Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 054

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 054
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Cậu muốn làm gì?

Ⓛ_à_ɱ †ìп_𝐡.

Bạch Phù chớp chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì nụ ♓.ô.ռ của anh đã rơi xuống, đầu tiên là nhẹ nhàng chạm vào giữa hàng lông mày, sau đó chuyển xuống mũi cùng cánh môi.

"Tông..."

Anh trên cô dưới, thể lực của cả hai cách xa, giãy giụa cũng không thoát được, mới vừa mở miệng, đầu lưỡi của anh đã tranh thủ dò vào.

Tông Bách cảm thấy giấc mơ lần này rất chân thật, cổ họng anh khô khốc, vừa đụng đến môi lưỡi ɱề·𝐦 〽️ạ·ⓘ của cô, anh liền hận không thể cuốn lấy hết nước bọt trong miệng cô rồi nuốt sạch sẽ.

Anh 𝖍ô_𝐧 vừa mạnh vừa sâu, nước bọt không kịp nuốt, đều bị anh cuốn đi, ngoại trừ phát ra tiếng 𝓇ê_𝖓 r_ỉ mập mờ thì cô chẳng thể làm được gì nữa.

Cô duỗi tay đẩy anh nhưng vẫn không chút sứt mẻ, ngược lại anh càng đè nghiến cô xuống.

Hơi thở 🍳_ц_ấ_ռ q_⛎_ý_𝐭, cả người anh nóng kinh người, có thể thấy cơn sốt vẫn chưa lui.

Người này cho dù đang sốt cao cũng muốn chiếm hời từ cô, chẳng biết có phải do tính tình anh vốn háo sắc không nữa.

Bạch Phù có chút buồn bực nhưng lại phải bó tay với anh.

Anh dính sát vào người cô, thậm chí có thể cảm nhận hàng mi dài của anh lướt qua má cô, đầu lưỡi lưu luyến giữa môi răng, ♓ô.ⓝ đến triền miên khó lìa.

Dần dà dưỡng khí trong ⓝ🌀·ự·𝐜 cũng bị cướp hết, đầu óc cô mơ màng trướng lên, đôi tay cũng thõng xuống.

Một lát sau, anh buông môi cô ra, hơi thở kéo xa, cổ tay cũng được giải thoát, cô còn tưởng mọi chuyện đã xong rồi.

Cảm giác tê ngứa truyền đến từ cổ tay, hơi thở nặng nề du tẩu trên da thịt cô, như những cái 𝖛𝖚ố_✞ ✅_3 𝐦ơ*ռ 𝖙𝖗*ớ*𝓃 giữa đôi tình nhân, da gà cô cũng bắt đầu nổi lên.

Anh nghiêng đầu, chóp mũi chống lên thái dương cô, vươn đầu lưỡi lⓘế*m nhẹ rồi mú.✞ lấy vành tai trắng nõn kia.

"Tông...Bách."

"Bạn học Bạch này, lỗ tai của cậu mềm quá." Cánh môi của anh vẫn còn ngậm tai cô, như có dòng điện tê dại truyền đến, suýt chút nữa cô đã rên thành tiếng.

"Cậu dừng lại đi."

"Không thể dừng được."

"Tại...tại sao?" Răng anh khẽ khàng nhấm nháp thịt mềm ở vành tai, Bạch Phù muốn nghiêng đầu nhưng gáy lại bị anh giữ chặt, bắt phải thừa nhận từng đợt tê dại len lỏi vào trong ɱ·á·𝐮.

Tông Bách rời khỏi vành tai cô, đầu lưỡi 𝐥●❗●ế●ɱ từ dưới tai lên trên, bựa lưỡi lướt qua xương sụn mang theo sự ⓡ●ц●𝖓 𝓇●ẩ●🍸 vô tận, ngón tay Bạch Phù cuộn tròn, nắm chặt lấy tấm chăn dưới thân.

Bởi vì không làm đến cuối cùng thì giấc mơ này sẽ không dừng lại.

Vành tai, da thịt mềm mỏng, mạch 𝐦.á.𝖚 rõ ràng, cũng vô cùng mẫn cảm.

Hơi thở của Bạch Phù dần hỗn loạn, nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên, không khí dần trở nên mập mờ.

Môi anh rời khỏi lỗ tai, dừng lại trên cổ cô.

Da thịt lộ ra không khí nên hơi lạnh, bị môi anh khắc lên dấu ấn 𝖓ó·n·🌀 bỏ·𝐧·ɢ, cô không khỏi cong người lại: "Đừng..."

Anh như thể không nghe thấy, nghiêng đầu ⓜ_ú_t lấy từng cm trên da thịt cô rồi 🦵·𝖎·ế·ɱ láp.

Nơi yếu ớt nhất của con người không gì khác ngoài cổ và trái tim.

Đến khi môi anh dán lên động mạch chủ, cả người cô gần như cứng đờ, nhưng ngoài cơn đau nhoi nhói khi bị anh gặm cắn, thì chỉ còn lại cảm giác ngứa ngáy, dần dần cơn ngứa đó len lỏi vào từng mạch 𝐦●á●⛎, lan tràn đến ռ●🌀ự●↪️, tứ chi, thậm chí là giữa hai chân.

Khi cô cảm nhận được có một dòng chất lỏng ấm nóng tiết ra từ nơi riêng tư, tay anh đã 𝐦_ơ_п t_rớ_п đầu vai cô qua một lớp áo, rồi dần dần lùi xuống 𝓃🌀_ự_𝖈.

Váy ngủ rộng thùng thình không làm hiện dáng người, nhưng đến khi cô nằm xuống, vải cotton sẽ dán sát vào người, hai luồng mề_〽️ 〽️_ạ_i trước п𝐠*ự*🌜 được dịp phơi bày ra độ cong զ_⛎_γế_п 𝐫_ũ của mình.

Tới khi bàn tay anh bao lấy 𝐧🌀ự-𝖈 cô, cách lớp vải hơi mỏng, cô đều có thể cảm nhận được lòng bàn tay anh nóng như lửa đốt.

Anh nhéo nhẹ mấy cái, cả người Bạch Phù đã cứng lại.

Tông Bách khẽ than thở: "Mềm vãi."

Hơi nóng phả thẳng vào trán Bạch Phù.

Chương (1-117)