Cái giá phải trả
← Ch.46 | Ch.48 → |
Ai rồi cũng sẽ trả giá vì sai lầm của mình, theo luật nhân quả quả tuần hoàn, giao cái gì thì cũng sẽ nhân lại được cái đó.
Ngọc Nhã, Ngọc Bân cùng vơi bà Ngọc nhìn thấy thảm cảnh này cùng với người cha kính yêu của họ đang bị cành dây leo trói đung đưa trên không trung thì hoảng sợ, đôi chân họ run rẩy không ngừng. họ đang rất sợ hãi, sợ các anh, sợ hãi nàng, và càng sợ hãi những đứa trẻ giống như thiên sư kia nhưng đôi tay nhỏ của các bé cầm lại lá những thứ vũ khí lấy mạng người không chớp mắt.
Nhìn đống nhầy nhụa trên mặt đất nàng quyết định đưa người về căn cứ mới xử trí sau. Người của tiến sĩ Hạ không còn môt kẻ nào sống sót nên không còn sợ. còn những kẻ khác thì họ không có gan làm chuyện điên rồ nữa rồi.
Các bé thu lại vũ khí của mình, vui vẻ chạy đên bên mẹ cầu khen ngợi. nàng cũng chẳng keo kiệt mà nở nụ cười dành tạng cho các bé kèm theo lời khen ngợi. các anh vui mừng nhìn tình cảm mẹ con của các nàng, các anh cũng muốn dung hòa vào trong tiếng cười vui vẻ ấy nhưng vẫn còn phải cố gắng rất nhiều.
Các bé sau khi được mẹ an ủi xong, tâm hồn vui vẻ thoái mái chạy qua chỗ baba làm nũng. Các anh bé bé lên rồi bắt đầu trở về.
Ngọc Chính và tiến sĩ vẫn bị dây leo trói lại nhưng đám dây leo này đã thu nhỏ thành một dây và trói chặt hai lại không lo họ có cơ hội chạy trốn. đoàn người cứ thế từ từ về khu căn cứ, hai con thú sủng đi sau cùng làm thất bại ý đồ chạy trốn của những kẻ phản bội.
Đến khi về tới khu căn cứ cũng là khi trời đã bắt đầu tảng sáng rồi. Mọi người cũng không có ý định nghỉ ngơi mà ăn đồ ăn lót dạ trước rồi tại sảnh tòa nhà C giải quyết mọi việc.
Đối với những người thường và dị năng giả đi theo Ngọc Chính rời bỏ đoàn xe sẽ được cấp một phần lương thực trong vòng một tuần và trục xuất ra khỏi đoàn xe. Và những lương thực này được lấy từ chính không gian của Ngọc Nhã. Cô ta cũng có ý định giấu diếm nhưng khi bị uy hiếp bằng tính mạng của mẹ và em trai thì vẫn phải ngoan ngoãn lấy ra.
khi những ngườ thường và dị năng giả bị ép buộc rời đi thì họ hối hận và không muốn nhưng các anh đều không chấp nhận để họ ở lại nữa rồi. sau khi họ đi hết rồi thì bây giờ chỉ còn lại cả gia đình Ngọc gia và tiến sĩ Hại chưa xử lý mà thôi.
Đang không biết xử lý ra sao với những người này thì ông Ngô biết tin con trai dã trở lại thì vội vàng chạy về tới thông báo với anh: mẹ anh đã bị An Trinh bắt đi.
Ngô Lâm đau đầu vì không biết là tại sao mẹ anh lại cũng dính vào nữa và cũng không biết An Trinh đã bắt bà đi đâu thì đã thấy nàng ra hiệu cho Hỷ Tước bay xuống nói nhỏ vài câu lại cho nó bay đi.
-Lang và Bento sẽ đưa anh đi tim người.
Nàng chỉ nói một câu thế thôi mà anh đã cảm thấy mình thật sự rất xúc động, sau bao nhiêu chuyện mẹ anh làm mà nàng vẫn quan tâm tới sống chết của bà, có phải nàng đã tha thứ cho mẹ anh rồi không?
Ngô Lâm suy nghĩ nhiều rồi, nàng cho Bento và Lang dẫn anh đi tìm mẹ cũng là muốn bắt An Trinh lại, nàng không muốn rắc rối kéo dài.
Ngô Lâm và một người em họ của anh cũng có dị năng hệ mộc cùng ngồi trên lung Lang và Bento chạy đi theo dấu Hỉ Tước mà tìm người.
Mọi người ở lại cũng không vội vã xử trí Ngọc gia mà đợi Ngô Lâm quay về rồi mới xử trí. Những người mệt mỏi cả đêm cũng tranh thủ đi nghỉ ngơi một chút. Nàng cũng dẫn các bé về nghỉ ngơi tắm rửa rồi giao cho các vị lão gia chăm sóc.
Thiên Quân cũng bị nàng bắt ép đi nghỉ ngơi, cậu biết chị lo lắng cho mình nên cũng không bướng bỉnh. Nàng tiện thể cũng đi dỗ dành tiểu Nghị và Yên Ly, hai bé hôm qua sau khi tỉnh dậy không thấy các anh thì khóc mãi, mệt rồi mới chịu đi ngủ. sáng nay thức dậy còn ầm ĩ muốn đi tìm anh chị nữa cơ. Thấy nàng về hai vui mừng hỏi thăm về các anh, biết các anh đã về các bé mới chịu yên lặng.
Ba tiếng sau Ngô Lâm cũng đã quay về, các dị năng giả đi theo An Trinh cũng đã trở về. Bà Ngô bị thương hợi nặng một chút, bà đã bị An Trinh cắt đứt một cánh tay may mà con trai bà đã tới kịp không thì bà đã không còn sống nữa rồi. An Trinh cũng bị trói lại. Cô ta hốt hoảng khi thấy Ngọc Chính và tiến sĩ Hạ bị trói cùng với cả Ngọc gia cũng đã đứng ở đây.
Tất cả mọi người có mặt để xử trí những người này đều là những người chủ chốt trong đoàn xe. Bọn họ đều thảo luận xử trí những người này ra sao, họ đều có chung ý kiến là để các vị đội trưởng và "tân" phu nhân xử trí, họ chỉ cần đứng xem là được rồi.
Các anh thì để nàng xử trí. Các anh cũng sẽ không có ý kiến gì.
Nàng cũng chẳng phải là người độ lượng gì cho nên tiến sĩ Hạ kẻ đầu tiên bị phán quyết đã bị nàng đưa cho đám dây leo từ từ hút máu cho tới chết. "từ từ" ở đây có nghĩa là ông ta có thể nhìn thấy máu mình ra khỏi cơ thể, đau đớn nhìn cở thể minh héo nhỏ lại đến khi thành một cái xác khô thì mới có thể chết được.
Còn với Ngọc Chính, nàng rất nhân từ mà cho Hỉ Tước đưa ông ta tới một chỗ mà nàng đã nhốt vài con tang thi cấp cao để nghiên cứu thử, nếu ông ta còn sống thì đó là vận may của ông ta, nếu chết thì đó là do chính ông ta. Khi nghe hình phạt này thì toàn bộ Ngọc gia đều hoảng hốt quỳ xuống xin nàng tha thứ nhưng cũng vô dụng. Còn đối với Ngọc Nhã, cô ta biết hình phạt của mình sẽ chẳng nhẹ nhàng hơn đâu sau nhưng việc cô ta làm nên yên lặng chờ đợi mà không khóc không nháo như mẹ và em trai cô ta. Đúng vậy, cô ta chị bị nàng phế đi dị năng và không gian mà thôi chứ mạng sống thì vẫn còn. Cô ta, mẹ cô ta và em trai cô ta bị trục xuất ra khỏi đoàn xe mà không có bất cứ thứ gì mang theo. Họ bây giờ chỉ là một kẻ trắng tay, nhưng Ngọc Bân thì dị năng thủy cấp một của nó thì nàng vẫn để yên vì theo như nàng nó thì một đại thiếu gia chưa biết được mùi vị mạt thế như nó với cái dị năng cùi bắp ấy thì sẽ chăng gây được sức ép gì cả.
Còn đối với An Trinh ư? Nàng không nhúng tay mà để Ngô Lâm xử trí. Ngô Lâm thấy vậy thì gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Cô ta khóc lóc bao biện ra bao nhiêu lý do nhưng cũng không chối chai được nhưng sự thật mà Ngô Lâm nói ra. Bây giờ thì những người khác mới biết cô ta còn là nhân tình trong bóng tối của Ngô Chính bao nhiêu năm nay, hai kẻ này là một cặp bài trùng không biết đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi. dù cô ta có gải thích mình bị bắt ép thì cũng chẳng kiếm được một chút lòng thương nào. Còn hỏi vì sao Ngô Lâm lại biết ư, chính là do nàng nói cho anh biết. Cô ta bị Ngô Lâm tiêm cho một liều thuốc mà mới đây anh mới nghiên cứu từ vài loài động vật biến dị theo như lời nàng nói lúc trước. cô ta vật vã đau đớn, nhìn thấy chính mình biến thành tang thi trong gương mà vẫn còn ý thức. cô ta bị chết theo cách mà người ta đã giết tang thi.
Còn bà Ngô cũng đã phải trả giá vì sự ngu dốt của mình bằng cánh tay phải của mình. Giờ bà ta nằm hôn mê trên giường mà không có ai chăm sóc ngoại trừ chồng và đứa con trai mặt lạnh này của mình.
Mọi người quyết định trong hai ngày tới đoàn xe sẽ rời khỏi thành phố N vì sợ rằng chính phủ sẽ ra tay đối phó bọn họ vì đã phá vỡ cái phòng thí nghiệm của họ rồi.
← Ch. 46 | Ch. 48 → |