Anh nuôi em
← Ch.044 | Ch.046 → |
Edit & Beta: BTD
Đi sau lưng Diệp Tư Viễn, nhìn bóng lưng của anh, tôi mới vừa còn hơi bình tĩnh, lại không khống chế được mà hồi hộp...
Vừa nghĩ tới có lẽ tương lai tôi sẽ cùng bọn họ ở cùng một nhà, tôi liền khẩn trương, tay chân đổ đầy mồ hôi.
Tôi vươn tay kéo tay áo Diệp Tư Viễn, anh dừng lại, quay đầu lại nhìn tôi, tôi làm vẻ mặt đau khổ nhìn anh, anh dần dần nở nụ cười, ánh mắt khích lệ, nói: "Không có chuyện gì đâu, Tiểu Kết, tin tưởng anh, bây giờ em rất đẹp, thoạt nhìn rất tốt."
Tôi ổn định tinh thần, hít sâu, theo anh đi xuống lầu.
Phòng khách đang mở ti vi, hai người họ đang ngồi trên ghế salon, nhìn chúng tôi xuống, bọn họ cũng xoay đầu lại, mẹ anh còn đứng đứng lên.
Diệp Tư Viễn nói: "Cha, mẹ, đây là Trần Kết. Tiểu Kết, đây là ba mẹ anh."
Tôi vội vàng đứng nghiêm, vòng tay lại, cúi lưng 90 độ, nói lớn tiếng: "Chào cô, chào chú!"
Tôi nghe tiếng cười của Diệp Tư Viễn bên cạnh.
Đứng thẳng người, mặt của tôi đỏ ửng, thấy rõ mẹ Diệp Tư Viễn, cô ấy khẽ mỉm cười, vóc dáng cao hơn tôi một chút, mặc áo lông màu vàng nhạt, trông rất trẻ. Tóc cô ấy xoăn dài, nhuộm nâu buộc cao, ngũ quan có chút giống Diệp Tư Viễn, rất xinh đẹp, ánh mắt ấm áp, chỉ là khóe mắt vẫn để lộ dấu vết của năm tháng.
Cô ấy đi tới trước mặt của tôi, cười nói: "Trần Kết, xin chào, thường xuyên nghe Tiểu Viễn nói về cháu đấy, cháu ngồi xe lửa hơn 40 giờ à? Nhất định là rất mệt, chắc là đói bụng rồi, để cô đi lấy thức ăn, nhân lúc còn nóng ăn một chút."
"Không cần đâu ạ, để tự cháu lấy, cám ơn cô." Tôi có chút luống cuống, lá gan lớn vào lúc này đã biến mất tăm rồi.
Lúc này, ba Diệp Tư Viễn cũng đi tới, chú ấy là một người đàn ông trung niên cao ớn, vóc dáng và gương mặt Diệp Tư Viễn chắc được di truyền từ ba mình, nhưng cũng không mập như lời Diệp Tư Viễn nói, chỉ hơi hơi có bụng. Nhưng mà chú ấy vẫn còn là một người đàn ông anh tuấn.
Chú ấy nói: "Bạn học Trần, ngủ một giấc tinh thần tốt hơn rồi chứ? Xin lỗi vì đã ăn cơm tối trước mà không chờ cháu, Tiểu Viễn nói em ngủ rất ngon, nhất định là quá mệt mỏi."
Tôi đột nhiên có chút cảm động, hốc mắt cũng hồng hồng, vội nói: "Không sao đâu chú, cháu nên nói lời xin lỗi mới đúng, ngủ lâu quá, thật là xấu hổ."
Mẹ Diệp Tư Viễn vừa cười, vừa kéo tay của tôi nói: "Trái cây cháu mang tới cô chú đã ăn rồi, táo rất ngọt, lần sau tới cũng không cần mang quà đâu."
Tôi bị cô ấy kéo vào phòng bếp, nhìn cô ấy mở nồi cơm điện ra, rồi mang thức ăn ra cho tôi, một đĩa thịt kho tàu, một chén rau tần ô xào, lại giúp tôi lấy một chén cơm.
"Ăn không đủ thì lấy thêm nhé, cơm còn rất nhiều, đồ ăn cũng còn, chỉ là không còn nóng thôi."
"Đủ rồi ạ, cám ơn cô." Tôi nhận lấy chén cơm và đôi đũa, cùng cô ấy đi ra phòng ăn.
Cô ấy đặt hai món ăn trên bàn ăn, cười nói với tôi: "Cháu từ từ ăn, cô đi gọi Tiểu Viễn, ăn xong rồi chúng ta cùng xem ti vi."
Tôi gật đầu một cái, nghiêng đầu nhìn vào phòng khách, Diệp Tư Viễn đang ngồi ở ghế salon cúi người nói chuyện với ba anh. Trên mặt anh mang theo nét cười, xem ra tâm tình có vẻ rất tốt.
Tôi vùi đầu ăn cơm, thật sự là rất đói bụng, không biết đã bao lâu rồi chưa ăn cơm, thịt cùng rau tần ô đều rất ngon, tôi ăn như hổ đói, vừa ngẩng đầu đã thấy Diệp Tư Viễn đứng ở bên cạnh tôi.
Anh ngồi xuống nhìn tôi nói: "Từ từ ăn, không có ai giành với em."
Tôi cười cười với anh, lại tiếp tục ăn.
Tôi ăn xong một chén cơm rất nhanh, tôi nhìn cái chén không, nhỏ giọng hỏi Diệp Tư Viễn: "Em muốn ăn thêm có được không?"
Anh liền bật cười, nói: "Anh không giúp được em rồi... em vào phòng bếp đi, không có gì đâu."
Tôi đỏ mặt cúi đầu nhanh chóng đi vào phòng bếp, lấy thêm nửa chén cơm.
Tôi mơ hồ nghe tiếng cười của ba mẹ Diệp Tư Viễn.
Rốt cuộc tôi cũng ăn no bụng, tôi đem chén bát vào phòng bếp, mẹ Diệp Tư Viễn bước nhanh tới, nói: "Để đó được rồi, để cô rửa."
"Cháu tự rửa được rồi cô."
"Cái đứa bé này, thật là." Cô ấy cũng không miễn cưỡng, đứng ở bên cạnh tôi, nhìn tôi nhanh chóng rửa mấy cái chén đĩa, lau khô xong, tôi ngượng ngùng hỏi cô ấy: "Để chúng chỗ nào vậy cô?"
"Để cô." Cô ấy kéo một ngăn kéo ra, nhận lấy bát đĩa bỏ vào, cười nói với tôi, "Lau tay rồi ra chút trái cây."
"A... vâng." Tôi theo cô ấy đi ra ngoài, thấy Diệp Tư Viễn đang đứng tựa vào cửa phòng bếp nhìn tôi cười.
Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế salon, Diệp Tư Viễn đi tới ngồi ở bên cạnh, tôi ngẩng đầu nhìn anh, vẫn còn có chút khẩn trương.
Mẹ Tư Viễn cắt một đĩa dưa Cáp Mật[1] đưa cho tôi, phía trên đặt hai cây nĩa, cô ấy nói: "Ăn đi, Tiểu Kết, cô nghe Tiểu Viễn gọi cháu là Tiểu Kết, cô cũng gọi như vậy được chứ?"
"Vâng, dĩ nhiên là có thể ạ." Tôi gật đầu, "Cám ơn cô."
Tôi ngồi không dám động đậy, Diệp Tư Viễn duỗi dài chân phải, gắp một miếng dưa, khom lưng đưa vào trong miệng mình, anh vừa nhai vừa nói: "Rất ngọt, em ăn đi, chẳng lẽ muốn anh đút em ăn?"
"..." Khi nghe anh nói vậy trước mặt ba mẹ mình, tôi lập tức cũng gắp một miếng bỏ vào miệng, nói: "Rất ngọt."
Lúc này, mẹ Tư Viễn nói: "Tiểu Kết, ngày mai là tết Nguyên Tiêu rồi, nếu cháu không bận gì thì cùng đi tới nhà ông nội Tiểu Viễn, tối mai cả nhà liên hoan, rất náo nhiệt đó."
Tôi ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì?
Tôi vốn là định đi xe buýt trở về thành phố H, tuy chưa khai giảng nhưng tôi cũng có chìa khóa nhà.
Vậy mà mẹ Diệp Tư Viễn lại bảo tôi đi gặp mọi người trong gia đình anh, tôi không cách nào tưởng tượng trường hợp đó, tôi dùng thân phận gì? Bạn gái Diệp Tư Viễn?
"Cháu..." Tôi cắn nĩa, len lén liếc nhìn Diệp Tư Viễn, nói, "Cô à, cháu sẽ không quấy rầy mọi người chứ?"
"Không đâu, ngày mai ăn tết, chẳng lẽ cháu lẻ loi một mình sao? Cùng đi chứ, đến lúc đó Tiểu Viễn giới thiệu anh họ của nó, chị họ cho cháu biết."
Ba Tư Viễn nói: "Còn có ông bà Tiểu Viễn nữa, bọn họ gặp được cháu nhất định sẽ rất vui mừng."
"..."
Nãy giờ Diệp Tư Viễn nói cũng không nhiều, lúc này anh nói: "Cùng đi chứ, anh họ từ nhỏ đến lớn là bằng hữu tốt nhất của anh, anh vẫn muốn để cho em biết anh ấy, chỉ là thân thể anh ấy không tốt lắm, không thể đến thành phố H."
Anh đã lên tiếng, tôi còn có thể nói gì đây, gật đầu nói: "Được, em đi, cám ơn cô chú."
Mẹ Tư Viễn cười, đột nhiên lại vỗ đầu một cái nói: "Đúng rồi, phòng khách còn chưa sửa sang lại, Tiểu Kết, buổi tối cháu ngủ ở lầu một, chút cô đem ga giường và chăn gối xuống thay."
"Cháu..." Tôi vừa định nói tôi ngủ trong phòng Diệp Tư Viễn là được, người bên cạnh liền nhẹ nhàng đá chân của tôi, tôi lập tức nuốt lời muốn nói xuống, cười ngọt ngào nói, "Được, để con đem hành lý xuống, phiền cô rồi."
Chúng tôi lại tùy ý hàn huyên mấy câu, mẹ Tư Viễn hỏi tôi là người ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, hoàn cảnh gia đình thế nào, học chuyên ngành nào, tôi đều trả lời thật từ đầu đến cuối.
Cô ấy vẫn mỉm cười, nghe câu trả lời của tôi xong không biết trong lòng nghĩ gì.
Tôi nghĩ, gia đình của tôi và Diệp Tư Viễn thật không thế nào tương xứng, tôi đến từ một thành phố xa xôi lạc hậu, mẹ mất sớm, ba là nhân viên một công ty nhỏ, mẹ ghẻ là một nhân viên tài vụ một xí nghiệp, trong nhà còn có một em trai, bốn người ở ngôi nhà nhỏ, ngoại trừ gương mặt này của tôi ra, tôi thật sự không biết mình có gì xúng với Diệp Tư Viễn.
Ba mẹ Diệp Tư Viễn có ý gì thì cũng là bình thường.
10 giờ rưỡi tối, tán gẫu xong, mọi người trở về phòng của mình.
Tôi đem hành lý xuống lầu, mẹ Tư Viễn dẫn tôi tới một phòng vệ sinh, nói cho tôi biết vị trí rửa mặt, lại dẫn tôi đến phòng ăn bên cạnh phòng khách, nói cho tôi biết máy điều, ti vi, công tắc đèn ở đâu, sau đó tôi cùng đổi ga giường.
Vừa đổi cô ấy vừa nói: "Phòng này vốn là phòng của một dì giúp việc, chỉ là sang năm mới rồi nên cô ấy muốn ở nhà một thời gian, cho nên trong nhà bây giờ hơi lộn xộn, cháu tạm thời chịu khó chút nhé."
Tôi vội nói không sao.
Trước khi đi, cô ấy quay đầu cười: "Tiểu Kết, cháu mới vừa ngủ dậy, có lẽ giờ sẽ không ngủ được, vậy thì hãy xem tivi, sáng sớm ngày mai cô dẫn cháu ra ngoài đi dạo, mua ít quần áo, buổi tối mặc."
Tôi cúi đầu nhìn chiếc áo len đơn sơ trên người, nhỏ giọng nói: "Vâng, cám ơn cô, cô ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Cô ấy cười cười, xoay người rời đi, còn giúp tôi khép cửa.
Thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn Diệp Tư Viễn một cái, cũng không kịp nói vài lời với anh, anh đã bị ba anh đuổi lên lầu.
Tôi nhớ khi anh lên lầu còn quay người lại nhìn tôi một cái, chớp chớp mắt mấy cái.
Rửa mặt xong, tôi trở về phòng khách, ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được. Cũng khó trách vì tôi mới vừa ngủ một giấc dài, sau đó tôi bò dậy mở ti vi xem.
Nửa tiếng sau, tôi đột nhiên nghe có âm thanh nho nhỏ, tôi sợ hết hồn, vội vàng hạ âm lượng xuống, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là khóa cửa phát ra tiếng động.
Cửa đã bị tôi khóa trái, tôi khẩn trương, ngồi thẳng thân thể nhìn chằm chằm cửa, một lát hậu, liền nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên: "Tiểu Kết, em ngủ rồi sao?"
Tôi nhảy dựng lên đi mở cửa, Diệp Tư Viễn đang đứng ở ngoài, thấy tôi mở cửa vội nghiêng thân thể đi vào, tôi đi ra ngoài nhìn xung quanh một chút rồi lập tức đóng cửa.
Hai chúng tôi giống như kẻ trộm.
Quay người lại, một giây đồng hồ tôi cũng không muốn đợi, liền ôm thật chặt lấy anh.
Tôi dùng là sức quá lớn, Diệp Tư Viễn còn chưa kịp phản ứng, cũng không đứng vững, cùng tôi ngã trên giường lớn.
"Tư Viễn Tư Viễn Tư Viễn..." Tôi gọi tên anh, bò lên trên người anh, ôm gương mặt của anh, cúi đầu hôn lên môi anh.
"Ưm..." Anh thoáng ngây người một cái, ngay sau đó dịu dàng đáp lại, tư thế như vậy, anh không có cách nào trở mình, chỉ có thể nằm ngửa tiếp nhận sự nhiệt tình của tôi.
Chúng tôi hôn hít thật lâu, tôi mới buông anh ra, đỡ anh ngồi dậy.
Tóc của anh bị tôi nắm có chút lộn xộn, nút áo cũng bị tôi mở ra mấy cái, phần áo bên trái đã bị tuột đến bả vai, hai tay áo mềm nhũn cũng lộn xộn, một cái rủ ở trước người anh, một cái ở phía sau lưng, cả người toả ra một sức hấp dẫn lạ thường.
"Em thật mãnh liệt." Anh liếm liếm môi, cúi thấp đầu, dùng ống tay áo lau miệng nói, "Thiếu chút nữa là cắn nát môi anh rồi."
Tôi ngượng ngùng, hai tay nâng gương mặt của anh nhìn, nói: "Không có."
Anh bật cười, nói: "Em vẫn tin đó."
"Sao anh xuống đây?" Tôi hỏi anh.
"Em thử nói đi?" Anh lại gần, hôn vành tai tôi, "Nhớ em chứ sao nữa, cũng đã một tháng không gặp rồi."
"Không phải ban sang mới gặp sao." Tôi nhẹ nói, muốn đẩy anh nhưng lại đẩy không ra.
"Ban ngày em ngủ như vậykhông tính."
"Anh không sợ bị mẹ phát hiện sao?" Tôi cười anh.
"Anh chỉ tới thăm em một chút rồi lập tức lên lại." Anh ngồi thẳng người nói chuyện với tôi.
"Mẹ anh không biết chúng ta đã... ở chung sao?"
"Biết, nhưng đây đang là nhà anh, không tốt lắm, anh không muốn làm cho bọn họ cho nghĩ rằng em là một cô gái tùy tiện."
"Em biết. Aizz! Ba mẹ của anh nói gì với anh? Là... về em sao?"
"Bọn họ nói em rất đẹp, cũng rất hiểu chuyện."
"Thật sao?" Ánh mắt tôi sang lên.
"Đương nhiên là thật, bạn gái của anh mà." Anh hả hê cười, "Bọn họ nhất định sẽ rất thích em."
"Lừa người!"
Anh đột nhiên nói tiếp: "Đúng rồi, Tiểu Kết, em còn chưa có nói cho anh biết tại sao phải trở về trường học trước đấy."
"Chính là phải... trở về sớm một chút chứ sao." Tôi ngượng ngùng cười, nhưng đầu dần dần cúi thấp xuống.
"Có phải em cùng ba em cãi nhau hay không?" Diệp Tư Viễn nhẹ giọng hỏi tôi, giọng nói rất bình tĩnh.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn anh, tâm loạn như ma, suy nghĩ một chút vẫn gật đầu, "Ừm" một tiếng.
"Là bởi vì anh sao?"
"Không phải vậy, Tư Viễn, anh đừng nghĩ lung tung."
"Tiểu Kết, nói thật."
Tôi thở dài, nói: "Ba embiết chuyện của chúng ta rồi."
"Cũng biết anh không có tay?"
"Đúng vậy."
"Ba em tức giận?"
"Ba em..." Tôi lựa chọn từ để nói, cảm thấy nói thế nào cũng không đúng, chỉ có thể trả lời, "Chỉ là có chút mất hứng."
"Sau đó em liền cùng ba cãi nhau?"
"Cũng không ầm ĩ." Tôi nhỏ giọng nói.
"Không ầm ĩ thì làm sao em lại về trường trước." Anh nhẹ nhàng nở nụ cười, nói, "Ba em tức giận là bình thường, không có cha mẹ nào sẽ hi vọng con gái của mình tìm một người tàn tật không có cánh tay làm bạn trai."
"Tư Viễn, ba em còn chưa biết anh tốt thế nào, còn chưa từng thấy anh, anh không nên nghĩ bậy bạ." Tôi kéo hông của anh, nói, "Chúng ta phải có lòng tin."
Anh khe khẽ thở dài: "Tiểu kết, ngày mai em gọi điện thoại cho ba em đi, nói cho ông ấy biết em vẫn ổn."
"Vâng."
"Đợi thời cơ chín muồi, anh sẽ cùng em đi gặp ông ấy, anh sẽ nói cho ông biết, mặc dù anh không có tay nhưng có thể cho em hạnh phúc. Đến lúc đó, anh sẽ xin ông ấy đồng ý để cho chúng ta sau khi tốt nghiệp thì kết hôn, sau đó chúng ta có thể cùng đi ra nước ngoài học tập."
"Tư Viễn..." Tôi có chút lo lắng, cảm giác anh nghĩ mọi việc quá đơn giản.
"Tiểu Kết, anh không sợ, chúng ta phải vượt qua bước này có phải hay không?"
"Vâng!" Tôi dùng sức gật đầu, tôi luôn tin tưởng anh tuyệt đối. Có lẽ, chuyện vốn là đơn giản như vậy, nhà Diệp Tư Viễn tốt như vậy, ba và dì cũng sẽ không làm như không thấy.
Nghĩ như vậy, tôi liền cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
Tôi đột nhiên nghĩ đến một vấn đề khác, hỏi anh: "Aizz, ngày mai em đi có thích hợp không?"
"Không có chuyện gì đâu, anh họ thì đã sớm biết em, bọn họ đều là người đặc biệt tốt, còn có ông bà anh, cũng là những người suy nghĩ rất thấu đáo."
"Vâng..."
Tôi ôm cổ anh: "Em cảm thấy mình rất liều lĩnh, gần sang năm mới rồi còn đến nhà anh, ba mẹ của anh có lẽ sẽ cảm thấy em không đáng tin."
"Sẽ không đâu, yên tâm đi." Anh ôn nhu nói.
"Tư Viễn, em muốn ngày mai trở về trường học."
"Hả?"
"Em không bảo anh cùng em trở về, anh hãy ở lại."
"Tiểu Kết, em quên ngày kia là ngày gì sao?"
"Hả? Ngày gì?"
"Là ngày chúng ta chưa bao giờ cùng nhau trải qua, nhưng thuộc về của chúng ta."
"..." Tôi tính toán một chút, kinh ngạc kêu lên, "Valentine sao?"
"Ừm." Anh chậm rãi nói, "Em nói đi, em muốn ngày mai một mình về trường hay là ở lại với anh vài ngày?"
"..." Tôi là không thể nào bảo anh theo tôi trở về trường, xem ra tôi chỉ có thể là ở lại.
Diệp Tư Viễn nở nụ cười: "Thật ra thì anh chưa từng nghĩ có thể ở cùng em trong ngày Valentine đâu, là bản thân em tự động đưa tới cửa, thực sự là không tồi."
"Em chưa chuẩn bị quà Valentine cho anh đâu!"
"Anh cũng vậy, ha ha."
"Thật không có thành ý."
"Anh tặng mình cho em đấy."
"Em không cần! Đồ xấu xa! Ưm..."
Anh lại cúi đầu ngậm môi tôi, sau một lúc lâu, nói: "Anh phải lên rồi."
Tôi luyến tiếc ôm anh một cái thật chặt: "Đi đi."
Anh đứng lên, lúc này, ti vi yên lặng một chút, đột nhiên lại vang lên một đoạn nhạc.
Tôi và Diệp Tư Viễn cũng bị hai người trên màn hình hấp dẫn.
Người con trai mặc áo sơ mi màu xanh nhạt đứng ở bên cửa sổ, gọi một cô gái đang đi dưới lầu:
"Này!"
Mái tóc dài của cô gái bị gió thổi rối loạn, cô dừng bước lại khoanh tay hỏi:
"Sao vậy?"
"Đi sao?"
"Đúng vậy."
"Đi đâu?"
"Về nhà."
"Sau đó thì sao?"
"Đi làm."
"Không đi làm có được hay không?"
"Không đi làm thì cậu nuôi tôi à?"
Người con trai trầm mặc, cười cười không nói gì.
Cô gái tiếp tục đi, người con trai chạy tới, đứng ở sau lưng gọi cô ấy:
"Này!"
Cô gái đốt một điếu thuốc, quay đầu lại hỏi: "Sao nữa?"
Người con trai hít sâu, nói to:
"Tôi sẽ nuôi em!"
Cô gái đứng ở bờ biển, tóc dài tung bay trong gió.
Người con trai vẫn đứng đợi cô trả lời.
Cô gái từ từ quay đầu lại, bật cười một tiếng, nhún vai nói: "Trước tiên cậu hãy tự nuôi mình đi, đồ ngốc."
Người con trai đưa mắt nhìn cô gái xoay người rời đi.
Ở trên xe taxi, cô gái che miệng, nước mắt rơi xuống như mưa.
Tôi ôm Diệp Tư Viễn, đầu tựa vào ngực anh, nhẹ giọng hỏi anh: "Diệp Tư Viễn, nếu em không đi làm thì anh có nuôi em không?"
"Anh sẽ nuôi em."
"Trước tiên anh hãy tự nuôi mình đi, đồ ngốc."
Anh cười, vành mắt tôi lại hồng hồng.
[1] Một loại dưa ngọt ở vùng Tân Cương, Trung Quốc
← Ch. 044 | Ch. 046 → |