Tôi biết ngay, anh không muốn bỏ lại tôi
← Ch.071 | Ch.073 → |
Tôi cảm thấy được tôi đang bay.
Tránh thoát trói buộc của tên ma quỷ kia, tôi bay lượn ở giữa không trung, giống như một con chim tự do tự tại.
Phong cảnh trước mắt nhanh chóng xẹt qua, bên tai là tiếng gió gào thét, trong đầu của tôi là ánh mắt tuyệt vọng đến chết của Diệp Tư Viễn.
Tôi cũng không muốn chết, thế giới này tốt đẹp như thế, tôi còn trẻ tuổi, còn có rất nhiều công việc tốt chưa lãnh hội qua, nhưng...... nếu như tiếp tục lưu lại nơi đó, tôi sẽ sống không bằng chết.
Quan trọng hơn là, tôi sợ Diệp Tư Viễn sẽ bởi vì chuyện này mà tự hủy hoại bản thân.
Tôi có thể nghĩ tới, biện pháp tốt nhất có thể cứu vớt anh, chính là tôi tự hy sinh.
Diệp Tư Viễn, chỉ cầu anh nhớ chuyện thứ hai tôi muốn anh làm, chỉ cầu anh nhớ cam kết của anh với tôi, chỉ cần tôi nói, chỉ cần anh được, anh nhất định phải làm.
Anh nhất định phải tiếp tục sống, tiếp tục sống thật tốt, cả phần của tôi.
Tôi không kịp nghĩ đến những người khác, những chuyện khác. Sinh mệnh trẻ tuổi của tôi sắp kết thúc, tôi biết rõ thời gian này rất ngắn ngủi, nhắm mắt lại, thân thể của tôi đã chạm đến vật cứng gì đó. Sau mấy tiếng trầm đục, tôi liền giống như một chiếc lá tàn tạ rơi xuống đất.
Bên tai xuất hiện tiếng vang rầm, ý thức của tôi lại thanh tỉnh, phản ứng một lúc mới biết hóa ra âm thanh này vang lên khi tôi tiếp xúc thân mật với sân cỏ.
Tôi trừng mắt nhìn bầu trời, còn có cây cối và nhà cao tầng bốn phía, trong đầu trống rỗng.
Tôi không biết tư thế của mình là gì, trong đầu lại toát ra một đoạn phim buồn cười -- có người cầm phấn vẽ đường cong dọc theo thân thể của tôi thành một khung màu trắng, sau đó nói với người xung quanh: "Đây chính là nơi mà người chết rơi xuống."
Cuối cùng, tôi bị người phủ vải trắng lên, bỏ vào bọc đựng xác màu đen, kéo đến nhà tang lễ.
Cuộc đời Trần Kết ngừng vào năm 19 tuổi, buổi chiều ngày 16 tháng 10.
Tôi rốt cuộc bắt đầu cảm thấy đau đớn, đau đớn đến từ toàn thân, từ bên trong tới bên ngoài, từ đầu đến chân. Tôi thấy được bên cạnh xuất hiện một người, anh cầm điện thoại, trợn mắt há mồm nhìn tôi. Người này khá quen, hình như là Diệp Tư Hòa.
Bên cạnh tôi nhanh chóng xúm lại càng ngày càng nhiều người, tôi có thể thấy đầu người nhốn nháo, ngăn bầu trời thành một vòng rất nhỏ. Có người lớn tiếng la lên, có người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, mà tôi chỉ có thể nằm không nhúc nhích. Tôi không biết bọn họ đang nhìn cái gì, đang nói cái gì, đầu óc của tôi càng ngày càng hỗn loạn, đau đớn toàn thân càng ngày càng kịch liệt. Tôi cảm thấy mình bắt đầu không thở nổi, nhưng vẫn không muốn nhắm mắt lại, không muốn ngủ.
Tôi không biết tôi đang chờ cái gì, đang chờ người nào ư? Anh là ai?
Bầu trời càng ngày càng đen, bốn phía càng ngày càng an tĩnh, tôi kiềm nén một hơi cuối cùng, tiếp tục chờ đợi.
Rốt cuộc anh xuất hiện ở bên cạnh tôi, phá mở đám đông, gần như liền lăn một vòng vọt tới bên cạnh tôi. Anh lập tức quỳ xuống, nằm sấp dưới đất, mặt của anh cách tôi rất gần, nhìn một cái liền không thể bỏ sót vẻ bi thương và sợ hãi trong ánh mắt đó. Tôi có thể nhìn thấy miệng anh đang động, khẽ mở khẽ đóng, lạikhôngnghe thấy anh đang nói gì.
Tôi nhìn chằm chằm cặp mắt đen như mực kia, thấy bên trong tràn ra một chút nước trong suốt, chảy xuống theo gương mặt của anh. Tôi thật sự hơi buồn cười, giơ tay lên xoa gương mặt của anh, nói với anh: "Đừng lo lắng."
Nhưng mà tôi lại không nhúc nhích được, không nhúc nhích được một chút nào. Tôi muốn nói chuyện, nhưng mới há miệng, trong miệng liền tuôn ra một cỗ chất lỏng ngai ngái, ào ạt chảy ra, chảy xuống theo khóe miệng. Tôi gắt gao nhìn chằm chằm vẻ mặt càng ngày càng hốt hoảng trước mắt, trước mặt bỗng tối sầm, rốt cuộc đánh mất ý thức.
@@@@@@@@@@@
Chỗ sâu trong đầu của tôi tồn tại một khu vui chơi, bên trong có hoa ngũ sắc xinh đẹp, ngựa gỗ xoay tròn, còn có bánh xe cao chọc trời chở đầy nhiều mơ ước. Ở trên một bãi cỏ lớn, có một người đàn ông trẻ tuổi, anh vui vẻ chạy nhanh, gọi tên của tôi không biết bao nhiêu lần, trên mặt tràn đầy nụ cười ấm áp.
"Tiểu Kết...... Tiểu Kết......"
Tôi nhìn không rõ mặt của anh, nhưng mà tôi lại nhớ thân hình của anh, bởi vì thân hình ấy của anh khác với người bình thường. Bên cạnh anh là hai ống tay áo trống không phất phơ, vừa chạy, anh vừa quay đầu lại cười với tôi, mái tóc đen dày tung bay theo gió. Anh nhìn bốn phía, kiêu ngạo mà nói cho tôi biết:
"Đây là khu vui chơi của Tiểu Kết! Em thích không?"
Tôi đương nhiên thích, nhìn mọi thứ lấp lánh xung quanh, tôi vô cùng vui vẻ, chỉ muốn xông lên ôm lấy anh, lớn tiếng nói cho anh biết: "Em thích! Em thích! Em vô cùng thích!"
Nhưng cuối cùng tôi không đuổi kịp anh, anh chạy nhanh như vậy, tôi không khỏi oán trách: "Anh chờ em một chút!"
"Không được, em đuổi theo anh đi."
"Em không đuổi kịp anh, em mệt mỏi, muốn ngủ."
"Không cho ngủ."
"Nhưng em thật sự rất mệt mỏi."
Tôi không quan tâm đến anh, trực tiếp nằm ở trên cỏ, ngửi mùi hưởng cỏ xanh mát mẻ chung quanh, tôi cảm giác cực kỳ hài lòng.
Anh đi trở về, ngồi xuống bên cạnh tôi, nói: "Tiểu Kết, tỉnh, không cho ngủ."
"Không muốn, em buồn ngủ quá."
"Tỉnh, tỉnh, Tiểu Kết, tỉnh."
"Không......"
Tôi đã mơ màng ngủ.
Tay trái của tôi đột nhiên có một loại xúc cảm kỳ dị, có người thất lễ nắm tay của tôi, còn -- có người dịu dàng hôn lòng bàn tay của tôi, thật mềm mại, thật ấm áp. Dần dần, trên tay của tôi còn có một chút cảm giác ẩm ướt, đây là cái gì? Trời mưa sao?
"Tiểu Kết...... Tiểu Kết......"
Anh nhẹ nhàng gọi tôi... tôi không có hơi sức tỉnh lại, thật sự rất mệt mỏi, để tôi ngủ thêm một lát nữa thôi.
Một giấc này ngủ thẳng đến khi trời đen kịt, không biết qua bao lâu, tôi rốt cuộc tỉnh lại.
Bốn phía một mảnh trắng xóa hoàn toàn, trong không khí tràn đầy mùi thuốc khử trùng, bên tai còn có dụng cụ "tích" một tiếng. Tôi phát hiện mình nằm ở trên giường, bên cạnh không có người quen biết, chỉ có một người mặc áo trắng đưa lưng về phía tôi, đang bận rộn làm gì đó.
Cô ấy xoay người, sau khi nhìn thấy tôi, trong ánh mắt lộ ra một tia vui mừng. Tôi thấy rõ cô là một y tá nhỏ mang mũ y tá và khẩu trang, cô cúi người, dịu dàng hỏi tôi: "Cô đã tỉnh?"
Tôi muốn nói chuyện, lại phát hiện mình không phát được một tiếng. Chỉ có thể khẽ gật đầu, nhưng chỉ là một động tác nhỏ như vậy lại khiến đầu của tôi đau kịch liệt.
Y tá nhỏ vội vàng nói: "Cô đừng động, cũng không cần nói chuyện, cô còn chưa thoát khỏi nguy hiểm! Cô nghe được lời nói của tôi không? Nghe được thì nháy mắt một cái."
Tôi nháy mắt một cái.
Ánh mắt y tá nhỏ cong lên, cô lập tức nói: "Thật tốt quá! Tôi đi tìm bác sĩ, cô đã hôn mê hơn một tuần lễ rồi!"
Lâu như vậy sao? Tôi hoàn toàn không có tri giác, vẫn chỉ chết lặng chuyển động mắt quan sát bốn phía, rất nhanh tôi lại cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, lại lần nữa nặng nề ngủ.
Thời gian tôi thanh tỉnh thật rất ít, ít đến không cách nào hiểu rõ tình huống của mình, ít đến không cách nào gặp mặt với bất luận kẻ nào, ít đến tôi còn chưa kịp cảm thụ đau đớn toàn thân.
Đợi đến tôi có thể hô hấp được, mở miệng nói chuyện thì đã là năm ngày sau đó rồi.
Người tôi gặp được đầu tiên là ba tôi.
Ba rõ ràng đã gầy đi một vòng lớn, ông mặc đồ vô khuẩn, đeo khẩu trang, hai con mắt hồng hồng. Nhìn thấy tôi tỉnh, ông lại khóc.
"Ba......" Tôi nhẹ giọng gọi ông, giọng nói lại khô ráp như không giống là tôi phát ra, "Sao ba lại tới đây?"
"Con bé ngốc! Con đã như vậy, ba có thể không tới sao? Tiểu Dạ cũng tới, ở bên ngoài đấy. Chờ con khá hơn một chút, thằng bé sẽ đi vào thăm con."
"Nó không cần... cần đi học......"
"Bây giờ đang nghỉ lễ quốc khánh, nó quậy ầm ĩ nhất định phải tới đây, con bé ngốc...... con...... sao con ngốc như vậy! Tại sao con lại làm chuyện ngốc như vậy chứ! Lầu sáu đó! Con cũng dám nhảy! Nếu con có chuyện bất trắc, bảo ba làm sao giao phó với mẹ con!"
Ba khóc đến càng đau lòng, tôi cố gắng nở nụ cười, nói: "Không phải con không có việc gì sao? Ba đừng lo lắng nữa, con sống rồi."
"Cái gì không có việc gì! Con biết thương thế của con thành cái dạng gì rồi không? Con biết con gãy bao nhiêu xương sao? Cặp chân, xương chậu, xương tay phải đều đã gãy! Vai trái cũng gãy, xương sườn gãy hai cây, còn quấn tới nội tạng. Phần lớn nội tạng trong bụng con đều bầm tím vỡ nát, xuất huyết lớn! Còn có chấn thương sọ não! Nếu không phải lúc con rơi đến lầu hai, chân bị cây phơi đồ nhà người ta cản rơi xuống, con liền trực tiếp ngã chết rồi! Bác sĩ nói đưa đến bệnh viện trễ mấy phút, con sẽ bởi vì mất máu quá nhiều mà không cứu sống nổi, nhưng phải giải phẫu nhiều giờ! Bệnh tình nguy kịch, không biết đã ký xuống mấy tờ giấy thông báo rồi! Đây, đây, đây gọi là không có chuyện gì sao?!"
A...... Thì ra tôi bị thương nặng như vậy, nhưng tôi gắng gượng qua được rồi, không phải sao?
Ba lau nước mắt một cái, tôi bình tĩnh nhìn ông. Chờ ông bình tĩnh lại một chút, tôi hỏi vấn đề rất muốn biết từ lúc tỉnh lại vào ngày đầu tiên:
"Ba, Diệp Tư Viễn đâu?"
Ba sững sờ, ông giương mắt nhìn tôi, buồn bực nói: "Đừng nhắc tới hắn, con còn sống chết không rõ! Hắn liền xuất ngoại với mẹ hắn, nói là trường học muốn tựu trường! Ba đã sớm nói người đàn ông này không nhờ vả được! Con còn không nghe, con vì hắn biến thành bộ dáng này, hắn......"
Ba còn nói tiếp, tôi lại nghe không vào được một chữ. Cảm giác trong lòng rất kỳ quái, không phải thất vọng, cũng không phải là tức giận, không phải oán giận, cũng không phải là nghi ngờ, tôi lại vô cùng bình tĩnh.
Anh đã đi Italy rồi, anh không sao. A, như vậy rất tốt.
Tôi giật giật ngón tay của tay trái, hình như phía trên còn giữ hơi thở của anh, anh đã từng làm bạn với tôi, tôi biết rõ.
Tôi không tiếp tục hỏi về chuyện của Diệp Tư Viễn, rốt cuộc Trần Dạ cũng gặp mặt tôi. Đồ đần khóc bù lu bù loa, nó lôi kéo tay trái có thể động duy nhất của tôi, nói: "Chị, chị nhất định phải nhanh khỏe lại! Chị đã đáp ứng em mùa xuân sẽ cùng em đi xem hội đèn lồng nguyên tiêu rồi! Chị không thể nuốt lời đâu!"
"Sẽ không." Tôi cười với nó, "Qua quốc khánh liền theo ba về nhà, em đã là học sinh năm nhất trung học rồi, học tập rất quan trọng."
"Vậy còn chị?"
"Chị có người chăm sóc, em yên tâm."
Tôi đều được trông chừng hai mươi bốn giờ, nghe ba nói là người của nhà Diệp Tư Viễn an bài, toàn bộ tiền thuốc thang cũng do bọn họ chi trả. Lúc này tôi đã không muốn suy nghĩ thêm những việc này, tôi hiểu rõ tôi nhất định phải khỏe, dùng hết toàn lực phối hợp trị liệu, tôi hiểu rõ anh nhất định đang lo lắng cho tôi.
Ba cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi tốt, ở trong bệnh viện chăm sóc tôi mấy ngày. Ngày nghỉ quốc khánh kết thúc, tôi khuyên ông mang Trần Dạ về nhà: "Có người chăm sóc con, tiền cũng không cần lo lắng. Ba, mọi người trở về đi, nếu không dì Mỹ sẽ không vui."
Lúc đầu ba còn không chịu, nhưng chịu không được tôi liên tục khuyên nhủ, thấy y tá trông chừng cũng tận trách nhiệm, cuối cùng ông đồng ý, mang theo Trần Dạ trở về nhà.
Lúc này Vương Giai Phân xuất hiện ở bên cạnh tôi.
Cô ấy nói với tôi, cô ngày nào cũng đến, nhưng mà tôi lại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm tánh mạng. Bác sĩ khuyên bọn họ không nên vào thăm tôi, chỉ để ba và Trần Dạ đi vào.
"Rất nhiều người đã tới, Thi Tiểu Yến, Mã Anh, Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải, Ứng Hạc Minh, còn có những bạn học khác trong lớp, giáo viên phụ đạo......" Vương Giai Phân lôi kéo tay của tôi, nói xong lại khóc, "Trần Kết! Cậu chính là kẻ đần độn! Ngu ngốc!"
"Không phải tớ không sao rồi ư? Đúng rồi, Uyển Tâm đâu?"
Cô ấy nói một tràng người, chỉ không có nói đến Uyển Tâm, tôi cảm thấy rất kỳ quái.
Vương Giai Phân giật mình, ánh mắt cô tránh né không dám nhìn tôi... tôi càng thêm sinh nghi, hỏi: "Uyển Tâm đâu?"
"Qua một thời gian nữa chị ấy sẽ trở lại thăm cậu." Vương Giai Phân đỏ mặt, cô không có thói quen nói dối.
"Giai Phân?"
"Tiểu Kết! Cậu.... . cậu trước an tâm dưỡng thương đi! Đừng động tới những thứ này!"
"Không được! Cậu nói cho tớ biết! Uyển Tâm thế nào?"
Vương Giai Phân cắn môi một cái, đột nhiên khóc thê thảm, cô nói: "Tiểu Kết! Uyển Tâm đã xảy ra chuyện! Uyển Tâm đã xảy ra chuyện! Sau khi cậu ngã lầu, qua hai ngày, Uyển Tâm tìm được Diệp Tư Hòa. Chị...... chị ấy đâm hắn vài dao! Uyển Tâm bị bắt rồi! Chị ấy ngồi tù!! Hu ------"
Tôi sợ ngây người, thật lâu vẫn không phản ứng kịp.
Đúng vậy! Đó là Tô Uyển Tâm! Đó là Tô Uyển Tâm coi tôi như em gái mà đối xử!
Chị ấy và tôi rất giống nhau, chị ấy là một cô gái mạnh mẽ, biết tôi gặp chuyện, chị ấy làm sao có thể thờ ơ!
Chỉ là...... đây thật sự rất tàn khốc! Uyển Tâm chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi! Đến tột cùng chị ấy đã ôm quyết tâm như thế nào để đi tìm Diệp Tư Hòa đây? Nghĩ như vậy, ngực của tôi phập phồng khó có thể ức chế được, hô hấp trở nên rất khó khăn.
Vương Giai Phân luống cuống, cô vừa nhấn chuông cấp cứu, vừa nói với tôi: "Tiểu Kết! Tiểu Kết! Cậu không sao chứ? Đều là tớ không tốt! Lưu Nhất Phong đã dặn tớ không nên nói cho cậu biết!"
"Diệp...... Diệp...... Diệp Tư Hòa, đã chết rồi sao?"
"Không, hắn không có chết, chỉ là bị thương rất nặng, cứu chữa thật lâu mới cứu lại được. Cũng bởi vì chuyện này, Diệp Tư Viễn mới......"
Tôi không thể nghe được nửa câu sau của cô ấy, liền hôn mê bất tỉnh.
Hai ngày sau, tình huống của tôi hơi ổn định một chút, Lưu Nhất Phong, Phùng Khiếu Hải, Vương Giai Phân và Lý Duy cùng đi thăm tôi.
Vương Giai Phân nói sơ lại chuyện xảy ra lúc tôi bị thương, nói liên tục từng chuyện một, rốt cuộc tôi cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi tôi nhảy lầu, Đường Duệ và A Trung thừa dịp rối loạn để chạy trốn, nhưng còn chưa đầy hai tiếng sau liền bị cảnh sát bắt được. Bọn họ còn chưa kịp thủ tiêu hình ảnh trong máy ảnh, những thứ kia vốn bọn họ muốn dùng để uy hiếp Diệp Tư Viễn, hiện tại lại biến thành chứng cứ vững như sắt thép.
Uyển Tâm đâm Diệp Tư Hòa mấy dao, khi hắn còn một hơi thoi thóp liền báo cảnh sát, cứu sống hắn một mạng, Uyển Tâm trực tiếp bị cảnh sát mang đi.
Mẹ Diệp Tư Hòa điên cuồng, kêu gào muốn đồng quy vu tận với chúng ta. Bà ta thật sự tìm người trong hắc đạo, nói muốn phế Diệp Tư Viễn và Diệp Tư Viêm. Trùng hợp Diệp Tư Viễn muốn xuất ngoại, mẹ Diệp quyết định thật nhanh, phải dẫn hai đứa con trai cùng đi Italy.
Vương Giai Phân nhìn tôi, nói: "Diệp Tư Viễn dĩ nhiên không chịu đi, nhưng mẹ của hắn nói, đợi mọi chuyện qua đi sẽ để cho hắn trở lại thăm cậu. Lúc ấy trường học của hắn sẽ lập tức khai giảng, nhưng hắn còn một số thủ tục chưa làm, nếu như muộn, sẽ kéo dài thêm một năm. Mấy ngày đó, động tĩnh rất lớn, chúng tớ đều ở đây."
Cô ấy nhìn Lưu Nhất Phong và Phùng Khiếu Hải bên cạnh.
Lưu Nhất Phong nói tiếp: "Trần Kết, em ngàn vạn lần ** không nên trách Tư Viễn, hắn là bị bất đắc dĩ. Lúc ấy...... trên hành lang, hắn đã quỳ xuống với mẹ hắn, nói nhất định phải ở lại với em, tuyệt đối không đi."
Vương Giai Phân lại bổ sung nói: "Hắn khóc, chúng tớ cũng khóc, nhưng tất cả mọi người cảm thấy, lúc này đi ra nước ngoài sẽ an toàn hơn. Cậu không biết đâu, có người khả nghi thường đi tới đi lui ở bên ngoài phòng bệnh, sau này mẹ Diệp Tư Viễn tốn tiền mướn mấy vệ sĩ, chúng tớ mới cảm giác được an toàn một chút. Bây giờ bên ngoài còn có hai người thay phiên hai mươi bốn giờ, cho nên cậu rất an toàn."
Phùng Khiếu Hải nói: "Sau đó Tư Viễn thật sự hết cách rồi, bị mẹ hắn mang đi, mẹ...... mẹ của hắn còn đánh hắn. Trước khi đi, hắn canh giữ ở trong bệnh viện cả ngày lẫn đêm, em vẫn không thoát khỏi nguy hiểm, hắn đều không ăn không ngủ, mặc kệ chúng ta khuyên như thế nào cũng không nghe."
Tôi lẳng lặng nghe bọn họ kể tất cả. Ôi! Thật giống như phim truyền hình trên ti vi.
Diệp Tư Viễn, tôi biết ngay, anh không nghĩ muốn bỏ lại tôi.
Ngày hôm sau, một mình Vương Giai Phân đến thăm tôi. Cô ấy cầm điện thoại di động, cười híp mắt nói với tôi: "Tiểu Kết, đoán một chút là điện thoại của ai?"
Tôi biết rõ hai mắt của mình đang tỏa sáng, cô ấy đeo tai nghe cho tôi, đặt ống nói ở bên miệng tôi, cười cười rồi đi ra phòng bệnh.
Tim của tôi đập cuồng loạn, hôm nay đã là ngày 10 tháng 10, là ngày thứ hai mươi hai sau khi tôi té bị thương, là ngày thứ mười ba sau khi Diệp Tư Viễn rời đi.
Tôi nghe thấy trong tai nghe truyền tới giọng nói quen thuộc, trầm thấp, dịu dàng, còn mang theo một chút cẩn thận.
"Tiểu Kết."
Tôi lập tức bật khóc, đây là lần đầu tiên tôi khóc thút thít sau khi bị thương, không phải vì cảnh ngộ của mình, mà là vì anh.
Nhưng mà tôi lại không thể động, chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống.
"Tư Viễn......"
"Tiểu Kết, em......" Anh lặng yên một chút, nhỏ giọng nói, "Thật xin lỗi."
← Ch. 071 | Ch. 073 → |