Truyện:Ôm Ấp Yêu Thương - Chương 64

Ôm Ấp Yêu Thương
Trọn bộ 84 chương
Chương 64
0.00
(0 votes)


Chương (1-84)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trong phòng piano, giáo sư âm nhạc còn chưa tới. Chủ tớ ba người ngồi chung một chỗ tán gẫu, thương thế Lương còn chưa lành, vẫn kiên trì theo Ái Hương nghe giảng, Tiểu Anh pha trà lài cho mọi người, chuẩn bị xong món ngọt nhỏ ngon miệng

Ái Hương nhận lấy trà lài, cười híp mắt nói với Tiểu Anh: "Dữu Nguyệt, hôm nay khí sắc rất tốt, khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng hào nha!"

"Thật sao?" Tiểu Anh bấm bấm khuôn mặt nhỏ bé của mình, ngượng ngùng, cười híp mắt nói với cô: "Có thể là tối hôm qua đắp mặt nạ hoa hồng có hiệu quả tốt. Ha ha!"

Không bao lâu, giáo sư âm nhạc của Ái Hương đi vào dạy. Tiểu Anh nói dối với Lương là bụng không thoải mái, muốn đi toilet. Đi ra từ phòng học âm nhạc, trực tiếp chạy đến đại sảnh. Khí thế đại sảnh lầu một xa hoa như cung điện, đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa cầm khăn lau chùi tay vịn cầu thang. Trước kia cô ấy cũng không làm việc tốn sức, nhưng sau khi nghe Tiểu Anh nói, liền bắt đầu giảm cân. Tiểu Anh chắp tay sau lưng, "Thanh Sa đại nhân!"

Cao Mộc xoay người, vừa nhìn là cô liền hung dữ mở miệng: "Lại không ở bên cạnh đại tiểu thư cho tốt, lười biếng chạy loạn khắp nơi. Lương biết cô đi ra không?" Cao Mộc nghe lời đang giảm cân, nhưng tâm trung thành với nhà Đằng Nguyên sẽ không thay đổi, tuyệt không bỏ qua cho bất kỳ người nào không trung tâm với nhà Đằng Nguyên.

"Anh ta biết." Tiểu Anh nhướng lông mày nhỏ, nói: "Không nghe lọt những thứ nghệ thuật cao nhã kia, có Lương quân phụng bồi đại tiểu thư rồi, không cần lo lắng."

Cao Mộc Thanh Sa tiếp tục lau cầu thang, "Buổi sáng cân trọng lượng, ít đi năm cân."

"Giảm cân thành công rồi, chỉ cần kiên trì bền bỉ, rất nhanh liền mảnh mai."

Hộ vệ mang theo một đàn ông xa lạ đi vào, trên tay người đàn ông xách theo hai hộp quà. Hộ vệ khom lưng 90 độ, nói: "Đại quản gia, vị hôn phu của Ái Hương tiểu thư - Sâm Xuyên tiên sinh phái người tặng lá trà tới cho lão tiên sinh."

Sâm Xuyên Minh Trí - chủ nhân sau lưng Ma Lý phái sát thủ lùng bắt đại tiểu thư. Sâm Xuyên Minh Trí! Hừ hừ! Đầu nhỏ của Tiểu Anh chuyển nhanh, nghĩ thầm có lẽ đây là cơ hội tốt để đến gần Đằng Nguyên Nhất Lang, liền nói: "Đại quản gia, để Dữu Nguyệt đưa cho lão tiên sinh nha".

"Cô?" Cao Mộc nhìn Tiểu Anh một chút.

Tiểu Anh nói: "Dù sao hiện tại tôi cũng không có việc làm."

Cao Mộc Thanh Sa do dự, cuối cùng vẫn quyết định để Tiểu Anh đi đưa lá trà, cũng dặn dò: "Giao lá trà cho người bên cạnh lão tiên sinh là được rồi, không nên quấy rầy đến lão tiên sinh, không nên tùy tiện xông loạn, lại càng không được lên lầu hai." Đại Quản Gia Cao Mộc Thanh Sa đột nhiên nghiêm túc: "Có nghe hay không?"

"Nghe được, đại nhân. Tôi rất nhanh liền trở lại." Tiểu Anh cầm hai bao lá trà, ra khỏi đại lâu, xuyên qua sau hoa viên, chạy thẳng tới nhà lầu nhỏ hai tầng đơn độc ở hậu viện.

Bên trong vườn, dưới tàng cây hoa anh đào lớn, tóc dài che kín nửa bên mặt, Ma Lý nhìn trộm hết tất cả.

Gia quy nhà Đằng Nguyên rất nghiêm khắc, cho dù không ai canh giữ biệt thự, cũng không có người dám tự tiện bước vào nửa bước. Tiểu Anh đi vào căn nhà nhỏ hai tầng vắng tanh, bên trong đại sảnh không có một bóng người. Nhìn bốn phía xung quanh một chút, xác định không có ai theo dõi dò xét mới nhón chân leo lên lầu hai. Thân thể dính vào trên vách tường cửa cầu thang, Tiểu Anh lấy điện thoại di động ra cài đặt thăm dò, điều khiển điện thoại di động nhìn trộm tình huống cuối hành lang.

Ánh sáng ảm đạm trong hành lang, thò đầu thăm dò cánh cổng kim loại, lúc thấy khóa mật mã chỉ tay và tròng đen, Tiểu Anh rũ hai vai xuống. Thu hồi thăm dò, rút ra, nhanh chóng xoay tay lại, hậm hực xuống lầu. Mới vừa đi tới lầu một liền phát hiện Đằng Nguyên Nhất Lang đang đứng ở giữa đại sảnh, mặt không vui nhìn mình. Á......

Đằng Nguyên Nhất Lang trợn mắt chắp tay sau lưng, Tiểu Anh run tay một cái, hộp quà lá trà thiếu chút nữa rớt xuống đất."Lão, lão tiên sinh, tôi là tới đưa lá trà cho ngài. Mới vừa rồi không có tìm được người, cho nên, cho nên liền......" Ánh mắt Tiểu Anh liếc về phía lầu hai, Đằng Nguyên Nhất Lang giận đến dựng râu trợn mắt.

"Con nhóc to gan, dám ở chỗ này tùy tiện xông loạn." Đằng Nguyên Nhất Lang hét lớn với hộ vệ một tiếng, bàn tay người cao ngựa lớn liền bổ nhào tới, níu lấy cổ áo của Tiểu Anh.

"Á! Á! Buông tôi ra, tôi tới đưa lá trà, tôi không cố ý đi lầu hai. Á!!!!" Tiểu Anh giãy giụa giải thích.

Tên đàn ông cường tráng đó hoàn toàn không nghe, đoạt lấy hộp quà lá trà trong tay cô, giơ cổ áo của cô lên, lôi cô ra ngoài cửa, ném cô ra ngoài như là ném con gà con.

"Bịch!" Cái mông nhỏ chạm đất, Tiểu Anh đau đến nhe răng trợn mắt, buồn bã nhìn đại sảnh tối đen như mực ở trước mặt.

Tiểu Anh xoa cái mông nhỏ trở lại phòng học âm nhạc, Ái Hương nhìn khuôn mặt đau khổ của cô liền hỏi: "Sao á?"

Tiểu Anh hít hít lỗ mũi ủy khuất nói: "Mới vừa rồi không cẩn thận ngã một cái."

"Ngã thế nào?"

"Cái mông."

"Ha ha ha!" Ái Hương che môi cười.

"Tiểu thư thật không có lòng thông cảm." Tiểu Anh cong môi, nhăn lỗ mũi. Hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau giống như có lẽ đã thành bạn tốt, cười đùa vui vẻ.

Một thị nữ chạy chậm tới đây, "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh tới, đang chờ ngài ở phòng khách."

Vừa nghe đến cái tên này, Lương rũ mí mắt xuống, thân là người làm, tâm tự ti lại quấy phá.

Ái Hương giận tái mặt, nói với thị nữ: "Nói tôi bị bệnh, không tiện gặp khách."

"Chuyện này......" Thị nữ do dự một hồi mới nói: "Vâng" Ái Hương nhìn Lương, Lương im lặng không lên tiếng.

Ái Hương không thích ông quyết định hôn sự cho cô chút nào, nhưng cũng không có năng lực phản bác. Mỗi lần Sâm Xuyên tới, cô đều cố ý trốn tránh, không phải giả bộ bệnh thì chính là làm bộ không có ở nhà. Ái Hương buồn bực không vui nằm ở trên bàn, nhìn chằm chằm tổ hợp chén sứ màu trắng, đôi mắt đỏ lên.

"Cốc cốc cốc" Thị nữ gõ cửa bên ngoài, "Không xong rồi tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh muốn lên thăm ngài."

Cái gì? Tên Sâm Xuyên này. Ái Hương vọt đứng lên từ trên ghế, lôi kéo Tiểu Anh chạy đi từ cửa nhỏ của phòng học âm nhạc. Lương ngồi một mình ở trong phòng học âm nhạc, trong lòng không có cảm giác.

Ái Hương lôi kéo Tiểu Anh bảy lần quẹo tám lần rẽ ở trong hành lang, đi tắt trở lại khuê phòng của mình, vén chăn lên chui vào. Sau khi Tiểu Anh hít sâu mới mở cửa đi ra, tiện tay đóng cửa lại.

Không lâu lắm, Sâm Xuyên Minh Trí lên lầu. Hắn mặc tây trang màu trắng, đeo kính gọng vàng, khuôn mặt gầy, xương gò má nhô lên, nghe nói phụ nữ có gương mặt gầy, xương gò má cao là tướng khắc phu, tên Sâm Xuyên Minh Trí này có thể khắc thê không đây? Tiểu Anh nghĩ đến những chuyện hắn làm với Ái Hương nên không thể nào thân thiết được.

"Vị này là Sâm Xuyên tiên sinh - vị hôn phu của tiểu thư." Thị nữ giới thiệu hai người, "Thị nữ mới của tiểu thư Tiểu Anh Dữu Nguyệt."

"Xin chào Sâm Xuyên tiên sinh, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều hơn" Tiểu Anh cúi người chào 90 độ, giọng nói cứng nhắc, vẻ mặt lạnh lùng, thái độ nghiêm túc nói.

Sâm Xuyên Minh Trí là con nhà giàu, cũng không để cảm giác ưu việt, lễ phép của thị nữ ở trong mắt, nói thẳng: "Bây giờ Ái Hương thế nào, tôi muốn vào thăm cô ấy một chút."

"Trúng gió, nổi lên bệnh sởi, hiện tại khắp người đều là nốt đỏ. Bác sĩ nói bệnh sởi này là vi khuẩn dễ lây bệnh, Sâm Xuyên tiên sinh vẫn là đừng đi vào, Dữu Nguyệt sẽ chuyển sự quan tâm của ngài cho đại tiểu thư."

"Ái Hương bệnh nặng như vậy, tôi làm vị hôn phu, càng nên hầu ở bên người cô ấy."

"Sâm Xuyên tiên sinh, bệnh của tiểu thư thật rất nghiêm trọng, trên mặt đã nổi lên rất nhiều nốt đỏ bệnh sởi. Đây đối với tiểu thư mà nói là hành hạ cực kỳ nghiêm trọng, cô ấy không muốn bị người nhìn thấy dáng vẻ xấu xí bây giờ. Vẫn là, mời ngài đi về trước!"

Sâm Xuyên không cam lòng, nói: "Sao tôi lại ghét bỏ cô ấy được, Ái Hương ngã bệnh, tôi nên bồi ở bên cạnh cô ấy." Bàn tay khoác lên trên tay nắm cửa.

Tiểu Anh ngăn hắn lại, "Sâm Xuyên tiên sinh, tâm tình tiểu thư không tốt, tâm tình không tốt sẽ ảnh hưởng bệnh tình, ngài muốn nhìn cô ấy thì phải nhanh lên một chút, vẫn là......" Hai cặp mắt giằng co đến một nơi, Sâm Xuyên nhìn chằm chằm Tiểu Anh không tha, Tiểu Anh không chịu yếu thế đáp lễ hắn.

Không khí có chút khẩn trương, thị nữ đan tay vào nhau, nhìn tới nhìn lui trên mặt hai người, không biết người nào thua trận trước.

Mắt sáng chợt lóe sau kính gọng vàng, lông mày bên trái của Sâm Xuyên nhướng lên, tay phải đẩy đẩy gọng kiếng, nói: "Xin chuyển lời cho Ái Hương, xin cô ấy an tâm dưỡng bệnh, mấy ngày nữa tôi lại đến thăm cô ấy."

"Đi thong thả, Sâm Xuyên tiên sinh!" Tiểu Anh khom lưng cúi người chào.

Sâm Xuyên xoay người rời đi, ánh mắt hung hăng nhìn lướt qua Tiểu Anh, thị nữ nháy mắt dựng thẳng ngón cái với Tiểu Anh.

Haizz! Tiểu Anh thở dài một hơi, đẩy cửa vào nhà, vui mừng nói: "Tiểu thư, Sâm Xuyên tiên sinh đi rồi!"

"......"

"Tiểu thư."

"......" Tiểu Anh đi tới bên giường, vén chăn lên, Ái Hương đã sớm rơi lệ đầy mặt.

"Thế nào?" Tiểu Anh cẩn thận ngồi xuống ở bên giường, cầm khăn tay lau đi nước mắt trên mặt Ái Hương, "Tại sao khóc?"

"Hôm nay đuổi Sâm Xuyên đi, ngày mai hắn vẫn đến được, chẳng lẽ mỗi lần tôi đều phải giả bộ bệnh sao? Vừa nghĩ tới mình sớm muộn gì cũng phải gả cho hắn, cùng ngủ một giường lớn, cùng ăn một bàn cơm, cả ngày lẫn đêm đều phải ở cùng với hắn, tôi chỉ muốn khóc. Dữu Nguyệt, tôi không muốn gả cho hắn, người tôi thích chính là Lương. Hu hu......"

"Vậy nói với tiên sinh và phu nhân đi, nói cho bọn hắn biết cô không thích Sâm Xuyên, người trong lòng cô là Lương."

"Vô dụng, chuyện ông nội đã quyết định, ai cũng không thay đổi được, ngay cả cha cũng bất lực thôi."

"Vậy cô và Lương bỏ trốn đi!" Tiểu Anh nghĩ ra chủ ý xấu.

"Không được, nhà Đằng Nguyên sẽ đuổi theo chúng tôi đến chân trời góc biển. Hơn nữa, tôi cũng không bỏ được cha mẹ." Nghĩ đến tương lai không hề có hy vọng của mình, Ái Hương khóc càng lợi hại hơn.

"Đúng vậy, đại đa số cô gái đều không thích sau khi kết hôn sẽ cách cha mẹ quá xa, cha mẹ cũng không ưa thích con cái cách mình quá xa."

Ái Hương nức nở nói: "Mẹ từng nói qua, không muốn tách ra với tôi, tương lai tôi kết hôn phải ở chung một chỗ với bà."

*****

Tiểu Anh không có dũng khí đi mở tờ xét nghiệm DNA đó ra, nhưng nghe lời nói của Ái Hương thì đã rất xác định mình không phải là con của Mỹ Tuyết và Quân Nhất, nếu không sẽ không bị vứt ở Trung Quốc xa xôi.

Nhiệm vụ chủ yếu trước mắt là điều tra chân tướng của bảo tàng, không nên nghĩ đến những thứ này. Tiểu Anh sửa sang lại tâm tình, lau nước mắt trên mặt Ái Hương, "Cách kết hôn còn một thời gian, chúng ta cùng nhau nghĩ một vài biện pháp đi!"

"Nghĩ biện pháp làm gì?"

"Để cái mông đừng bị đau." Hả! Cái mông, Ái Hương cười rộ lên.......

Sâm Xuyên Minh Trí rời đi từ chỗ Ái Hương, trực tiếp đi hậu viện thăm hỏi Đằng Nguyên Nhất Lang. Trong phòng lắp đặt thiết bị có phong cách khác tiền viện rất nhiều, Sâm Xuyên Minh Trí ngồi xổm quy củ ở trên sàn nhà, hai tay chống đầu gối, cúi thấp đầu, thành khẩn nói: "Xin ông nội hủy bỏ hôn sự của cháu và Ái Hương!"

Lão đầu nhíu mày, giọng nói giương cao: "Đang tốt, sao lại nói lời này? Không phải cháu thích Ái Hương sao? Hay cháu đã coi trọng cô gái khác."

"Không, không phải như vậy. Ông nội, lòng của cháu đối với Ái Hương sẽ không thay đổi, hủy bỏ hôn ước là bởi vì, bởi vì......" Mặt Sâm Xuyên lộ vẻ khó xử.

Lão đầu nói: "Vậy thì vì cái gì?"

"Có ý nghĩ như vậy, chủ yếu là do cháu có cảm giác, Ái Hương giống như không yêu thích cháu. Nếu như giữa hai người không có tình cảm, miễn cưỡng ở chung với nhau nhất định sẽ không hạnh phúc. Thay vì miễn cưỡng cô ấy, cháu càng muốn hy sinh chính mình, hi vọng cô ấy có thể hạnh phúc. Làm ơn, xin ngài thành toàn." Sâm Xuyên Minh Trí khom lưng thi lễ.

"Vấn đề xuất hiện ở trên người Ái Hương đúng không? Bây giờ con bé còn không hiểu chuyện, lạnh nhạt với cháu, không muốn thân cận với cháu, chờ sau khi các cháu kết hôn sẽ không giống vậy nữa. Phụ nữ, đều là như vậy." Lão già nhớ tới mình người vợ đã qua đời, rũ mí mắt xuống nói: "Sau này đừng nhắc lại chuyện hủy bỏ hôn ước nữa."

"Nhưng, ông nội!"

"Ta nói không cho nói."

"Vâng" Sâm Xuyên cúi thấp đầu, lộ ra nụ cười đắc ý.......

Mặt trời hạ xuống, ánh trăng treo lên, thế giới lại một lần nữa lâm vào bóng tối.

Trong phòng, Tiểu Anh nằm ở trên giường nhỏ, cái mông nhỏ đau không chịu nổi, ngủ không yên. Cửa sổ trong suốt đột nhiên khoác lên bóng đen, Tiểu Anh nhắm mắt giả bộ ngủ. Cửa sổ bị nhẹ nhàng mở ra, bóng đen nhanh chóng nhảy vào bên trong nhà, không gây ra một tiếng động đến gần bên giường.

Hạ Thiệu Nhiên ngồi xuống ở cạnh giường, bàn tay mang bao tay da màu đen, nhẹ nhàng đụng vào khuôn mặt nhỏ bé mềm mại, thương yêu vuốt ve.

Tiểu Anh nghiêm mặt, nén cười, cho đến khi môi lạnh bạc rơi vào bên gò má mới không nhịn được nữa mà bật cười.

"Giả bộ ngủ?" Hạ Thiệu Nhiên hỏi.

Tiểu Anh bĩu môi: "Không ngủ được. Cái mông ngã trên mặt đất, đau."

Làm bộ dáng đáng thương khiến Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy mà vừa ngứa ngáy lại đau lòng. Bàn tay chuyển qua trên mông đít nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve hỏi: "Sao lại vậy."

"Bị người ném ra từ trong biệt thự của Đằng Nguyên Nhất Lang."

"Mèo đần!" Hạ Thiệu Nhiên cởi bao tay xuống, ngón tay phác thảo dọc theo quần ngủ. Tiểu Anh đè tay của anh lại, ngăn cản, "Làm gì đó!"

"Nhìn một chút."

"Đừng nhìn."

"Cô gái của anh, anh không thể nhìn sao?"

"Ai yêu, vẫn là con gái nhà người ta mà bị đàn ông nhìn cái mông, sẽ rất thẹn thùng đó!"

Hạ Thiệu Nhiên không để ý phản đối của cô, kéo quần ngủ xuống. Nhờ ánh trăng sáng liền nhìn thấy một mảnh bầm tím trên mông đít nhỏ trắng trắng nộn nộn." Mặt của Tiểu Anh đỏ hết lên.

Hạ Thiệu Nhiên ngoài miệng nói cô đần, trong lòng lại đau nhức, kéo quần ngủ của cô lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa cho cô. Lòng bàn tay dày rộng mang theo sức nóng, sức nóng xuyên thấu da, thoải mái không ít.

Tiểu Anh nằm lỳ ở trên giường, đôi tay lót dưới cằm, nói: "Lần này em cũng không có phí công, lầu hai của biệt thự hậu viện có căn mật thất, mật mã khóa là chỉ tay và tròng đen."

Hạ Thiệu Nhiên nói: "Anh biết rõ."

"Anh biết sao!" Tiểu Anh nghiêng đầu nói: "Biết rồi sao không sớm nói cho em biết, làm hại em bị ném ra ngoài, cái mông té đau. Em mặc kệ, anh giúp em báo thù, đá cái mông của hắn, để cho hắn ba ngày không xuống giường được."

Hạ Thiệu Nhiên lặng lẽ xoa cái mông nhỏ, trong đầu tính toán những chuyện khác. Tiểu Anh được xoa thoải mái, con sâu ngủ bò ra ngoài, mắt từ từ khép lại.

Hạ Thiệu Nhiên rút bàn tay nóng ra, đắp kín mền, Tiểu Anh mơ mơ màng màng lầm bầm một câu, "Báo thù cho em, đá cái mông của hắn......"

Không cần Tiểu Anh nói, Hạ Thiệu Nhiên cũng sẽ báo thù cho cô.

Sau nửa đêm hôm nay, tầng hai biệt thự ở hậu viện gà chó không yên, trên mông của người đàn ông cường tráng bị ghim nĩa, phát ra tiếng la gào khóc......

Thái độ của đại quản gia Cao Mộc Thanh Sa đối với người khác bắt đầu trở nên tốt hơn, không phải nữ kim cương hung hãn kéo giọng nói chuyện hung dữ nữa, ấn tượng của bọn thị nữ với cô cũng đang từ từ chuyển biến.

Tiểu Anh muốn tiếp xúc gần thêm một bước với Cao Mộc, muốn học tập đan áo len với cô ấy. Tiểu Anh nhiều mưu ma chước quỷ tìm ra một cái áo khoác len hở cổ, dùng đinh kéo thân áo trước ra, len sợi đứt đoạn. Cô cầm áo len hở cổ đã bị phá hết, gõ cửa phòng của Cao Mộc Thanh Sa.

"Có chuyện gì không?" Thái độ Cao Mộc cũng không nhiệt tình, hình như còn có đề phòng với Tiểu Anh.

"Ừ, cái đó, tôi muốn hỏi đại quản gia có biết ai khâu vá sửa lại áo len không?" Tiểu Anh nói xong lấy áo len hở cổ trong tay ra.

Cao Mộc nhìn chỗ bị hư, cô tiếc rẻ nói: "Tôi thích cái áo này nhất, vứt bỏ như vậy thì rất đáng tiếc!"

Một cái áo len hở cổ màu hồng nhạt, kiểu dáng đơn giản. Cao Mộc nhíu nhíu mày, nhận lấy nhìn, suy nghĩ một chút liền mở cửa nói: "Vào đi, tôi giúp cô vá lại."

"Quản gia đại nhân, còn có thể khâu vá sửa lại áo len sao?" Tiểu Anh giả bộ bộ dáng giật mình, hâm mộ Cao Mộc Thanh Sa.

"Thế nào, không tin tôi sẽ khâu vá sửa lại áo len." Cao Mộc mở hộc tủ, lấy một hộp len sợi màu hồng không đồng màu ra, màu sắc tương phản kém hơn áo len hở cổ.

Tiểu Anh giả bộ lần đầu tiên nhìn thấy tác phẩm của Cao Mộc, phát ra tiếng kêu khoa trương: "Oa, những thứ này đều là Thanh Sa đại nhân ngài đan sao?"

"Ừ." Cao Mộc chọn xong que đan liền khơi sợi len lên.

"Thật là xinh đẹp, thật không thể tin được."

Đừng xem dáng vẻ cao lớn thô kệch của Cao Mộc, cô ấy rất khéo tay, hai ba mũi đã sửa tốt áo len, hơn nữa còn dùng hạt châu may ra mấy đóa hoa nhỏ, gia tăng điểm sáng cho áo len hở cổ kiểu dáng đơn giản. Lần này Tiểu Anh thật sự là phát ra tiếng than thở từ tận đáy lòng, "Thanh Sa đại nhân thật là lợi hại, có thể dạy tôi đan áo len không?"

"Cô muốn học?" Cao Mộc liếc mắt nhìn cô.

"Ừ."

"Cô gái khác đều nghiền internet, đi dạo phố, đi chơi, tại sao cô muốn học đan áo len?"

Tiểu Anh mím môi cười, "Thật ra thì tôi muốn tự tay đan áo len tặng cho bạn trai tôi."

Cao Mộc Thanh Sa nhìn cô thật lâu, cuối cùng mới nói: "Được rồi!"

Tiểu Anh vui mừng ôm lấy Cao Mộc. Không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, Cao Mộc lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, nhưng trong lòng vẫn thật vui mừng. Rốt cuộc có người phát hiện ưu điểm của cô, thích ưu điểm của cô rồi.

Tiểu Anh ôm lấy Cao Mộc Thanh Sa, cười đến như một tên trộm.

.........

Chuyện vô cùng cấp bách là thăm dò mật thất lầu hai trong biệt thự màu đen. Phía sau nhà Đằng Nguyên, đại sư phụ đang ninh canh sâm. Tiểu Anh mượn cơ hội lấy đồ ngọt cho đại tiểu thư, đi tới phía sau, cái mũi nhỏ ngửi thấy: "Thơm quá đi, trong nồi nấu cái gì vậy?"

"Canh tẩm bổ sức sống cho lão tiên sinh." Đại sư phụ cười ha hả nói.

"Ồ!" Tiểu Anh cười híp mắt nói: "Cháu không thể len lén nếm một hớp sao?"

"Con nhóc cháu thật là tham ăn!"

"Ha ha!" Tiểu Anh mở cái nắp lên, cầm cái muỗng nhẹ nhàng múc một ngụm canh, thổi nguội, tiến tới bên khóe miệng, nước canh mỹ vị đi vào trong miệng."Mùi vị, rất ngon đúng không?"

"Ừ. Rất ngon!"

Đại Sư Phụ xoay người lấy món rau, Tiểu Anh nhìn bốn bề vắng lặng, nhanh chóng trong rắc bột màu trắng vào nồi canh. Bỏ thêm nguyên liệu, canh càng thơm nồng.

Bóng tối rất nhanh lại tới, khi cả nhà Đằng Nguyên đều ngủ say, Tiểu Anh mặc quần áo dạ hành vào, mang theo công cụ tiến về phía hậu viện. Hiểu rõ toàn bộ địa hình, nắm giữ thời gian thay ca của hộ vệ, cô tránh người tuần đêm, thành công lẻn vào tầng hai của hậu viện. Đằng Nguyên Nhất Lang ở trong phòng, ăn nhầm thuốc ngủ, Đằng Nguyên Nhất Lang ngủ mê man bất tỉnh nhân sự. Tiểu Anh mở mí mắt của ông ra, sao chép tròng đen của ông ta. Ra khỏi gian phòng, đạp lên cầu thang, điện thoại di động khống chế camera dừng lại hình ảnh. Mỗi lần đứng trước hệ thống an ninh, đều muốn cảm tạ cracker(1) Thạch Nam.

Nhìn màn hình khóa mật mã nhắm quét chuẩn con ngươi. Tròng đen, qua cửa. Cắm dụng cụ mở khóa điện tử lên bàn phím khóa mật mã, nhanh chóng tính toán tổ hợp bí mật. Móc từ trong túi ra bóng mắt đậm màu, nhẹ nhàng quét phấn lên màn hình cảm ứng khóa chỉ tay, sau đó che vải trắng lên trên, nhẹ nhàng nhấn một cái. Chỉ tay, qua cửa."Tích" phá giải mật mã, mở được cửa rồi.

Tiểu Anh nhướng mày, nhẹ nhàng mở cửa tiến vào mật thất. Tình cảnh bên trong làm cho cô lạnh hết cả sống lưng.......

Chú thích:

(1) Cracker: tội phạm máy tính

Giải thích VN: Người say mê, yêu thích máy tính, nhưng để đùa nghịch, họ cố phá những hệ thống bảo vệ của máy tính bằng cách tìm mọi biện pháp để đột nhập vào những hệ đó. Nhiều người trong họ cho những hoạt động của mình sẽ phơi bày những vết nứt và những sơ hở trong sự bảo vệ của hệ máy tính, mà bọn tội phạm có thể sẽ lợi dụng khai thác. Tuy nhiên, nhiều nước (hoặc bang) có những điều luật quy định việc thâm nhập vào một máy tính không phải của mình mà không được phép, là một tội nặng. Điều này cũng đúng ngay cả những trường hợp mà kẻ tội phạm đó không phá hỏng những dữ liệu tìm thấy trong máy tính.

Crypto.com Exchange

Chương (1-84)