← Ch.078 | Ch.080 → |
Yên tâm hưởng thụ?
Đầu óc Bạch Phù đang rối rắm nên anh có thể dễ dàng đẩy tay cô ra, ngón tay trong tiểu huyệt cong lên, chẳng biết lòng bàn tay ấn phải chỗ nào mà bụng nhỏ của cô không ngừng co rút, 𝐝â*m thuỷ ồ ạt chảy ra.
Tông Bách dùng đốt ngón tay ⓒ●ọ ×á●✞ chỗ đó, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn bầu 𝓃.ɢự.𝒸 của cô.
Bạch Phù không chịu nổi sự ⓚí𝒸_h ✞_𝖍_í🌜_𝒽 ập đến từ hai phía, cả người cong lên như dính sát vào lồng n-🌀-ự-c anh, dương v*t đang dâng trào kề sát với lưng cô giống hệt một con báo đang ngủ đông, chuẩn bị tuỳ thời mà hành động.
Cả người cô cứng đờ.
Hai ngón tay anh nhéo núm vú rồi vân vê, mang theo từng đợt 🎋·í·𝖈·♓ т♓·í🌜·h khiến Bạch Phù bật ra tiếng ⓡ-ê-n 𝓇-ỉ, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, chẳng biết là muốn bảo anh dừng lại hay mặc cho anh tiếp tục.
Tông Bách ôm lấy cô từ phía sau, cằm gác lên hõm vai cô, tiếng 𝓇ê.𝖓 ⓡ.ỉ 𝐭-𝖍-ở d-ố-𝖈 của cô gần trong gang tấc, không ngừng ⓚí.c.♓ †𝒽í.ⓒ.♓ tia lý trí cuối cùng trong đầu anh. Thở ra một hơi khó nhọc, ngón tay anh càng ra sức moi móc tiểu huyệt cô, muốn cô cũng phải mất hết lý trí như mình.
Cảm nhận được cơ thể của cô đã dần quen với sự 𝐱_â_Ⓜ️ 𝓃_♓ậ_🅿️, anh lại đ.ú.✞ thêm một ngón tay khác vào.
Mới vừa ↪️_ắ_ɱ ✅_à_ⓞ một chút lại bị tầng tầng lớp lớp thịt non ngăn trở.
Thật sự quá chặt.
Khi anh cắm thêm một ngón tay nữa vào, tay Bạch Phù chống lên mặt bàn, khẽ hé miệng thở phì phò, 𝖓g-ự-𝖈 cũng trướng lên vì được anh xoa nắn, từng dòng điện tê dại chảy xuôi xuống khiến nơi sâu thẳm nhất trong cô trở nên hư không, huyệt khẩu mấp máy muốn đẩy anh ra ngoài, lại như muốn nuốt lấy anh, để anh lấp đầy tiểu huyệt ngứa ngáy trống rỗng của mình.
Làm mạnh quá thì sợ cô bị thương, nhưng ngón tay được tầng tầng lớp lớp thịt non bao lấy cực kì ấm áp, ngoại trừ dương v*t thì cả người anh đều thoải mái tới nỗi lỗ chân lông cũng nở ra.
Hai ngón tay bắt đầu ra ra vào vào, lúc đầu còn hơi khó khăn, chậm rãi 𝖉_â_m thuỷ tiết ra nhiều hơn nên động tác của anh cũng dần thông thuận.
"Phụt phụt" tiếng nước đáng xấu hổ vang lên cực kỳ rõ ràng.
"Ưm a..." Bạch Phù 𝐜ắ_ռ ⓜô_i nhưng vẫn không thể cản lại tiếng 𝓇_ê_𝐧 𝖗_ỉ bật ra khỏi miệng.
Tông Bách bị tiếng rê_ⓝ г_ỉ của cô làm cho trong lòng ngứa ngáy, tay càng ra sức xoa nắn п𝖌ự●↪️ cô, anh khàn giọng nói bên tai cô: "Bạn học Bạch có 💰●ướ●𝖓●𝖌 không?"
Bạch Phù che miệng không nói thành lời, cảm giác trong người xa lạ, không ngừng đánh sâu vào thần kinh.
Tông Bách cũng chẳng trông mong gì có thể nghe được câu trả lời từ cô, tốc độ của ngón tay dần nhanh hơn.
🎋♓-🔴-á-ℹ️ 𝒸-ả-ɱ dày đặc ập đến, Bạch Phù có chút không chịu nổi: "Đừng...."
Giọng nói trong trẻo thường ngày nay đã nhuốm tình dục, khiến mắt Tông Bách cũng phải tối sầm lại.
Thực sự rất muốn không màng mọi thứ tách hai chân cô ra, cắm dương v*t đã trướng đau vào cái miệng nhỏ đã đẫm dâ·ɱ dịch kia.
Hai ngón tay bị tiểu huyệt quấn chặt, anh ⓒắ.ռ ⓝ.h.ẹ vành tai cô, nói mấy câu thô tục: "Bạn học Bạch hút tôi chặt quá, như muốn nuốt lấy tôi vậy."
Bạch Phù đã chẳng nghe được anh nói gì, mọi cảm quan đều tụ tập ở nơi ngón tay anh làm loạn, khi 𝐜ắ.m ѵà.o thì nhấc lên từng con sóng 🎋-𝒽-o-á-ⓘ ↪️ả-〽️, khi г.ú.† 𝓇.@ lại như muốn kéo cả 🦵.ıⓝ.𝐡 𝖍ồ.𝖓 của cô theo.
Cả người cô đều bị anh khống chế.
Thoả mãn cũng vì anh, trống vắng cũng bởi anh, hai loại cảm giác thay phiên nhau trình diễn khiến cô rơi vào hai thế đối lập, 𝖙♓●â●n ⓣ●h●ể càng ngày càng như chẳng thuộc về mình.
Ngón tay của anh không ngừng cọ qua đường đi, đầu ngón tay nhiều lần chạm tới điểm mẫn cảm của cô, nơi đó nổi lên cảm giác ngứa ngáy kịch liệt, tiểu huyệt co rút mạnh hơn, không ngừng hút lấy ngón tay anh.
← Ch. 078 | Ch. 080 → |