Truyện:Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 100

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Trọn bộ 103 chương
Chương 100
Ngoại truyện 8: Ánh trăng sáng
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


【 Tư Viễn nói 】

Lúc tôi nhìn thấy cô, cô đang lái xe chạy bằng điện ra khỏi chung cư.

Buổi sáng cuối tháng tám, trên đường xe cộ tấp nập, thời tiết vẫn nóng bức như cũ, mọi người lái xe đều đầy đủ trang bị, cô cũng không ngoại lệ.

Cô mang một mũ bảo hiểm nhỏ màu xanh đậm, có lẽ là cảm thấy nóng, quai đeo cũng không có buộc ở trên cằm, nón an toàn chỉ đội tượng trưng lên đầu, hình như là có tác dụng che nắng

Như vậy rất nguy hiểm, trong lòng tôi lo lắng thay cô.

Cô đeo một kính mát lớn, trên cánh tay khoác áo chống nắng, một cái túi lớn đặt ở trong giỏ xe, móc quai túi xách ở trên tay vịn của xe, sau cùng lại giữ ở trong tay cô.

Cô mặc một áo sơ mi màu vàng nhạt, quần lửng cao bồi màu lam nhạt, trên chân mang một đôi giày xăng-̣đan màu đen. Chen chúc trên xe chạy bằng điện. Ở bên trong xe đạp, một người nho nhỏ không có chút thu hút, nhưng mà tôi lại có thể dễ dàng nhận ra cô. Cô mua đồ ăn sáng ở một tiệm trước cửa chung cư, hình như cô rất ưa thích mua đồ ăn sáng ở nơi đó. Người vẫn cưỡi trên xe chạy bằng điện, đưa cho tiền cho ông chủ, cầm lấy hai bánh bao, một túi sữa đậu nành, cô nhét bánh bao vào trong giỏ xe, dùng răng cắn rách bao sữa đậu nành, cắm ống hút vào, vừa cởi xe vừa hút sữa đậu nành, liền lảo đảo lái đi xa.

Tôi ngồi ở trong xe nhìn cô, trong lòng than thở, cô vẫn nóng lòng như vậy, một lát nữa rồi uống sữa đậu nành không được sao? Chẳng lẽ cô không biết, lái xe một tay như vậy sẽ rất nguy hiểm ư? Chẳng may té ngã thì làm thế nào?

Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của cô, tôi mới nói với tài xế Trữ: "Lái xe thôi."

Kể từ khi A. R. bắt đầu chuẩn bị tiến quân vào trong nước, tôi đã trở về nước mấy lần.

Mỗi lần trở về nước, tôi đều sẽ đi nhìn cô mấy lần, cách thật xa, len lén nhìn.

Tôi không dám gặp mặt cô, mặc dù lúc ban đầu mở kế hoạch chi nhánh A. R. ở trong nước thì tôi đã từng nghĩ tới làm chút việc gì đó, nhưng cho đến khi tôi nhìn thấy cô, tôi mới phát hiện, tôi vẫn không muốn đi quấy rầy cuộc sống của cô.

Hiện tại cô sống rất tốt, khỏe mạnh, vui vẻ, tích cực, không buồn không lo. Mỗi lần thấy cô, đều sẽ phát hiện nụ cười trên mặt cô, đây chính là điều tôi muốn nhìn thấy, rời khỏi tôi, cô trôi qua rất tốt, sau đó quen biết một người đàn ông tốt, cuộc sống trở nên hạnh phúc.

Nếu như người đàn ông kia cô phụ cô, tôi sẽ không tha thứ cho hắn.

Bởi vì Trần Kết là cô gái tốt đẹp nhất trên thế giới này, cô đáng giá có một phần tình cảm tốt đẹp nhất. Mà tôi, lại không có tư cách cho.

Đi tới công ty, Thẩm Tri đã chờ tôi ở đó, anh ta nói với tôi đã chuẩn bị sẵn hành lý, chúng tôi lập tức lên đường đi công tác ở một thành phố cách đây 400 cây số.

Kế hoạch khai mạc chi nhánh A. R. ở thành phố H vào lúc quốc khánh, cùng lúc đó, chúng tôi còn phải làm điều tra nghiên cứu thị trường rất nhiều thành phố trong nước, cùng một chút hàng hóa bán ra, gặp mặt nói chuyện thương trường, tranh thủ mở ra thị trường cả nước.

A. R. là tâm huyết của tập thể và tôi, mặc dù nó còn rất mới, nhưng nó là nhãn hiệu của tôi, tôi muốn cố gắng tối đa hết mình đưa nó phát triển lớn mạnh.

Có lẽ tôi chỉ muốn chứng minh, chứng minh cho những người đã từng nghi ngờ nhìn tôi. Mặc dù tôi không có hai cánh tay, nhưng tôi cũng có thể làm tốt chuyện này.

Trần Kết từng nói, thứ trong đầu của tôi, chỉ có tôi mới có thể làm được.

Không liên quan tới thân thể của tôi.

Thẩm Tri là phụ tá của tôi, nói chính xác hơn một chút, chú ấy là trợ thủ của tôi trên công tác kiêm phương diện sinh hoạt.

Lúc biết chú ấy, tôi 24, chú ấy 22, đi tới Italy chỉ có hơn nửa năm, vẫn còn đang học ngôn ngữ.

Chú ấy cầm học bổng toàn phần du học ở Milan, học thiết kế chuyên nghiệp và thời thượng, nhưng chú ấy cần tự mình gánh chịu sinh hoạt phí. Chi phí cuộc sống ở Italy vốn không thấp, gia cảnh chú ấy bình thường, chỉ có thể dựa vào mấy phần công làm thêm để duy trì cuộc sống. Nhưng tiếng Ý của chú ấy còn chưa vượt qua kiểm tra, chỉ có thể rửa chén đưa thức ăn ở tiệm ăn do người Trung Quốc mở. Tiền lương rất thấp, thời gian làm việc lại dài, vì vậy mỗi ngày chú ấy chỉ có thể ngủ 4 tiếng mới có thể miễn cưỡng học tập được.

Chú ấy nhìn thấy mẹ tôi thông báo tuyển dụng ở trên mạng nên tới phỏng vấn.

Lúc ấy tôi quyết định tìm phòng riêng để ở, mẹ không yên lòng, hỏi tôi có nguyện ý tìm một du học sinh người Trung Quốc ở chung không? Nếu như vậy, người đó có thể giúp tôi về mặt sinh hoạt một chút. Tôi đồng ý.

Vì vậy tôi gặp được Thẩm Tri.

Khi đó Thẩm Tri gầy đến giống như một con khỉ, một tên nhóc thật cao, thể trọng vẫn chưa tới 60kg.

Tinh thần chú ấy rất uể oải, quầng thâm hai mắt che ở trên mặt, hại tôi cho là chú ấy đang hút thuốc phiện.

Tôi chỉ tùy tiện hỏi chú ấy mấy câu, vừa muốn đuổi chú ấy đi, nhìn ra được chú ấy rất thất vọng, đi tới cửa thì xoay người lại, chần chờ nói: "Cái đó... Thật ra thì... Tôi có thể không cần thù lao, chỉ cần cho tôi một giường lớn là được."

Mẹ thông báo tuyển dụng như thế này:

Tìm một người phụ tá quốc tịch Trung Quốc, yêu cầu phái nam, số tuổi từ 20 tuổi tới 25 tuổi, ưu tiên mỹ thuật loại chuyên nghiệp;

Nội dung công việc: Làm việc nhà, nấu cơm. Bởi vì tuyển dụng cho người có thân thể bất tiện, yêu cầu ứng viên ở chung với người tuyển dụng.

Thù lao: XX đồng euro / tháng, mỗi tuần nghỉ một ngày, cung cấp một phòng đơn miễn phí, bao bữa ăn tối, điện nước.

Thẩm Tri tới vì phòng đơn đó, mướn phòng ở Italy rất đắt, sau đó tôi mới biết chú ấy vì tiết kiệm tiền, buổi tối đi nằm ngủ ở trong kho hàng của ông chủ, đã ngủ hơn nửa năm.

Tôi nhìn ánh mắt của chú ấy, gọi chú ấy trở lại, mời chú ấy ngồi xuống lần nữa.

Trước đó, tôi đã gặp nhiều nam thanh niên xấp xỉ tuổi tôi, sau khi nhìn thấy tình huống thân thể của tôi, bọn họ đều rất kinh ngạc. Chỉ có Thẩm Tri, từ đầu tới cuối, chú ấy đều rất bình tĩnh, mắt cũng thản nhiên nhìn chăm chú vào tôi, không có tránh né.

Tôi hỏi chú ấy: "Anh có phải là Gay không?"

Chú ấy sợ hết hồn, liền vội vàng lắc đầu: "Không phải."

Tôi hỏi: "Chú biết làm cơm không?"

Chú ấy gật đầu: "Biết, tôi đi làm ở quán đồ ăn Trung Quốc, còn học được không ít tay nghề, trước kia ở nhà, tôi cũng biết làm cơm. Nhưng tôi là người Hồ Nam, làm món ăn có chút cay, không biết anh có ăn quen không thôi."

Tôi cười: "Có lẽ nên bỏ ít hạt tiêu một chút, tôi ăn được tương đối nhẹ."

Nghe tôi nói thế... , chú ấy có chút ngốc lăng.

Tôi nói cho chú ấy biết, thật ra thì tôi sẽ làm việc nhà, chỉ là không biết làm cơm. Tìm con trai ở chung với tôi, chỉ vì giúp tôi làm cơm, làm vệ sinh gì đó, hai người có thể cùng nhau làm.

Chú ấy vẫn luôn ngơ ngác nghe, Thẩm Tri lúc đó, thật sự rất đơn thuần.

Sau đó tôi nói với chú ấy: "Còn nữa, tôi không có cánh tay, có một số việc có thể không tự mình làm được, cần chú giúp một tay. Có lúc, tôi có thể sẽ nhờ chú đi ra ngoài cùng với tôi, đến lúc đó, thậm chí cần chú giúp tôi đi vào nhà vệ sinh, chú đồng ý chuyện đó không?"

Chú ấy cũng không có suy nghĩ, lập tức gật đầu một cái: "Đây đều là chuyện nhỏ, không có vấn đề."

Có lúc duyên phận chính là kỳ diệu như vậy, tôi cười với chú ấy: "Được, vậy lúc nào thì chú có thể chuyển qua?"

Chú ấy chớp mắt mấy cái: "Tôi đã trúng tuyển rồi ư?"

"Đúng, hoan nghênh chú trở thành bạn cùng phòng của tôi. Tôi tên là Diệp Tư Viễn, chú gọi tôi là Tư Viễn là được."

Chú ấy cũng nhếch môi nở nụ cười, sờ sờ đầu nói: "Anh gọi tôi là Thẩm Tri, Tiểu Thẩm, đều có thể. Tôi... tối nay tôi có thể chuyển qua."

Sau đó tôi liền có một người bạn cùng phòng mới, sau đó lại trở thành đồng nghiệp trong công việc của tôi.

Tôi và Thẩm Tri ngồi xe của tài xế Trữ đi vùng khác, lần này đàm phán rất thành công, trải qua nhiều năm như vậy, tôi và Thẩm Tri đã trải qua phối hợp tương đối ăn ý, vô luận là trên công việc hay là trên sinh hoạt, đều là như thế.

Có một câu nói hình dung một người rất thân thiết, sẽ nói chú ấy là phụ tá đắc lực, không thể chia lìa với tôi.

Những lời này dùng ở trên người tôi mới thích hợp nhất, hơn bốn năm nay, Thẩm Tri thực sự trở thành phụ tá đắc lực của tôi.

Thời điểm trở về thành phố H, xe chạy ở trên đường cao tốc, tôi thấy được một bảng chỉ đường, chỉ thị nơi phía trước -- trấn Linh Đang.

Trong đầu lập tức thoáng qua bóng dáng người kia.

Tôi hỏi tài xế Trữ: "Trấn Linh Đang, cách núi Linh Đang gần không?"

Tài xế Trữ là người thành phố H, ông ấy gật đầu nói: "Diệp tiên sinh, ngài còn biết núi Linh Đang sao? Núi Linh Đang ở trên trấn Linh Đang, ngài đi tới đó chơi không?"

Tôi không trả lời ông, chỉ hỏi Thẩm Tri: "Ngày mai chúng ta có hành trình không?"

Thẩm Tri nói: "Không có."

"Vậy chúng ta đi trấn Linh Đang đi." Tôi tựa vào trên ghế, nhẹ nhàng nói, "Thật lâu không có đi đâu, muốn đi xem thử."

Chúng tôi tìm một khách sạn ở trấn Linh Đang. Sáng ngày hôm sau, Thẩm Tri và tôi lên núi.

Tài xế Trữ đã tới rất nhiều lần, nói tay chân lẩm cẩm rồi, không muốn leo núi.

Không phải mùa du lịch, người sống trên núi cũng không nhiều, tôi và Thẩm Tri ngồi lên xe cáp, sau đó lên dọc theo các bậc đường núi kia.

Thẩm Tri không hỏi gì tôi, chú ấy không phải là một người hay lắm miệng.

Chuyện với Trần Kết, tôi chưa từng nói qua với bất cứ ai.

Đó là bí mật trân quý trong lòng tôi, bí mật vĩnh viễn.

Thời gian ở Italya, bên cạnh đã từng xuất hiện cô gái bày tỏ cảm tình với tôi, nhưng tôi đều cự tuyệt toàn bộ.

Rất nhiều người sẽ cảm thấy tò mò, thân thể Diệp Tư Viễn tàn tật đến lợi hại như vậy, có cô gái chủ động theo đuổi anh, anh có lý do gì mà không chấp nhận?

Tôi cũng sẽ không giải đáp nghi vấn của bọn họ, bởi vì không cần thiết.

Trong lòng đã thừa nhận một người, sẽ không thể chứa thêm những người khác.

Tôi và Thẩm Tri đi cũng rất nhanh. Sau hai giờ, chúng tôi đã đến dưới núi Linh Đang.

Chú ấy nhìn thấy bảng hướng dẫn -- cách đỉnh ngọn núi Linh Đang khoảng 59m.

"Tư Viễn, sắp đến đỉnh!"

Ở trong công ty hoặc ở trước mặt khách hàng, chú ấy gọi tôi là "Diệp tiên sinh", ở riêng với nhau thì chú ấy vẫn luôn gọi tôi là "Tư Viễn".

Thẩm Tri hào hứng muốn đi về phía trước, tôi gọi chú ấy: "Đừng đi, chúng ta trở về thôi."

"Tại sao?" Chú ấy nghiêng đầu hỏi tôi, "Cũng đã đi tới đây rồi mà."

Tôi nói cho chú ấy biết: "Đường lên núi, tôi không đi được, là một cầu thang cao."

Chú ấy nhíu mày lại, hỏi: "Trước kia anh tới rồi sao?"

Tôi gật đầu.

"Lần trước không đi lên ư?"

Tôi ngẩn ra, lắc đầu một cái: "Lần trước lên rồi."

Chú ấy cười lên: "Lần trước lên rồi, lần này cũng lên đi."

Nói xong, chú ấy liền xoay người chạy về phía trước.

Tôi không có gọi chú ấy, nghĩ thầm chú ấy nhìn thấy con đường kia thì sẽ rõ ràng thôi.

Không ngờ chú ấy chạy trở về rất nhanh, mừng rỡ cười ha ha, còn ngoắc ngoắc tôi: "Tư Viễn, anh nhanh tới! Nhanh tới!"

Tôi cảm thấy kỳ quái, vẫn nhấc chân đi về phía chú ấy.

Chuyển qua một chỗ ngoặt, tôi bình tĩnh nhìn đoạn cầu thang kia, cầu thang vẫn giống như năm đó. Một lần đó, tôi liều mạng mới leo lên được. Hiện tại chuyện điên cuồng như vậy, tôi sẽ không làm lại.

"Thế nào?" Tôi hỏi Thẩm Tri, đoạn đường này liếc qua liền hiểu ngay là khó đi, tôi không hiểu rõ chú ấy gọi tôi tới làm gì.

Thẩm Tri cười hì hì chỉ vào nơi xa cho tôi xem: "Anh nhìn nơi đó."

Tôi nhìn kỹ, cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Thì ra là, không biết từ lúc nào, ở nơi cách cầu thang mấy mét, đã xây dựng một đường thềm đá bình thường, có thể đi lên đỉnh núi.

"Đi thôi, tôi đã nói anh đi lên đi." Thẩm Tri vỗ vai của tôi, hưng phấn bừng bừng sóng vai với tôi đi vào nơi đó.

Trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy sợ.

Ngọn núi Linh Đang, tôi vốn cho là cả đời mình cũng sẽ không đi lên nữa, không ngờ nó đã gần đến ngay trước mắt.

Đỉnh núi này lưu lại kỷ niệm của tôi và cô, tim của tôi đột nhiên đập rất nhanh. Tôi không biết tôi sẽ thấy những thứ gì, nhưng tôi xác định, tôi nhất định sẽ thấy thứ gì đó.

Tôi sẽ giải thích với cô, khi tôi hiểu rõ chính mình.

Sau khi chơi ở trên đỉnh núi một lát, tôi đi về phía khối đá 1328m vuông kia. Thẩm Tri tò mò quan sát tất cả, tôi cũng không tự chủ được mà dời bước đến bên cạnh khối đá lớn kia.

Trên tảng đá vẫn bị khắc ngổn ngang như cũ, tôi không có nhìn lâu, chỉ là nhìn về phía dưới góc phải tảng đá.

Vừa nhìn, tôi liền thấy được ấn ký đó -- Tư Viễn & Tiểu Kết từng dạo chơi ở đây.

Bên ngoài có khung trái tim xiêu xiêu vẹo vẹo.

Không chỉ một cái.

Tôi ngồi xổm người xuống, cẩn thận nhìn, tổng cộng có sáu khung, đều xiêu xiêu vẹo vẹo, đều sâu cạn không đồng nhất.

Kẻ ngốc kia, lại có thể tới sáu lần.

Tôi tìm kiếm xung quanh, thấy một cục đá nhỏ nhọn, sau đó liền ngồi xuống ở trên mặt đất.

Thẩm Tri kinh ngạc nói: "Tư Viễn, anh làm gì vậy?"

Tôi không để ý chú ấy, chỉ cởi giầy, chân phải gắp hòn đá nhỏ lên, sau đó dời đến trên tảng đá.

Suy nghĩ một chút, tôi dùng sức dưới chân, khắc xuống một khung trái tim lớn hơn ở bên ngoài những khung trái tim đó.

Thì ra khắc chữ ở trên tảng đá không phải đơn giản, tôi rất dùng sức, dùng sức khắc từng chút. Phát hiện mình khắc ra trái tim giống như cô, xiêu xiêu vẹo vẹo, sâu cạn không đồng nhất.

Thẩm Tri đứng ở bên cạnh tôi, im lặng không lên tiếng. Chắc chắn chú ấy đã thấy được chữ trên tảng đá, chắc chắn chú ấy đang đoán, "Tiểu Kết" này là ai.

Có phải có quan hệ với Diệp Tư Viễn không?

Khắc xong rồi, chân phải cọ xát ống quần bên trái xuống. Đi giày vào, tôi đứng lên.

Quay đầu nói với Thẩm Tri: "Đi thôi, xuống núi.".

Thẩm Tri chỉ vào cái khung đó: "Nếu như bị cô ấy phát hiện thì sao?"

"Coi như là trò đùa ác của một đứa bé thôi."

Tôi nở nụ cười liền đi tới thềm đá.

Mấy ngày sau, tôi trở về Italy.

Ngày sinh nhật 28 tuổi, như năm trước, tôi không trôi qua cùng với người nhà.

Ba mẹ sẽ không miễn cưỡng tôi. Ngày này đối với tôi mà nói, thật sự không tốt đẹp, nhất là năm năm trước, chuyện xảy ra vào ngày hôm sau sinh nhật, đó thật sự là ác mộng cả đời tôi.

Thẩm Tri có chuyện vào buổi tối, sau khi tan việc, tôi về nhà một mình.

Tính toán thời gian, ở Trung Quốc đã qua sinh nhật của tôi.

Tôi không có cởi âu phục ra, mở Laptop lên trước.

Đăng nhập QQ, nhìn về phía biểu tượng kia, tôi đột nhiên ngây dại.

Cô sửa lại chữ ký -- có một người nói, cô ấy sẽ chờ tôi quay về, cho đến khi hết kỳ hạn.

Kỳ hạn đó là một quyết định đơn phương của cô, tôi biết rõ thời gian, còn 10 ngày.

Diệp Tư Viễn -- mày nhận được quà sinh nhật rồi đấy.

*****

【 Thẩm Tri nói 】

Tôi cũng không biết, ngày hôm đó là sinh nhật Tư Viễn.

Biết anh đã rất nhiều năm, tôi chưa từng thấy qua sinh nhật của anh. Cho dù là cùng ăn bữa cơm với cha mẹ anh, em trai anh, cũng không có nghe bọn họ nói đến.

Tôi vốn cho là người nhà bọn họ không quá để ý điều này, nhưng sinh nhật Tư Viêm tròn 14 tuổi thì Tư Viễn gọi tôi cùng nhau đi ăn cơm, tôi mới phát hiện nhà bọn họ tổ chức sinh nhật cho Tư Viêm, bánh ngọt, quà tặng, Party... không khác gì với mọi người.

Tôi lặng lẽ nhìn Tư Viễn, anh đang ngồi ở bên cạnh dì Trang, nhỏ giọng nói chuyện với bà, trên mặt cũng không có vẻ đặc biệt gì.

Bạn bè Tư Viêm tới rất nhiều, nam nam nữ nữ, đều là đứa bé trẻ tuổi, màu da gì cũng có, có mấy cô gái nhỏ chú ý tới khác biệt của Tư Viễn. Lá gan họ cũng lớn, kéo Tư Viêm qua, nói thằng bé giới thiệu.

Tư Viêm cũng không nhăn nhó, nó mang theo những cô gái nhỏ kia tới bên cạnh Tư Viễn, thoải mái nói: "Đây là anh tớ, Diệp Tư Viễn, anh ấy là một chuyên gia thiết kế thời trang."

Tư Viễn đứng ở trước mặt họ, mỉm cười thân thiện, ống tay áo trống không của anh xuôi ở bên người. Tất cả các bé gái đều đỏ mặt, đoán chừng làm sao cũng nghĩ không ra được, một người có bộ dạng như vậy, sao có thể là một nhà thế kế đây.

Party kết thúc, tôi và Tư Viễn về nhà. Lái xe, tôi nói nghi vấn của mình với người đàn ông trầm mặc bên cạnh: "Lại nói, sao chưa từng thấy anh tổ chức sinh nhật?"

Anh vẫn không trả lời, tôi cảm thấy không khí này rất lúng túng, liền ha ha vài tiếng, muốn chuyển đề tài.

Đột nhiên anh mở miệng, giọng nói rất nhạt: "Một mình, không có gì hay để tổ chức."

Tôi rất kỳ quái: "Tại sao là một mình chứ? Người trong nhà của anh đều ở đây, không phải tôi cũng ở đây sao."

Anh quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt cô đơn, chỉ là trong nháy mắt, anh lại nở nụ cười: "Sinh nhật lần tới tôi gọi chú cùng nhau uống rượu."

"Được." Tôi nói.

Lại nói có một ngày, buổi tối bạn học cũ của tôi gọi tôi đi tụ họp. Tôi uống hơi nhiều, lúc về nhà bước chân đã va vào nhau.

Mở cửa, không gian trong phòng khách tối đen, tôi cho là Tư Viễn đã trở về phòng, lơ đễnh liền mở đèn lên.

Ánh đèn sáng lên, tôi mới phát hiện một mình anh ngồi ở trên cửa sổ trong phòng khách, bên chân bày một lon bia, dưới đất còn có một vài lon trống không.

Hình như anh hoàn toàn không có chú ý tới tôi đã vào cửa, chỉ là ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ.

Đêm đã khuya.

Tôi đi tới bên cạnh anh, cũng học bộ dáng của anh nhìn ra ngoài. Chân trời màu đen treo một vầng trăng lạnh lẽo, trung thu đã qua mấy ngày, trăng sáng cũng không tròn. Ánh trăng sáng tỏ, lạnh lẽo khoác lên trên thân người cạnh cửa sổ.

Tư Viễn chỉ mặc một áo sơ mi màu sáng, cổ áo khẽ rộng mở, vạt áo cũng để tùy ý bên ngoài quần tây, hai ống tay áo trống không lay động rũ xuống dưới bệ cửa sổ. Anh không nhúc nhích nhìn lên trên trời, mặt không thay đổi phát ra ngây ngô.

Tôi nhìn anh một lát, rốt cuộc gọi anh: "Tư Viễn."

Anh không để ý tôi... tôi lại gọi: "Này, Tư Viễn, anh làm sao vậy?"

Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh, hồi lâu sau, rốt cuộc anh quay đầu lại nhìn tôi. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, trong mắt của anh thậm chí có một tầng sương mù, gương mặt bởi vì uống rượu mà có chút ửng hồng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dáng này của Diệp Tư Viễn. Bình thường anh rất ít uống rượu, càng sẽ không biểu lộ ra dáng vẻ say rượu.

Nhưng chiều nay, tôi rõ ràng cảm nhận được anh khác thường. Tôi hiểu rõ, anh có tâm sự.

"Anh sao vậy?" Đầu của tôi vẫn có chút đau, liền dứt khoát nằm xuống bên cửa sổ, lần lượt cầm lon bia trên đất, phát hiện còn có mấy lon chưa khui.

"Uống bia với nhau đi." Tư Viễn đột nhiên bật cười, anh nhìn chăm chú vào tôi, giọng nói rõ ràng, "Hôm nay là sinh nhật tôi."

Tôi ngây ngẩn cả người, lặng lẽ kéo một lon bia ra, ngước cổ liền uống một nửa. Tôi tiếp tục nhìn anh, anh lại nhìn ngoài cửa sổ, hình như trong mắt chỉ còn lại ánh trăng lạnh.

Tôi luôn cho rằng, trong lòng của anh có một người.

Chỉ là anh giấu cô đi, chưa bao giờ nói tới.

Mấy ngày sau, tôi và Tư Viễn thương lượng việc khai trương chi nhánh A. R ở trong nước. Cũng không phải là anh không thể không đi, tôi liền hỏi ý kiến của anh, nếu như anh muốn đi thì phải đặt vé máy bay rồi.

Tư Viễn nghĩ thật lâu, nói tôi đặt vé máy bay ngày 24 tháng 9.

"Đi sớm như vậy sao?" Tôi hỏi.

"Ừ." Anh chỉ gật đầu, không có nhiều lời.

Sau khi về nước, vào một buổi tối, Tư Viễn đột nhiên nói với tôi, anh muốn đi dạo một mình.

Tôi có chút lo lắng: "Tôi gọi tài xế Trữ chuẩn bị xe, anh muốn đi đâu?"

Anh cự tuyệt, tôi muốn đi với anh, anh nói không cần, bảo tôi yên tâm.

Tôi biết rõ anh rất quen thuộc với thành phố H, anh từng học ở đây ba năm, nhất định là có rất nhiều bạn bè, bạn học muốn gặp, anh không muốn tôi theo cũng rất bình thường.

Anh đi ra ngoài rất sớm

Tôi không yên lòng, vẫn gọi điện thoại cho Lưu Nhất Phong. Những ngày qua, anh ấy cũng ở thành phố H này, đang bận rộn vì chuyện khai trương chi nhánh, tôi hỏi anh có biết Tư Viễn sẽ đi đâu không?

Lưu Nhất Phong suy nghĩ trong chốc lát, nói với tôi: "Dù sao cậu ấy vẫn muốn gặp người đó. Thẩm Tri, chú đừng lo lắng."

Lưu Nhất Phong và Tư Viễn có gần mười năm giao tình, bọn họ hiểu rõ nhau. Lưu Nhất Phong nói như thế, tôi rốt cuộc yên tâm, một mình lên phòng trong khách sạn, vẫn ăn khuya một chút.

Tôi và Tư Viễn ở một gian phòng, mỗi người ngủ một phòng, thân thể Tư Viễn không tiện. Đi ra ngoài với anh, anh sẽ không ở một mình.

Tôi đợi anh trở lại một chút, kết quả chờ qua 12 giờ rạng sáng, anh vẫn không có trở lại.

Tôi gọi điện thoại cho anh, anh không nhận. Thấy như thế, tôi thật sự sốt ruột.

Ở Milan thì dì Trang không chỉ nói với tôi một lần, nói tôi chăm sóc Tư Viễn nhiều một chút. Mặc dù tôi hiểu rõ về mặt sinh hoạt Tư Viễn hoàn toàn có thể tự lo liệu, nhưng có lúc, anh vẫn cần tôi trợ giúp.

Dì Trang nói, Tư Viễn đã từng gặp cướp bóc, bởi vì anh không có hai cánh tay, lúc gặp phải tập kích gần như không có năng lực phản kháng, vì vậy liền dặn dò chúng tôi đi ra bên ngoài, cố gắng cùng đi ra ngoài với anh.

Nhưng bây giờ, tôi thậm chí không biết anh đi đâu.

Tôi mặc áo khoác vào, chuẩn bị ra cửa tìm anh, vội vã đi tới giữa thang máy."Đing" một tiếng, thang máy dừng ở tầng lầu này. Cửa thang máy từ từ mở ra, tôi sợ hết hồn, liếc mắt liền thấy là Tư Viễn.

Anh mệt mỏi tựa vào trên vách thang máy, vẻ mặt chết lặng, ánh mắt thẳng tắp nhưng không biết nhìn nơi nào. Sau khi nhìn thấy tôi, anh nhanh chóng khôi phục thần thái, rất tỉnh táo hỏi tôi: "Đã trễ thế này, chú muốn đi dâu?"

"Đi tìm anh." Tôi cau mày, "Cũng 1 giờ rồi, anh đi đâu vậy?".

"Nói chú không cần lo lắng, tôi chỉ đi dạo một chút thôi." Anh đi ra thang máy, sóng vai trở về phòng với tôi.

Tôi thở dài, cảm thấy trong mấy tháng này, anh rất kỳ quái.

Đến phòng, Tư Viễn đổi dép, nhấc chân mở cửa tủ lạnh nhỏ ra. Anh cúi người xuống nhìn một chút, đột nhiên nói với tôi: "Thẩm Tri, lầu dưới có cửa hàng tiện lợi, chú giúp tôi mua một vài chai bia đi."

"?" Tôi nghi ngờ nhìn anh.

Anh nghiêng đầu cười nhạt với tôi, còn nhún vai một cái: "Xin lỗi, tôi cũng muốn đi mua rồi lên, nhưng không dễ cầm."

"..." Tôi lại mặc áo khoác vào lần nữa, chuẩn bị ra cửa, "Anh muốn uống gì?"

"Tùy tiện thôi.".

Anh đã đi về phòng ngủ, sống lưng thẳng tắp như thường ngày, nhưng tôi lại có cảm giác, anh có cái gì không đúng.

Buổi tối, Tư Viễn uống say.

Là rất say.

Chúng ta vẫn ngồi bên cửa sổ ở phòng khách, gian phòng ở tầng lầu rất cao, Tư Viễn nói ngồi ở đây có thể ngắm cảnh đêm thành phố, thật ra thì đến lúc này đã không còn gì để ngắm.

Anh lười biếng ngồi xuống nệm trên đất, dựa sống lưng vào cửa sổ thủy tinh sát đất, ngón chân phải linh hoạt đùa bỡn chai bia.

Anh nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, vẫn luôn không nói gì. Nhưng mà tôi lại phát hiện anh luôn nhìn về một phương hướng.

"Nhìn cái gì vậy?" Tôi vỗ vỗ đầu gối của anh, tôi và anh uống không ít, giờ phút này đầu choáng não đau.

"Đó là trường học của tôi." Giọng nói của anh trầm thấp, còn có chút mơ hồ, "Phía bên đó của thành phố, trước kia cảm thấy cách trung tâm thành phố rất xa, hiện tại mới phát hiện thì ra nó gần như vậy."

"Này, sao đột nhiên nói tới trường học?" Tôi cười lên, đột nhiên hiểu, "Là nghĩ đến bạn gái lúc đi học sao?" Đây là lần đầu tiên tôi nói ra đề tài này với Tư Viễn, nghĩ đến chuyện ở trên đỉnh núi Linh Đang vào một tháng trước, lá gan của tôi cũng lớn rất nhiều, "Cô ấy tên là gì? Tiểu Kết sao?"

Nghe được lời nói của tôi... , Tư Viễn liền giật mình, sau đó anh cúi đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười tự giễu, anh một mình lẩm bẩm: "Tiểu Kết, Tiểu Kết, Tiểu Kết..."

Tôi lẳng lặng nhìn anh, anh dùng ngón chân của chân phải viết chữ trên thảm trải sàn, viết hai chữ "Tiểu Kết" từng lần một. Tôi không biết cô ấy là một cô gái như thế nào, nhưng nhìn bộ dạng của Tư Viễn, tôi hiểu rõ đó nhất định là một người đặc biệt quan trong đối với anh.

Cuối cùng, Tư Viễn say đến bất tỉnh nhân sự, tôi gần như là rất cố gắng mới khiêng anh đến trên giường, anh nhắm mắt lại, vẫn lăn qua lộn lại ở nơi đó như cũ. Tôi cũng không giúp anh lau, chỉ bưng vào phòng một chén nước cho anh.

Anh rốt cuộc an tĩnh lại, trước khi rời phòng, đột nhiên nghe được anh nhỏ giọng nói: "Tiểu Kết, sẽ gặp lại..."

Trong tiếng nói còn mang theo nghẹn ngào.

Tôi thở dài, khép cửa.

Ngày hôm sau, Tư Viễn đã khôi phục bộ dáng bình thường, tôi và anh đi công ty, có khách hàng tới, anh bàn bạc với đối phương, vẻ mặt ôn hòa lạnh nhạt, cử chỉ hào phóng ưu nhã.

Sẽ không ai biết, đêm hôm trước anh núp ở trong chăn, khóc đến như đứa bé.

Mấy ngày sau, tôi và anh ra cửa thăm hỏi khách hang. Sau khi kết thúc, chúng tôi không có về công ty, mà là trực tiếp đi khách sạn ngủ lại.

Tài xế Trữ đưa chúng tôi tới cửa khách sạn, tôi mở cửa xe cho anh.

Một ngày rất bình thường, thời gian rất bình thường, tôi thậm chí tùy ý trò chuyện với anh về khách hàng mới vừa gặp.

Có một cô gái lướt qua chúng tôi.

Cô vung tay lên, quơ quơ kính mát trong tay, cười nói: "Tìm được rồi."

Giọng nói của cô rất dịu dàng, giọng điệu vui mừng.

Tôi nhẫn nhịn không ngừng nhìn cô một cái.

Ừm, là một mỹ nữ.

Cô như một dòng nước mát, cột tóc lỏng ở sau gáy, mặc áo sơ mi và một cái váy, vóc người nhỏ nhắn, gò má trắng nõn xinh đẹp.

Một đôi mắt xinh đẹp như mặt trời mới mọc, đủ để khiến người đã gặp qua liền không quên được.

Chỉ là đột nhiên, cô đổi sắc mặt, còn dừng bước chân lại.

Tôi không để ý, muốn tiếp tục đi về phía khách sạn với Tư Viễn. Không ngờ, anh cũng đứng lại bất động.

Cô gái kia chậm rãi xoay người lại, tôi nhìn cô một cái, không nhịn được liền gọi Tư Viễn đã cứng đờ ở bên cạnh.

"Diệp tiên sinh, sao vậy?"

Anh không có trả lời tôi, trong mấy tháng này, anh thường xuyên lâm vào trạng thái giống như ngồi thiền này, không có chút phản ứng nào với câu hỏi của tôi. Tôi quay đầu lại, nhìn mặt cô gái kia. Cô kinh ngạc nhìn chúng tôi, mắt long lanh, đôi môi cũng có chút run rẩy. Rốt cuộc Tư Viễn cũng có phản ứng, anh xoay người lại, cũng nhìn về phía cô gái kia.

Bọn họ nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc anh cũng mở miệng.

Anh nói: "Tiểu Kết.".

*****

【 Tư Viễn nói 】

Trước khi cô đi, nghiêng đầu sang chỗ khác, không mang theo một chút cảm xúc nói một câu: "Không biết, anh nhận lầm người rồi."

Tôi vẫn nhìn bóng lưng của cô, cô đón ánh trời chiều, đi rất thong dong.

Đây là lần đầu tiên từ khi trở về nước, tôi và cô đối mặt nhau, vào thời gian lúng túng như vậy, ở nơi khó xử như thế.

Ở trong mắt tôi, cô cũng không có bao nhiêu thay đổi, vẫn xinh đẹp trẻ tuổi như cũ, chỉ là hình như thân thể gầy một chút.

Lúc tôi rời khỏi cô, cô còn chưa có tròn 20 tuổi, có gương mặt béo mập, mắt ngọc mày ngài, bên má thường nhiễm một màu đỏ ửng, nhoẻn miệng cười, xinh đẹp đầy sức sống.

Bây giờ khuôn mặt cô càng lộ vẻ tinh xảo, nhưng dù có thế nào thì tôi cũng sẽ không để ý, cô nhìn tôi thì trong ánh mắt lộ ra phần đau thương kia.

Không biết ở trong mắt cô, có phải bây giờ tôi đã hoàn toàn xa lạ rồi không?

Tôi biết rõ tôi nợ cô, đời này đều không thể đền bù.

Thật may là cô sống cũng không tệ lắm, đây là chuyện duy nhất khiến tôi cảm thấy vui mừng.

Nghĩ đến buổi tối mấy ngày trước, tôi canh giữ ở lầu dưới phòng cô thuê, ẩn ở trong bóng tối.

Sau khi cô tan việc cũng không có trở về nhà, tôi liền đợi một chút. Đây là một ngày đặc biệt, tôi không ở trong phòng khách sạn được, giống như không có chuyện gì làm, vì vậy chỉ có thể một mình ra ngoài.

Nhìn thành phố chôn ở trong trí nhớ, đường phố ngang dọc, đèn nê ông mê hoặc, tôi đi đến mờ mịt, bất tri bất giác liền đi tới dưới lầu nhà cô.

Cô vẫn chưa trở về, tôi dựa lưng vào vách tường, nhìn ánh đèn lóe ra từ trong cửa sổ chung cư, từng cái từng cái rơi vào trong bóng tôi, tôi biết rõ, cách thời hạn cuối cùng đã càng ngày càng gần.

12 giờ sáng qua đi, nơi xa truyền đến tiếng động cơ ô tô, trong màn đêm yên tĩnh cực kỳ chói tai, tôi dựa sát vào vách tường, nhìn về phương hướng kia.

Một người đàn ông có vóc dáng cao lớn ôm lấy vai của cô từ từ đi tới, ánh đèn lờ mờ phủ trên người bọn họ, khiến tôi không thấy rõ mặt của cô.

Cô rụt vai, càng lộ ra vẻ nhỏ yếu trong khuỷu tay người đàn ông đó.

Bọn họ vẫn luôn không nói gì, cho đến khi anh tiễn cô đến dưới lầu.

Người đàn ông trẻ tuổi ôm lấy cô rất tự nhiên, hình như còn nhỏ giọng nói với cô mấy câu, sau đó cô gật đầu một cái, người đàn ông kia liền sờ sờ đầu của cô, rời đi.

Trong mắt của tôi chỉ dừng lại ở một bức tranh, bàn tay của anh ta nhẹ nhàng mơn trớn tóc của cô, cô đứng ở trước mặt anh ta, dáng vẻ giống như rất nghe lời.

Tôi vẫn trốn ở trong góc tối, giống như một con chuột không thể thấy mặt trời, trái tim đã co rút chặt, không cách nào hô hấp.

Tôi nhắm mắt lại thật chặt, ngước cổ tựa vào bên tường, giống như một kẻ rơi xuống nước, chờ không được bất kỳ cứu viện nào, chỉ còn lại khổ sở, từng đợt tuyệt vọng nhất bao phủ lấy tôi.

Đây là tôi tự chuốc phiền, tôi đã lựa chọn như thế, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.

Trước khi đi, tôi kìm lòng không được xê dịch hai bước ra bên ngoài, muốn nhìn thấy bóng dáng của cô một chút. Cho dù là thấy đèn phòng của sáng lên, như vậy cũng đã đủ rồi.

Thật bất ngờ, cô lại chưa lên lầu, chỉ khoanh tay đứng ở dưới cửa, cúi đầu ngẩn người.

Tôi sợ hết hồn, trong lúc cuống quýt lại lui về sau một bước, gót chân dẫm vào cục đá bên tường, phát ra một tiếng vang rất nhỏ. Tôi thấy được cô chợt ngẩng đầu, sau đó tôi liền trốn vào trong bóng tối.

Tôi không biết cô có nhìn thấy tôi không... tôi chỉ biết là, tôi trốn đến chật vật.

Đứng ở ven đường bắt xe, tôi nhỏ giọng nhờ tài xế mở cửa giúp tôi. Tầm mắt của anh ta quét về phía bên người tôi, nơi đó là ống tay áo rủ xuống, mặt tôi không thay đổi lên xe, báo ra địa chỉ khách sạn.

Dọc theo đường đi, ai cũng không nói gì, trong xe chỉ có người dẫn chương trình trong radio thầm thì nhỏ nhẹ.

"Lại đến thời gian nửa đêm." Khúc nhạc dạo chậm rãi bắt đầu, giọng nam trầm thấp của người dẫn chương trình nghe vào ban đêm thật đặc biệt rợn người, "Tặng cho mọi người một bài 《 ánh trăng sáng 》, tối nay thời tiết tốt, nếu như bạn nghĩ tới người yêu sâu đậm trong lòng, xin ngẩng đầu lên, cùng tôi ngắm nhìn vầng trăng sáng người này, nhớ lại đoạn thời gian tốt đẹp đã qua."

Tôi không tự chủ mà ngẩng đầu, tài xế hạ cửa sổ xe xuống, gió mát quất vào mặt, thổi rối loạn tóc tôi. Tôi nhìn trăng rằm treo ở chân trời, trong lòng đã rõ ràng như nước.

Thời gian tốt đẹp cũng đã là quá khứ rồi, tôi chỉ cầu xin cô có thể giống như vô số người bình thường trên cõi đời này, nắm tay một người, lặng lẽ đợi tuổi già.

"Ánh trăng sáng, một chỗ nào đó trong lòng

Sáng như vậy, lại lạnh lẽo như thế.

Mỗi người, đều có một nỗi buồn

Muốn ẩn núp, lại giấu đầu hở đuôi.

Ánh trăng sáng, chiếu hai đầu chân trời

Ở trong tim, nhưng không ở bên cạnh

Lau không khô nước mắt của bạn.

Đường quá dài, đuổi theo nhưng không thể trở về

Bạn nói tôi không thể làm tổn thương

Muốn quên đi, nhưng không nhịn được nhớ lại

Giống như trôi giạt, một đường lảo đảo

Bạn nắm chặt, không cách nào buông thả

Ánh trăng sáng, chiếu hai đầu chân trời

Càng hạnh phúc, càng cảm thấy cô đơn

Lau không khô, nước mắt trong trí nhớ

Đường quá dài, phải bồi thường như thế nào đây..."

Tôi không biết mình xuống xe như thế nào, đi vào khách sạn như thế nào, lại làm sao lên được thang máy, đầu của tôi đã hỗn loạn rồi. Đứng ở trong thang máy, tôi gần như đứng không vững, chỉ có thể dựa vào ở trên vách thang máy, hô hấp dồn dập.

Tôi biết rõ, vào buổi tối này, tôi đã hoàn toàn vứt bỏ Tiểu Kết của tôi.

*****

【 Ngôi thứ ba nói 】

"Diệp Tư Viễn!"

Người đàn ông có vóc người cao lớn đứng ở bên lan can núi, nghe được tiếng hô liền quay người lại, trên mặt vốn lạnh nhạt trong nháy mắt liền hiện lên nụ cười.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa vui vẻ chạy về phía anh, lập tức nhào tới trên người anh, "Anh đi nhanh như vậy làm gì chứ!"

Người đàn ông cười: "Cũng mấy giờ rồi, không phải em vẫn muốn leo lên đỉnh núi sao? Một lát còn phải xuống ăn cơm trưa."

Cô gái cợt nhã ôm hông của anh, ngửa đầu làm nũng: "Em không đói chút nào."

"Không đói bụng cũng phải ăn cơm đúng hạn, dạ dày em không tốt." Người đàn ông khẽ than thở, nhìn thấy một chiếc lá cây dính trên mái tóc dài của cô, anh giật mình ngẩn ra, ngay sau đó liền khom lưng cúi người, dùng môi ngậm rớt chiếc lá khô này.

Cô gái ngây ngốc nhìn cử động của anh, cô cũng phủi áo khoác ngoài của người đàn ông, bọn họ ở núi Linh Đang, trước mới vừa chơi một cuộc nhảy Bungee, trên người hai người đều dính chút bụi đất.

Cô tỉ mỉ nhét hai ống tay áo trống không của người đàn ông vào trong túi quần áo, cũng sửa sang lại thoả đáng, lúc này mới ngẩng đầu lên mỉm cười với anh: "Đi thôi."

"Ừ." Người đàn ông cười một tiếng, sóng vai đi lên núi với cô.

Trần Kết không biết nhặt được một nhánh cành khô từ đâu, vừa đi vừa vung vẩy chơi ở trong tay. Vì leo núi, cô mặc áo bông vận động, quần dài vận động, tóc đuôi ngựa lắc lư ở sau đầu, bước đi nhẹ nhàng, có vẻ tâm tình rất tốt.

Diệp Tư Viễn đi thẳng ở sau lưng cô, anh nhìn bóng lưng của cô, cảm thấy lúc này cô giống như một đứa bé.

Chỉ là, Trần Kết vốn chính là một cô gái vui vẻ như vậy.

Đột nhiên cô xoay đầu lại, cười xấu xa một tiếng, đi hai ba bước thì trở về bên cạnh anh.

Cô chắp tay sau lưng đi ở bên cạnh anh, thân thể lúc ẩn lúc hiện, Diệp Tư Viễn cảm thấy kỳ quái, hỏi: "Thế nào?"

"Hắc hắc." Đột nhiên cô đưa tay trái đến trước mặt anh, tiếp liền cười đến đôi mắt đều cong lên.

Ánh mặt trời hừng đông xuyên thấu qua bóng cây chiếu lên trên người bọn họ, ánh sáng lấm chấm đó chiếu lên chiếc nhẫn trên ngón trái vô danh của Trần Kết, thành những đợt sáng lấp lánh.

"Hi hi hi hi..." Cô vừa cười đến không dừng được, người tựa vào trên người Diệp Tư Viễn, gương mặt hồng hồng, trong mắt tràn đầy hưng phấn và vui mừng.

"Ngốc rồi à?" Diệp Tư Viễn lắc đầu cười khổ, dứt khoát cúi đầu hôn một cái lên trán của cô, "Dè đặt một chút đi, Trần tiểu thư ạ."

Cô rốt cuộc ngưng cười, gương mặt vẫn đỏ hồng một mảnh, cô lại cúi đầu nhìn chiếc nhẫn, tự nhủ: "Thật là đẹp mắt."

Sau đó cô đột nhiên ngẩng đầu trừng anh: "Diệp Tư Viễn, bây giờ anh rất hiểu cách lấy lòng phụ nữ nha, còn biết phải cầu hôn vào Valentine, đây là ai dạy anh hả, đáng ghét chết được."

Diệp Tư Viễn im lặng, người ta nói thật không sai, đừng đoán tâm tư của người phụ nữ, một giây trước cô còn vui vẻ như kẻ ngốc, một giây sau lại ở đó suy nghĩ lung tung.

Trần Kết đưa tay trái đến dưới ánh mặt trời, mở năm ngón tay ra, cô nheo mắt lại nhìn một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mặt mũi hơi trầm xuống.

Chỉ là biến hóa thật nhỏ này cũng không thể thoát khỏi mắt Diệp Tư Viễn, anh áp vào bên người cô, hỏi: "Tại sao lại mất hứng?"

Trần Kết đột nhiên xoay người, hai cánh tay ôm chặt thân thể anh, mặt của cô chôn ở trước ngực anh, buồn buồn nói: "Chiếc nhẫn của anh, mang ở đâu?"

Diệp Tư Viễn thật sự không ngờ cô sẽ hỏi vấn đề này, cằm của anh cọ xát lấy tóc của cô, giọng nói ôn hòa: "Không mang cũng không sao."

"Sao lại không sao?" Trần Kết ngẩng đầu nhìn anh, suy tư một lát, nói, "Không bằng, đeo ở trên cổ anh đi."

Ngón tay của cô lướt cổ của anh, anh mặc một áo sơ mi cổ nhung, cổ áo cũng không buộc chặt, trận gió núi khiến cho da nơi cổ có chút lạnh lẽo, đầu ngón tay của Trần Kết lướt qua cổ họng của anh, xương quai xanh, cô vừa nhỏ tiếng nói lần nữa: "Sau khi trở về, chúng ta mua một cặp nhẫn, anh đeo chiếc nhẫn của nam giới ở trên cổ, có được hay không?"

"Được." Anh không có suy nghĩ, trả lời đơn giản.

Mùa đông trên đường núi thưa thớt người, lại đi hơn một giờ, hình như thềm đá khá dài không có điểm cuối, Trần Kết không còn tích cực như trước nữa, bước chân của cô kéo dài, đi vài bước còn phải dừng lại, xoa xoa đầu gối, eo hông của mình.

Diệp Tư Viễn nhăn mày nhìn cô, thấy sắc mặt cô có chút trắng bệch, anh lo lắng hỏi: "Tiểu Kết, em đau ở đâu hả?"

Trần Kết nghiêng đầu nhìn anh, mấp máy môi, không biết nên mở miệng như thế nào.

"Tiểu Kết?" Anh hỏi tiếp, lo lắng ở trong mắt, nhìn một cái liền không sót gì.

Trần Kết thở dài một hơi, vừa vung vẩy chân, vừa xoa lưng của mình nói: "Đi lâu như vậy, chỗ xương gãy trước kia... sẽ đau."

Diệp Tư Viễn yên lặng nhìn cô, cô cũng không có tránh né, chỉ là chỉ đầu gối và xương chậu của mình, nói: "Chủ yếu chính là chỗ này và nơi này, đi bậc thang cần phải nhấc chân, nơi xương chậu có chút khó chịu. Còn có đầu gối... lúc rơi xuống đất sẽ có chút đau." Nhìn vẻ mặt Diệp Tư Viễn càng ngày càng trầm xuống, càng ngày càng khó coi, Trần Kết lập tức đổi lại khuôn mặt tươi cười: "Anh đừng lo lắng, không có gì, đây đều là bệnh cũ thôi! Ừ, chúng ta đi thôi, sẽ đến rất nhanh."

Sau khi cô đẩy thắt lưng anh một cái, người đàn ông đứng ở trên bậc thang vẫn không nhúc nhích.

"Đi thôi." Trần Kết lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì, lôi kéo ống tay áo trống không của anh, "Đi thôi, Diệp Tư Viễn."

Anh chỉ đứng yên tĩnh ở nơi đó, nhìn cô.

Tay Trần Kết vẫn lôi kéo ống tay áo khoác ngoài của anh, hai người giằng co trong chốc lát, rốt cuộc cô buông lỏng tay, ống tay áo lại rủ xuống ở bên người anh.

"Anh đừng như vậy, em cũng là sợ anh lo lắng, mới có thể nói thật cho anh biết." Trần Kết cười với anh, "Chúng ta đều không phải là đứa bé, em ghét nhất chính là anh có chuyện gạt em, nói là vì tốt cho em, không nói cho em, thật ra thì... cái gì mà tốt cho em, rõ ràng là anh không tin tưởng tình cảm của chúng ta. Cho nên anh muốn hỏi em cái gì, em đều sẽ thành thật mà nói cho anh biết. Diệp Tư Viễn, em bị thương rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã chết đi. Thật ra thì em đã rất may mắn, chút di chứng này, thật không coi vào đâu. Em cũng không trách anh chút nào... anh lại càng không nên trách mình."

Nói xong, cô không để ý tới người đàn ông đang trầm mặc nữa, tự mình xoay người đi lên núi.

Mới đi chưa được mấy bước, anh liền đuổi theo, lập tức ngăn ở trước mặt cô.

Anh đứng kiểu trung bình tấn, cúi người xuống đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng nói: "Đường phía sau, anh cõng em đi lên."

Trần Kết ngẩng đầu nhìn thềm đá phía trước một chút, đặt tay lên vai anh, giọng nói của cô dịu dàng: "Đường còn rất dài đấy."

"Anh cõng đi được."

"Đường núi không dễ đi.".

"Anh sẽ không té ngã."Anh hít một hơi, "Tiểu Kết, tin tưởng anh."

Trần Kết vẫn luôn không thấy được mặt của anh, nhưng cô không tiếp tục do dự, chỉ là nhẹ nhàng nằm sấp trên lưng của anh.

Anh cúi người thật thấp, bước từng bước từ từ dẫm lên thềm đá, nghiêm túc cẩn thận, không có dư thừa tinh lực nói chuyện. Cô vịn trên lưng rộng rãi thật chặt, hai chân vững vàng kẹp hông của anh, thân thể anh đung đưa theo bước chân, cô lại tuyệt không cảm thấy sợ.

"Tư Viễn." Cô ghé vào lỗ tai anh, gọi anh.

"Hả?"

"Nội tạng em từng bị tổn thương, xương chậu cũng từng bị gãy, anh biết chưa?"

"Ừ, biết.".

Giọng nói Trần Kết có chút nhẹ nhàng: "Bác sĩ nói, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc sinh con."

Cô cho là nghe như thế, anh sẽ dừng bước lại, nhưng anh lại không có, thậm chí không dừng lại một giây đồng hồ, vẫn tiến lên từng bước một.

"Vậy thì không sinh con." Giọng điệu của anh bình tĩnh giống như là đang tán gẫu, "Chỉ cần em có một chút nguy hiểm, thì không cần thử."

"..." Trần Kết cong miệng lên, cằm cạ gương mặt của anh, "Nhưng em muốn sinh con cho anh."

"Đây không phải là chuyện quan trọng gì." Diệp Tư Viễn nhàn nhạt trả lời, tựa như có lẽ đã làm cái kết cho đề tài này.

Trần Kết biết tính tình của anh, nên cũng không mở miệng nữa.

Rất nhiều năm trước, ngọn núi của Linh Đang đối với Diệp Tư Viễn mà nói giống như là bầu trời. Lúc ấy, Trần Kết 18 tuổi dùng hết hơi sức giúp đỡ Diệp Tư Viễn 21 tuổi lên đỉnh núi.

Hơn nhiều năm sau, đường lên ngọn núi Linh Đang đã biến thành đường lớn, Diệp Tư Viễn 29 tuổi cõng Trần Kết 26 tuổi đi lên.

Bọn họ sóng vai đứng ở trước khối đá lớn có khắc chữ đó. Trần Kết ngồi xổm người xuống, chỉ vào dấu khắc "Tư Viễn & Tiểu Kết từng dạo chơi ở đây", cười nói: "Tư Viễn, anh xem, chữ này vẫn còn ở đây."

Diệp Tư Viễn cũng đứng ở bên cạnh cô, nhìn Trần Kết duỗi ngón tay ra, vừa miêu tả những khung trái tim sâu cạn không đồng nhất kia, vừa chậm rãi nói: "Sau khi học lại đại học năm ba, Quốc Khánh năm ấy, em tới đây lần nữa. Ngày mồng một tháng năm năm sau, em tới đây lần thứ ba. Sau khi tốt nghiệp đại học, là lần thứ tư. A, chính là một năm này, đường bậc thang lên đỉnh núi đã sửa xong."

Cô nghiêng đầu nhìn Diệp Tư Viễn, sau khi nở nụ cười liền nói tiếp, "Sau khi làm việc, lại tới đây hai lần. Lúc tới lần cuối cùng, phát hiện nơi này có thêm một đài nhảy Bungee. Khi đó mới vừa khai trương, rất nhiều người đứng xếp hàng đang nhảy, em liền đứng ở bên núi nhìn. Thấy bọn họ vừa thét chói tai vừa nhảy xuống, không biết tại sao, trong lòng cũng có chút rục rịch chộn rộn."

Hình như cô ngồi chồm hổm mệt mỏi, dứt khoát ngồi xếp bằng ở trên mặt đất: "Chẳng qua em vẫn không có đi thử, không phải em sợ, chẳng qua là cảm thấy một mình nhảy xuống núi lớn này, rất thê lương."

Giọng nói của cô càng ngày càng thấp, đột nhiên lại phấn khởi, tay của cô khoác lên trên đầu gối Diệp Tư Viễn, ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt cũng lóe lên ánh sáng: "Hôm nay có thể cùng nhảy với anh, em thật sự rất vui vẻ. Cho dù lúc ấy sợi dây đứt, hoặc là chúng ta đụng vào núi, em cũng không có chút sợ hãi."

Cô cúi đầu, áp gò má vào trên đùi Diệp Tư Viễn, nơi đó có nhiệt độ chân thật của một người, tựa như máu, như trái tim của anh. Làm cô biết, anh thật sự đang bên cạnh cô.

"Thật, không sợ chút nào, chỉ cần ở chung với anh, cho dù là cùng chết, cũng không sao."

Cô nhắm mắt lại, khóe mắt ướt át, bên môi là nụ cười nhẹ nhàng.

Diệp Tư Viễn vẫn bảo trì tư thế quỳ xổm, cúi đầu, lặng lẽ nhìn cô.

Trước khi đi, Trần Kết vẫn nghĩ hoài không ra. Cô đếm những khung trái tim kia nhiều lần, vẫn không nghĩ ra.

"Rõ ràng em đã tới sáu lần, tại sao có thể có bảy khung?".

Diệp Tư Viễn dùng bả vai đẩy cô đi lên thềm đá: "Có lẽ là em nhớ nhầm."

"Sao có thể nhớ lầm chứ?" Trần Kết gãi đầu một cái, cong môi cau mày.

Diệp Tư Viễn lặng lẽ cười, nhìn cô mím cái miệng nhỏ nhắn, thật sự là đáng yêu, không nhịn được liền hôn xuống.

Một nụ hôn dài ngọt ngào, rốt cuộc khiến cô không thể ngẫm nghĩ nữa.

Thời điểm xuống núi, không biết tại sao, tâm tình Trần Kết lại vui vẻ. Diệp Tư Viễn vẫn cõng cô như cũ, cô cầm một cây cỏ dài trong tay, cố làm ra vẻ "Quất" anh.

"Giá! Giá!" Cô cười đến vui vẻ, Diệp Tư Viễn cảm thấy nhức đầu: "Đừng động, té xuống không phải là chuyện đùa đâu."

Trần Kết liền đàng hoàng một chút, lúc này có một nhà ba người đi tới, trên vai mẹ trẻ tuổi đeo hai túi, cô gái nhỏ 5, 6 tuổi thì nằm ở trên người ba.

Đi thoáng qua thì Trần Kết phát hiện tầm mắt đôi vợ chồng kia lướt qua bên cạnh ống tay áo trống không của Diệp Tư Viễn, cô gái nhỏ kia cũng đang nhìn cô chằm chằm.

"Ba, chị đó lớn như vậy mà cũng muốn được người cõng kìa." Cô gái nhỏ thấp giọng nói, mặt của Trần Kết liền đỏ.

"Hư..." Mẹ trẻ tuổi đi nhanh hai bước, rồi nói xin lỗi với Trần Kết, "Thật xin lỗi, con nít không hiểu chuyện." "Không sao."

Diệp Tư Viễn vẫn chuyên tâm nhìn đường, không nói gì, đi cách một nhà ba người kia khá xa rồi, Trần Kết vứt bỏ cỏ dài trong tay, nói: "Tư Viễn, thả em xuống, tự em đi."

"Không được, xuống núi khớp xương rất đau đớn." Anh buồn buồn trả lời.

"Tư Viễn."

"Hả?"

"Cô gái nhỏ vừa rồi thật đáng yêu."

"Anh không thấy rõ." Anh nói thật.

"Tư Viễn, anh muốn con gái hay là con trai?"

"..."

Thấy anh không trả lời, cô vẫn nói ra: "Em nghĩ muốn con trai, sẽ khá giống như anh, thân cao, đi học thì rất thông minh, dáng dấp lại đẹp mắt.".

Rốt cuộc anh đáp lời nói: "Con gái cũng giống vậy mà."

"Ah? Anh thích con gái sao?" Trần Kết lên tinh thần, cô vỗ vai anh, nghĩ thật lâu, "Anh nói, tên con của chúng ta là gì thì dễ nghe? Đúng rồi, anh nói theo vai vế nhà anh, vai vế tiếp theo của anh là gì?"

"Lấy chữ lót." Diệp Tư Viễn nghiêm túc trả lời, "Có thể đi."

Trần Kết suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra tên gì hay, linh cơ cô vừa động: "Tư Viễn, nếu chúng ta có đứa bé, mặc kệ là con trai hay con gái, chúng ta vẫn lấy nhũ danh cho nó là Linh Đang đi."

"Linh Đang?" Anh lặp lại một lần nữa, môi lại đọc thêm mấy lần, "Linh Đang, Linh Đang..."

"Như thế nào?" Cô rất hưng phấn.

"Được, nghe theo em." Trần Kết vẫn không nhìn được mặt của anh, hông của anh cong rất thấp, lại muốn giữ vững thăng bằng, nhìn đường rất là khổ cực, ống tay áo trống không của anh đã sớm rơi ra khỏi túi, rũ xuống lay động bên cạnh anh.

Thỉnh thoảng có du khách lên xuống núi đi qua bên cạnh bọn họ, cũng sẽ tò mò quan sát anh mấy lần.

Nhưng lúc này, trong giọng nói của anh cũng hàm chứa ý cười, hình như còn có một tia mong đợi.

Rốt cuộc Trần Kết quyết định, cô lại ôm chặt anh lần nữa, dán vào gương mặt của anh, cô ghé vào lỗ tai anh nói: "Tư Viễn, anh tin tưởng em, chúng ta nhất định sẽ có con."

Crypto.com Exchange

Chương (1-103)