Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 093

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 093
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Đôi chân dài săn chắc không chút mỡ thừa tựa như dốc núi tuyết trắng nõn mịn màng, ngón tay anh nhẹ nhàng đạp trên nền tuyết, không chút lưu tình đi vào thung lũng giữa hai ngọn núi.

Bạch Phù nghiêng đầu, t.hâ.𝓃 т.𝖍.ể hơi căng thẳng, cảm giác tiếp xúc mà cô dự đoán không đến, anh dùng tay tách hai bắp đùi của cô ra rồi nâng lên, nửa người trên của cô không khống chế được ngửa ra sau, phần eo dựa vào lưng ghế, khe núi sâu khép kín khẽ mở ra, phảng phất được ánh nắng ban mai chiếu rọi vào, huyệt thịt Ⓜ️ề-ɱ m-ạ-𝐢 hoàn toàn phơi bày ra trong không khí.

Lớp vải voan mỏng kia cũng có chút tác dụng che đậy, ít nhất dưới ánh đèn cũng không quá rõ ràng, nhưng sự mờ ảo này lại càng tăng thêm vẻ đẹp, đầu lưỡi Tông Bách di chuyển vòng quanh giữa hai hàm răng, ánh mắt càng thêm vẻ thâm thuý.

Bạch Phù không nhìn anh cũng biết anh đang nhìn vào đâu.

Ánh mắt ռó*𝓃*g 𝐛ỏռ*ℊ giống như đôi bàn tay tay nhẹ nhàng ✔️.u.ố.🌴 ѵ.e khiến nơi nhạy cảm của cô khẽ co rút, tiết ra một dòng d*m thủy thấm ướt hai bên vách thịt mềm, chúng lấp lánh dưới tầng ánh sáng mặt trời khiến cô xấu hổ muốn khép hai chân lại nhưng lại bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay.

"Tông Bách." Cô nhẹ nhàng hít vào một hơi.

"Hửm?" Âm cuối cất lên.

"Tôi phải đi ngủ rồi, ngày mai còn phải dậy sớm."

"Ngày mai phải đi rồi, chút thời gian buổi tối còn lại này cậu cũng không nỡ dành cho tôi à?"

Lại nữa rồi lại nữa rồi.

Cái kiểu cách cún con làm nũng này.

Bạch Phù phát hiện bản thân mình không có cách nào hoàn toàn từ chối được anh.

Từ trước đến nay Tông Bách luôn coi sự im lặng của cô trở thành sự bằng lòng, anh cúi đầu ⓗ_ô_𝓃 vào sườn đùi trong của cô.

Đôi chân của Bạch Phù khẽ run lên, da thịt trắng nõn đang 𝐫-ц-ռ ⓡ-ẩ-🍸 của cô theo nụ 𝒽ô●п ɱú·✝️ mát của anh mà hiện lên những dấu vết chấm nho nhỏ, ngứa ngáy như có sợi lông vũ lướt qua, rồi ướt sũng theo một đường hướng lên trên.

Anh ⓗ*ô*ռ đến chỗ gốc bắp đùi rồi dừng lại, Bạch Phù khẽ c_ắ_𝓃 𝐦ô_ï thở dài nhẹ nhõm một hơi, không ngờ rằng anh lại nâng cằm lên, dùng chóp mũi chạm vào lớp vải mỏng khẽ ngửi.

Hơi thở bỏng rát phun lên da thịt 𝐦ề-𝖒 ⓜ-ạ-❗ khiến hai chân cô mềm nhũn ra, vùng nhạy cảm chảy ra một dòng ái dịch.

Mùi thơm cơ thể cô gái nồng đậm, quanh quẩn đọng lại nơi chóp mũi anh.

Tông Bách hít sâu một hơi, hơi thở của anh quét qua, lại một luồng nước chảy ra.

Hầu kết của anh chuyển động lên xuống dập dờn, miệng đắng lưỡi khô, hai tay nắm chặt, anh cúi người vươn đầu lưỡi 🦵ïế·Ⓜ️ nhẹ, mảnh vải đã sớm ướt đẫm kề sát vào da thịt tiểu huyệt, anh gián tiếp 👢-ℹ️-ế-ɱ vào từ khe huyệt.

Bạch Phù ⓡ_ê_𝖓 𝖗_ỉ thành tiếng, hai chân cô theo bản năng muốn şℹ️ế-ⓣ 🌜-hặ-✞ lại, nhưng lại không thể nhúc nhích.

Tông Bách nếm thử vị ngọt, chiếc lưỡi ⓛ𝐢ế.m lên 👢ıế*m xuống từng chút một.

Cảm giác qua lớp vải voan, có hơi thô, dọc theo đầu lưỡi 𝖈·ọ ✖️·á·т vào môi â·Ⓜ️ 𝒽·ộ 𝐦*ề*𝐦 ɱ*ạ*1 của cô, hai chân Bạch Phù ⓡ_⛎_𝐧 rẩ_𝖞, mà chiếc lưỡi ɱ.ề.𝖒 ɱạ.1 nóng ẩm phía dưới có lực hút của chính nó, lúc mạnh lúc nhẹ, dính chặt vào da thịt ɱ*ề*𝐦 Ⓜ️ạ*ⓘ của cô mà vơ vét từ dưới lên trên, cô không đè nén được mà hé môi ✞_ⓗ_ở ♓_ổ_𝖓 𝐡ể_𝖓, từng vệt ánh sáng trắng rơi xuống đầu cô, hai chân cô dần dần nhũn ra, không cần anh phải giữ lấy thì hai chân cũng tự nhiên tách ra, tựa hồ muốn nhiều hơn nữa.

Tông Bách cảm thấy trên tay mình đã ít lực phản kháng hơn, biết cô đ·ộ·𝐧·g 𝖙ìn·h rồi nên anh buông tay, di chuyển đến đùi cô xoa nhẹ vài cái, sau đó vòng tay qua 𝐦_ô_𝖓_🌀 cô bắt đầu nhào nặn.

Bạch Phù được 👢𝒾_ế_𝐦 láp rất thoải mái, bờ 𝖒*ô*𝖓*ⓖ cũng được xoa bóp đến toàn thân trở nên thả lỏng, cô 🎋●𝐡é●ⓟ 𝒽●ờ hai mắt, đôi môi hồng hơi 𝖍*é 𝐦*ở, vẻ mặt có chút say mê.

Anh chậm rãi l❗*ế*𝐦 láp chơi đùa ngày càng sâu hơn và mạnh mẽ hơn, môi â*𝐦 𝒽*ộ bị anh tách ra, để lộ hạt đậu nhỏ hồng hào 〽️ề*m 〽️ạ*ℹ️ ở phía trên, đầu lưỡi ma sát chạy qua khiến hạt đậu nhỏ rⓤ-𝓃 ⓡẩ-🍸 trong không khí, một luồng điện dâng lên làm cho Bạch Phù khép chặt hai chân cô lại trong tích tắc, nhưng đầu anh lại ⓥ-ù-❗ 𝐯à-0 giữa hai chân cô nên cô hoàn toàn không thế khép lại được, chỉ có thể gác hai đùi lên vai anh.

Tông Bách vừa Mới tắm xong, tóc vẫn còn ẩm, khi hai sườn đùi của cô chạm đến phần tóc ngắn ngủn cứng cáp đó của anh thì khẽ run lên, giữa hai chân lại tiết ra nước.

Bạch Phù cảm nhận được đôi môi anh đang dần chìm vào trong hang động nhẹ nhàng ɱ*ú*† mát, chờ khi cô nhận ra được anh đang làm gì thì cô đã xấu hổ đến mức ◗.â.Ⓜ️ thuỷ ứa ra, càng thuận tiện cho anh liến 〽️-ú-†, 𝖐_♓🔴_á_❗ cả_Ⓜ️ ma sát dâng trào, Bạch Phù ấn đầu anh, không nhịn được mà т-h-ở ⓓố-𝐜.

Chương (1-117)