← Ch.10 | Ch.12 → |
Quan tài thủy tinh, người chết.
Một khối quan tài thủy tinh trong suốt được đặt ở trong mật thất, bên cạnh quan tài có một ghế dây mây bằng trúc. Vẻ mặt người phụ nữ trung niên điềm tĩnh, mặc kimono có thêu hoa diên vĩ nằm ở bên trong, đó là người vợ kết tóc Cầm Tử của Đằng Nguyên Nhất Lang. Trong tài liệu nói Cầm Tử đã chết hai mươi ba năm. Hai mươi ba năm? Chẳng lẽ Đằng Nguyên Nhất Lang để khối thi thể lạnh băng này nằm `ngủ hai mươi ba năm"? Đó là loại tình cảm gì?
Khuôn mặt nhìn từ xa không có một chút huyết sắc, Tiểu Anh chỉ cảm thấy gió mát vù vù ở sau cổ..
Sau khi cài máy nghe trộm theo dõi, Tiểu Anh không hề ở lâu trong mật thất thêm một giây, nhanh chóng trở về đường cũ. Mây đen che trăng ban đêm, loài chim đầu xuân hót vào nửa đêm, phát ra âm thanh kinh khủng dọa người, không khí quỷ dị không nói lên lời.
Trong bóng tối, giống như có hai ánh mắt lén lút vẫn đang nhìn chằm chằm cô. Mới vừa gặp qua tử thi lâu năm nên Tiểu Anh sợ hãi, cô tăng nhanh bước chân chạy tới nhà lầu phía trước. Một cỗ hơi thở nguy hiểm dần dần tiến tới gần, trái tim Tiểu Anh đập thình thịch, khẩn trương vễnh tai lắng nghe tiếng vang sau lưng. Trong vô số lần luyện tập phá giải khóa mật mã đã sớm luyện được thính lực rất tốt, lỗ tai nhỏ giật giật, côn trùng kêu vang, chim hót, tiếng gió, còn có...... tiếng hít thở của con người.
Đột nhiên, Tiểu Anh dừng bước chân bay nhanh lại, chợt quay đầu nhìn. Bóng đen thoáng qua một cái liền dung nhập với đêm tối, tốc độ nhanh đến không cách nào bắt được, một cành cây hoa anh đào lung lay một cái. Khẳng định có thể mình bị theo dõi, chỉ là không biết người theo dõi mình là người nhà Đằng Nguyên hay là người ngoài. Vốn hẳn nên trực tiếp trở về biệt thự ở viện trước, nhưng Tiểu Anh quyết định thay đổi đường đi, bước nhanh đi vào vườn hoa, chui vào trong thạch động núi giả của đình viện.
Hít thở, hít sâu. Tiểu Anh giả vờ bình tĩnh, lấy điện thoại di động ra bấm số, đè thấp âm lượng: "Ông chủ, tôi đã tìm được thứ ngài muốn tìm rồi, đang trong mật thất biệt thự ở hậu viện." Cố ý nói ra như vậy để người sau lưng nghe thấy, mục đích là muốn dẫn người đó đến biệt thự hậu viện đã bị cô cài đặt máy theo dõi, như vậy có thể xác định được thân phận của người theo dõi này.
Tiểu Anh đóng điện thoại lại, ánh mắt nhìn nghiêng về phía sau. Ánh mắt rình coi qua khe hở giữa hai tảng đá thoáng lên một cái. Không phải người nhà Đằng Nguyên, Tiểu Anh thở dài một hơi.
Trong một chiếc xe cách phủ Đằng Nguyên không xa, Hạ Thiệu Nhiên nắm chặt điện thoại di động, lông mày ngọn núi nhíu chặt. Tiểu Anh gặp phải phiền toái? Trong tai nghe truyền đến một tiếng hô nhỏ "Chuột"!
Hạ Thiệu Nhiên nhớ tới tình cảnh gặp phải đám chuột lớn trong mạch nước ngầm ở đào Hải Tặc, lúc ấy Tiểu Anh bị sợ đến thét chói tai núp ở trong ngực của anh run lẩy bẩy. Tiểu Anh sợ chuột.
Nghĩ tới đây, Hạ Thiệu Nhiên chợt kéo cửa xe ra, nhảy xuống. Thạch Nam trên vị trí tài xế quay đầu lại hỏi: "Đi đâu?"
Trả lời hắn là bóng dáng biến mất quỷ dị trong bóng đêm nồng đậm.
Động núi giả tối đen, con chuột kêu loạn. Tiếng kêu "chít chít" khiến Tiểu Anh nghe đến tê dại da đầu, tóc tai dựng đứng."Chít chít chít......"
Trái tim nhỏ của Tiểu Anh thình thịch nhảy lên nhảy xuống."Chít chít chít......"
Mượn ánh sáng điện thoại di động, một con con chuột vừa to vừa béo chạy tán loạn ở trong động núi giả. Tiểu Anh sợ chuột nhất, liền che miệng nhảy dựng lên. Hai chân đạp vách tường hai bên thạch động, hai tay chống đỡ vách tường, một tay trong đó còn phải nắm điện thoại di động, động tác cố hết sức. Tiểu Anh khóc hu hu, nhỏ giọng cầu xin con chuột: "Đi nhanh đi! Cầu xin mày đi nhanh một chút đi!"
"Chít chít chít!" Con chuột lớn mật làm bậy leo lên tảng đá, chân nhỏ chạy về phía Tiểu Anh.
Tiếng thét chói tai sắp xông phá cổ họng, Tiểu Anh bỗng chốc che miệng, điện thoại di động rơi xuống từ trong lòng bàn tay, rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng "bịch". Âm thanh kia rất nhỏ, giống như rơi vào trong một hầm trống không.
Trên người Tiểu Anh cài đặt thiết bị định vị GPRS, Hạ Thiệu Nhiên chui vào sơn động hẹp nhỏ thì thiếu chút nữa hù dọa Tiểu Anh hô ra tiếng.
Bàn tay che môi hồng, ngón trỏ Hạ Thiệu Nhiên để bên môi:"Suỵt!"
Tiểu Anh gật đầu một cái, Hạ Thiệu Nhiên để bàn tay xuống. Tiểu Anh nhảy vào trong lòng anh, di0en-da14n. le9. quy76. d00n chân kẹp hông của anh, run giọng nói: "Có chuột, em rất sợ!"
"Không sao!" Hạ Thiệu Nhiên dùng một cước đá bay một con chuột lớn, trấn an cô, "Con chuột chạy đi rồi."
"Có thật không?"
"Thật."
Tiểu Anh cúi đầu, thấy con chuột mập còn một hơi thoi thóp, nhanh chóng quay mặt đi, "Còn ở đằng kia.... !"
Hạ Thiệu Nhiên cúi đầu, một cước đá con chuột ra khỏi sơn động. Báo động giải trừ, Tiểu Anh dựa vào trên người Hạ Thiệu Nhiên không muốn xuống.
Hạ Thiệu Nhiên nói: "Em là mèo, tại sao có thể sợ chuột chứ!"
Tiểu Anh giải thích thay cho mình: "Em là mèo đần mà!"
Tiểu Anh vùi đầu ở bả vai Hạ Thiệu Nhiên, bình tĩnh nói: "Nhiên, mới vừa rồi em thấy được người chết, phu nhân đã mất của Đằng Nguyên Nhất Lang đang ở trong mật thất lầu hai, mặt rất trắng, dáng vẻ rất khủng bố."
"Ừ."
"Này, nhìn phản ứng tuyệt không kịch liệt của anh, chẳng lẽ đã sớm biết bên trong là gì rồi sao?" Nằm ở trên bả vai dày rộng,
Tiểu Anh bất mãn hừ hừ hai tiếng. Đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt ngẩng đầu, "Đúng rồi, em phát hiện thạch động này có điểm lạ, dưới đất trống không."
Tiểu Anh nhảy xuống từ trên người Hạ Thiệu Nhiên, ngồi chồm hổm trên mặt đất. Tay nhỏ bé đánh mặt đất thạch động, phát ra tiếng vang "cốc cốc". Hạ Thiệu Nhiên mở điện thoại di động nhiều chức năng ra, nhắm ngay mặt đất, màn hình biểu thị thiết bị dò xét kim loại, mặt đất là thép cứng dày hai mét.
Dùng bao tay phủi bụi đất trên mặt đất, lộ ra cửa thép quét một lớp sơn đen, Tiểu Anh hưng phấn nói: "Bảo tàng có thể ở phía dưới nơi này không?"
"Có thể."
"Mở nó ra đi!"
"Không có khóa, không có lỗ đút chìa khóa, cũng không có mang theo dụng cụ." Hạ Thiệu Nhiên nhìn bốn vách sơn động đen nhánh một chút, ở trong bóng tối tìm kiếm cơ quan mở cửa thép ra. Hình dáng những tảng đá bên trong không khác nhau mấy, tìm được một tảng đá hình vuông, mở ra xem, mật mã khóa hiện ra trước mắt......
Trời vừa rạng sáng 30 phút, trong vùng biệt thự cao cấp, Thạch Nam ngồi trước máy vi tính nói chuyện phiếm với tên Quỷ Ảnh Thạch Đầu. Quỷ Ảnh Thạch Đầu là danh hiệu của Thạch Nam. Đối mặt với tên nhóc giả mạo mình, Thạch Nam quyết định đùa giỡn nó thật tốt, dùng tập đoàn tình báo K thu thập người cũng là thân phận vô cùng sắc bén của cracker, lấy tên Tiểu Ái giả làm con gái nói chuyện phiếm với đối phương.
Ngụy trang thành phái nữ ở trên net gạt người, Thạch Nam đánh lên một chuỗi chữ vào trong màn hình, "Nghe nói lúc anh mười sáu tuổi đã từng làm tối đen hệ thống phòng ngự của bộ quốc phòng, thật là lợi hại, thật là sùng bái anh đó!" Anh ta phát một nét mặt mắt lấp lánh. Đối phương lập tức đánh ra một đoạn văn: "Em sai lầm rồi mỹ nữ, khi đó em mười bốn tuổi."
Bên ngoài vẫn có lời đồn đãi, Quỷ Ảnh Thạch Đầu xâm nhập hệ thống Bộ Quốc Phòng là vào năm mười sáu tuổi, chỉ có Thạch Nam mới biết năm ấy mình mới gần mười bốn tuổi. Lời này khiến Thạch Nam kinh ngạc không thôi.
Đối phương đánh tiếp ra năm đó Quỷ Ảnh Thạch Đầu là xâm nhập kho số liệu bảo mật nghiêm cẩn của phía chính phủ, tung virut như thế nào, thời gian sử dụng bao lâu, tất cả những... thứ này khiến Thạch Nam nhìn thấy mà sửng sốt một chút, di0en-da14n. le9. quy76. d00n ngay cả Hạ Thiệu Nhiên gọi điện thoại tới cũng từ chối không nghe.
Điện thoại nhất quyết không tha mà vang lên, Thạch Nam không nhịn được lấy tới, mở miệng liền nói: "Dù là chuyện gì, hiện tại tôi không có thời gian, OK!"
"Muốn chết?" Hai chữ đơn giản lạnh lẽo kích thích khiến Thạch Nam rùng mình, nhanh chóng thối lui khỏi Chat Messenger, nghiêm túc một chút, "Sư huynh, có chuyện gì, ngài cứ phân phó."
Mỗi người trong đội thần trộm đều là cao thủ, sẽ có một dạng kỹ năng đặc thù. Hồ Điệp, tài nghệ vượt qua tia laser chẳng chịt, không ai có thể sánh bằng, ưa thích xông pha chiến đấu, theo đuổi kích thích nữ thần trộm. Quỷ Ảnh Thạch Đầu, cracker khủng bố, phá giải phục hồi hủy hoại sửa đổi các loại khóa mật mã, xâm nhập hệ thống an ninh chính là điểm mạnh của anh ta. Đạo thánh BLACK, thuộc về nhân vật kiểu toàn năng, lúc đoàn đội tác chiến, kế hoạch hoàn mỹ đều do anh chuẩn bị, là một người chỉ huy ưu tú.
Cách thời gian thay ca trực đêm của trang viên Đằng nguyên càng ngày càng gần, Hạ Thiệu Nhiên gọi điện thoại cho Thạch Nam, đưa điện thoại di động nhắm ngay một tảng đá nổi lên trong thạch động, đường thẳng sắt cũ kỹ rỉ sét tổn hại khóa mật mã.
Thạch Nam xuyên qua màn ảnh thấy rất rõ ràng khóa mật mã của cửa ngầm, lấy giọng điều của người chuyên nghiệp bắt đầu khoe khoang tài năng với Hạ Thiệu Nhiên."Khóa mật mã tám số, dùng năng lượng từ mặt trời, được sản xuất vào năm 96 của công ty BERS, vết cắt đường thẳng chỉnh tề bị cắt đứt, khu bí mật cũng bị phá hư hết. Nơi ẩm ướt không thấy ánh sáng như vậy, không có năng lượng ánh sáng, coi phục hồi lại như cũ, chỉ sợ cũng rất khó vận hành." Thạch Nam bĩu môi, bày tỏ vô lực.
Làm thần trộm, hiểu biết về khóa của Hạ Thiệu Nhiên không hề kém hơn Thạch Nam. Nếu không phải là thời gian không còn kịp, cũng sẽ không gọi điện thoại cho Thạch Nam, rất không vui lạnh giọng quát lớn: "Ít nói lời vô ích."
"Được rồi, được rồi, để bản thiếu gia xem thật kỹ một chút." Thạch Nam phóng đại màn ảnh, cau mày nói: "Các sợi dây bị phá hủy không còn vết tích, sợi màu hồng, xanh lá tiếp nối nhau, kết nối dây điện cùng màu sắc còn dư lại, pin năng lượng cao trong đồng hồ điện tử có thể kéo điện lực cả hệ thống. Màn ảnh khu mật mã đã hư, chỗ tiếp xúc chỉ có hai phím, là số lẻ, là cơ số hai của khóa mật mã tám số. Anh biết phép toán, nhưng con số đầu tiên của mật mã phải dựa vào chính anh tự tìm, cái này tôi không giúp được anh. Anh hãy thử xem đi, có thể dùng hay không thì phải xem vận khí của anh rồi." OK? Sau khi Thạch Nam nói xong lời hữu dụng, Hạ Thiệu Nhiên liền cúp điện thoại.
Thạch Nam tập mãi thành thói quen, nhe răng, vứt điện thoại di động qua một bên liền lên Chat Messenger. Tên là Quỷ Ảnh Thạch Đầu là hình cái đầu trắng đen. Aizz! Thật tiếc nuối.
Không mang dụng cụ giải mật mã điện tử, Hạ Thiệu Nhiên chỉ có thể dùng tay phá giải mật mã. Lần đầu tiên kề vai chiến đấu với thần trộm BLACK, Tiểu Anh nhao nhao muốn thử, mắt to chớp động ra vẻ hưng phấn. Cách thời gian hộ vệ nhà Đằng Nguyên tan ca đổi sang tốp khác sẽ lập tức đến, Hạ Thiệu Nhiên không có bao nhiêu thời gian để lãng phí, trong đầu nhanh chóng tính toán mấy loại khả năng, trong bóng tối thấy ánh mắt sáng ngời của Tiểu Anh liền sáng tỏ thông suốt.
Theo cách nói của Thạch Nam, khóa mật mã bị phá hư ít nhất hai mươi năm. Hai mươi năm trước là thời đại thống trị của Đằng Nguyên Nhất Lang, mật mã nhất định là do ông ta đặt ra. Mật mã cửa ngầm nhất định là một chuỗi con số đặc biệt, một chuỗi con số khiến trí nhớ Đằng Nguyên Nhất Lang khắc sâu, ngày giỗ Cẩm Tử.
Điền mật mã vào, hệ thống cũ kỹ sau mấy giây mới phản ứng được, cửa ngầm nặng nề từ từ mở ra, chậm rãi lui ra một khe hở, mùi hôi ẩm ướt trong nháy mắt xông ra ngoài. Lông mày ngọn núi của Hạ Thiệu Nhiên nhíu chặt, bỗng chốc tắt cái nút khởi động, cửa ngầm liền bất động.
Tiểu Anh nghi ngờ nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Hạ Thiệu Nhiên nói: "Thời gian không còn sớm, em nhanh trở về, tránh bị người phát hiện."
"Em muốn ở lại." Tiểu Anh mếu máo nói.
"Phía dưới có thể có chuột." Ách! Nghe đến có chuột, Tiểu Anh bị sợ đến cả người giật mình, thân thể nhỏ bé nhanh chóng di chuyển đến cửa động, dừng bước, ném ra một nụ hôn gió mới rời khỏi.
Mắt sắc của Hạ Thiệu Nhiên tối đi, lần nữa khởi động cửa ngầm, cửa thép nặng nề từ từ mở ra, mùi hôi tản ra từ trong động đen âm u. Ánh mắt của thần trộm nhạy bén nhất, không có ánh sáng, Hạ Thiệu Nhiên vẫn có thể nhìn rõ trong động đen có cái gì. Trên thực tế, trong nháy mắt cửa ngầm mở ra, anh đã đoán được bên trong giấu vật gì, cho nên mới phải để Tiểu Anh rời đi trước. Anh sợ sẽ hù dọa cô.
Lỗ tai nhạy bén nghe được tiếng bước chân của con người, Hạ Thiệu Nhiên nhanh chóng khôi phục nguyên trạng của cửa ngầm, tiện tay mang đi một đồ vật trong động đen.......
Trong căn hộ, Thạch Nam đang ngồi ở trước máy vi tính tiếc hận. Hạ Thiệu Nhiên vào cửa, giơ tay ném cho anh ta một bọc màu đen.
"Thứ gì?" Hai tay Thạch Nam nhận lấy, mở ra xem, phát ra tiếng gào thét hoảng sợ, "Á!" Người xoay té xuống từ trên ghế, đầu lâu khô màu trắng u ám rơi trên mặt đất, vang lên một tiếng "bịch".
"Xảy ra chuyện gì?" Lý Khuynh Tâm mặc đồ ngủ xuất hiện ở cửa, đợi nhìn đến đầu lâu khô kinh khủng trắng bệch trên đất thì liếc nhìn Thạch Nam đang oa oa kêu to một cái, ném ra một câu:"Đúng là gan lớn bằng hạt mè!" Xoay người tiếp tục đi ngủ.
Thạch Nam nhếch nhác đứng dậy từ dưới đất, vịn ghế xoay, đá văng đầu lâu khô ra. Hạ Thiệu Nhiên liếc mắt nhìn anh ta, "Bất kính với người chết, cẩn thận bị nguyền rủa, giống như mộ pharaong."
Thạch Nam hé mắt, sờ sờ cằm, nhớ lại rõ ràng. Lần đó, lúc hàn huyên với Tiểu Anh thám hiểm mộ Pharaong, đại sư huynh lạnh lùng đột nhiên băng lãnh hỏi Tiểu Anh không ngủ được sao? "Tôi nói sư huynh, có phải anh rất để ý lúc ở Lạc Thành, ngày nào tôi và Tiểu Anh cũng đều hàn huyên vui vẻ tới rất khuya, bỏ quên anh không?"
Hạ Thiệu Nhiên nghiêng đầu trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Tìm được trong cửa ngầm, tra ra là ai?"
"Tôi cũng không phải là nghiệm thi, tra thế nào đây?"
"..."
"À!"
Thạch Nam gãi gãi đầu tóc, phủ miếng vải đen lên đầu lâu khô trên đất, nói với nó: "Mày thấy đấy, vừa rồi không phải tao cố ý. Như vậy đi, tao giúp mày tìm được hung thủ giết mày, sau đó an táng mày thật tốt... Còn mày, đừng đến tìm tao gây phiền toái, phù hộ tao từ đây về sau, tất cả đều thuận lợi, đừng để sư mẫu chuẩn bị đại hội xem mắt gì đó cho tao nữa, OK? OK, hiện tại liền tiễn mày đi nhé."
← Ch. 10 | Ch. 12 → |