← Ch.057 | Ch.059 → |
Ngoài cửa sổ gió điên cuồng rít gào, giọt mưa nện trên mặt kính tạo thành tiếng bồm bộp.
Trong phòng nóng hổi, bên ngoài lạnh lẽo, giống hệt như hai thái cực khác nhau.
"Khít quá, sướng thật đấy."
Tay Tông Bách đè nặng đầu gối cô, chậm rãi ra vào giữa hai chân cô, miệng cũng không rảnh rỗi.
Nếu không phải nể tình anh đang sốt cao, nhất định Bạch Phù sẽ đẩy anh ngã luôn xuống giường.
Cô nằm đó, cho dù không cần cố tình đi xem, dư quang vẫn có thể thấy quy đầu thô to đang chen vào giữa hai chân mình, sau đó là phần cán hơi cong lên, gân xanh chiếm cứ chứa đầy sức mạnh.
dương v*t của anh cứng như chày sắt, khi cọ xát với phần da giữa hai chân cô, cảm giác không quá thoải mái.
Cô nhìn sang nơi khác, im lặng nghĩ đến công thức toán học, hy vọng giờ phút này sẽ nhanh nhanh trôi qua.
Cô muốn thanh tâm quả dục nhưng có người lại không muốn cho cô như ý.
Tông Bách nửa quỳ, ánh mắt chuyển xuống là có thể thu hết dáng vẻ của cô vào trong mắt.
Mặt cô đỏ bừng, lộ nửa vai trần, cổ áo tụt xuống tận ngực, liếc mắt nhìn một cái là thấy cả cổ và ngực cô đều có dấu vết của anh để lại. Làn váy cuốn lên tận eo, cẳng chân tách ra, mũi chân chống xuống giường.
Ngũ quan thanh thuần sạch sẽ cùng với vệt đỏ mập mờ trên da thịt, đơn thuần đối lập với quyến rũ, phóng đại ham muốn của anh dễ như trở lòng bàn tay.
Anh nhịn không được dùng sức đụng mạnh vài cái, nhưng tư thế này không thể làm dương v*t hoàn toàn chen vào hết giữa hai chân cô.
Anh rút dương v*t ra, hai tay kéo bắp đùi của cô tách ra, cả người dịch lên chen vào, để cẳng chân cô quặp lấy eo mình.
Khuỷu tay Bạch Phù chống giường, nghĩ thầm sao anh lại phiền phức vậy nhỉ?
Hai tay đều nắm chân cô, Tông Bách chỉ có thể cúi đầu nhìn rồi mới điều chỉnh được góc độ dương v*t.
Tầm mắt anh dừng lại ở giữa hai chân cô, lớp vải màu đen dán sát nơi riêng tư của cô, mơ hồ có thể nhìn thấy khe hở ở giữa, cũng không biết sau khi cởi ra sẽ là khung cảnh đẹp đến cỡ nào, anh thoả mãn mà nghĩ, quy đầu cũng tìm được vị trí rồi chen vào bên trong.
Trong nháy mắt dương vậy chạm vào quần lót, Bạch Phù lập tức nhận ra.
Nơi đó vốn mẫn cảm, chỉ hơi chạm vào là cảm giác sẽ được phóng đại một cách vô hạn.
Cô muốn lùi về sau, nhưng vừa động đã bị anh phát hiện ý đồ, tay anh càng thêm dùng sức khiến cô không thể động đậy, dương v*t cách một lớp vải cọ vào tiểu huyệt, cắm vào giữa hai chân trắng nõn của cô.
Tư thế này có thể làm dương v*t cắm hoàn toàn vào hai chân cô, tư vị vô cùng mất hồn, cũng sướng hơn so với những giấc mơ bình thường anh hay gặp.
Đợi quen với góc độ này, Tông Bách nhịn không được bắt đầu đưa đẩy hông.
dương v*t cương cứng của anh cọ qua tiểu huyệt, cơn ngứa từ hai mép thịt mềm mại lan ra, mang theo khoái cảm đê mê khôn kể.
Cô nuốt xuống tiếng ngâm khẽ suýt tràn ra khỏi miệng, sợ sẽ bị anh phát hiện.
Nhưng anh không khống chế tốt góc độ, sau khi dương v*t rút ra lại chọc thẳng vào tiểu huyệt, quy đầu chen vào khe hở giữa hai mảnh hoa môi, đôi mắt cô bỗng dưng trợn to, miệng rên rỉ thành tiếng.
Vốn dĩ Tông Bách vẫn luôn chú ý đến cô, thấy cô có phản ứng như vậy, ma xui quỷ khiến lại cắm dương v*t vào chỗ ban nãy.
Vải dệt cọ xát huyệt thịt, quy đầu cứng nóng đồng thời truyền đến, huyệt thịt bị kích thích run rẩy, Bạch Phù quay đầu đi cắn chặt môi dưới, cổ họng ngứa ngáy, cô nuốt nước miếng, cố gắng không thể hiện ra bên ngoài.
"Ấy trượt mất rồi, để tôi làm lại."
Ngoài miệng Tông Bách thành khẩn tự trách, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào cánh môi ửng đỏ của cô, eo hơi lùi về sau, dương v*t theo đó rời đi một chút khoảng cách, sau đó nó lại đâm thẳng vào giữa hai chân cô.
← Ch. 057 | Ch. 059 → |