Vay nóng Tinvay

Truyện:Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn - Chương 025

Ôm Em Đi, Diệp Tư Viễn
Trọn bộ 103 chương
Chương 025
Tiểu Kết, anh muốn
0.00
(0 votes)


Chương (1-103)

Siêu sale Shopee


Edit & Beta: BTD

Đúng là khách sạn năm sao, phòng rộng rãi sạch sẽ, trang thiết bị hiện đại, lại còn có mùi thơm dễ chịu nữa.

Hơn nữa riêng phòng tắm của nó đã bằng cả một căn phòng trọ ở núi Linh Đang rồi, bồn tắm và các vật dụng linh tinh cần thiết rất đầy đủ, tất cả đều được làm bằng gốm sứ hạng sang. Bên cạnh bồn rửa mặt còn đặt một chậu cây xanh khá tươi tốt, thậm chí trên trần phòng tắm còn treo một cái đèn pha lê rất đẹp, nhìn cảnh này tôi thấy trong lòng run sợ.

Tôi nghĩ với thân thể của Diệp Tư Viễn, anh phải ở những căn phòng như thế này mới thoải mái được.

Tôi đang rửa tay thì Diệp Tư Viễn đi vào. Anh đứng đằng sau cúi người hôn lên tai tôi, mái tóc dài của tôi để xõa nên khiến anh không thoải mái, anh dùng môi kẹp từng lọn tóc ra sau tai tôi. Tôi thuận theo anh vừa hôn vừa hỏi: "Anh muốn làm gì thế?"

Người anh dán sát vào lưng tôi, tôi nhìn vào gương thấy anh đã nhắm mắt lại rồi, hang lông mi dài run run.

Tôi lập tức xoay người, ngẩng mặt nhón chân lên hôn anh, Diệp Tư Viễn gấp gáp đáp lại tôi. Còn tôi thì vừa hôn vừa tranh thủ cởi quần áo cho anh.

Anh đang mặc một chiếc áo sơ mi carô màu cà phê và chiếc quần dài màu đen. Tôi cởi hết những gì anh mặc vứt sang bên cạnh, liền thấy toàn bộ cơ thể anh.

Đã ba tuần tôi không được ngắm anh rồi, nhưng từng tấc da thịt của anh đã in đậm trong tâm trí tôi, kể cả hai phần tay nhỏ tôi cũng nhớ rất rõ ràng.

Chẳng qua lần này tôi có thêm nhiều cảm giác mới, có tiếc hận, đau lòng, và cũng có bội phục sâu sắc.

Không sai, Diệp Tư Viễn là người tôi yêu, tôi vô cùng bội phục anh, tôi cho rằng mình đã đủ kiên cường thế nhưng nếu đổi lại tôi là người bị cụt hai cánh tay, có lẽ tôi không thể đảm bảo rằng mình có đủ dũng khí tiếp tục sống và còn sống vô cùng tốt như anh.

Diệp Tư Viễn thì hoàn toàn làm được.

Chúng tôi mở vòi sen, ôm hôn nhau dưới làn nước ấm, tôi bôi sữa tắm và dầu gội đầu lên người anh, không cẩn thận làm một ít bọt dính vào mắt khiến anh khó nhịu nhắm chặt mắt lại, đến lông mày cũng nhăn cả lên, tôi kéo cổ anh xuống, lấy nước ấm rửa sạch mắt cho anh, cuối cùng anh cũng mở mắt ra nhìn tôi, tròng mắt đen láy nhìn tôi chăm chú, anh nở nụ cười hé lộ hàm răng trắng sáng.

Tôi đưa tay sờ má anh: "Sao chỗ này lại có thêm cái lúm đồng tiền nhỉ, chỉ cần cười một cái là người ta đã bị quyến rũ rồi."

"Ánh mắt của em cũng thường xuyên phóng điện với anh mà." Anh cúi đầu, áp trán lên trán tôi, giọng nói đầy quyến rũ.

"Là do mắt em bị cận thị thôi" Tôi nũng nịu nói.

Anh bật cười: "Tiểu Kết, lát nữa em làm biện pháp bảo vệ giúp anh nhé, lần trước chúng ta đã tránh được, từ nay về sau phải chú ý một chút."

"Cái gì mà biện pháp bảo vệ?" Tôi chậm chạp hỏi.

"Là... Cái hộp nhỏ trên nóc tủ đầu giường kia kìa." Anh đỏ mặt.

Tôi cười: "Diệp Tư Viễn, anh đang xấu hổ!"

"Không có! Tại nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, nóng quá!"

Cuối cùng, tôi vẫn là người làm biện pháp bảo vệ dưới sự chỉ dẫn của anh rồi.

Thật ra thì cả hai chúng tôi đều không có kinh nghiệm, khi đối mặt với sản phẩm cao su dính dầu nhầy nhầy này, tôi có chút lực bất tòng tâm. Diệp Tư Viễn cũng không biết làm thế nào, đành phải tưởng tượng mà dạy tôi trùm cái sản phẩm cao su ấy lên Tiểu Viễn.

Sau đó, chúng tôi lập tức tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ nhất.

Diệp Tư Viễn vô cùng thoải mái, vô cùng thỏa mãn, còn tôi lại không cảm thấy hứng thú gì, chẳng qua tôi cố gắng không biểu hiện ra ngoài, sợ lòng tự ái của anh bị tổn thương.

Nói thật, bây giờ tôi không có một chút vui thú khi làm chuyện này, mặc dù lần này không còn đau như hai lần trước, thế nhưng cảm giác trong tôi vẫn chỉ là khó chịu, cái gì mà khoái cảm, cái gì mà cao triều, tôi đây còn chưa biết đến đỉnh điểm nó như thế nào nữa.

Chúng tôi gọi phục vụ mang bữa tối lên, ăn xong tôi vui vẻ ôm eo Diệp Tư Viễn, tựa đầu vào bả vai anh, hai người cùng tựa lên thành giường, đắp chăn xem tivi.

Chúng tôi bật điều hòa rồi lại đắp chăn, thật là thoải mái muốn chết!

Tôi chuyên tâm xem "Đại Bản Doanh Khoái Lạc", luôn miệng cười, lúc này Diệp Tư Viễn đột nhiên lại gần tôi.

Anh cắn cổ tôi, tôi đánh anh mấy cái: "Anh làm cái gì đấy!"

Anh xấu xa nháy mắt hỏi tôi: " Thế em nói phải làm gì nào?"

"Đi đi đi! Chẳng phải vừa mới làm rồi sao!" Tôi nhéo eo anh một cái làm anh kêu toáng lên.

Tôi nhìn anh nhíu mày mân miệng, liền mềm lòng xoa xoa chỗ vừa nhéo rồi dỗ dành: "Em xin lỗi, còn đau không?"

"Còn." Anh giương mắt nhìn tôi nói: "Tiểu Kết, anh muốn."

Ánh mắt của anh vô cùng uất ức!

"..."

Tôi ngẩn ngơ, rồi lại đi làm chuyện ngốc nghếch - thò tay vào trong chăn sờ soạng Tiểu Viễn.

Diệp Tư Viễn chỉ mặc quần lót, mà Tiểu Viễn... nó ngóc đầu dậy rồi.

Tôi làm vẻ mặt đau khổ: "Sao anh lại muốn nữa rồi, lần gần đây nhất cách hiện tại chưa tới 3 tiếng đồng hồ đâu đấy."

Anh ủ rũ thở dài: "A... được rồi."

Anh điều chỉnh tư thế, dịch mông sang một chút, ngồi thẳng dựa lưng vào thành giường.

Tôi ngồi bên cạnh vừa xem tivi vừa ngắm anh, 5 phút sau, tôi lại thò tay vào trong chăn sờ mó, Tiểu Viễn vẫn đang trong trạng thái hưng phấn.

Diệp Tư Viễn đương nhiên biết tôi làm gì nhưng anh chỉ im lặng nhìn, ánh mắt rất bình tĩnh.

Tôi cắn răng khẽ nói: "Diệp Tư Viễn, thôi thì chúng ta làm nhé!"

Giọng điệu của tôi không khác gì liệt sĩ sắp ra pháp trường.

Chẳng trách anh không nhúc nhích cứ nhìn tôi chằm chằm, lát sau mới lên tiếng: "Tiểu Kết, em không thích đúng không?"

Tôi sửng sốt, do dự trong lòng xem là nên nói thật hay nói dối.

Nhưng chỉ một phút do dự ấy cũng đủ để anh biết được đáp án rồi.

Diệp Tư Viễn cúi đầu nói: "Có phải là vì anh không có tay không? Anh... Trước đây anh từng xem phim sex, thấy rằng trong chuyện này, tay đàn ông đóng vai trò khá quan trọng."

"Anh đừng có suy đoán linh tinh nữa!" Tôi gấp gáp nói. Tôi không muốn anh đau lòng như thế nên lựa lời nói với anh, "Diệp Tư Viễn, chúng ta mới làm 3 lần thôi, không phải anh đã nói với em, vừa bắt đầu sẽ làm không tốt, nhưng sau này sẽ tốt hơn sao."

Anh ngẩng đầu buồn bã nhìn tôi: "Nhưng mà tiểu Kết, có rất nhiều kỹ xảo cần tay để thực hiện, điều này cả đời anh không thể làm được."

"Không đâu không đâu, chúng ta, ừm... Chúng ta cùng nhau thử nhé." Tôi nhào tới ôm anh thật chặt. Tôi thích Diệp Tư Viễn luôn luôn khoái lạc vui vẻ chứ không muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương như vừa rồi của anh.

Anh không nói gì, tôi nhìn gương mặt hoàn mỹ của anh bỗng quyết định, tôi sẽ quyến rũ anh.

Tôi hôn anh, cắn anh, thuận tay cởi luôn cái áo phông anh đang mặc.

Anh vẫn không nhúc nhích, cũng không đáp lại tôi, khi tôi cảm thấy mình đã thất bại thì đột nhiên anh lại quay sang bảo tôi: "Tiểu Kết, chuyện nào tay làm được anh nghĩ châncũng có thể, em có đồng ý để anh thử không?"

"Cái gì?" Thật ra tôi vẫn chưa hiểu anh muốn làm gì, nhưng tôi vẫn trả lời "Em đồng ý!"

Và lần này – lần đầu tiên trong đời tôi được hưởng thụ khoái cảm đến cực điểm.

Diệp Tư Viễn nằm trên giường, dưới người anh kê chăn và gối dự bị của khách sạn được để sẵn trong tủ, tôi nằm ngửa bên cạnh anh, trên thân không có mảnh vải, hai chân tôi tách ra hai bên, tư thế này khiến tôi cảm thấy mình như con ếch đang chờ làm thịt, vừa thẹn thùng lại vừa khẩn trương, vừa lo lắng. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng ấm áp, khóe môi anh nở nụ cười, tôi bắt đầu có chút chờ mong về những gì sắp diễn ra.

Rồi anh nâng chân phải đặt vào khoảng trống giữa hai chân tôi, gót chân anh chống trên mặt đệm, ngón cái và ngón trỏ sờ sờ vào vật nổi lên ở thân dưới tôi.

Mặt tôi nhất thời đỏ bừng, nhiệt độ trên mặt tăng vùn vụt.

Người tôi cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, lúc này tôi nghe thấy âm thanh dịu dàng của anh vang lên bên tai: "Tiểu Kết, em thả lỏng đi, nhìn anh."

Tôi lặng lẽ giương mắt nhìn anh, anh có ánh mắt dịu dàng, anh có nụ cười ấm áp, anh có cơ thể rắn chắc, anh có bả vai rộng rãi, và còn cả hai bên cánh tay bị cụt kia nữa.

Tôi ngẩng đầu nhìn đồ trang trí tinh xảo trên trần nhà, đèn thủy tinh sáng long lanh đan xen ánh sáng từ đèn LED, không gian mờ ảo.

Bỗng thân thể tôi nổi lên phản ứng kỳ lạ!

Bởi vì tại một vị trí nào đấy, sau khi được Diệp Tư Viễn vuốt ve, cảm giác tê dại nhanh chóng xuyên thẳng tới tứ chi làm tôi không nhịn được run rẩy, miệng cũng không kìm được rên rỉ thành tiếng.

Diệp Tư Viễn từng chút vỗ về tôi nhịp nhàng, tôi nhíu lông mày, cảm giác thật sự là rất...! A! Không sai! Chính là cái từ này!... !

Người tôi ướt đẫm mồ hôi, thậm chí bên dưới ướt át đến nỗi tôi không biết hình dung và cũng không biết dùng từ nào có thể diễn tả được. Tôi há mồm thở hổn hển, nhìn Diệp Tư Viễn nằm bên cạnh, vẻ mặt của anh vẫn bình tĩnh ôn hòa, chỉ có Tiểu Viễn là đang bừng bừng khí thế chiến đấu.

Tôi nhìn vào mắt anh, quả nhiên nhìn thấy ngọn lửa tình nóng bỏng đầy mong đợi.

Bỗng chốc người tôi như khoảng không đang thiếu thốn cái gì đó.

Thân thể tôi cần anh dung nhập, cần anh bổ sung cho đầy đủ, tôi cần anh! Rất cần anh!

A! Diệp Tư Viễn, em yêu anh!

Tôi lật người ngồi dậy, dùng sức ôm lấy Diệp Tư Viễn rồi hôn anh cuồng nhiệt. Diệp Tư Viễn cũng điên cuồng đáp lại tôi, chúng tôi chưa bao giờ cuồng nhiệt như lúc này, anh nhắm mắt lại, phần tay còn lại nơi bả vai áp chặt lên người tựa như anh đang giang hai cánh tay rắn chắc ôm tôi vào lòng! Chúng tôi thở gấp, cơ thể dán chặt vào nhau như muốn sát nhập cả linh hồn.

Tôi im lặng cầm cái bao nhỏ màu xanh đậm trên nóc tủ ở đầu giường, bàn tay run rẩy xé toạc nó ra, rút bộ quần áo trong suốt mặc vào cho Tiểu Viễn. Diệp Tư Viễn cúi đầu nhìn động tác đó của tôi không nói gì, nào ngờ sau đó Tiểu Viễn lại càng ngày càng lớn.

Tôi biết nơi ướt át khít khao của tôi đang vô cùng chờ mong nó.

Cuối cùng thì Tiểu Viễn cũng chui vào người tôi, cảm giác thỏa mãn chưa từng có nhất thời lan rộng ra toàn thân tôi.

Diệp Tư Viễn rên rỉ, anh cúi đầu cắn ngực tôi, nhỏ giọng hỏi tôi: "Tiểu Kết, em có cảm giác gì?"

Đầu tôi đang loạn: "Cảm giác gì là sao?"

"Là... Anh đang ở bên trong em, em thấy thế nào?" Anh vừa hôn tôi vừa hỏi.

"Ừm... Vô cùng phong phú." Tôi không tìm ra từ nào thích hợp hơn cái từ này nữa, sau đó tôi hỏi lại anh "Còn anh? Tư Viễn, anh thấy thế nào?"

Anh dụi đầu vào hõm cổ cắn yêu bả vai tôi: "Thật ấm áp, vô cùng ấm áp. Tiểu Kết, anh thấy... mình đang được bao bọc bởi sự ấm áp của em."

"A!" Tôi thét to thành tiếng bởi vì Diệp Tư Viễn bắt đầu cử động, chúng tôi không còn quan tâm tới việc làm tư thế nào nữa, chỉ cần thấy thoải mái là được rồi!

Lần tiếp xúc thân mật này, thời gian diễn ra rất dài, Diệp Tư Viễn vô cùng hưng phấn, tôi cũng vậy.

Và với sự nỗ lực của anh, tôi đã bay lên trời bồng bềnh với những đám mây.

Cả người tôi run rẩy, anh lớn tiếng hỏi tôi: "Tiểu Kết! Em có thoải mái không? Thoải mái không?"

"Thoải mái!Rất thoải mái! Diệp Tư Viễn! Em sung sướng đến chết mất!" Tôi cũng lớn tiếng trả lời anh, lúc này cả hai chúng tôi không khác gì người điên lăn lộn trên cái giường lớn của khách sạn năm sao, cơ thể của tôi và anh cứ ướt rồi khô, khô rồi ướt, cho đến lúc Diệp Tư Viễn gầm nhẹ theo tôi bay lên chín tầng mây, tất cả mới kết thúc.

Tôi ôm eo Diệp Tư Viễn, chúng tôi kiệt sức mơ màng đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, chúng tôi tỉnh dậy, không biết ai chủ động trước mà cả hai lại bắt đầu dây dưa, chúng tôi thăm dò cơ thể của đối phương trong màn đêm u tối, làm xong rồi thì ôm nhau lăn ra ngủ say sưa.

Đến khi trời sáng, chúng tôi rời giường cùng nhau tắm rửa, càng tắm cảm xúc lại càng thăng hoa. Cả tuần mới có một ngày chủ nhật thư giãn thế này, chúng tôi đương nhiên không thể lãng phí thời gian ở chung với nhau, vì thế cho nên trong phòng tắm luôn có hình ảnh triền miên của hai chúng tôi.

Mỗi lần Diệp Tư Viễn nhìn gương mặt nóng đỏ của tôi, anh đều vui vẻ hưng phấn liên tục thì thầm gọi tên tôi bên tai, chóp mũi của anh cọ cọ vào má âu yếm gương mặt tôi. Anh nói:

"Tiểu Kết, anh yêu em."

Đây là lần đầu tiên Diệp Tư Viễn nói với tôi ba từ này.

* * *

Từ đó về sau, chủ nhật tuần nào tôi và Diệp Tư Viễn cũng ở khách sạn một buổi chiều. Bình thường cứ đến chiều thứ bảy, sau khi tôi làm xong việc ở siêu thị, chúng tôi lại đi thuê phòng ở đến chủ nhật mới về, ăn bữa trưa xong anh gọi taxi đưa cả hai về trường, tôi tiếp tục đi làm thêm ở siêu thị, gần tối làm xong việc sẽ đi tìm anh ăn bữa tối.

Chúng tôi thuê khách sạn cùng nhau trải qua cuộc sống tình nhân ngọt ngào đến chết người, cùng nhau tắm rửa, cùng nhau ăn cơm, rồi ôm nhau nằm trên giường xem "Đại Bản Doanh Khoái Lạc", cùng nhau ngoác miệng cười.

Chúng tôi hôn nhau, âu yếm mái tóc và thân thể của nhau, nói những lời thủ thỉ tâm tình cho nhau nghe, tôi và anh đang ngày càng ăn ý với nhau hơn trên phương diện sex, chúng tôi đã thử rất nhiều tư thế, dưới sự nỗ lực phấn đấu của mình cuối cùng kỹ xảo của anh cũng ngày càng tiến bộ hơn trước, mỗi lần làm chúng tôi lại cảm nhận được cảm giác mỹ diệu đó xuyên thấu vào tận xương tủy.

Thi Tiểu Yến và Mã Anh không hề dị nghị chuyện chủ nhật tuần nào tôi cũng biến mất, bởi vì thiếu một người ở cùng phòng họ sẽ tự tại hơn một chút. Vương Giai Phân là người địa phương, cứ đến ngày chủ nhật cô ấy lại về nhà, cho nên cũng không oán trách tôi không đi dạo phố với cô ấy.

Tôi chỉ có một vấn đề nho nhỏ, đó là trong khi chúng tôi chỉ ăn cơm, tắm gội, xem tivi và đi ngủ, ngoài ra còn vận động trên giường một lát thì tiền phòng luôn dao động từ 600 tới 900 tệ, như vậy quả là rất lãng phí.

Thế nhưng, Diệp Tư Viễn lại cần một căn phòng rộng rãi có đầy đủ tiện nghi để anh thoải mái sinh hoạt. Hơn nữa, kỳ thi cuối năm sắp tới rồi, sau khi thi xong sẽ được nghỉ hè, tôi và Diệp Tư Viễn phải xa nhau tận hai tháng, cho nên tôi không còn từ chối yêu cầu vào ngày chủ nhật của anh nữa.

Huống chi tôi đã say mê điên cuồng thân thể của anh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-103)