Truyện:Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 103 (cuối)

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Trọn bộ 103 chương
Chương 103 (cuối)
Ngoại truyện 10: Lời hứa
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


【 Trần Kết nói 】

Tháng năm năm đó, tôi và Diệp Tư Viễn cử hành hôn lễ..

Đoàn phù dâu của tôi do Uyển Tâm là người đầu tiên kí tên trong tài liệu, có hai em gái họ bên họ nội chưa lập gia đình, còn có Tiểu Chương - đồng nghiệp trong công ty. Đoàn phù rể của Diệp Tư Viễn rất là cường đại, Diệp Tư Viêm, Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải, Thẩm Tri, còn có em trai tôi, Trần Dạ.

Trước khi kết hôn, tôi nói nhỏ với Trần Dạ: "Dù sao em cũng được coi như là người nhà mẹ của chị, sao lại đi làm phù rể của người ta rồi, cái này không phải là ăn cây táo rào cây sung ư?"

Trần Dạ cười cười với tôi, nói: "Chị thật khờ, như vậy em liền có thể đi theo tới nhà chồng chị rồi, đến lúc đó cho bọn họ nhìn một chút, Trần Kết có một em trai làm chỗ dựa, để sau này bọn họ không dám khi dễ chị!".

Giọng điệu của nó giống như vừa nói đùa vừa nói thật, tôi liền tùy nó.

Ngày hôn lễ ở thành phố P, quả nhiên Trần Dạ đi theo một đám phù rể chen vào trong cửa nhà, kêu lớn tiếng hơn ai hết, ném bao lì xì cũng nhiều hơn ai hết.

Diệp Tư Viêm nói với nó: "Ai ai ai! Gián điệp, nói cậu đó! Thì ra cậu chính là tới giúp lấy máu chúng ta sao!"

Trần Dạ cười ha ha, nhưng tay lại không ngừng chút nào, nhét rất nhiều hồng bao nhỏ vào khung cửa, còn nói Uyển Tâm nhanh thu lấy.

Bởi vì nguyên nhân thân thể Diệp Tư Viễn, chúng tôi đều không làm rất nhiều phong tục rước dâu, ba và dì Mỹ cũng đã sớm đón nhận anh, vì vậy tất cả những bước phức tạp đều làm đơn giản, một giờ liền giải quyết cha mẹ vợ, Diệp Tư Viễn phải dẫn tôi đi tân phòng mà chúng tôi đã mua ở thành phố P rồi.

Lúc chuẩn bị ra cửa, ba có chút muốn nói lại thôi. Tôi hỏi ông sao vậy, ông không chịu nói. Vẫn là dì Mỹ kéo tôi qua một bên, nói cho tôi biết chuyện ba tôi rối rắm.

Thì ra là ở nơi này của chúng tôi, sau khi rước dâu lên xe hoa, chú rể cần phải ôm cô dâu đi qua. Trong nhà không có người ngoài, vài tập tục miễn được thì miễn, nhưng đi ra khỏi cửa nhà thì có rất nhiều hàng xóm láng giềng đang nhìn. Ba cảm giác để cho tôi tự mình đi xuống lầu lên xe hoa, sẽ có chút mất mặt.

Dì Mỹ nói: "Cũng chỉ là một phong tục, con đừng để ở trong lòng.".

Tôi nhìn Diệp Tư Viễn đứng đó không xa một chút, anh cũng đang nhìn tôi, tôi thu hồi tầm mắt hỏi dì Mỹ: "Có thể cõng không? Tư Viễn có thể cõng con.".

Dì Mỹ lặng lẽ lắc đầu: "Con mặc áo cưới, nó lại không cánh tay, hành lang hẹp như vậy, cõng lên va va chạm chạm là không dễ dàng, cũng khó coi.".

Tôi rũ mắt thở dài, nghĩ tới vậy coi như xong.

Đám dâu phụ, rể phụ đã ra khỏi cửa, tôi theo phía sau Diệp Tư Viễn, quay đầu lại liếc mắt nhìn ba và dì Mỹ, phát hiện ba lại đang khóc.

Hốc mắt tôi lập tức đỏ, đúng lúc này, thân thể của tôi đột nhiên bay lên không trung, là bị người bế lên. Tôi giật mình, vội vàng ôm cổ của người nọ, ngẩng đầu lên nhìn, lại là Trần Dạ..

Nó cũng đang cúi đầu nhìn tôi, nói: "Chị, cô dâu phải được chú rể ôm lên xe hoa, tương lai mới có thể hòa thuận vui vẻ. Em nói với anh rể rồi, em ôm giúp anh ấy. Tương lai của chị em, tuyệt đối là cực kỳ sung sướng.".

Tôi nghiêng đầu liếc mắt nhìn Diệp Tư Viễn, anh đang mỉm cười với tôi, còn nhẹ gật gật đầu.

Rốt cuộc tôi không nhịn được khóc lên, ở trong ngực em trai thân yêu nhất của tôi

Trần Dạ một đường lau mặt tôi, trước khi tôi lên xe hoa thì nó cúi đầu nhìn vạt áo trước của âu phục, nói: "Tây trang này rất quý đó, phải hơn 500 đồng đấy, bị chị làm dính đầy nước mắt với nước mũi. Phụ nữ! Aizz...".

Nói xong nó liền chạy, tôi ở trong xe nhìn bóng lưng của nó, giật mình vì dáng dấp đứa trẻ nhỏ lại cao như vậy rồi. Bả vai nó rộng rãi, cánh tay có lực, cho dù là mặc tây trang giá rẻ, bộ dạng cũng rất anh tuấn.

Tôi đã sắp không nhớ nổi, đồ đần luôn núp sau mông tôi có hình dạng gì rồi.

Bữa tiệc vui, Trần Dạ uống quá nhiều. Nó say khướt níu lấy cổ áo Diệp Tư Viễn, chúng tôi cản cũng không cản được..

Mặt của nó kìm nén đến đỏ bừng, đầu lưỡi đã lớn rồi, nó nói: "Diệp Tư Viễn! Anh! Nếu anh... còn dám khi dễ chị... chị em! Lão tử tuyệt... tuyệt đối không tha cho anh!".

Đầu tôi đầy hắc tuyến, có bạn học trung học lặng lẽ hỏi tôi: "Aizz, Trần Kết, đây là tình địch của chồng cậu sao?".

Tôi choáng: "Đây là em trai tôi!".

Sau hôn lễ không bao lâu, Trần Dạ tham gia thi tốt nghiệp trung học. Khi điền bảng nguyện vọng, nó không có lựa chọn chỗ thành phố H của tôi và Diệp Tư Viễn, cũng không có lựa chọn thành phố quê nhà, mà là lựa chọn Nghiễm Châu xa xôi.

Nó chỉ một thân một mình ngồi xe lửa xuống nam, bắt đầu cuộc sống đại học của nó.

Lễ mừng năm mới năm thứ hai, tôi và Diệp Tư Viễn trở về thành phố P. Tôi nói với ba, tôi mang thai.

Ba rất vui mừng, tôi không ngờ, Trần Dạ càng hưng phấn hơn ba. Nó sờ sờ bụng còn nhỏ của tôi, mặt vui sướng: "Ha ha... ! Em sắp làm cậu rồi!".

Trước khi sắp sinh, Trần Dạ xin nghỉ chạy tới thành phố H từ Nghiễm Châu. Ngày nào nó cũng đợi ở bệnh viện, cho đến khi Linh Đang bình an sinh ra.

Thân thể tôi không tốt, Tư Viễn sắp xếp cho tôi ở phòng bệnh tốt nhất, còn có chị dâu Nguyệt có kinh nghiệm phong phú, y tá vây quanh tôi cả ngày. Thật ra thì người trong nhà không cần làm cái gì, nhưng Trần Dạ vẫn theo tôi ở trong bệnh viện cả ngày.

Nó đặc biệt thích Tiểu Linh Đang, động một chút là ôm lên đi tới đi lui, thậm chí còn ôm đến trong hành lang đi mấy vòng.

Cũng có rất nhiều người cho rằng nó là ba đứa bé, rất kinh ngạc nói nó còn trẻ như vậy mà sao lại kết hôn sinh con rồi, còn nói Linh Đang lớn lên giống nó.

Tên nhóc thúi sướng đến phát rồ rồi, lại có thể không phản bác, trở lại liền giống như hiến vật quý nói cho tôi biết.

"Em giỏi rồi, mấy ngày nay anh rể em đều ăn dấm. Anh ấy không ôm được bé cưng đã rất buồn bực rồi, em còn cả ngày ôm Linh Đang đi ra bên ngoài." Thừa dịp Tư Viễn không có ở đây, tôi cảm thấy cần dạy cho Trần Dạ một khóa, "Đợi chút nữa anh rể em tới, em nhớ để bé cưng lên giường nhỏ. Em ôm hoài, bé cưng đã sắp không nhận ra ba rồi.".

Trần Dạ xì mũi coi thường: "Em chỉ là thấy anh rể không ôm được mới giúp anh ấy ôm, y tá ở nơi này, mẹ em, còn mẹ chồng chị nữa. Không thể luôn để đứa bé cho phụ nữ ôm, nhất là bé trai, phải để nó nghe mùi của đàn ông, muốn để cho nó biết vì sao gọi là đàn ông, nếu không sau này biến thành ẻo lả thì làm sao bây giờ?".

Thật không biết sao nó lại ngụy biến được như thế.

Nghỉ hè kết thúc đại học năm hai, Trần Dạ tới thành phố H ở một tháng. Khi đó Linh Đang còn chưa có tròn một tuổi, tôi và mẹ chồng ở nhà trông bé cưng, sau khi trưng cầu ý kiến của Trần Dạ, để Tư Viễn an bài nó đi A. R. thực tập.

Trần Dạ học máy tính, mặc dù không đúng chuyên ngành, nhưng cho nó vào ban tốt nhất công ty, dù sao vẫn có không ít chỗ ích lợi.

Trần Dạ bảo Diệp Tư Viễn không cần nói cho đồng nghiệp công ty nó là em vợ của anh, Diệp Tư Viễn đồng ý, vì vậy tên nhóc ngốc lại bắt đầu kiếp sống công nhân lao động đơn giản vào kỳ nghỉ hè của nó.

Trùng hợp A. R. muốn làm một buổi họp báo về sản phẩm mùa đông mới vào tháng tám, Trần Dạ rất ra sức đi hỗ trợ, thường xuyên làm thêm giờ đến đêm khuya mới về nhà.

Một buổi tối trước buổi họp báo, Tư Viễn đi tới xem hội trường một chuyến, tôi mang theo Linh Đang đi dò xét, tự nhiên cũng muốn xem một chút Trần Dạ đang làm gì?

Kết quả, tôi liền nhìn thấy nó bị mấy nữ nhân viên sai bảo làm một chút công việc dùng thể lực, leo lên leo xuống, treo cái này, trang trí cái đó, làm cho trên người bẩn hề hề, nhưng mà trên mặt lại là một nụ cười tự nhiên.

Tôi oán giận Diệp Tư Viễn: "Anh cứ nhìn họ khi dễ em của em như vậy sao!".

Tư Viễn bật cười: "Khi dễ? Em cũng quá coi thường bản lãnh em trai em rồi, một lát em nhìn một chút rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì."

Tôi không hiểu, vừa núp vừa len lén quan sát mới phát hiện trong nửa giờ, có ba cô gái nhỏ xấu hổ đi bưng nước cho Trần Dạ, có hai cô gái nhỏ khác đi cùng đến gần Trần Dạ, còn làm bộ đưa khăn giấy lau mồ hôi cho nó. 囧 Quẫn nhất chính là, còn có một người đeo kính lịch sự đi làm quen với Trần Dạ.

Tôi híp mắt kính dò xét Trần Dạ cẩn thận, ở trong ấn tượng của tôi, nó vẫn là đứa bé thôi, sao vào lúc này lại biến thành một lam nhan họa thủy rồi hả?

Sau khi hết bận về buổi họp báo, Trần Dạ không đi làm. Mỗi ngày nó ở nhà với tôi, chuyện thích làm nhất chính là chơi với Linh Đang.

Nó thích giơ Linh Đang lên thật cao, sau đó xoay vòng vòng..

"Vèo vèo vèo, ngồi máy bay nha!".

Linh Đang luôn hạnh phúc đến cười ha ha..

Trước khi lên đường đến trường học, Trần Dạ hung hăng hôn lên mặt Linh Đang, nói: "Thực ngốc, lão tử chơi với cháu cả một kỳ nghỉ hè, sao vẫn không gọi cậu chứ!".

Tôi im lặng, Linh Đang mới hơn mười tháng thôi mà.

Chỉ là nỗi tiếc nuối này ở mùa xuân năm sau liền bị lắp đầy bằng hạnh phúc. Vào lúc này, Tiểu Linh Đang đã biết đi rồi, còn có thể nói chút lời đơn giản. Trước khi về với ông bà, tôi liền dạy thằng bé gọi cậu, đến trước mặt Trần Dạ, tên nhóc rất hăng hái, lập tức liền"cậu cậu" kêu không ngừng..

Trần Dạ sướng đến phát rồ, liền bế Linh Đang lên, "Hôn cậu đi!" Nó nói, Linh Đang cười ngây ngô hắc hắc, "Bẹp" một cái hôn lên mặt Trần Dạ, dính nước miếng đầy mặt nó.

Lúc tán gẫu, tôi hỏi Trần Dạ: "Đồ đần, hiện tại đẹp trai như vậy, có mê hoặc đầu óc cô gái nhỏ đến choáng váng không?"

Lỗ mũi nó hướng lên trời: "Ai mà thèm!".

"Thôi đi cậu." Tôi cười ha ha, "Năm ngoái liền quyến rũ nhiều cô gái nhỏ ở trong công ty anh rể em như vậy, ở trong đại học thì sao hả? Chị của em cũng không phải là không có học qua đại học, dáng dấp như em vậy, đám con gái phía sau mông nên có một chuỗi dài đi."

Nó dùng khóe mắt nhìn tôi: "Chị, năm đó chị chính là một trong đám con gái sau mông anh rể chứ gì?".

"Cút á!" Tôi thẹn quá thành giận đánh nó, lại nghe được nó lẩm bẩm một câu.

"Nói gì đó?" Tôi hỏi.

Trần Dạ đỏ mặt, nói lớn tiếng: "Nói chị hung dữ, không có chút dịu dàng nào, không biết sao anh rể lại chịu được chị!"

Tôi cười hắc hắc mờ ám, thật ra thì tôi nghe rõ ràng, nó nói: "Theo đuổi một người đã phí sức như vậy, còn đâu một chuỗi chứ."

Có bát quái sao!

*****

Đáp án chính thức công bố vào một năm nghỉ hè.

Trần Dạ lại tới thành phố H ở, còn dẫn theo một cô gái.

Nó trực tiếp giới thiệu cho chúng tôi: "À, đây là Trần Kết chị anh, đây là Diệp Tư Viễn anh rể anh, đây là cháu ngoại anh Diệp Dĩ Đình, nhũ danh là Linh Đang. Chị, đây là học muội... của em, Trịnh Ngôn."

Vóc dáng Trịnh Ngôn rất cao, khẳng định hơn 170cm. Cô có một mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, màu da hơi sẫm, mặt mày có chút lõm xuống, đôi môi thật dày, diện mạo điển hình của người Lĩnh Nam, nhìn vào mắt thì không tính là rất đẹp, nhưng phong cách dịu dàng điềm tĩnh, rất có ý vị. Tôi cũng gật đầu mỉm cười, làm bộ dạng như trưởng bối hiền lành, nói: "Tiểu Ngôn, rất hân hạnh được biết em."

Lúc này Linh Đang náo loạn một chút, nói lớn tiếng: "Chào mợ!"

Mọi người lặng yên..

Trần Dạ ôm lấy Linh Đang cười khúc khích: "Cháu ngoại cưng, bây giờ gọi mợ hơi sớm, phải gọi dì, chờ sau này nhất định để cháu gọi mợ, ngoan ha.".

Buổi tối, tôi tiếp tục làm xong nhiệm vụ của người chị, an bài gian phòng cho hai đứa. Trịnh Ngôn ngủ phòng khách, Trần Dạ ngủ ghế sa lon trong phòng khách.

Trần Dạ cũng tiếp tục nghiêm túc làm học trưởng tốt, nó nói ngủ ngon với Trịnh Ngôn, sau đó đưa cô vào gian phòng.

Lúc nửa đêm tôi khát nước, mới vừa đi tới cửa phòng khách liền nghe tiếng vang khóa cửa. Tôi đứng bất động, chỉ thấy Trần Dạ mặc áo sát nách và quần lót lộn xộn đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy tôi, nó liền ngây người. Trời tối đen, nhưng tôi thậm chí có thể nhìn thấy tên nhóc thúi đó đỏ hết cả mặt.

Bốn mắt nhìn nhau, tập thể phá rách.

Tôi dứt khoát lôi kéo Trần Dạ tới sân phơi nói chuyện phiếm, tôi ném cho nó một lon bia ướp lạnh, mình thì cầm một hộp sữa chua.

Trần Dạ nói cho tôi biết, Trịnh Ngôn là người Nghiễm Châu, nhỏ hơn nó một khóa, hai người ở chung một chỗ mới nửa năm..

Tôi nói: "Chị vốn cho là em thích loại hình như chị, vóc người nhỏ, da trắng, đặc biệt xinh đẹp. Kết quả sao em lại tìm một người hoàn toàn ngược lại với chị?".

Nó không vui: "Vóc người Ngôn Ngôn cao, da không trắng, nhưng cô ấy không xấu xí mà!".

Tôi cười to: "Nói giỡn thôi, em còn tưởng là thật sao.".

Trần Dạ buồn bực trong lòng, uống bia nói: "Vốn em cũng cho là em thích cô gái như chị, trong lúc học sơ trung và cao trung em cũng cảm thấy cô gái như thế mới xinh đẹp, nhưng sau khi biết Ngôn Ngôn, em mới biết, những thứ tiêu chuẩn kia đều là cái rắm!" Vốn tôi muốn để Trần Dạ tốt nghiệp chính quy xong sẽ ra nước ngoài học, dù sao hiện tại có điều kiện kinh tế, thành tích của nó lại tốt, con trai từng trải nhiều, học thêm một chút chắc chắn sẽ không sai.

Nhưng hiện tại nó có bạn gái... tôi cũng không quẹo cua trong lòng, trực tiếp hỏi nó: "Khai giảng đại học năm tư, em từng cân nhắc muốn học nghiên cứu hay là ra nước ngoài chưa?".

Trần Dạ cúi đầu suy nghĩ một chút, trả lời: "Em muốn trực tiếp làm việc.".

Tôi cau mày: "Hiện tại không thể so với trước kia, trình độ học vấn chính quy thật không có sức cạnh tranh gì đâu.".

Trần Dạ nói: "Em biết rõ, chẳng qua em thật không có tính toán ra nước ngoài. Nếu như học nghiên cứu, em cũng muốn ở lại Nghiễm Châu, thật ra thì em thật sự nghĩ muốn đi làm, làm trò chơi. Hiện tại game online là ngành nghề mới, em thật sự cảm thấy hứng thú, cảm thấy có thể làm tốt. Hơn nữa, em đã liên hệ với mấy công ty ở Nghiễm Châu rồi.".

Dưới ánh trăng, em trai của tôi nghiêng đầu nhìn tôi, nó cởi áo lớn trên người, chỉ mặc một quần cộc lớn ở phía dưới, nét mặt rõ ràng, mày kiếm mắt sáng, có tất cả đặc điểm mà chàng trai 22 tuổi nên có, trẻ tuổi, tự tin, lạc quan lại cố chấp. Tôi chỉ chỉ trong nhà, nói: "Em mới bây lớn, Nghiễm Châu Nghiễm Châu, giống như đã chắc chắn rồi vậy.".

Nó nhíu mày: "Chị không biết xấu hổ mà nói em! Không phải chị 18 tuổi liền bị anh rể ăn sạch sành sanh sao!".

Tôi thật sự nói không lại nó.

"Vậy ba và dì Mỹ thì phải làm sao đây?" Tôi hỏi, "Chị ở nơi này, em lại đi Nghiễm Châu. Vậy không phải quê nhà chỉ còn dư hai người già bọn họ à.".

"Chị không cần lo lắng!" Trần Dạ nghiêm túc nói, "Chỉ là cảm thấy ba lớn tuổi, em mới không muốn ra nước ngoài. Sau khi tốt nghiệp, em muốn định cư với Tiểu Ngôn ở Nghiễm Châu, sau đó đón ba mẹ đến. Nghiễm Châu cách nơi này của chị cũng gần hơn quê nhà."

Tôi gật đầu: "Ý tưởng không tệ, chị và Tư Viễn ở chỗ này cũng mua nhà cho bọn họ rồi. Bọn họ cũng có thể tới nơi này ở, chị chỉ sợ bọn họ ở không quen."

Trần Dạ than thở: "Thật sự là thành phố quê nhà quá nhỏ, rất khó phát triển.".

Tôi vỗ đầu của nó: "Ít sạo đi! Là bởi vì quê nhà không có Ngôn Ngôn của em chứ gì!".

Nó ngẩng đầu nhìn tôi, cười đến miệng không khép lại được.

Mấy ngày kế tiếp, Trần Dạ liền mang theo Trịnh Ngôn đi chơi khắp nơi, có lúc còn mang Linh Đang đi ra ngoài.

Nó đặc biệt thích gác Linh Đang ở trên cổ rồi đi bộ. Linh Đang rất thích cậu, mỗi lần đều chơi đến đầu đầy mồ hôi, trở lại mà vẫn chưa thỏa mãn.

Trần Dạ còn mang Linh Đang đi bơi lội, chơi bóng. Một kỳ nghỉ hè, Diệp Linh Đang vốn mập mập trắng trắng, lại bị phơi thành một cục than đen nhỏ..

Tôi nói giỡn hỏi Diệp Tư Viễn: "Ông xã, Linh Đang chơi với Tiểu Dạ cả ngày như vậy, anh có ghen không?"

Tư Viễn lắc đầu, nói: "Sao có được. Anh bận rộn công việc, bình thường thời gian ở cùng Linh Đang cũng không nhiều. Hơn nữa thân thể anh cũng không tiện, cho dù ở cùng với Linh Đang, có rất nhiều trò chơi cũng không thể chơi chung với nó được.".

Anh nhìn ba người vui vẻ chạy tới chạy lui chơi đĩa bay ở dưới bóng cây xa xa, nói, "Linh Đang đúng là phải chung đụng nhiều với phái nam trưởng thành kiện toàn, chuyện này rất quan trọng với sự trưởng thành của nó. Cho nên, anh nên cảm tạ Trần Dạ mới đúng.". Một năm sau, Trần Dạ tốt nghiệp đại học. Nó không có thi nghiên cứu, trực tiếp đi làm, vào một công ty game online có quy mô lớn.

Cơ hội chúng tôi gặp mặt ít đi rất nhiều, trong một năm, chỉ có mùa xuân về nhà mới có thể gặp mặt nó.

Mặc dù gặp mặt ít, nhưng quan hệ của tôi và nó không có bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng trở nên thân thiết..

Em trai của tôi đã trút đi hơi thở học sinh ngây ngô, trở nên thành thục, ung dung. Nó không hề mặc áo bông vận động rộng thùng thình nữa, mà là lựa chọn một áo khoác ngoài đen ngắn cắt xén vừa người. Cả người có vẻ cao lớn rắn rỏi, tràn đầy khí khái anh hùng. Tôi còn nhớ lúc tôi kết hôn, dáng vẻ lần đầu tiên mặc tây trang của tên nhóc ngốc 19 tuổi này, mặc dù rất tuấn tú, nhưng luôn không khỏi có chút cảm giác trẻ con làm ra vẻ thành thục.

Nhưng mà bây giờ, sẽ không còn như vậy nữa rồi.

Nó vẫn rất ưa thích Linh Đang, có nó ở đây, Linh Đang hoàn toàn không cần tôi và Diệp Tư Viễn quản.

Tôi cười nó: "Thích trẻ con như vậy, liền nhanh chóng kết hôn sinh một đứa đi.".

Nó cười khổ, không có tiếp lời.

Trần Dạ làm như cam kết của nó, ở lại Nghiễm Châu, Trịnh Ngôn lại thi đậu nghiên cứu sinh một trường dại học ở Thành Đô. Trần Dạ và cô, đã yêu xa nửa năm rồi.

Thời gian sau, tôi và Trần Dạ gọi điện thoại, tán gẫu QQ, nó luôn là tốt khoe xấu che. Tôi hỏi dì Mỹ, mới biết nó và Trịnh Ngôn chia chia hợp hợp, dây dưa hồi lâu.

Ngược luyến tình thâm, yêu nhau giết nhau, sự khốc liệt cụ thể của quá trình, tôi cũng không muốn nói nhiều.

Diệp Tư Viễn nói với tôi: "Em xem, anh đã nói rồi, thời gian và không gian đúng là khảo nghiệm lớn nhất của tình cảm."

Tôi khinh thường: "Đó là em trai của em, em của em giống như em, nhận đúng người thì sẽ đi đến cuối con đường. Chỉ ba năm mà thôi, tính là cái gì!".

Diệp Tư Viễn nhìn tôi thật sâu, không nói chuyện nữa.

Trần Dạ không để cho tôi thất vọng, vào năm nó 27 tuổi, tôi nhận được thiệp mừng của nó.

Lúc này, đứa bé thứ hai của tôi và Tư Viễn ra đời mới mười tháng.

Chúng tôi đi Nghiễm Châu tham gia hôn lễ của Trần Dạ. Nó mặc một thân tây trang màu trắng, cao lớn anh tuấn như hoàng tử. Trịnh Ngôn mặc một bộ áo cưới màu trắng kéo đất đứng bình tĩnh ở bên cạnh nó, hai người xinh đẹp giống như bức tranh.

Linh Đang và một cô gái nhỏ là thân thích của nhà Trịnh Ngôn phụng mệnh làm hoa đồng. Nó đang cầm đuôi áo cưới thật dài của Trịnh Ngôn đi qua thảm đỏ, còn nghịch ngợm nghiêng đầu làm mặt quỷ với tôi và Tư Viễn.

Thời điểm tuyên thệ, tôi ôm tiểu Dĩ Huyên nhìn lên sân khấu. Trần Dạ và Trịnh Ngôn cầm tay, nói với nhau: "Anh nguyện ý, anh yêu em."

Tôi đột nhiên hung hăng khóc, Tư Viễn nói: "Đến, vùi mặt tới trước ngực anh, đừng để người ta nhìn thấy."

Tôi nhớ đến rất nhiều rất nhiều năm trước, luôn có một đứa bé đi theo sau mông tôi, vóc dáng nó rất nhỏ, giọng nói vẫn không thay đổi, nó rất nghịch ngợm om sòm, luôn nói: "Chị, chị, chị học đại học cũng không thể tìm bạn trai đâu!". Nó nói: "Chị, chị phải chờ em lớn lên!".

Nó nói: "Chị, chị là người rất tốt rất tốt, bạn trai của chị nhất định phải đủ tốt, em mới chịu đồng ý!"

Trần Dạ - em trai của tôi, đã trưởng thành..

HẾT


Crypto.com Exchange

Chương (1-103)