
"Ôn cô nương, Tam thiếu là vì tìm cô nương." Lí Thanh ấm ức thay chủ tử.
"Chưởng quầy, canh gừng của ngươi đâu? Muốn hầm nát vụn sao?" Khẩu khí của nàng thật sự hảo bất khởi lai(?).
Chưởng quầy vội vàng quay mặt thúc giục tiểu nhị.
"Ngươi nhìn ngươi xem, bệnh nhân phải có bộ dáng bệnh nhân, mắc mưa còn không mau thay quần áo khô đi, còn nhàn rỗi đứng bên cạnh xem ta nháo cùng người khác, ngươi là đồ óc heo à?" Hung hăng trừng mắt hắn, "Ngươi đừng có nói với ta óc heo cũng là óc, ta không có tâm tình cười. Lí Thanh, mang hắn vào phòng ta thay quần áo, ta sẽ lấy canh gừng lên cho hắn uống."
"Vâng, Ôn cô nương." Lí Thanh cúi đầu đỡ chủ tử dậy, trong lòng vụng trộm khen ngợi bữa mắng này của Ôn Nhu. Hắn từng khuyên Tam thiếu hết bệnh rồi hẵng chạy đi tìm nhưng hắn cố tình không nghe.
"Nàng đồng ý ở cùng phòng với ta?" Diệp Thế Đào bắt lấy tay vịn thang lầu, quay đầu cười hỏi.
Ôn Nhu lại cầm dao, tức giận nói:"Còn vô nghĩa, ta liền chặt ngươi hầm canh uống."
Hắn lúc này mới mang theo ý cười vừa lòng chậm rãi đi lên phòng.
Mọi người hiểu ý cười. Tính tình cô gái này tuy không dịu dàng mềm mại, phương thức quan tâm người ta cũng rất đặc biệt, nhưng vẫn có thể coi đó là một nữ tử đáng yêu.
Rất nhanh, chưởng quầy bưng canh gừng từ phòng bếp sai người đưa lên trên, sau đó nhìn con dao trong tay Ôn Nhu, chần chờ giây lát, rốt cục vẫn là mở miệng, "Cô nương, cái dao này có thể giao lại cho tiểu nhân không?"
Ôn Nhu trừng hắn, "Ngươi yên tâm, ta không tính mang đi, càng không tính đổi nghề đi làm đầu bếp, đương nhiên sẽ trả lại cho ngươi."
Chưởng quầy tiếp nhận dao, vội vàng đưa cho tiểu nhị rồi đuổi về phòng bếp.
"Biểu tiểu thư, đằng sau đã thu xếp xong, mời đi bên này."
Viên Thanh Thanh gật đầu, "Phiền toái chưởng quầy."
Ôn Nhu không có hảo ý đảo mắt nhìn: "Biểu tiểu thư, phiền toái ngươi đem bức họa kia trả lại cho ta được không? Đấy là đồ do Diệp nhị lấy lòng ta, không thể cứ thế mà tặng cho ngươi được."
Viên Thanh Thanh thần sắc phức tạp nhìn bức họa một lúc lâu, khẽ cắn môi đưa qua.
"Hắc, biểu tiểu thư, xin khuyên ngươi một câu, chân trời nơi nào chẳng có cỏ thơm, cần gì phải thắt cổ vào một cái thân cây, trừ bỏ Diệp lão Nhị, khắp thiên hạ có rất nhiều nam tử tốt, ngươi làm chi cứ luẩn quẩn trong lòng?"
Viên Thanh Thanh nghe vậy, thân thể mềm mại chấn động.
Ôn Nhu thương hại liếc nhìn nàng một cái, xoay người chạy lên lầu, trong miệng lẩm bẩm nói:"Thật đáng thương, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, chờ đến bạc đầu chắc. Lỗ vốn lỗ vốn a! Loại mua bán này ta sẽ không làm."
Viên Thanh Thanh trong lòng gợn sóng ngơ ngác nhìn theo nàng. Lời của nàng tựa hồ rất có đạo lý, từ khi cập kê đến nay đã năm năm trôi qua, nàng còn có bao nhiêu cái năm năm để chờ đợi đây?
"Chưởng quầy, mang chút đồ ăn nhẹ lên." Thanh âm Ôn Nhu từ trên lầu bay xuống.
Diệp Thế Đào đã thay xong quần áo, bát canh gừng cũng uống xong, người đang nửa nằm ở đầu giường nhìn Ôn Nhu.
"Nhìn cái gì? Còn nhìn, trên mặt ta cũng không mọc ra hoa loa kèn đâu."
"Đúng vậy." Đồng ý gật gật đầu.
"Ngươi ngủ trước đi, chờ có đồ ăn ta sẽ gọi ngươi." Nàng tiến lên kéo cao chăn, khẩu khí bất giác mềm mại hơn nhiều.
"Tốt!" Hắn phi thường phối hợp nằm xuống giường. Quả thật hắn vô cùng mệt, hiện tại nhìn thấy nàng như trước vui vẻ xuất hiện ở trước mặt, bình tĩnh trong lòng tăng vọt lên như bài sơn đảo hải (dời núi lấp biển, tóm lại là chỉ bình tĩnh tăng lên rất nhiều, rất mạnh).
Nhìn Lí Thanh làm hết phận sự đứng ở một bên, Ôn Nhu nghiêng đầu, "Ngươi cũng đi xuống ăn đi, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không trả thù lúc hắn sinh bệnh."
Lí Thanh mỉm cười, rời khỏi phòng, còn thực có ý tứ đóng cửa phòng lại.
Nhìn Diệp Thế Đào thần sắc yếu ớt đang ngủ say, Ôn Nhu nhìn mà thấy đau lòng. Diệp lưu manh chết tiệt có dáng vẻ bệnh tật ốm yếu, nàng không quen tý nào, thần thái khỏe khoắn mới là của hắn.
~ ~ ~
Một ngày trôi qua, Diệp Thế Đào chậm rãi khôi phục tinh thần, sau đó trong phòng bọn họ thỉnh thoảng sẽ truyền ra tiếng hét to, trở thành tiết mục đặc sắc nhất khách điếm Thanh Viễn.
Mưa tuy đã ngừng, nhưng vì muốn xem trò hay, rất nhiều người không vội đi mà ở lại, khiến cho chưởng quầy vừa khóc vừa cười.
"Phanh" một tiếng, căn phòng trên lầu hai lại phát ra tiếng nổ.
Cửa phòng mở toang, một người bị đạp ra ngoài.
Mọi người nghe tiếng liền chạy tới, chỉ thấy Diệp Thế Đào tóc tai hỗn độn, thanh sam nửa mở nửa khép, trên chân còn vướng la sam của nữ tử, tình hình như vậy, tên ngốc cũng đoán ra hắn vừa rồi làm cái chuyện tốt gì ở trong phòng.
"Phanh Phanh bịch......" Bên trong không ngừng bay ra tách trà, sách vở, quần áo ngắn, tất, giày ...... Tóm lại là những gì có thể quăng ở trong phòng đều được nàng tận dụng.
Diệp Thế Đào khóe miệng càng mở càng lớn, "Nhu nhi, nàng quăng hết quần áo ra, vậy nàng mặc cái gì?"
Ánh mắt nam nhân không hẹn mà cùng tập trung đến cửa phòng rộng mở. Không mặc quần áo...... Vô hạn tưởng tượng......
"Diệp lưu manh, ngươi đáng chém ngàn đao, không hủy hoại danh dự của ta thì không cam lòng có phải không?" Ôn Nhu hổn hển chạy ra ngoài.
Trên thân chỉ có thanh lương bạc sam không tay, có thể mơ hồ nhìn thấy áo ngực bên trong, bên dưới là chiếc quần dài.
Ăn mặc thật ít ỏi! Mọi người cùng thở dài một trận.
"Không thấy qua mỹ nữ à, nhìn cái gì? Muốn nhìn sao không trở về nhìn nương ngươi đi."
Người đứng hóng mất mặt sờ sờ cái mũi, lùi về sau, bất quá vẫn vểnh tai nghe.
Rất mạnh mẽ!
"Diệp lưu manh, ngươi muốn chết như thế nào? Nói! Ta sẽ xem xét để giảm bớt thương tổn cho ngươi."
"Nàng có bản lĩnh sao?" Diệp Thế Đào nghi ngờ.
Nàng một cước đạp lên trước ngực hắn, hung tợn đáp:"Ta đã quên nói cho ngươi, thế giới bên kia của ta có đầy đủ hết tư liệu về cực hình, mạng lưới tình báo, ngay cả thủ đoạn ngược đãi mà ngươi không thể nghĩ đến cũng được ghi chép rõ ràng, hơn nữa ta còn vô cùng cẩn thận nghiên cứu chúng."
"Nghiên cứu chúng làm gì?" Hắn thân thủ xoa chân của nàng, có chút không yên lòng hỏi.
"Bởi vì cô nương ta có dự kiến trước, biết tương lai một ngày nào đó sẽ gặp phải một tên vô lại như ngươi, tự nhiên cần tìm hiểu để còn đối phó với hắn. Uy, tay đừng sờ loạn, cái gì không thích lại thích sờ chân? Ta đề nghị ngươi mở viện mát xa lòng bàn chân, cam đoan ngươi sẽ thoải mái."
"Ha ha......"
Người tránh ở dưới lầu đang vểnh tai nghe, toàn bộ đều phát ra tiếng cười to.
"Nhu nhi, ta còn sinh bệnh, nàng thô bạo với ta như vậy, vạn nhất bệnh tình của ta tăng thêm thì làm sao bây giờ?"
"Mặc kệ." Rõ ràng nói đáp án, hung tợn trừng mắt hắn, "Nếu không vì ngươi bị bệnh, ngươi cho là có thể ở cùng một chỗ với ta sao? Bất quá, ta phát hiện, ngươi cho dù chỉ còn một hơi thở cũng sẽ không an phận, cho nên ta sẽ xin chưởng quầy an bài một gian phòng khác cho ngươi."
"Nhu nhi, nàng sao lại ngoan cố như thế?" Hắn đáng thương hề hề nhìn nàng.
"Ta không nhẫn tâm đối với ngươi, trong sạch của ta có nguy cơ biến mất, đến lúc đó ai đồng tình với ta?"
"Ta nói rồi, ta sẽ thú nàng mà."
"Ngươi muốn kết hôn, cũng phải xem bổn cô nương có muốn gả hay không nha! Thực xin lỗi, trước mắt ta còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn." Nàng mới hai mươi mốt xuân xanh, còn có bó lớn thanh xuân để tiêu xài, dựa vào cái gì mà bảo nàng lập gia đình sớm như vậy.
"Ủy khuất một chút gả cho ta, có cái gì không tốt?"
"Ta dựa vào cái gì mà phải ủy khuất một chút, ta lớn lên giống oán phụ sao?" Ôn Nhu nhíu mày, khẩu khí ác liệt hơn trước.
"Vậy nàng trước bỏ chân ra được không?" Hắn mở miệng thương lượng.
Nàng lập tức đem chân dời đi, nhưng lại thuận tiện đá thắt lưng hắn một cước, "Sớm nên nghĩ ngươi mang nữ trang đến là có mục đích, ta nên đổi về nam trang đi."
"Đừng!" Diệp Thế Đào kêu thảm thiết.
"Ngươi đi chết đi." Nàng đóng cửa phòng lại, đi thay quần áo.
"Nhu nhi, nàng mặc nữ trang rất đẹp, đừng thay nam trang mà." Hắn tựa vào cửa rã họng khuyên.
Thình lình cửa phòng bị kéo ra, nếu không phải hắn nhanh chóng đứng vững, chắc chắn đã lộn nhào vào phòng rồi.
Một thư sinh áo trắng thanh tú xuất hiện trước mặt hắn, hơn nữa còn giương ra vẻ mặt thị uy, "Ta cảm giác nữ phẫn nam trang mới là thoải mái nhất."
"Không phải như vậy đâu." Diệp Thế Đào không cho là đúng.
Ôn Nhu khinh bỉ liếc hắn một cái, "Ít nhất ta xác định quần áo trên người hiện tại khi thoát khó hơn so với nữ trang."
Uống! Lời này đủ kính bạo a! Người nghe không hẹn mà cùng thở dốc vì kinh ngạc. Nữ tử này thật phi thường lớn mật.
"Nhu nhi, chúng ta có lên đường không?" Lấy lòng đuổi kịp.
"Đương nhiên phải đi, nếu không ta hoài nghi sang năm cũng chưa tới được Trường An."
"Nàng vội vã đi vào trong đó làm gì?" Hắn khó hiểu, đây là chuyện mà hắn vẫn cảm thấy rất hoang mang.
Ánh mắt Ôn Nhu hướng về phương xa, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười có vẻ khó hiểu, "Đi làm một cái trạm liên lạc." Nếu các nàng đều bị đưa đến thời đại này, kia quả thật là cần một chỗ để có thể gặp nhau.
"Nói thực ra, ta một chút cũng không thích nàng thần bí như thế này." Diệp Thế Đào bất mãn oán giận.
Lườm hắn một cái, nàng thực không khách khí nói:"Nói thực ra, ta cũng phi thường không thích ngươi ngả ngớn như vậy." Cặp tay heo kia cư nhiên bò lên lưng nàng, không biết nàng hiện tại là nữ phẫn nam trang sao?
"Hắc hắc, thói quen thói quen." Hắn giả bộ ngu ngốc.
Chưởng quầy sớm đã chuẩn bị đồ ăn ngon, hơn nữa an bài bàn của bọn họ ở chính giữa đại sảnh, tiện cho mọi người theo dõi.
Ôn Nhu mới bắt đầu thì phản cảm cực độ, đến bây giờ tập mãi cũng thành thói quen, dù sao làm một việc vô luận như thế nào phản đối cũng không phản đối được, như vậy thuận theo tự nhiên có khi bản thân còn dễ chịu hơn một chút. Thế giới này tám chín phần mười không như ý muốn, không cần gây khó dễ chính mình làm gì.
Hôm nay thức ăn rất phong phú, chẳng lẽ chưởng quầy có năng lực biết trước, biết bọn họ ăn xong sẽ bye bye? Nàng hồ nghi nhìn về phía quầy.
"Ôn cô nương, Tam thiếu đã dặn dò, đây là yến tiễn biệt."
Quả nhiên! Khó trách phong phú so với dĩ vãng nhiều, quả thực giống chuẩn bị tế phẩm đi bye bye.
"Diệp lưu manh, phiền toái cách xa ta một chút, loại thời tiết này thật sự không nên chen chúc cùng nhau gia tăng độ ấm."
Diệp Thế Đào như trước vẫn cứ gần sát nàng, cười nói:"Dù sao ta cũng không nóng."
"Ta nóng, hơn nữa còn đặc biệt." Nàng khẳng định cự tuyệt.
"Ta quạt giúp nàng." Nói xong liền rút chiết phiến (quạt).
Ôn Nhu dữ tợn đảo mắt, cơ hồ muốn rên rỉ ra tiếng, "Diệp lưu manh, ngươi dù gì cũng là Tam thiếu gia Phú Quý sơn trang, phiền toái ngươi có thể ra dáng danh môn công tử được không? Đừng cứ xoay quanh mông nữ nhân, ngươi không phiền, thì cũng thông cảm một chút với người bị quấn đến khó chịu a!"
Diệp Thế Đào đáng thương hề hề nhìn nàng, dùng giọng điệu vô tội đáp:"Nếu nàng thương ta, xin mời gả cho ta đi! Như vậy mỗi ngày quấn quít lấy nàng làm việc không đàng hoàng, ta cũng không sao."
Tốn hơi thừa lời, "Ta không phải ngu ngốc, nếu gả cho ngươi, ngươi sẽ danh chính ngôn thuận quấn quít lấy ta, cho dù ta kêu cứu mạng cũng vô dụng."
"Nguyên lai nàng đã hiểu rõ ta đến vậy, kiếp này trừ nàng ra, ta còn có thể lấy ai đây!" Hắn lộ ra vẻ mặt kích động "Sinh ta giả cha mẹ, người hiểu ta Ôn Nhu", bộ dáng 'không phải nàng ta liền không thú'.
"Cái này rất kỳ quái, Diệp lưu manh, bị ta chèn ép hết sức như vậy, ngươi như thế nào ngược lại càng ngày càng mặt dày vô liêm sỉ? Không lẽ đây gọi là vật cực tất phản (Già néo đứt dây / tức nước vỡ bờ/sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại)?" Nàng biểu tình không ngại học hỏi kẻ dưới (Tức là khiêm tốn).
Hắn cũng làm ra biểu tình thật sự tự hỏi, sau đó hàm súc nói:"Công lao của nàng quả thật không thể bỏ qua."
Nghe hắn trả lời, nàng biết đã hết hy vọng, có câu tự gây nghiệt chính là như vậy sao.
"Ta tại sao lại xui xẻo thế này, bị ném tới phía sau núi nhà ngươi, còn ném tới trên người ngươi, đấy chưa tính đâu, cư nhiên còn không đánh ngươi bất tỉnh, nếu không đâu có ngày hôm nay."
"Cái này gọi là thiên mệnh sở quy." Diệp Thế Đào trang trọng lên tiếng.
"Thiên mệnh cái rắm, ta xem tám phần là có người ác ý muốn chỉnh ta." Ôn Nhu đánh chết cũng không tin, trực giác của nàng chính là bị người chỉnh, gần đây diện mạo trong mộng kia đã muốn dần dần rõ ràng, hơn nữa hắn còn mặc tài thần phục (trang phục của thần tài, chị Ôn Nhu chính là con gái thần tài a)! Khó trách nàng từ nhỏ không thiếu tiền, thiếu một chút là người nọ lương tâm bất an liền bồi thường phúc lợi.
Ăn không nói, ngủ không nói. Đây là hành vi chuẩn tắc khi làm hai việc đó, có điều hai người bọn họ căn bản không thèm ngó tới, ăn cơm tựa như tiến hành một hồi đấu sức.
"Ta đã nói, đừng có cho ta thịt rắn, nhìn là đã muốn ói." Ôn Nhu một bộ kính nhi viễn chi (Tôn kính mà không thể gần gũi), cố gắng cầm bát tạo khoảng cách cực xa.
"Thịt xà rất bổ, nàng nếm thử đi!" Diệp Thế Đào ân cần khuyên bảo, giơ cao tay bắt đầu lấy thịt xà.
"Cho bổ ngươi đi! Ngươi hai ngày trước còn bệnh hấp hối kém chút là duỗi thẳng cẳng (Vịt: =]]]]] hài quớ), bổ ngươi đi, đừng khách khí, khách khí liền có vẻ giả tạo, ngươi cũng không muốn làm ngụy quân tử đúng không?" Lời nói của nàng chứa toàn kim châm.
"Không có, sau khi gặp nàng, ta không còn hứng thú làm quân tử." Hắn thực không biết xấu hổ thừa nhận.
Thật muốn cầm nắm cơm trắng trên tay nện vào mặt người nào đó, "Ngươi không có hứng thú làm quân tử, không có nghĩa là ta không có hứng thú làm thục nữ, ngươi cứ khiêu khích làm gì?"
"Nói thật." Hắn giọng điệu pha thận trọng đáp:"Ta một chút cũng chưa đem hai chữ thục nữ này ra liên tưởng với nàng."
"Diệp lưu manh, ngươi quá phận rồi đấy, dựa vào cái gì mà nhận định ta không được coi như thục nữ?" Sĩ khả sát bất khả nhục (Đại loại là có thể giết, không thể nhục), phật tranh một nén nhang, người tranh một hơi, thua người không thua trận, nàng thế nào cũng phải làm ra cái dạng thục nữ cho hắn nhìn một cái để hắn tâm phục khẩu phục mới được.
"Nàng ngay cả nữ trang cũng không muốn mặc, như thế nào giả thục nữ đây?" Ánh mắt toát lên nghi ngờ.
"Làm thục nữ cũng cần xem đối tượng, với một tên vô lại như ngươi, ta cần gì phải giả thục nữ để tiếp đãi? Ta thấy ngươi rõ ràng mới là người đáng đánh đòn cần được chỉnh, phàm là người chính trực sẽ thi triển một chút quyền cước mới không uổng công nhân sinh cha mẹ dưỡng." Ôn Nhu nói hành văn liền mạch lưu loát, dõng dạc, hoàn toàn cuốn hút không khí quanh mình, dễ dàng khiến những người đứng xem không hẹn mà cùng đồng ý.
Lấy việc nhân nhân mà dị, nhân khi thì nghi, [bánh ít đi, bánh quy lại] (???) mới là chuẩn tắc cơ bản nhất. Bọn họ cũng không phải thánh nhân, không có khả năng đối xử bình đẳng với mọi sự vạn vật. Người đối đãi ta như thế nào ta sẽ đáp lại như thế.
"Chúng ta đây chẳng phải là tuyệt phối ư?" Hắn vui vẻ tổng kết.
Không còn gì để phản bác!
Cầm bát ném với tốc độ gió cuốn mây tan, khí thế muốn lấp đầy ngũ tạng miếu, nhanh chóng ném ra xa cách Diệp Thế Đào ba trượng.
Diệp Thế Đào ngạc nhiên hoàn hồn, khóe miệng chậm rãi mở rộng, đến cuối cùng chỉ nhìn thấy hai hàng răng chói mắt.
~ ~ ~
Đó là một màn rất thú vị, thú vị từ nén giận đến ôn nhu, tâm bình khí hòa tránh ở góc thưởng thức thú vị.
Chết kéo sống kéo, dụ dỗ uy hiếp, con lừa kia vẫn thản nhiên ăn cỏ bất vi sở động (không động đậy).
"Con lừa này cũng quá đặc biệt đi!" Tặc giáp(Trộm giáp, người ta thường nói người qua đường giáp, người qua đường ất, là chỉ người qua đường này nọ linh tinh, còn ở đây là trộm) tiến lên xem xét con lừa.
"Đặc biệt mới có thể bán giá tốt, mau hỗ trợ." Tặc ất lau mồ hôi bên thái dương, thúc giục.
"Nhưng nó không chịu động đậy a!"
"Nó bất động, chúng ta sẽ không nghĩ biện pháp làm cho nó động sao?"
"Nếu không, chúng ta đi dắt con lừa cái lại đây đi!" Tặc giáp suy nghĩ kỳ lạ đề nghị.
Ôn Nhu chớp con mắt tỏa sáng. Chủ ý này thực không tệ, nàng luôn luôn suy tư nên như thế nào mới khiến con lừa kia nghe lời, phương pháp này có thể thử xem nha!
"Thú vị không?" Có người nói nhỏ ở bên tai, gần đến ngay cả hắn thở ra nhiệt khí đều cảm giác được.
Ôn Nhu lấy khuỷu tay huých hắn, không yên lòng nói:"Câm miệng."
Diệp Thế Đào khóe miệng quỷ dị giơ lên, thân thủ nắm ở thắt lưng của nàng, lấy một loại tư thế cực kỳ ái muội nhét nàng vào trong lòng.
Nàng không kiên nhẫn nhăn mày, dùng sức đạp xuống, phát ra cảnh cáo, "Ngươi an phận cho ta." Nếu ầm ỹ đến hai tên tặc đang nhiệt liệt thảo luận, nàng khẳng định sẽ quay đầu đánh hắn.
Chỉ nghe nói qua nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu, thật đúng là không có nghe nói qua lừa cũng có thể, hai tên tặc thực hiện diệu kế khiến cho Ôn Nhu được mở mang tầm mắt, không khỏi bội phục sát đất."Nhân tài" như vậy thật sự khó gặp a!
Diệp Thế Đào nghẹn cười nghẹn đến sắp chịu không nổi. Hắn vẫn nghĩ đến Nhu nhi đã muốn đủ ngốc nghếch, đột nhiên phát hiện nguyên lai kẻ dở hơi trên đời còn nhiều không kể xiết.
Ôn Nhu kinh ngạc phát hiện con lừa tựa hồ nghe biết hai tên bổn tặc(bổn = ngu ngốc) thảo luận, trong mắt để lộ ra phẫn nộ sáng rọi, tựa hồ cảm thấy đề nghị kia đã vũ nhục nó.
"Lưu manh, ngươi phát hiện không?"
"Phát hiện." Hàm hồ trả lời, tham lam hít mùi thơm của cơ thể xử nữ.
"Con lừa ấy tức giận nha!" Lừa này quá thông minh đấy chứ, ngay cả biểu tình cũng phong phú như vậy.
Cúi đầu nhẹ nhàng cắn cái cổ tuyết trắng của nàng, làm cho Ôn Nhu hút một ngụm khí lạnh. Vừa thẹn vừa giận, hắn...... Hắn hơi quá đáng!
"Diệp lưu manh -" Rốt cục rống lên.
Hai tên tặc nhanh chóng thoát ly khỏi hiện trường.
"Nhu nhi, công cụ thay cho đi bộ của nàng chính là con lừa này?" Diệp Thế Đào thông minh nói sang chuyện khác, hơn nữa còn tạo khoảng cách, bảo trì an toàn.
Cho hắn một ánh mắt sắc bén, "Lừa tương đối thấp, ta không cần cưỡi ngựa."
"Nhưng là, nó có cá tính cực giống nàng a." Hắn chậc chậc lấy làm kỳ vòng đảo quanh con lừa da lông ngắn.
Ôn Nhu nhìn trước mặt một người một lừa, đột nhiên kinh hãi thấy bọn họ giống nhau đến vậy. Lắc lắc đầu, bĩu môi, sờ sờ cái mũi, lấy giọng điệu vô hạn cảm khái nói:"Diệp lưu manh, ngươi chẳng lẽ không có cảm giác thân thuộc với nó sao?" (Vịt: E chém, nhưng các nàng đừng ném đá nha, ném câu khác để ta bù vào =])
Diệp Thế Đào vẻ mặt đen sì chịu đả kích nặng nề, thiếu chút nữa không thể phát ra âm thanh, "Nàng so sánh ta với một con lừa?" Buồn bực gian nan phun ra mấy lời, hắn quả thực muốn đi tự tử.
Nàng gật đầu khẳng định, "Đúng, tập tính nó ác liệt giống ngươi như đúc, nếu không phải nó là lừa, ta còn đang hoài nghi trên đời này có phải có tới hai Diệp lưu manh hay không."
Đây là vũ nhục, tuyệt đối đúng như vậy!
Hắn phẫn nộ trừng mắt con lừa thản nhiên tự đắc. Hắn làm sao có thể giống con súc sinh này?
Mãi cho đến khi lên đường, Diệp Thế Đào vẫn như cũ dùng ánh mắt thống hận trừng mắt con lừa chậm rì rì đi theo đằng sau. Bởi vì khi hắn từ Phú Quý sơn trang đi ra đang bị bệnh, cho nên hắn cùng Lí Thanh đi xe ngựa, mà con lừa kia, chỉ tại Ôn Nhu kiên trì, tuy rằng không người cưỡi, vẫn phải dắt theo dọc đường.
"Ngươi là không phải bắt đầu có cảm giác thân quen với nó đấy chứ?" Ôn Nhu trêu chọc:"Nhìn bộ dáng của ngươi dường như không phủ nhận a."
Diệp Thế Đào buồn bực xoay đầu sang một bên, không thèm liếc con lừa kia thêm cái nào nữa.
"Ha ha......" Nàng tuôn ra tiếng cười sang sảng. Khó có thể nhìn đến bộ dáng Diệp tam thiếu giận dỗi! Thật hiếm có.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |