← Ch.044 | Ch.046 → |
Cổ cô kề sát môi anh, bị tóc che khuất nhưng vẫn có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ xíu, ác ma nhỏ trong lòng anh lại chui ra, để lộ những chiếc răng nanh nho nhỏ, muốn nếm thử làn da thơm tho kia.
Tông Bách rũ mi, che khuất xúc động đang ngo ngoe rục rịch, mũi dùng sức dụi vào cổ cô.
"Cậu dùng sữa tắm gì mà thơm vậy?"
"Safeguard." Bạch Phù bị chóp mũi của anh dụi cho phát ngứa, muốn tránh đi.
"Đừng dừng lại."
Tay Bạch Phù đã hơi mỏi, nhưng ngữ khí đáng thương của anh lại khiến cô kiên trì thêm một lát.
Tông Bách cảm nhận được ngón tay cô cứng ngắc.
"Mệt rồi à?"
Khi anh nói chuyện, cánh môi chạm vào cổ cô, Bạch Phù nghiêng đầu, khẽ ừ một tiếng.
Giây tiếp theo, tay anh che lấy mu bàn tay của cô.
Lòng bàn tay của anh dày rộng ấm áp, ngón tay thon dài, dễ dàng bao bọc lấy tay cô.
"Để tôi."
Nói là để anh, nhưng lại cầm lấy tay cô mà chuyển động.
Từ dưới lên trên, từ phần thân đến quy đầu, vuốt ve từ trên xuống dưới.
Ngay từ đầu chỉ là cái một, sau đó tần suất càng lúc càng nhanh.
Cô thở nhẹ: "Tông Bách!"
Toàn bộ phần thân trên của Tông Bách đều áp vào người cô, anh khẽ thở dốc rồi đáp lại: "Hả?"
Âm cuối kéo dài, nghe vừa ngoan lại như được thỏa mãn, còn có chút quyến rũ.
Mùi hương cỏ cây trên người anh xuyên qua chóp mũi cô, đó là mùi hương trong trẻo của cây thông và tùng bách mát lạnh.
Rõ ràng là một mùi hương có thể giúp tinh thần con người ta tỉnh táo, nhưng cô lại bị mê hoặc.
Trông không khí yên lặng, chỉ còn tiếng hít thở bị đè nén của anh.
Không nghe thấy cô trả lời, Tông Bách mở mắt ra, nhìn chiếc cằm trắng nõn của cô: "Cậu ghét thế này à?"
"Ghét cái gì?"
"Tuốt giúp tôi."
Bạch Phù im lặng một lát: "Thực hành môn Sinh, cũng tạm được."
Tông Bách cười nhẹ, cả người run rẩy.
Bạch Phù khó hiểu: "Cậu cười gì vậy?"
"Cười cậu đơn thuần đáng yêu."
Bạch Phù không biết anh đang khen hay cười nhạo mình nữa, đơn giản không thèm để ý đến anh.
dương v*t bị nắm chặt rồi cọ xát, bình thường đều là Tông Bách tự làm, tuy lần này cũng là anh dùng sức, nhưng được tiếp xúc với tay cô, cảm giác hoàn toàn không giống nhau.
Những lần trước tự thủ dâm đều phải tuốt mất 20-30 phút mới bắn được, bây giờ mới được mười phút mà anh đã muốn đầu hàng.
Bạch Phù cảm giác dương v*t trong tay càng ngày càng to, xuất phát từ tò mò, cô cúi đầu nhìn.
Vừa rồi còn có màu hồng nhạt, bây giờ đã dần chuyển sang màu tím đen, gân xanh lồi lên, quy đầu sung huyết, phần thân duỗi thẳng, không còn mềm mềm đàn hồi như nãy nữa, lúc này từ đầu đến đuôi đều cứng ngắc.
Tông Bách bắt lấy tay cô, tốc độ ngày càng nhanh, giọng nói áp lực khó nhịn vô cùng.
Mặt trong các ngón tay của cô, nhất là ngón trỏ đã bị cọ xát đến nỗi sắp nổi lửa.
Sao vẫn còn chưa xong?
Cú tuốt cuối cùng, tay cô bị kéo lên bao lấy quy đầu, anh dùng sức đè tay cô lại, tiếng thở hổn hển vừa thỏa mãn vừa đau đớn ngây ngất phả vào tai cô.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì chất lỏng ướt nóng kia đã bắn vào trong lòng bàn tay cô, từng đợt, từng đợt một.
Bạch Phù ngây người.
Anh vẫn còn đang treo trên người cô, dương v*t trong tay co giật mấy cái rồi mới chịu dừng lại.
Qua ba giây, Bạch Phù thấy anh vẫn chưa động đậy thì dùng tay còn lại đẩy anh ra.
Cô không dùng nhiều sức, anh lại loạng choạng ngã ngồi xuống ghế sofa, uể oải nằm đó như một con mèo mới được ăn no nê, nhắm mắt lại rồi duỗi thẳng eo.
Cô xòe tay ra, tinh dịch màu trắng dính đầy lòng bàn tay, mà người khơi mào lại không hề áy náy nằm ườn trên sofa nhà cô.
Bạch Phù chẳng biết diễn tả tâm trạng lúc này thế nào.
Sau khi dư vị của cơn cực khoái qua đi, một tay Tông Bách đỡ cằm, nhìn cô lấy khăn giấy lau tay, trong giọng nói lười biếng ẩn chứa sự cám dỗ: "Cậu có cảm giác không?"
← Ch. 044 | Ch. 046 → |