Truyện:Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 097

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Trọn bộ 103 chương
Chương 097
Ngoại truyện 6: Ba là người tốt nhất trên thế giới (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời điểm Trần Kết rời giường thì trời còn chưa sáng, Diệp Tư Viễn còn ngủ rất ngon. Trần Kết chui ra khỏi chăn, nhẹ chân nhẹ tay vào phòng vệ sinh rửa mặt. Lúc đi ra phát hiện Diệp Tư Viễn đã tỉnh rồi, đèn ở đầu giường phát ra ánh sáng yếu ớt, anh đang nửa tựa vào trên giường nhìn cô.

Diệp Tư Viễn hé mắt, có chút lười biếng hỏi: "Mấy giờ bay?"

"8 giờ 40, 7 giờ phải đến phi trường rồi." Trần Kết bò lên trên giường ôm cổ anh, hôn xuống môi của anh, "Còn chưa tới 6 giờ đâu, anh ngủ thêm một lát đi."

"Không ngủ, một lát tiễn em xuống lầu, trời còn tối."

"Không có chuyện gì, hành lý của em không nhiều lắm. Xe công ty sẽ tới đón ở dưới lầu, ngày mai sẽ trở lại." Trần Kết vuốt vuốt tóc rối bời của anh, "Em làm bữa sáng cho anh, chỉ là...... cơm tối thì sao?"

"Đừng lo lắng, anh sẽ giải quyết."

"Có muốn gọi dì Tào đến giúp đỡ không?" Trần Kết dịch dịch chăn mền, phủ lên hai vai lộ ra bên ngoài của anh.

"Không cần, trời lạnh như thế này, để cho bà ấy chạy tới chạy lui cũng không tốt, anh sẽ nghĩ biện pháp."

Trần Kết cười: "Được, một lát anh nhớ giúp thằng bé mặc quần áo."

"Ừ, anh biết rồi." Diệp Tư Viễn cũng mím môi nở nụ cười, cười cười lại biến thành mặt khổ qua, "Bà xã, sao công ty của em đến thứ sáu còn phải đi công tác?"

"Có biện pháp gì, hội triển lãm này chủ nhật mới mở nha. Hôm nay em chỉ đi qua nhìn một chút, nếu như không có vấn đề gì, em tham gia khai mạc vào sáng mai xong liền trở về, những người khác phải ở đến cuối tuần mới trở về. Dù sao thì hai ngày một đêm này, anh phải ngoan đó."

Eo Diệp Tư Viễn dùng sức, đầu vai chống giữ xuống giường, ngồi thẳng lưng lên. Anh dùng gương mặt cọ lên gò má của Trần Kết, nhỏ giọng nói: "Tối hôm nay anh ngủ một mình, nhớ em thì phải làm thế nào?"

"Trở lại sẽ bồi thường cho anh." Trần Kết nhẹ nhàng nở nụ cười, lại in một nụ hôn lên má anh, "Em làm bữa sáng đây, anh chợp mắt thêm một lát, thằng bé phải 7 giờ rưỡi mới rời giường, còn sớm."

"Đi đi."

Nhìn Trần Kết đi ra phòng ngủ, Diệp Tư Viễn lần nữa nằm lại trên giường, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.

Trần Kết chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa, đến bát đũa và muỗng cũng bày ở bên cạnh nồi cơm điện, chỉ muốn Diệp Tư Viễn có thể dễ dàng hơn một chút. Sau khi làm xong, cô nhìn thời gian đã không còn sớm, xem chừng xe của công ty cũng sắp đến. Cô mặc áo khoác ngoài vào, quấn khăn quàng cổ lên, muốn tiến vào phòng ngủ đi giao phó vài điều gì đó, vừa nghiêng đầu liền phát hiện Diệp Tư Viễn đã mặc xong đi ra.

"Đã dậy?"

"Ừ, tiễn em xuống lầu." Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn va ly nhỏ Trần Kết đặt ở bên cửa lớn, hỏi, "Xe đã tới chưa?"

"Sắp rồi, đến sẽ gọi điện thoại cho em." Mới vừa nói xong, tiếng chuông điện thoại của Trần Kết liền vang lên, cô nghe máy, "Được, tôi đã chuẩn bị xong, xuống ngay."

Để điện thoại xuống, Trần Kết thở dài, đi tới trước mặt Diệp Tư Viễn, giúp chỉnh sửa ổn thỏa áo len anh đang mặc. Sau khi sửa soạn xong hết, cô đưa tay ôm lấy hông của anh: "Em không kịp vào nhìn thằng bé rồi, hai ngày này phải dựa vào anh đấy."

"Yên tâm." Diệp Tư Viễn dùng cằm cọ xát đình đầu Trần Kết, "Đi thôi, anh đưa em xuống."

Mãi cho đến khi xe chở Trần Kết biến mất ở trong tầm mắt, Diệp Tư Viễn mới chậm rãi đi về nhà.

Anh nhấc chân mở cửa gian phòng nhỏ ra, đi vào, lại mở đèn bàn ở trên tủ đầu giường lên, ngồi ở bên mép giường.

Diệp Dĩ Đình nghiêng thân thể ngủ say, Diệp Tư Viễn khẽ cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ bé trắng trắng nộn nộn của thằng bé. Lông mi vừa dài lại dày, còn có một chút nước miếng treo bên miệng nhỏ nhắn đang chu lên, anh nhẹ nhàng nở nụ cười.

Đứa nhỏ ngủ thích lăn lộn, lúc này chăn đã bị tung ra một chút, Diệp Tư Viễn không có dùng chân gắp, mà cúi người xuống dùng miệng cắn chăn kéo lên trên một chút. Có lẽ là động tác có chút lớn, Diệp Dĩ Đình lật người, cái miệng nhỏ nhắn giật giật, lại khò khò ngủ say.

Diệp Tư Viễn kinh ngạc nhìn nó, lắc đầu nở nụ cười, tắt đèn đầu giường rồi ra khỏi phòng.

Diệp Dĩ Đình bốn tuổi lẻ ba tháng, là một bé trai xinh đẹp, khỏe mạnh, hoạt bát.

Diệp Tư Viễn xem tin tức sáng ở phòng khách. Nhìn thời gian đến 7 giờ rưỡi, anh đi vào gian phòng nhỏ, ngồi ở bên mép giường bắt đầu gọi Diệp Dĩ Đình rời giường: "Linh Đang, Tiểu Linh Đang, rời giường. Linh Đang, rời giường."

Diệp Dĩ Đình kéo chăn qua đắp lên đầu, đã co lại thành một đoàn ở trong chăn, giọng nói buồn buồn truyền ra: "Không rời giường..."

"Không thể không rời giường. Ngoan, rời giường, con còn phải đi nhà trẻ đấy." Diệp Tư Viễn lắc đầu cười, "Linh Đang, mau ra đây, nếu không ra, ba vén chăn con đấy."

"Đừng!"

"Linh Đang."

"Không muốn, không muốn!"

"Linh Đang!" Diệp Tư Viễn than thở, "Nhanh rời giường, hôm nay mẹ không có ở đây, ba phải giúp con mặc quần áo. Con không dậy thì sẽ bị muộn đấy."

Nghe được câu này, Diệp Dĩ Đình lập tức chui ra khỏi chăn, hai con mắt to vụt sáng nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn: "Mẹ đâu?"

"Mẹ đi công tác rồi." Diệp Tư Viễn thấy tóc thằng bé rối tung, không nhịn được cười lên, "Đến, ba mặc quần áo cho con, cẩn thận cảm."

"Dạ..." Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn bò đến bên cạnh Diệp Tư Viễn, nhìn Diệp Tư Viễn duỗi thẳng chân gắp quần áo Trần Kết đã chuẩn bị tốt vào sáng sớm từ mép giường lên trên ghế. Nó nằm sấp trên đùi Diệp Tư Viễn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, "Ba, mẹ đi khi nào? Lúc nào thì mẹ trở lại?"

"Mới vừa đi, chiều nay mẹ sẽ trở về."

"Vậy hôm nay người nào đưa con đi vườn trẻ?"

"Ba đưa con đi, một lát chú Thẩm sẽ đến đón chúng ta."

"Ba, bữa sáng chúng ta ăn gì?"

"Mẹ nấu xong cho chúng ta rồi." Diệp Tư Viễn cúi đầu liếc nó một cái, "Chuyện con lo lắng thật nhiều đấy. Đến, duỗi chân vào, trước mặc quần giữ ấm đã."

Diệp Tư Viễn đã ngồi lên giường, thân thể anh ngửa ra sau, hai chân kẹp mặc quần giữ ấm cho Diệp Dĩ Đình, sau khi kéo lưng quần đến trên đầu gối, Diệp Dĩ Đình trở mình, lật người một cái liền đứng lên, tự mình kéo lưng quần lên.

"Thật giỏi, mặc quần lông nữa."

Mặc dù Diệp Tư Viễn không có hai cánh tay, nhưng vẫn có thể giúp Diệp Dĩ Đình mặc quần áo, chính đứa nhỏ cũng biết một chút. Cuối cùng, Diệp Dĩ Đình mặc thành giống như bánh chưng, hấp ta hấp tấp đi theo sau lưng Diệp Tư Viễn vào phòng vệ sinh, để ba giúp nó đánh răng rửa mặt.

Mặc dù ba làm những chuyện này không có chu đáo tỉ mỉ bằng mẹ, nhưng Diệp Dĩ Đình biết thân thể ba không tiện, vẫn ngoan ngoãn cùng nhau làm với ba. Rửa mặt đánh răng xong, Diệp Tư Viễn bưng hai chén cháo ngô ra, vừa mở nắp, anh liền nở nụ cười. Trần Kết luộc trứng gà, cũng đã giúp anh bóc vỏ trứng rồi.

Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này ăn sáng xong, Diệp Tư Viễn thấy Diệp Dĩ Đình ăn đến khóe miệng đều là cháo ngô và lòng đỏ trứng thì lắc đầu một cái. Anh nhấc chân kẹp khăn giấy đưa cho đứa nhỏ: "Tự mình lau chùi miệng, ba không thể lau giúp con."

"Vâng." Tay Diệp Dĩ Đình nắm khăn giấy lau miệng lung tung. Nhưng dù sao nó vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn là lau không sạch. Diệp Tư Viễn chần chờ chốc lát, chỉ đành phải lại kẹp một cái khăn giấy khác, nhấc chân lau lên mặt của nó.

Anh cố gắng cẩn thận để chân mình không đụng phải khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Dĩ Đình, nhưng hình như Diệp Dĩ Đình lại không quan tâm chút nào, tay nhỏ bé đã mượn lực mu bàn chân ba, hung hăng lau miệng.

Diệp Tư Viễn giật mình, nói: "Cẩn thận một chút, đừng để mặt đụng chân ba."

"Ba, không cần gấp gáp." Diệp Dĩ Đình mở to mắt, ngẩng đầu nhìn anh, "Mẹ nói, chân của ba sẽ là tay của ba."

Nghe giọng nói non nớt của đứa nhỏ, trong lòng Diệp Tư Viễn cảm thấy ấm áp, nhưng cũng có một chút khổ sở nhàn nhạt. Nhìn Diệp Dĩ Đình rốt cuộc đã lau mặt sạch sẽ, anh mới thả chân xuống: "Được rồi, chú Thẩm đã chờ chúng ta ở phía dưới rồi. Ba mặc áo khoác cho con, chúng ta đi xuống."

Giúp Diệp Dĩ Đình mặc áo khoác lông vào, Diệp Tư Viễn bắt đầu mặc áo khoác ngoài cho mình, ngồi ở trên ghế sa lon, khom người giơ chân lên mặc thật lâu mới mặc xong. Ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Dĩ Đình chạy tới trước mặt anh, nó toét cái miệng nhỏ nhắn ra, nở nụ cười, lộ ra một hàng răng nhỏ trắng, đưa tay đến trước mặt Diệp Tư Viễn nói: "Ba, con giúp ba cài nút áo."

"Được, cám ơn con, Linh Đang." Diệp Tư Viễn cúi người xuống, nhìn đứa nhỏ đứng ở trước mặt anh, tay nhỏ bé vụng về giúp anh cài từng nút áo khoác ngoài.

Thẩm Tri lái xe, đưa Diệp Dĩ Đình đi nhà trẻ trước. Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình ngồi ở ghế sau, cho đến khi xe chạy ra khỏi một con đường, anh mới phát hiện mình quên quấn khăn quàng cổ, mang bao tay cho Diệp Dĩ Đình. Cổ trơn bóng của đứa nhỏ lộ ra bên ngoài, thật may là trong xe có máy điều hòa, vẫn không cảm giác lạnh, nhưng một lát sau thì làm sao đây?

Diệp Tư Viễn có hơi ảo não, không nhịn được liền hỏi: "Linh Đang, có lạnh hay không?"

Diệp Dĩ Đình lắc đầu: "Không lạnh."

"Buổi chiều bà Triệu sẽ đến đón con, ba tan việc sẽ đi đến nhà bà Triệu đón con về nhà. Con phải nghe lời bà Triệu, biết không?"

"Biết!"

Diệp Tư Viễn cười một tiếng, rất nhanh liền đến vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình. Xe dừng ở đường cái đối diện cửa nhà trẻ, giữa đường cái có dãy phân cách, có một đường ngang dành cho người đi bộ, nếu như xe muốn quay đầu lái đến cửa nhà trẻ thì cần lái lên hai đầu đường phía trước nữa. Cho nên bình thường Trần Kết lái xe đưa Diệp Dĩ Đình đi nhà trẻ thì đều là dừng xe ở đường cái đối diện, dắt tay đứa nhỏ xuyên qua đường cái, dẫn nó vào trong vườn trẻ.

Hôm nay nhiệm vụ này giao lên người Diệp Tư Viễn, Thẩm Tri quay đầu lại: "Diệp tiên sinh, có muốn tôi đưa Linh Đang đi qua không?"

"Không cần, rất nhanh thôi. Anh trông xe, Trần Kết dừng xe ở chỗ này bị dán giấy hai lần, có người ở trên xe sẽ khá hơn một chút."

"Được." Thẩm Tri xuống xe, mở cửa xe thay Diệp Tư Viễn. Diệp Dĩ Đình lập tức xuống xe, đứng ở bên cạnh Diệp Tư Viễn, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh.

"Ba."

Diệp Tư Viễn cúi đầu cười với nó: "Đến, kéo tay áo của ba."

"Vâng!" Diệp Dĩ Đình ngoan ngoãn nắm ống tay áo khoác ngoài bên phải của Diệp Tư Viễn, nắm rất dùng sức, Diệp Tư Viễn chỉ cảm thấy vai phải bị một cỗ sức lực nho nhỏ kéo nặng xuống.

"Không thể buông tay, chỉ khi ba nói có thể buông tay mới có thể buông, biết không?"

Diệp Dĩ Đình gật đầu.

Diệp Tư Viễn mang theo Diệp Dĩ Đình đứng ở một bên đường ngang dành cho người đi bộ, cùng nhau chờ băng qua đường với những người đi dường khác. Cảnh sát giao thông chỉ huy xe dừng lại, Diệp Tư viễn và Diệp Dĩ Đình liền bước ra, đi tới hướng đối diện.

Sau khi an toàn đi qua đường cái, Diệp Tư Viễn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ánh mắt Diệp Dĩ Đình sáng lên, đột nhiên nó quát to về phía cách đó không xa: "Tiểu Hồ Ly!"

Trong lòng Diệp Tư Viễn cả kinh, còn chưa cúi đầu đã cảm thấy cỗ lực lượng bên vai phải biến mất, trong nháy mắt Diệp Dĩ Đình đã mở rộng tay ra, chạy về phía trước.

Mặc dù bọn họ đã băng qua đường xe chạy bằng động cơ, nhưng vẫn còn chưa xuyên qua đường xe chạy không phải bằng động cơ. Mắt thấy một chiếc xe chạy bằng điện lái về phía bóng dáng nho nhỏ Diệp Dĩ Đình, Diệp Tư Viễn sải bước chân xông tới. Sau khi đuổi kịp Diệp Dĩ Đình, anh nửa ngồi người xuống, dùng thân thể che cho con trai của mình.

Lái xe đạp điện là một người đàn ông trung niên hơn 50 tuổi, khi đứa bé lao ra, vốn ông đã sợ hết hồn nên hơi nghiêng xuống đất rồi. Đột nhiên trước mặt lại xuất hiện một người lớn, ông không kịp thắng xe nữa, đầu xe thoáng một cái, cả người và xe đều ngã xuống đất, xe chạy bằng điện rơi xuống đất phát ra tiếng vang ầm ầm.

"Ai u, mẹ của tôi!"

Tất cả đều yên tĩnh lại, Diệp Tư Viễn ổn định tâm tình mới ngẩng đầu lên nhìn đứa nhỏ bị sợ đến choáng váng ở trước mặt.

Mắt to Diệp Dĩ Đình nhìn chằm chằm anh, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ đến trắng bệch. Nó nhìn Diệp Tư Viễn, mở miệng, câu nói đầu tiên lại là: "Ba, người có sao không?"

Trong nháy mắt, trong lòng Diệp Tư Viễn dâng lên một cỗ ấm áp. Anh ngồi xổm người xuống nhìn thẳng với Diệp Dĩ Đình: "Ba không có việc gì, chỉ là trước đó con đã đồng ý với ba không buông tay."

"Con... con thấy Tiểu Hồ Ly, cô ấy là một người bạn nhỏ cùng lớp với con."

"Vậy cũng không thể buông tay, ba không có tay, không giống như mẹ có thể kéo con. Mới vừa rồi con đột nhiên chạy đi nguy hiểm cỡ nào, con xem ông đó cũng té ngã rồi."

"Ba, thật xin lỗi." Diệp Dĩ Đình cúi đầu, khuôn mặt nhỏ bé đã nghẹn đỏ.

Người đàn ông trung niên ngã xuống đất đang dựng xe lên, ông nghiêng đầu liếc nhìn Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình, nói: "Này! Tôi nói anh dạy đứa bé như thế nào, trực tiếp xông ngang qua đường lớn, bị các người hù chết rồi."

Diệp Tư Viễn đứng lên, gật đầu với người đàn ông kia: "Thật xin lỗi, ông té có bị thương không? Nếu như xe có hư hại gì, tôi sẽ bồi thường."

Người đàn ông kia quan sát Diệp Tư Viễn một chút, nghiêng mắt nhìn đến tay áo trống rỗng của anh. Ông nhướng mày, lần nữa leo lên xe nói: "Được rồi, được rồi. Người trẻ tuổi, chăm sóc con trai cậu thật tốt đi, đứa bé nhỏ như vậy còn không tự mình quản được. Cậu... aizz, tóm lại cậu đụng phải tôi coi như là vận may của cậu. Đụng phải người gay go thì thế nào cũng phải bắt cậu đền một khoản."

Nói xong, người đàn ông trung niên liền cởi xe đi. Diệp Tư Viễn nhìn bóng lưng của ông, đột nhiên cảm thấy tay áo bên phải lại bị kéo lấy. Cúi đầu nhìn, hai tay nhỏ bé của Diệp Dĩ Đình đều bắt lấy tay áo của anh, lắc lư: "Ba, đưa con tiến vào đi, con sắp trễ rồi." Diệp Tư Viễn mím môi gật đầu một cái: "Đi thôi."

Diệp Dĩ Đình đi tới cửa vườn trẻ, đột nhiên xoay người nói về phía Diệp Tư Viễn: "Ba, ba băng qua đường đi trở về phải cẩn thận đó. Mẹ nói, lúc mẹ không có ở đây, Linh Đang phải thật ngoan, thật nghe lời, Linh Đang còn phải bảo vệ ba nữa."

Không đợi Diệp Tư Viễn kịp phản ứng, Diệp Dĩ Đình đã nhếch môi cười. Nó phất tay một cái với Diệp Tư Viễn, xoay người liền nhảy nhảy nhót nhót chạy vào vườn trẻ.

Diệp Tư Viễn đứng ở cửa nhà trẻ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng Diệp Dĩ Đình, anh mới thở dài thườn thượt một hơi, xoay người đi tới đường cái đối diện.

*****

Buổi sáng đi họp thì lòng Diệp Tư Viễn có chút không yên. Sau khi tan họp, Thẩm Tri cầm tài liệu cùng anh trở về phòng làm việc.

"Diệp tiên sinh, tôi đã kiểm tra tính toán những hóa đơn của phòng thị trường này qua một lần, không có vấn đề, mời ký tên."

"Để lên bàn tôi trước đi." Diệp Tư Viễn đi đến bên cửa sổ, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Được, vậy tôi đi ra ngoài trước. Đúng rồi, bốn giờ chiều phải mở video hội nghị với giám đốc Lưu."

Diệp Tư Viễn khẽ nhíu mày rậm, quay đầu lại nói: "Chờ khi bọn họ đi làm ở bên đó, anh liên lạc một chút, đổi thành ba giờ."

"Buổi tối anh có chuyện gì sao?"

"Tôi sợ họp quá muộn, không kịp đi đón Linh Đang, anh sắp xếp một chút đi."

"Được, tôi biết rồi."

Thẩm Tri rời khỏi phòng làm việc, Diệp Tư Viễn mới đi trở về ngồi xuống trước bàn làm việc. Bàn làm việc của anh rất lớn, nhưng độ cao lại thấp hơn bàn bình thường hai mươi phân, đây là chế tạo căn cứ theo tình huống thân thể của anh.

Cởi giày ra, đặt hai chân lên bàn, Diệp Tư Viễn dời tài liệu qua, ngón chân linh hoạt lật xem từng tờ từng tờ, gặp phải hóa đơn tương đối lớn, anh liền kiểm tra báo cáo công việc phòng thị trường gửi tới trong máy vi tính xách tay, sau khi xác nhận không có vấn đề, anh mới dùng chân phải gắp bút lên, cúi người ký tên ở trên một xấp hóa đơn.

Công việc như vậy, anh sớm đã thành thói quen, nhưng cũng không gặp nhiều người. bên ngoài phòng làm việc của Diệp Tư Viễn là phòng làm việc của Thẩm Tri, bất luận ai muốn gặp mặt nói chuyện với anh hoặc là ký tài liệu đều cần trải qua cửa ải của Thẩm Tri. Diệp Tư Viễn có đầy đủ tin tưởng với Thẩm Tri, hai người chung đụng đã mười năm, tại giai đoạn nào đấy gần như có thể nói là sống chung lâu ngày. Thân thể của anh không tiện, Thẩm Tri giúp đỡ anh hoàn thành rất nhiều chuyện bản thân anh không thể hoàn thành, đối với Diệp Tư Viễn mà nói, sự tồn tại của Thẩm Tri đã sớm không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, mà giống như một người em trai.

Những năm định cư ở thành phố H, Thẩm Tri cũng tìm được một nửa kia của anh ta, đã sớm kết hôn sinh con gái. Thỉnh thoảng vào chủ nhật, Diệp Tư Viễn sẽ mang theo vợ và con trai đến nơi khác chơi đùa, uống trà, liên hoan, leo núi, câu cá, đánh bài, hái quả với một nhà ba người Thẩm Tri... có lúc một nhà Vương Giai Phân cũng sẽ tham dự. Lúc đông đủ nhất, Phùng Khiếu Hải và Uyển tâm cũng sẽ mang theo con trai cùng đi, bốn gia đình chậm rãi lái ra ngoại ô, vui chơi ở trong không khí thiên nhiên, thật vui vẻ vượt qua cả ngày.

Trong bốn đứa bé, Đóa Đóa lớn nhất, lúc này sắp tròn bảy tuổi, đã lên năm nhất tiểu học. Diệp Dĩ Đình xếp thứ hai, tiếp theo là Phùng Tô sắp tròn bốn tuổi và Thẩm Hoa Hoa sắp tròn ba tuổi.

Đóa Đóa lớn hơn những đứa bé khác nhiều, con bé không quá ưa thích chơi đùa với ba tiểu quỷ, vì vậy Diệp Dĩ Đình nghiễm nhiên thành đội trưởng phân đội nhỏ của ba người, thường mang theo Tô Tô và Hoa Hoa đấu đá lung tung chạy tới chạy lui. Mỗi khi vào lúc này, Trần Kết và Uyển tâm đều sẽ không yên tâm chạy theo, chỉ sợ bọn nhỏ rơi vào trong hồ nước câu cá.

Tuổi Diệp Dĩ Đình và Phùng Tô không kém nhau nhiều lắm, chơi cũng đặc biệt điên khùng, có lúc mâu thuẫn còn có thể đánh nhau. Tuy nói Diệp Dĩ Đình hơn Phùng Tô Đại năm tháng, nhưng mà bởi vì Uyển Tâm cao, sinh con trai càng giống như mẹ, nên Phùng Tô cao hơn Diệp Dĩ Đình một chút, khẩu vị nó lại tốt, ăn đến béo ụt ịt, lúc nào đánh nhau cũng có thể chiếm thượng phong. Diệp Dĩ Đình thường thường khóc trở lại tìm ba mẹ, làm một đám người lớn dở khóc dở cười.

Ngồi ở trước bàn làm việc nhớ tới một màn này, Diệp Tư Viễn liền buồn cười lắc đầu lia lịa, sau đó anh không thể tránh khỏi liền nghĩ tới chuyện buổi sáng kia. Trong một thoáng Diệp Dĩ Đình thả ống tay áo của anh chạy đi, không biết vì sao, trong nháy mắt đó liền khiến Diệp Tư Viễn nghĩ tới chuyện trước kia cách đây rất lâu.

Anh dùng răng cắn ống quần Trần Kết, nhưng cô tránh ra.

Anh trơ mắt nhìn cô cách mình càng ngày càng xa, anh giùng giằng bò dậy. Đã không có người ngăn anh nữa, anh vừa kêu, vừa xông về phía cô, nhưng cho dù anh đã chạy đến phía sau của cô, chỉ cách cô một cánh tay xa, nhưng vẫn không có cách nào ngăn cản cô.

Đó là một ngày tối tăm nhất trong trí nhớ Diệp Tư Viễn.

Anh không cho phép chuyện như vậy xảy ra lần nữa, bây giờ anh là một đứa con trai, một người con rể, một người chồng, một người cha, anh biết trách nhiệm trên vai mình đã càng ngày càng nặng, vì anh cực kỳ quan tâm những người bên cạnh đó. Diệp Tư Viễn hiểu rõ mình chỉ có thể cố gắng, càng không ngừng cố gắng, cố gắng làm tốt nhất từng thân phận đó.

Vì Trần Kết và Diệp Dĩ Đình, anh nguyện ý bỏ ra tất cả.

Đang suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn làm việc vang lên, Diệp Tư Viễn cúi người nhìn, là điện thoại của Trần Kết.

Anh dùng ngón chân gắp tai nghe lên nhét vào trong tai, nhấn phím call, giọng nói đầy sức sống của Trần Kết lập tức truyền tới.

"Ông xã, em đến khách sạn rồi!"

"Đến là tốt rồi, vẫn chờ điện thoại của em đấy."

"Một lát phải đi ăn cơm, buổi chiều sẽ bận rộn. Chỗ anh như thế nào? Linh Đang có ngoan hay không?"

"Rất ngoan." Diệp Tư Viễn cười, "Buổi chiều anh sẽ tới nhà dì Triệu đón nó, buổi tối em có xã giao không?"

"Có, phải ăn cơm với mấy khách hàng."

"Đừng uống rượu."

"Yên tâm yên tâm, sẽ không uống, người của công ty chúng ta giúp em ngăn cản rượu tốt lắm."

"Em nhớ là tốt rồi, xã giao xong rồi trở về khách sạn gọi điện thoại cho anh, anh chờ nha."

"Được! Em sẽ nhanh chóng gọi điện, còn muốn nói vài lời với Linh Đang đấy. Aizz, thôi không nói nữa, đồng nghiệp gõ cửa gọi em đi ăn cơm rồi."

"Đi đi."

"..."

Diệp Tư Viễn đợi trong chốc lát, phát hiện Trần Kết cũng không có cúp điện thoại, anh không nhịn được nói: "Sao vậy?"

"Thật không có tình điệu! Bái bai!" Trần Kết"Hừ" một tiếng, liền cúp điện thoại.

Diệp Tư Viễn có chút ngốc lăng, nhấc chân gắp tai nghe xuống, anh ngẩn người một lúc, ngón chân đè xuống nút điện thoại nội bộ, nói với Thẩm Tri: "Thẩm Tri, tôi ký xong hóa đơn rồi, tiện thể làm phiền anh giúp tôi đem bữa trưa vào, cám ơn."

Sau khi tan việc, Diệp Tư Viễn ngồi xe của tài xế Trữ đi đón Diệp Dĩ Đình về nhà. Trước kia lúc Diệp Dĩ Đình học ở vườn trẻ, trong nhà đã từng mời bảo mẫu, Trang Văn Linh cũng từng tới thành phố H ở một thời gian, Trần Kết tạm nghỉ việc, ở nhà với bảo mẫu cùng nhau chăm sóc đứa nhỏ. Đợi đến khi Diệp Dĩ Đình đi vườn trẻ, Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã đạt thành nhận thức chung, lần nữa trở về thế giới của hai người, không đúng, phải là thế giới ba người.

Bọn họ tìm dì Triệu - một giáo viên tiểu học đã về hưu giúp đón Diệp Dĩ Đình tan học, bình thường Trần Kết tan việc sớm hơn Diệp Tư Viễn, sẽ đi tới nhà dì Triệu đón thằng bé về nhà, đợi đến khi Diệp Tư Viễn tan việc về nhà, trong nhà đã đã tỏa ra mùi thức ăn. Diệp Dĩ Đình sẽ vọt tới cửa giúp ba lấy dép ra, sau đó ôm bắp đùi Diệp Tư Viễn vui vẻ gọi: "Ba! Người đã về rồi!"

Trần Kết cũng sẽ cười hì hì đi ra, lau khô đôi tay đưa ra một cái ôm ấm áp: "Ông xã, hoan nghênh về nhà."

Một tiếng "Ba", một tiếng "ông xã" có thể khiến Diệp Tư Viễn xóa bỏ mệt nhọc do công việc cả một ngày mang tới, làm anh cảm thấy, mặc kệ thế giới bên ngoài mưa to gió lớn hơn nữa, vất vả khắc nghiệt hơn nữa, chỉ cần trở về ngôi nhà này, đi vào cánh cửa này, anh chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới. Tất cả những thứ anh nhận lấy ở bên ngoài, đều là đáng giá.

Chỉ là hôm nay đón Diệp Dĩ Đình về đến nhà, trong phòng không có ánh đèn ấm áp, cũng không có mùi thơm nóng hổi, Diệp Tư Viễn hơi không quen. Anh đổi dép, nhấc chân đá cái mông nhỏ Diệp Dĩ Đình, tiếp theo ngồi chồm hổm xuống ở trước mặt nó: "Linh Đang, giúp ba cởi nút áo một chút, sau đó cùng ba đi rửa tay."

Diệp Tư Viễn ngồi ở trên ghế chân cao giúp đỡ Diệp Dĩ Đình bôi nước rửa tay, sau đó giám sát nó chà sát đôi tay, rửa sạch sẽ.

Đợi đến khi chính anh rửa sạch hai chân, quay đầu nhìn lại, Diệp Dĩ Đình đã cầm khăn lông của anh đợi ở một bên: "Ba, cho ba khăn lông."

"Cám ơn." Đưa chân kẹp khăn lông, Diệp Tư Viễn cẩn thận lau khô hai chân, lúc này anh bắt đầu suy nghĩ buổi tối phải ăn gì với thằng bé.

"Linh Đang, con muốn ăn cái gì?"

"Muốn ăn cá."

Diệp Tư Viễn lật mấy tờ mua đồ ăn bên ngoài trên bàn uống trà nhỏ, suy nghĩ kỹ một chút, tìm nhà hàng gọi vài món thức ăn đưa lên có chút phức tạp, hơn nữa không đến nơi chọn món, cũng không thể bảo đảm cá tươi mới, liền nói: "Ngày mai mẹ trở lại, buổi tối chúng ta cùng mẹ ăn chung cá, có được hay không?"

"Được ạ!" Diệp Dĩ Đình cũng không kén ăn, thằng bé đứng ở trên ghế sa lon, vịn thân thể Diệp Tư Viễn, cùng anh xem tờ giấy gọi món bên ngoài, sau đó tay nhỏ bé chỉ một món ăn nói: "Linh Đang muốn ăn thịt bằm sốt cà".

"Thịt bằm sốt cà à? Được thôi." Diệp Tư Viễn bắt đầu gọi điện thoại, kêu một phần thịt bằm sốt cà cho Diệp Dĩ Đình, lại gọi cho mình một phần mỳ sốt tương.

*****

Bữa ăn tối giải quyết ở bên bàn trà, Diệp Dĩ Đình ngồi trên ghế nhỏ, độ cao khay trà rất vừa vặn với thằng bé, có thể để cho chính nó cầm thìa nhỏ ăn cơm. Diệp Tư Viễn ngồi ở trên ghế sa lon, cúi người, ngón chân đang kẹp chiếc đũa vớt sợi mì ăn.

Mặc dù Diệp Dĩ Đình đã lên mẫu giáo bé, nhưng tự mình ăn cơm vẫn có chút khó khăn, ăn đến cơm và món ăn văng đầy một bàn trà. Diệp Tư Viễn nhìn thấy nó ăn như vậy, đoán chừng có thể ăn được một nửa vào trong miệng cũng đã không tệ rồi, vội vàng ăn hai ba miếng xong đĩa mỳ sợi, dùng chân kẹp cái muỗng đút cho nó ăn.

Diệp Dĩ Đình ăn cơm rất ngoan, sẽ không ngậm trong miệng không nuốt xuống, thịt bằm chua chua ngọt ngọt vốn chính là món ăn bé thích, có Diệp Tư Viễn trợ giúp, thằng bé cũng ăn được hơn nửa hộp thức ăn lớn.

Đút một lát, Diệp Tư Viễn phát hiện đứa nhỏ ngồi có chút không yên, xem một chút thức ăn còn dư lại trong hộp cơm, anh biết con trai đã ăn no, vì vậy nói: "Tự mình đi rửa tay rửa mặt, ba cho con xem hoạt hình".

"Được ạ!" Diệp Dĩ Đình vui sướng chạy đến phòng vệ sinh, Diệp Tư Viễn dời hộp cơm của nó qua, lặng lẽ ăn xong thức ăn còn dư lại của thằng bé.

Trần Kết từng nói, cô chưa bao giờ lãng phí lương thực, lúc giáo dục Diệp Dĩ Đình thì hai vợ chồng vẫn phải làm gương tốt.

Diệp Dĩ Đình vừa leo lên leo xuống ở trên ghế sô pha, vừa xem hoạt hình thì Diệp Tư Viễn đã ở trong trong phòng bếp rửa sạch nồi chén muỗng đũa lưu lại vào buổi sáng. Trở lại phòng khách, thấy thằng bé đang hăng hái bừng bừng xem ti vi, anh đẩy xe nhỏ bốn bánh vào thư phòng, lấy laptop của mình bỏ vào trên bàn trà. Anh vừa ở bên cạnh Diệp Dĩ Đình, vừa tiếp tục nói chuyện với Lưu Nhất Phong ở Italy xa xôi về công việc chưa kịp thảo luận xong vào buổi chiều.

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Diệp Tư Viễn gọi Diệp Dĩ Đình: "Linh Đang, xem xong tập này chúng ta phải đi tắm."

"Dạ!" Diệp Dĩ Đình cũng không quay đầu lại đáp lời.

Đợi đến xong một tập, thằng bé có chút lưu luyến không rời cầm lấy hộp điều khiển ti vi, thả vào bên chân Diệp Tư Viễn: "Ba, xem xong rồi." Diệp Tư Viễn nhìn nó cười, trong lòng cảm thấy vui mừng. Từ trước đến giờ, con trai còn nhỏ tuổi nhưng luôn có tự chủ tốt hơn những bạn nhỏ cùng lứa khác, theo Trang Văn Linh nói, về điểm này, Diệp Dĩ Đình hoàn toàn giống như Diệp Tư Viễn khi còn bé.

"Vậy chúng ta tắm, hôm nay mẹ không có ở đây, chúng ta không ra tản bộ, ngủ sớm một chút, có được hay không?"

"Dạ."

Diệp Tư Viễn đẩy xe nhỏ đi phòng ngủ chuẩn bị quần áo để hai người thay sau khi tắm xong, sau đó tự mình cởi bỏ quần áo. Đến lúc cởi quần thì có chút tốn sức, bởi vì dây lưng của anh. Thật ra thì những năm gần đây, anh và Trần Kết đã tìm kiếm ra được biện pháp để anh có thể tự mình mặc cởi dây lưng, dĩ nhiên vẫn còn cần mượn một chút dụng cụ.

Trong miệng Diệp Tư Viễn cắn một lưỡi câu nhỏ đặc biệt chính xác, cúi đầu ngồi ở trên ghế sa lon cởi dây lưng, trên ngón chân phải cũng đang kẹp một lưỡi câu tương tự, phụ trợ lưỡi câu trong miệng cùng nhau làm việc. Anh cũng không gấp gáp, bởi vì càng gấp càng không làm được, nhớ lúc vừa mới bắt đầu luyện tập, anh thậm chí cần nửa giờ mới có thể tự mình cởi dây lưng ra. Mặc dù dây lưng cần nhiều thời gian hơn, nhưng bây giờ anh chỉ cần mấy phút là có thể làm xong.

Rốt cuộc mở được dây lưng, Diệp Tư Viễn thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân dùng lưỡi câu kéo dây quần xuống, hai chân kéo ống quần hai bên để mở quần tây.

Sau khi cởi đi tất cả quần áo, Diệp Tư Viễn bắt đầu kêu Diệp Dĩ Đình đang chơi đến rất vui vẻ ở trên sàn nhà: "Linh Đang, tới đây, ba giúp con cởi quần áo."

Diệp Dĩ Đình lập tức chạy tới, thấy Diệp Tư Viễn đã cởi sạch trần truồng, thằng bé khoa trương che mắt, lớn tiếng kêu: "Ba xấu hổ xấu hổ! Ba không mặc quần áo!"

Diệp Tư Viễn lại có thể đỏ mặt, lúc Trần Kết ở đây, anh chưa từng cởi quần áo ở trong phòng khách, càng không nói đến thân thể trần truồng đi tới đi lui ở trong nhà rồi, nhưng hôm nay anh mang Diệp Dĩ Đình đi tắm, đây đều là chuyện ắt phải làm.

Anh cố ý sưng mặt lên: "Nhanh tới đây, ba sẽ lạnh."

Những lời này rất hữu hiệu, Diệp Dĩ Đình lập tức chạy đến trước mặt Diệp Tư Viễn, để ba giúp cởi quần áo. Hai người đàn ông một lớn một nhỏ này xích lõa chạy vào phòng tắm, Diệp Tư Viễn mở máy nước nóng lên, trong bồn tắm trải đệm phòng trợt, đá cái mông Diệp Dĩ Đình, đuổi nó vào bồn tắm.

Anh cũng không kiêng kỵ lộ ra thân thể khiếm khuyết của mình ở trước mặt con trai, đó cũng không phải là chuyện gì xấu hổ. Tàn tật, là sự thật đã định, Trần Kết vẫn truyền thụ cho Diệp Dĩ Đình suy nghĩ là: mặc dù thân thể ba không giống ba của những bạn nhỏ khác, nhưng ba rất tuyệt.

Với số tuổi của Diệp Dĩ Đình, thằng bé còn không thể giải thích vì sao ba của mình lại không có hai cánh tay, chỉ là kể từ khi nó ghi nhớ, ba chính là dùng thân thể khác với người khác, dùng một phương thức sinh hoạt khác với người thường. Mặc dù ba không thể chơi với nó rất nhiều trò chơi, cũng không thể cùng nó đi tham gia đại hội thể dục thể thao của vườn trẻ, nhưng ba dạy nó bơi lội, dạy nó đánh cờ, dạy nó ca hát, ba có thể sử dụng chân làm gần như tất cả mọi chuyện, ba vô cùng lợi hại.

Lúc Diệp Dĩ Đình có tên trong danh sách vườn trẻ, Diệp Tư Viễn đã từng lo lắng tàn tật của mình có ảnh hưởng đến Diệp Dĩ Đình hay không. Thế giới của con nít rất kỳ diệu, anh xem qua một vài bộ sách giáo dục trẻ em, tình huống giống như anh, xác thực có thể sinh ra ảnh hưởng với tính tình, tâm lý kết giao bạn bè của Diệp Dĩ Đình. Anh lo lắng con trai sẽ bởi vì anh mà cảm thấy xấu hổ, sợ người bạn nhỏ trong vườn trẻ sẽ bởi vì anh mà cười nhạo Diệp Dĩ Đình. Vì vậy ở trong một đoạn thời gian rất dài, Diệp Tư Viễn chưa bao giờ lộ mặt ở vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình, thậm chí ngay cả cửa nhà trẻ cũng không có đi qua.

Trần Kết cười anh nhát gan, Diệp Tư Viễn từ chối cho ý kiến, có nhiều ánh mắt khác thường ở trên thân chính mình và Trần Kết thì anh có thể không thèm để ý chút nào. Chỉ là Diệp Dĩ Đình, dù sao thằng bé còn quá nhỏ, Diệp Tư Viễn sẽ có băn khoăn là bình thường.

Cuối cùng là Diệp Dĩ Đình tự mình giải quyết vấn đề này. Có một ngày, thằng bé rất kỳ quái hỏi Diệp Tư Viễn: "Ba, tại sao ba chưa bao giờ đưa Linh Đang đi nhà trẻ, cũng không đón Linh Đang về nhà? Có phải ba không thích Linh Đang không?"

Diệp Tư Viễn không đành lòng hỏi nó, ba không có tay, đi vườn trẻ với con, con có cảm thấy xấu hổ không?

Diệp Dĩ Đình tự nhiên sẽ không biết gì hết, thằng bé cong miệng lên với Diệp Tư Viễn: "Ba, ngày mai ba tới vườn trẻ đón con đi, các bạn nhỏ đều nói con không có ba đấy."

Diệp Tư Viễn dở khóc dở cười, thì ra anh một mực che giấu, đổi lấy lại là một kết quả như vậy?

Ngày hôm sau, lần đầu tiên anh lộ mặt ở vườn trẻ của Diệp Dĩ Đình, bọn nhỏ mẫu giáo bé tập thể dục buổi sáng ở trong sân vườn trẻ, Diệp Tư Viễn đứng ở bên ngoài lan can, cùng những người lớn nhà khác lẳng lặng nhìn.

Diệp Dĩ Đình lập tức phát hiện bóng dáng ba, đợi đến khi tập xong thể dục buổi sáng, Diệp Tư Viễn liền nhìn thấy nó lôi kéo tay một cô bé, chỉ mình nói cái gì đó.

Sau đó, một đám con nít liền xông về phía anh, Diệp Dĩ Đình cách lan can kéo tay áo Diệp Tư Viễn, nói với bạn bè ở bên cạnh: "Đây là ba tớ!"

Diệp Tư Viễn ngồi xổm người xuống, cười chào hỏi với bọn chúng: "Chào các con."

Mấy đứa trẻ ngẩn người nhìn chằm chằm Diệp Tư Viễn, khi đó là đầu thu, Diệp Tư Viễn chỉ mặc một áo sơ mi có ống tay áo màu đen, ống tay áo trống không buông xuống hai bên người. Tuy là đứa trẻ 3, 4 tuổi, cũng có thể phát hiện anh khác thường.

Rốt cuộc, có một đứa bé lớn gan nói: "Diệp Dĩ Đình, tại sao ba cậu không có tay!"

Diệp Tư Viễn có chút khẩn trương nhìn Diệp Dĩ Đình, anh sợ con trai sẽ đỏ mặt, sẽ khóc, không biết làm sao, nhưng Diệp Dĩ Đình chỉ là không phục trợn to hai mắt, nó siết thật chặt tay áo Diệp Tư Viễn, nói lớn tiếng: "Ba tớ vẫn luôn không có tay, nhưng ba tớ rất tuyệt rất tuyệt!"

Sau đó, Diệp Dĩ Đình tan học về nhà, nó vui mừng nói với Diệp Tư Viễn: "Ba! Tiểu Hồ Ly nói ba rất tuấn tú!"

Diệp Tư Viễn và Trần Kết cũng cười, Trần Kết nhìn đứa nhỏ dùng cả tay chân bò lên trên đùi Diệp Tư Viễn, hỏi: "Thật sao? Không phải Tiểu Hồ Ly nói con rất tuấn tú ư? Cô bé có nói, là con đẹp trai hay là ba đẹp trai không?"

Diệp Dĩ Đình bị hỏi đến im lặng, thằng bé đảo tròn mắt nói: "Vậy vẫn là con tương đối đẹp trai."

"A, vậy... là con đẹp trai hay là mẹ xinh đẹp?" Trần Kết trêu chọc nó.

"Mẹ xinh đẹp!" Diệp Dĩ Đình đạp chân Diệp Tư Viễn bò tới chỗ Trần Kết, "Mẹ cực kỳ đẹp!"

"Thật sao?" Trần Kết khoa trương há to miệng, ôm Diệp Dĩ Đình vào trong ngực, "Mẹ đẹp hơn con, con lại đẹp trai hơn ba, vậy ba chính là người khó coi nhất trong nhà chúng ta, có phải hay không?"

Diệp Dĩ Đình bị một câu "Khó coi nhất" hù sợ, lập tức quay đầu nhìn Diệp Tư Viễn, Diệp Tư Viễn cũng rất phối hợp dùng gương mặt đau khổ nhìn thằng bé.

Diệp Dĩ Đình hết sức rối rắm, lúng ta lúng túng nói: "Ba vẫn là rất đẹp trai, chỉ là...... không đẹp trai bằng con một chút xíu thôi."

Một câu nói chọc cho Diệp Tư Viễn và Trần Kết cười phá lên.

Đây đều là chuyện mấy tháng trước.

Làm ướt thân thể, Diệp Tư Viễn và Diệp Dĩ Đình ngồi mặt đối mặt ở trong bồn tắm, anh nhấc chân giúp con xoa dầu gội và sữa tắm, đứa bé đều không thích tắm, đôi mắt bị nước vào liền bắt đầu oa oa kêu to.

Diệp Tư Viễn bị náo đến làm không xong, thân thể anh ngửa ra sau, sống lưng dựa vào vách bồn tắm, cẩn thận xoa xoa thân thể giúp con: "Đừng động, ba không bôi được."

Đợi khi giúp Diệp Dĩ Đình bôi xong, Diệp Tư Viễn bắt đầu bôi sữa tắm, dầu gội cho mình, chân của anh vẫn đủ đến đỉnh đầu, cúi người xoa tóc của mình.

Diệp Dĩ Đình trợn mắt há mồm nhìn động tác có độ khó cực cao của ba, mình cũng thử đưa chân đến đầu của mình. Diệp Tư Viễn dùng chân lau mặt một cái, ngẩng đầu lên, mở mắt thấy động tác con trai thì sững sờ, sau đó liền nở nụ cười.

"Làm sao vậy? Linh Đang."

"Ba xem đi! Con cũng có thể chạm tới!" Diệp Dĩ Đình có chút hài lòng, thì ra là cũng không khó lắm nha.

Diệp Tư Viễn lắc đầu cười, xương đứa bé mềm, thân thể lại nhỏ, tính dẻo dai dĩ nhiên là rất tốt.

Nhưng Diệp Dĩ Đình tự chơi một hồi, liền đi sang chỗ Diệp Tư Viễn ngồi. Đột nhiên nó đưa tay nhỏ bé ra sờ lên phần còn lại của tay đã bị cụt dưới bờ vai của Diệp Tư Viễn, còn bóp nhẹ một chút.

Trong lòng Diệp Tư Viễn cả kinh: "Linh Đang!"

Diệp Dĩ Đình lập tức rút tay trở về, thằng bé đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Ba, tay của ba, còn có thể đau không?"

Diệp Tư Viễn sửng sốt mấy giây, mới nhỏ giọng trả lời: "Đã sớm không đau."

"Mẹ nói, trước kia ba cũng có tay."

"Đúng vậy, trước kia ba giống như Linh Đang, cũng có tay."

"Tại sao sau này lại không có?"

"Ba nghịch ngợm gây họa, chạm điện nên hai cái tay liền cháy rụi."

"A!" Diệp Dĩ Đình sợ hãi, trợn to mắt.

"Cho nên Linh Đang phải biết bảo vệ mình, không nên đụng ổ điện trong nhà. Đến bên ngoài, thấy đồ không biết phải nhớ hỏi ba mẹ, không thể tùy tiện sờ, biết không?"

Diệp Dĩ Đình cái hiểu cái không gật đầu.

Diệp Tư Viễn không biết mình trả lời như vậy có thỏa đáng hay không, trong chuyện mình tàn tật, anh và Trần Kết đều cảm thấy hiện tại giải thích cho Diệp Dĩ Đình quá trình bị cụt thì còn hơi sớm, nhưng bọn họ cũng không có ý định che dấu con trai chuyện gì. Chỉ là ít nhất cũng phải chờ Diệp Dĩ Đình lên tiểu học, có năng lực lý giải tương đối mạnh, sẽ giải thích với thằng bé tất cả..

Lòng hiếu kỳ của trẻ con đều rất nặng, Diệp Tư Viễn biết trong lòng Diệp Dĩ Đình vẫn luôn có nghi vấn này, chỉ là con trai như có như không cảm thấy hỏi vấn đề này lên hình như không tốt lắm, cho nên thằng bé vẫn luôn kìm nén.

Hiện tại, rốt cuộc nó đã hỏi ra miệng khi cha con ở chung một chỗ, Diệp Tư Viễn cũng liền đánh bạo, lấy một loại phương thức Diệp Dĩ Đình có thể hiểu được, nói chuyện này với nó.

Nhưng mà chủ ý Diệp Tư Viễn và Trần Kết đã quyết định cũng đã đạt thành nhận thức chung của tất cả mọi người ở nhà họ Diệp, trong vấn đề này, mọi chuyện liên quan đến Diệp Tư Hòa đều vĩnh viễn chôn dưới đất.

Cứ để cho thù hận, kết thúc vào tháng chín năm đó đi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-103)