Truyện:Ôm Lấy Em - Chương 060

Ôm Lấy Em
Trọn bộ 117 chương
Chương 060
0.00
(0 votes)


Chương (1-117)

Tỉ lệ cơ thể của Bạch Phù rất đẹp, hai đùi thon dài, da thịt săn chắc, bóng loáng không chút tì vết.

Đùi bị anh giữ chặt, theo động tác ra vào của anh mà hai chân nhỏ trắng nõn cũng nhẹ nhàng lắc lư.

Trái tim Tông Bách nhộn nhạo, tốc độ thọc vào rú_𝐭 𝖗_🅰️ cũng nhanh hơn.

Bạch Phù bị anh dùng lực đâ*ⓜ cho liên tục dịch người lên trên, lại bị anh giam cầm chặt chẽ dưới thân.

Cô ✞𝐡●ở 𝐝●ố●c dồn dập: "Tông...Tông Bách, không...ưm a...có thể...dừng, dừng lại...."

Tiếng 𝐫*ê*ⓝ 𝐫*ỉ đứt quãng của cô rơi cô lọt vào trong tai Tông Bách, giống như vô số cái móc câu lấy anh, 𝒹*ụ 𝒹*ỗ anh phải làm hết sức để cô dục tiên dục tử.

Tinh trùng lên não, súng đã lên nòng, sao có thể nói dừng là dừng ngay được?

Anh nhìn xuống từ trên cao, lấy tư thế của người khống chế cục diện rồi nói: "Không cọ nơi này được à? Nhưng cậu kêu lớn tiếng lắm mà, cậu lại kêu vài tiếng cho tôi nghe được không?" Anh cố tình dùng sức đỉnh vào sâu hơn.

Bạch Phù lại vội vàng kêu một tiếng, căn bản chẳng rảnh bận tâm lời anh nói.

Κ𝐡𝖔-á-ℹ️ 𝒸-ả-〽️ chồng chất dồn vào nơi sâu nhất của hoa huyệt, cảm giác trống rỗng cùng ngứa ngáy dần lan ra, thật sự rất muốn có thứ gì đó có thể 𝒸ắ.ɱ v.à.ⓞ rồi lấp đầy.

Rõ ràng rất khó nhịn, không muốn anh ra vào nơi riêng tư của mình, nhưng đến khi anh ⓡ·ú·🌴 r·🔼, cô lại không chịu được mà nâng m●ô𝐧●𝐠 muốn đuổi theo.


Từ bị động cảm nhận đến chủ động đón ý nói hùa, Bạch Phù không thích bản thân bị 𝖒ấ●𝖙 𝖐𝒾●ể●Ⓜ️ 💰●🔴á●🌴 như vậy, rồi lại chẳng có cách nào khống chế được phản ứng theo bản năng của mình.

Vào giây phút này cô hoàn toàn không nhớ tới được cái gì gọi là thi đại học, kế hoạch tương lai, mọi suy nghĩ đều dồn vào người thiếu niên đang không ngừng dùng lực cắm d●ươ●п●ℊ 𝖛ậ●𝐭 vào giữa hai chân cô, mỗi một lần anh ↪️ắ*ⓜ ✅à*𝐨 đều đủ khiến cô rⓤ*𝖓 ⓡẩ*ÿ t𝒽-ở 𝖉-ố-𝖈.

Thoải mái.

Nhưng chưa được thoả mãn.

Quy đầu hãm sâu vào trong lỗ nhỏ rồi đ-â-〽️ mạnh vào âm đế, Bạch Phù gần như 𝓇_ц_𝖓 𝓇_ẩ_𝐲 cả người rồi 𝓇_ê_п ⓡ_ỉ thành tiếng, nhạy cảm đến mức bụng dưới bắt đầu co giật, hai môi â●𝖒 ♓●ộ m*ề*m 〽️ạ*𝖎 nhanh chóng co rút lại, cảm giác bên trong quá xa lạ, không thể chịu nổi được nữa.

Cô không khỏi cong người, khép chặt hai chân lại, như thể điều này có thể làm dịu đi cơn sóng triều thình lình ùa đến trong bụng cô.

Khoảng cách giữa hai chân càng ngày càng nhỏ, Tông Bách không kịp phòng bị chen vào, quy đầu bị thít chặt đến mức như có vô số dòng điện chạy qua, anh ✞●♓●ở ⓓố●𝖈 một tiếng, đôi môi mỏng mím chặt, khóe mắt đỏ ửng.

Thật thoải mái.

Nhưng sau thoải mái d-ươп-𝐠 𝖛-ậ-𝐭 lại càng sưng to hơn, cứng đến phát đau.

Chỉ có dùng sức ra vào mới có thể giảm bớt.

"Bạn học Bạch 𝐤.ẹ.p ↪️♓.ặ.т quá, nhưng mà tôi thích."

Miệng anh cứ đóng đóng mở mở, cô không nghe rõ anh nói cái gì, chỉ cảm thấy hai bên huyệt thịt khép mở mỗi lúc một nhanh, âm đế đón nhận từng cơn tê dại dày đặc.

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi.

  Cuối cùng ưm ư một tiếng, anh đột nhiên đụng mạnh vào âm đế

Cả người cô cứng còng, ánh mắt tan rã, dưới thân tiết ra một dòng 𝒹â●〽️ dịch ấm nóng.

Quần lót vốn đã bị ướt nên không thấm được nhiều nước, 🅓●â●m thuỷ tràn ra bên cạnh, hình ảnh cực kỳ 🅓*â*〽️ mĩ.

Tiểu huyệt ⓡ⛎-𝓃 r-ẩ-ÿ ngậm lấy 𝒹*ươn*🌀 v*ậ*🌴 rồi dùng sức hút, cả người Tông Bách như bị điện giật, sau khi phục hồi tinh thần lại là bắt đầu điên cuồng đưa đẩy.

Vào lúc làn da trong bắp đùi bị cọ đến đỏ lên, anh thở hắt một tiếng thật mạnh, mã mắt mở ra, ✝️.ï𝖓.𝐡 d.ị𝒸.𝒽 bắn hết lên váy ngủ của cô, có một ít còn vương xuống vùng bụng bằng phẳng.

Anh buông chân cô ra, cả người giảm bớt lực rồi đảo về bên cạnh, nằm thẳng xuống cùng cô, trước khi chìm vào giấc ngủ sâu còn không quên ôm lấy mặt cô rồi nhẹ nhàng 𝒽ô●n mấy cái.

"Đêm nay bạn học Bạch giỏi quá, lần sau gặp lại trong mơ tiếp nhé."

Bạch Phù vô lực đẩy anh ra, dư vị của cơn cao trào khiến đầu óc cô trống rỗng, anh vừa nói gì cô cũng chẳng rõ.

Cô т*ⓗ*ở ⓗổ*ռ h*ể*𝐧 nhìn trần nhà, chưa từng nghĩ tới vào đêm khuya mưa rền gió dữ, cô sẽ bị một chàng trai ấn ở trên giường, 𝐜*ọ ⓧá*𝐭 nơi riêng tư đến cao trào.

Quả thật là quá mất mặt.

Chương (1-117)