Vay nóng Tinvay

Truyện:Ôm Được Vương Gia Về - Chương 04

Ôm Được Vương Gia Về
Trọn bộ 19 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Shopee


Thẩm Hoài Bích ngồi ở trên cành cây hòe cổ thụ.

Cây hòe cổ thụ này có tuổi thật sự rất lớn, ít nhất có hơn ba trăm năm! Thân cành vững chắc, mà ngay cả loại người có trong lượng như nàng cũng có thể ngồi ở trên đó.

Mỗi ngày nàng đều trèo lên trên đây đến hai lần, cho nên trên cây hòe đã được bố trí thật sự thoải mái.

Đúng vậy, có bày nệm ghế, trên đó để cái bàn, cây quạt, khăn tay, thuốc mỡ phòng sâu, muỗi...

Xem ra giống như là một cái tổ chim thật lớn.

Trong đó vật dụng quan trọng nhất chính là ống đồng tròn hiện tại đang ở trong tay nàng ── tựa như ống dòm Nguyên Thủy.

Sở dĩ nói là Nguyên Thủy, đó là bởi vì Thẩm Hoài Bích học vật lý cũng không phải khá lắm, hơn nữa công nghệ thủy tinh thiên triều cũng không phải rất phát đạt, cho dù là triệu tập thợ thủ công tốt nhất Kinh thành, căn cứ bản vẽ của nàng để làm ra ống dòm, thì khả năng phóng đại của nó vẫn còn rất sơ cấp.

Nhưng mà, dù sao so với mắt thường thì khả năng thấy ở cự ly xa cũng là khá hơn nhiều, nàng đã rất thỏa mãn.

Nhìn tặng phẩm mỗi ngày đưa đến Khang Vương phủ, giống như là đá chìm đáy biển, ngay cả bọt sóng cũng không có kích thích được một cái.

Nhưng hắn vẫn còn nhận, không phải sao?

Đã nhận lấy, liền tỏ vẻ hắn có khả năng đã đọc thư nàng viết, cũng có khả năng còn nếm thử điểm tâm do nàng tự mình làm.

Như vậy so với cự tuyệt ngay tại chỗ thì còn khá hơn nhiều.

Thẩm Hoài Bích không dám lại yêu cầu xa vời.

Hiện tại tâm nguyện của nàng, chính là ôm cái ống dòm, đúng vào thời khắc hắn ra vào cửa chính vương phủ thì dốc hết khả năng nhìn rõ ràng mặt hắn.

Hôm nay tâm nguyện của nàng đã đạt được, thấy hắn đi lên bậc thang, nhận lấy hộp tặng phẩm, sau đó bỏ vào ống tay áo, đi vào trong vương phủ.

Nàng thỏa mãn để ống dòm xuống, thuận theo bậc thang, tụt xuống cây hòe cổ thụ.

Tiểu Hoàn đang ở dưới tán lá cây, gấp đến độ dậm chân.

"Ai nha, đại nhân của ta, ngài rốt cuộc đã xuống! Nô tỳ đều sốt ruột muốn chết!"

Nàng ngẩn người, "Làm sao vậy?"

Tiểu Hoàn cảnh giác nhìn tả hữu một chút, mới ghé sát tai nàng nhỏ giọng nói: "Chuyện về Khang vương gia, nô tỳ vừa mới nghe nói một tin tức cực kỳ bí mật."

Vì tin tức cực kỳ bí mật, chính là tin tức mà người bình thường không có cơ hội được biết đến.

Nhưng kỹ thuật kiến trúc cách âm thời đại này thật sự không quá phát đạt, không có chuyện gì mà giấu được người bên kia tường, nên vẫn có khả năng để lộ tin đồn.

Tin tức cực kỳ bí mật lần này, chính là Thẩm Thừa Tướng đặc biệt vào cung yết kiến Hoàng thái hậu. Hai vị nhân vật quyền quý tiến hành bàn bạc cơ mật, tin tức là do cung nữ tùy thân hầu hạ Hoàng thái hậu tiết lộ ra.

Thì ra Thẩm Thừa Tướng không đành lòng chứng kiến nữ nhi vì tưởng nhớ Khang Vương, mỗi ngày trèo cây, ngày càng tiều tụy. Cuối cùng lão quyết định xuất một chiêu rút củi dưới đáy nồi, hoàn toàn chặt đứt mong mỏi của nữ nhi.

Nhưng mà, Khang Vương là nhân vật nào, con đẻ của Hoàng thái hậu, đệ đệ ruột thịt của hoàng đế, là nhân vật cấp quan trọng trong triều đình, nên lão không lay chuyển được.

Cho nên lão trái lo phải nghĩ, quyết định chạy đến chỗ Hoàng thái hậu khóc lóc kể lể.

"Ai, nữ nhi đáng thương kia của thần, nó vì Khang vương gia, quả thực là tương tư thành bị bệnh!" Thẩm Thừa Tướng khẽ dụi mắt, nặn ra vài giọt lão lệ "Thái Hậu, ngài liền thông cảm cựu thần dưới gối chỉ có một nữ nhi như vậy. Nếu như nó đi, vi thần, thần cũng không muốn sống!"

Tam triều nguyên lão Thẩm Thừa Tướng túm lấy ống tay áo của Hoàng thái hậu mà gào khóc lớn.

Hoàng thái hậu mềm lòng. Thẩm gia là chung đỉnh thế gia vinh hoa phú quý, hiền thần xuất hiện lớp lớp, cứ chiếu theo bối cảnh gia thế thì cũng có thể thông gia cùng Hoàng tộc, thiên kim Thẩm gia nếu thích hoàng nhi như vậy, không bằng dứt khoát hoàn thành một đoạn giai thoại.

Vì vậy bà lấy vẻ mặt ôn hoà quay sang hỏi Thẩm Thừa Tướng " Bức họa của Thẩm Hoài Bích đâu?".

Lão lập tức lấy ra bức hoạ cuộn tròn từ trong tay áo, kính cẩn trình lên.

Hoàng thái hậu mỉm cười mở bức hoạ cuộn tròn ra. Vừa nhìn lần đầu tiên mặt liền ngây dại, liếc mắt nhìn lần nữa, sắc mặt đã xanh lè.

Bà liền xoẹt một cái liền cuộn tròn bức hoạ lại "Chuyện này hoàn toàn không thể!"

Thẩm Thừa Tướng như thể mở cờ trong bụng, lão lấy làm cực kỳ may mắn. Nữ nhi rốt cuộc được thoát khỏi bùa mê của Khang Vương, nhưng ở ngoài mặt lại giả bộ sợ hãi mà hỏi "Vì sao không thể?"

Hoàng thái hậu cứ quanh co hồi lâu, mà nói không ra lời.

Đúng vậy! Một người chưa lập gia đình, một bên chưa gả, có gì không thể đây?

Chính là nghĩ đến vóc dáng của Thẩm Hoài Bích, nếu như hoàng nhi cưới nàng ta, liệu có thể phát sinh thảm kịch đêm tân hôn chú rể bị tân nương đè chết hay không đây?!

Hoàng thái hậu toàn thân run lên, không dám lại tiếp tục nghĩ. Khang Vương là đứa con mà bà ta yêu mến nhất a! Bà tuyệt không cho phép loại thảm kịch này phát sinh, tuyệt không!

Bà lập tức chấn hưng tinh thần, nói như chém đinh chặt sắt: "Tướng Gia có chỗ không biết, Khang Vương đã đính hôn, là ai gia mấy ngày trước đây làm chủ. Người được chọn chính là... Ách, Nhị thiên kim của Sĩ Thượng Thư!"

Đến đây thì Thẩm Thừa Tướng cảm thấy mỹ mãn.

Trên đường về phủ, lão tính toán, cứ trì hoãn một, hai tháng nữa, hoàng đế sẽ hạ chỉ, ba hôn gả Cố gia thiên kim cho Khang Vương.

Đợi khi Khang Vương thành thân, nữ nhi thoát khỏi từ trong say mê đối với hắn, đến lúc đó lão sẽ lại khuyên bảo nữ nhi cho tốt, để nàng ăn uống mà lấy lại được chỗ thịt đã bị gầy đi trong thời gian vừa qua.

Thẩm Thừa Tướng càng nghĩ càng là đắc ý.

Nhưng lão thật không ngờ chính là, hoàng đế còn chưa ban thánh chỉ, tin tức cũng đã để lộ!

Thẩm Hoài Bích nghe được tin tức Tiểu Hoàn mang đến, cảm giác được là một hồi sét đánh ngang tai, tiếp theo bước chân nàng như nhũn ra, ngã ngồi xuống trên cỏ.

Cả ngày tiếp theo, nàng đều thất hồn lạc phách, ngay cả vào lúc chế biến thủ công món ăn điểm tâm cũng không yên lòng.

Trực tiếp gây ra kết quả chính là, hôm nay Lý Văn Chinh ở trong bánh hạt dẻ ăn phải một hạt hạch đào rõ to, cơ hồ làm rụng một bên hàm răng của hắn.

Hắn bưng mặt cau mày nhẫn nại hồi lâu, rồi mới thò tay mở con hạc giấy ra.

Hôm nay hạc giấy là màu lam, trên mặt xiên xiên xẹo xẹo viết vài hàng chữ.

"Màu lam đại biểu u buồn, đây là tâm tình hôm nay của ta, có lẽ ngươi biết tại sao, có lẽ ngươi không biết".

Hắn nắm con hạc giấy, im lặng một hồi.

Hắn tự nhận trình độ văn học của mình không tệ, kiến thức cũng khá là uyên bác, nhưng bốn câu này đến tột cùng là có ý tứ gì? Tại sao màu lam đại biểu u buồn? Ai tới giải thích một lần cho hắn nghe đây!?

Ôi, phán đoán tâm tư của nữ nhân, quả nhiên so với đáy bể tìm kim thì còn khó khăn hơn nhiều.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi đưa bút viết lên trên bốn hàng/ rất nhiều chữ X. Sau khi gấp lại như cũ, hắn lại hạ lệnh cho tiểu đồng tùy thân chạy theo gọi người hầu mang lễ vật tặng của Thẩm phủ quay lại, nói là có cái gì muốn đưa hắn mang về.

Sau khi nhận được hồi âm, Thẩm Hoài Bích cầm phong thư mà cảm động một hồi, đây là lần đầu tiên nàng thấy bút tích của Lý Văn Chinh, mặc dù chỉ là rất nhiều chữ X.

Cầm phong thư phát ngốc một hồi lâu, nàng lại cầm lên một tờ giấy khác, viết──

- Ngươi biết tin tức không?

Lại kiếm người đưa đến Khang Vương phủ. Nửa canh giờ sau, thư lại chuyển về, trên tờ giấy Lý Văn Chinh viết bốn chữ hồi âm "Không biết gì cả ".

Thẩm Hoài Bích trong lòng lóe lên một tia hy vọng. Nói như vậy, hắn còn không biết chuyện phải thông gia với Cố gia.

Nàng khẩn trương lấy tờ giấy mới, nhanh chóng viết ──

- Ta nghe thấy, ngươi năm nay phải thành thân.

Lý Văn Chinh ngẩn người, làm thế nào hắn lại không biết có... lời đồn đại này? Chẳng lẽ, Thẩm tiểu thư là ám chỉ chính nàng ta sao?

Mày nhíu lại, suy nghĩ một lát, đưa bút viết xuống tám từ "Công chuyện bận rộn, không có thời gian".

Nửa canh giờ sau, thư lại đến.

Lần này trên thư không chỉ có chữ viết, mà còn có hình vẽ.

Thẩm Hoài Bích thêm vài nét bút đã vẽ ra một kẻ nho nhỏ thân người đầu heo, bên cạnh ghi chú "Lý Văn Chinh".

Con heo nhỏ đặt vào chính giữa lá thư, chống tay nhìn bầu trời, dáng vẻ lạnh nhạt kiêu căng. Bên cạnh vẽ một đám đầu heo màu hồng nhạt nho nhỏ, mỗi con đều ngân ngấn nước mắt.

Lý Văn Chinh nhìn thấy liền giận dữ. Không ngờ nàng lại vẽ Bổn vương thành một con heo!

Nhưng rồi cẩn thận nhìn lại vài lần, thấy trên đầu mỗi con heo cũng có vài chữ, mơ hồ là tên của mấy thiên kim quyền quí.

Trong đó có một con ngoài sự mập mạp, ở trong đầu heo màu hồng nhạt đặc biệt có kí hiệu dễ làm người khác chú ý. Hắn liền đưa ra ánh nến nhìn lại, quả nhiên bên cạnh đầu heo viết ba chữ nho nhỏ "Thẩm Hoài Bích".

Hắn lập tức dở khóc dở cười, cầm bút lông chần chờ hồi lâu, không biết phong thư này nên viết như thế nào mới tốt.

Chẳng lẽ cũng muốn hắn vẽ một đàn heo?

Người hầu Thẩm phủ vẫn còn ở bên ngoài chờ thư hắn hồi âm. Hôm nay hắn chạy qua chạy lại cả đêm giữa hai phủ đệ, chân đều như sắp rụng, cũng không biết còn phải chạy bao nhiêu chuyến nữa, thật sự là khóc không ra nước mắt.

Đột nhiên nghe được trong thư phòng tiếng của Lý Văn Chinh truyền đến "Bảo người hầu Thẩm phủ trở về đi, phong thư này ta nhận, không trả lời lại."

Người hầu Thẩm phủ vô cùng cao hứng đi về.

Lý Văn Chinh nhìn lại hình vẽ màu mè ở phong thư đang nằm trên thư án, lại hơi xao lòng.

Chính giữa là một đám heo con lại còn ngân ngấn nước mắt nữa chứ.

Hắn nhớ ra trước đó vài ngày tham gia Du Viên Yến, mấy vị thiên kim kia quả là có vẻ mặt này. Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rốt cục không nhịn được cúi đầu cười ra tiếng.

Hắn bỏ bức họa heo con trên giấy này vào tay áo.

Tuy nhiên, hắn không nghĩ tới chính là, qua vài ngày, lúc vào cung yết kiến mẫu hậu, bà thật là quan tâm đến hỏi hắn về hôn nhân đại sự.

Đầu tiên là nhắc tới hoàng huynh hắn vừa mới có người thêm ngũ hoàng tử, còn nói trừ hắn ra, các Vương gia khác ai cũng có Vương phi, cuối cùng trực tiếp nói tuổi của hắn đã không nhỏ, liệu trong lòng đã có nữ nhân ngưỡng mộ nào chưa.

Lý Văn Chinh nhớ mấy câu không hiểu ra sao cả mà đêm đó Thẩm Hoài Bích nói, lập tức bừng tỉnh.

Thì ra nàng nghĩ mẫu hậu muốn giúp hắn làm chủ hôn nhân đại sự này.

Hoàng thái hậu sai người đưa bức họa của Nhị tiểu thư nhà Cố Thượng Thư Cố gia ra, hớn ha hớn hở khen trước mặt hoàng nhi. Tán dương một phen Cố nhị tiểu thư là đoan trang hiền thục, tướng mạo hơn người như thế nào.

Lý Văn Chinh chỉ là nghe, cũng không đáp.

Hoàng thái hậu nhìn sắc mặt hắn lạnh lùng, liền sai người cầm thêm những bức họa các đại tiểu thư xinh đẹp khác đến đưa hắn xem, hắn lại không hề lên tiếng.

Liền ngay mười lăm hai mươi bức họa vừa ý, hắn cũng là từ đầu đến cuối không gật đầu, Hoàng thái hậu lo lắng, đành dứt khoát hỏi: "Chẳng lẽ còn có những người khác, so với những người này tốt hơn?"

Lý Văn Chinh cụp mắt suy nghĩ một chút.

Người được chọn lựa thật không ngờ, vì hắn nhớ ra vừa rồi xem những bức họa này, lại thấy mấy người này giống những con heo mà Thẩm Hoài Bích đã vẽ, nhất thời buồn cười, cười nhẹ thành tiếng.

Hoàng thái hậu giật mình nhìn hắn.

Đứa con trai này của bà bởi vì tướng mạo bẩm sinh quá tốt, Giáo Tịch (chức quan dạy dỗ hoàng tử) chỉ sợ hắn dưỡng thành thói quen lỗ mãng, tận lực chèn ép tính tình hắn. Kết quả áp chế quá mức, từ nhỏ liền điềm tĩnh, nói năng thận trọng quá đáng.

Như thế nào hôm nay cười đến không hiểu ra sao cả?

Lại nghĩ đến cái hình heo con mập mạp nhất ở giữa đàn heo, Lý Văn Chinh hỏi mẫu hậu: "Mẫu hậu vì sao không có thiên kim Thẩm gia?"

Hoàng thái hậu nheo mắt, nhớ lại hình dáng Thẩm Hoài Bích, lập tức sợ hãi.

"Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư?Là... Thẩm Hoài Bích?"

Nhiều người xinh đẹp hiền thục như vậy hắn cũng không có nhìn trúng một người, lại còn nhắc tới cái người mập mạp Thẩm gia Thẩm Hoài Bích!

Hoàng thái hậu cảm giác chính mình muốn té xỉu.

Bà kéo mạnh ống tay áo của hoàng nhi, lớn tiếng nói: "Chinh nhi, từ nhỏ đến lớn, mẫu hậu cũng không có can thiệp vào chuyện gì của ngươi. Chính là chỉ có lần này, đây... trong đống bức họa này, tùy tiện chọn lấy một người, đều so với Thẩm gia Thẩm tiểu thư tốt hơn nha!"

Không biết như thế nào, những lời này nghe vào trong tai Lý Văn Chinh, cảm giác lại không được thoải mái.

Thẩm gia Thẩm tiểu thư thì sao!Nàng thi từ, chữ viết đẹp; tự nàng làm món điểm tâm ngọt, suy nghĩ lí thú vẽ heo con dễ thương...

Hắn lại không nhịn được cười cười, lập tức thu nụ cười, nói: "Nhi thần trái lại cảm thấy, Thẩm gia Thẩm tiểu thư văn chương hơn người, lại khéo tay." Chỉ tiếc vóc người quá mập. Ai, quả nhiên là tạo hóa trêu ngươi."

Hoàng thái hậu nhìn ánh mắt của hắn càng hiện ra vẻ hoảng sợ.

Này, này, này, đây là có chuyện gì? Một nam tử tốt như vậy, sẽ không thật sự coi trọng cái.. nàng mập Thẩm gia chứi?

Nhi tử, ánh mắt của ngươi có thể bình thường lại đi hay không?!

Bà cố nén tiếng thét chói tai, đứng thẳng lên, vô cùng nghiêm túc, chân thành nói với hắn.

"Chinh nhi, thân ở hoàng gia, sẽ phải thời khắc chú ý thể diện hoàng gia. Có lẽ, Thẩm gia thẩm tiểu thư thật sự là văn hoa hơn người, khéo tay. Nhưng mà, chỉ bằng vào tướng mạo của nàng, nàng liền không có khả năng trở thành Khang Vương phi."

Lý Văn Chinh run nhẹ trong chốc lát, nói: "Nhi thần đã biết."

Hoàng thái hậu thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi hiểu được là tốt rồi. Tới đây, ngươi nhìn một phen nữa Cố gia Nhị tiểu thư, ngươi đối với nàng nơi nào không hài lòng? Mẫu hậu thật là vừa ý nàng!"

Thẩm Hoài Bích không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết, khẳng định có chuyện gì xảy ra.

Đoạn giấy hạc truyền tin kia tưởng như chỉ là một cảnh trong mơ. Cũng bắt đầu từ ngày nào đó, Lý Văn Chinh lại đột nhiên ngừng lui tới, còn không có viết cho nàng một chữ.

Sầu muộn của nàng ngày càng rõ ràng, bất an cùng ngẩn người đã trở thành thói quen.

Tình trạng này làm cho Lý Văn Chinh không ngừng cắn phải nguyên liệu đặc thù ở trong nhân các món điểm tâm.

Có khi một viên quả hạch, có lúc một mảnh rau dưa, có điều, một lần tương đối kích thích nhất là khi nuốt vào một vốc lớn muối hạt, ước chừng uống năm cốc nước lớn mới tiêu hóa nổi.

Tình thế phát triển nên càng về sau, vào lúc ăn điểm tâm hắn tuyệt đối ăn chậm nhai kĩ, thong thả nhấm nháp, xác nhận vô hại mới nuốt vào yết hầu.

Đối với loại hiện tượng này, đám người hầu bên cạnh phẫn nộ không thôi.

Bọn họ cho rằng, hành động của thiên kim Thẩm tiểu thư đưa điểm tâm là có mưu đồ khác. Nói không chừng chính là nàng muốn làm nghẹn chết Vương gia nhà mình, mặn chết Vương gia nhà mình, sặc chết Vương gia nhà mình!!!

Bọn họ cũng biết được sự kỳ quái. Nếu trình độ món ăn không được đảm bảo, tại sao Vương gia còn muốn kiên trì nhấm nháp điểm tâm đưa tới mỗi ngày đây!

Đáp án thì ngay cả chính Lý Văn Chinh cũng không biết.

Từ sau khi Hoàng thái hậu răn dạy hắn, hắn cũng không còn thư từ lui tới cùng Thẩm Hoài Bích.

Thân là hoàng gia, đương nhiên sẽ có quy tắc, cho dù người khác không đề cập tới, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng.

Liền nói ví dụ như, xuất phát từ lo lắng đối với thể diện của hoàng gia, thân thể mập ú củaThẩm Hoài Bích tuyệt đối không thể trở thành Vương phi.

Chính hắn cũng ý thức được điều này, cho nên đối với với sự dạy bảo của mẫu hậu, hắn cũng liền tuân thủ, không hề vượt qua qui củ.

Nhưng tại sao, lại có cảm giác bức bối như vậy đây?

Hiếm thấy khi mình bức bội, bức bội đến hắn ngồi nằm đều không yên.

Cho nên hắn vùi đầu vào công việc, từ sớm đến muộn, tập trung vào đám hồ sơ vụ án phức tạp để tìm kiếm sự yên bình.

Thẩm Hoài Bích lại đang ngồi ở trên cành cây hòe lớn.

Nàng bắt đầu cảm giác hành động mỗi ngày đều trèo cây của mình không hề có ý nghĩa.

Nhưng mà chuyện làm đã lâu, rất dễ dàng biến thành thói quen.

Tựa như hiện tại, mỗi ngày vào sáng sớm và ban đêm đều trèo cây hai lần, đã biến thành thói quen của nàng.

Coi như biết rõ hắn cố ý tránh mặt nàng, thời điểm bình thường cố ý tránh xuất hiện, thì nàng cũng đúng giờ bò lên trên đó, vừa nhìn liên tục về phía tây.

Coi như không thấy được người, thì xem một chút phong cảnh, nhìn một chút con đường, ngắm một chút nơi xa, cũng rất tốt.

Gần đây, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của nàng rất bất thường. Ban ngày cả ngày ngẩn người, đến buổi tối, rồi lại rõ ràng không ngủ được.

Ví dụ như hiện tại, đêm hôm khuya khoắt, yên tĩnh không một tiếng động, tất cả mọi người lúc này đều đang ngủ say. Nàng lại mất ngủ, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nửa đêm lại đi lên cây hòe lớn giải sầu.

Nàng theo thói quen định nhìn một chút về phía tây. Bây giờ là lúc bóng đêm đang tối hun hút. Một mảng kiến trúc lớn của Khang Vương phủ được che dấu trong đêm, ngẫu nhiên có lấm chấm vài ngọn đèn dầu nhấp nháy rồi lóe sáng, đó là hộ vệ tuần tra ban đêm của vương phủ.

Ơ, chậm đã, hình như còn một gian trong phủ đang còn sáng đèn.

Nàng cầm ống dòm, tò mò nhìn đến gian phòng kia một chút. Thì ra vào lúc đêm khuya, còn có người cũng như nàng, đều một dạng không ngủ được a!

Suy nghĩ trong đầu còn chưa hết, nàng liền thấy có người mở cửa phòng đi ra.

Thẩm Hoài Bích ngẩn ngơ, nhìn qua đầu ống dòm kỹ vài lần. Là Lý Văn Chinh!

Hắn chỉ mặc bộ áo đơn, ở trong sân nhỏ bực bối dạo qua một vòng, rồi lại nhanh chóng trở về phòng.

Nàng để ống dòm xuống, chỉ cảm thấy chân tay đều phấn chấn.

Thì ra, hắn ở nơi đó a!

Cả đêm, phòng ngủ của hắn đèn đuốc sáng choang, nàng thì ngồi ở trên cây hòe lớn, nhìn theo hắn một đêm.

Lúc đến canh tư, một chấm nhỏ sao mai từ chân trời nổi lên, Lý Văn Chinh cùng tùy tùng đi ra ngoài vào triều.

Thẩm Hoài Bích sờ sờ giấy hạc trong tay, viết xuống một ít chữ vào tờ giấy, lập tức đi xuống cây hòe.

Đến xế chiều, như thường phái người hầu tặng lễ hộp đến Khang Vương phủ.

Tới phiên người hầu mặt mày đau khổ đứng ở trước đại môn Khang Vương phủ. Chờ đợi đến vài canh giờ, cuối cùng hôm nay hắn cũng có vận khí tốt. Mới vào lúc sẩm tối, Khang vương gia đã trở lại.

Lý Văn Chinh dụi dụi ánh mắt khô khốc, tiện tay tiếp nhận lễ hộp, bước vào Khang Vương phủ.

Mấy ngày nay, vụ án Hộ Bộ làm rối kỉ cương mà bán chức quan điều tra cũng đã đến giai đoạn mấu chốt. Vì xét duyệt lấy lời khai mười bảy nghi phạm chủ yếu, mấy người quan chủ thẩm bọn họ đều luân phiên ra trận. Thẩm vấn cho tới hôm nay, vụ án rốt cục đã có đột phá, hắn cũng có thể sớm quay về vương phủ ngủ một giấc thật tốt.

Ngón tay của hắn sờ sờ lễ hộp tinh xảo trong tay áo. Hôm nay điểm tâm bên trong sẽ có mỹ vị gì đây?

Hắn lại bắt đầu mong đợi.

Vào thư phòng, vẫn đuổi hết mọi người đi, hắn mở ra lễ hộp, đẩy ra gói giấy đóng hai bên.

Ơ, hôm nay món điểm tâm này sao lại có màu sắc kỳ quái như vậy? Lại là tro bụi màu nâu, trên mặt vẫn còn đang rải rác vài vật thể vụn vặt hình bột phấn.

Hắn không nhịn được ý nghĩ rằng, hôm nay có phải là nàng không cẩn thận đụng đổ bụi lò, hất lên trên điểm tâm?

Quan sát hồi lâu, rốt cục cố lấy dũng khí, cắn vào rồi nhấm nháp một chút.

Hương vị ngọt ngào thơm phương phức, xôm xốp mềm mại ngon miệng, để lại hương thơm trong miệng.

Hắn rốt cục xác định được điểm tâm hôm nay không có vấn đề, vì vậy thỏa mãn ăn sạch sẽ, rửa tay trong chậu nước, rồi mở ra hạc thư.

"Thí nghiệm thật lâu, rốt cục tìm được nguyên liệu thích hợp, làm ra bánh ngọt Tiramisu (là một loại bánh ngọt tráng miệng rất nổi tiếng của nước Ý), hy vọng ngươi thích."

"Phụ chú: rải trên mặt bánh ngọt không phải là bụi lò, yên tâm ăn đi! Còn nữa, công việc tuy vội vàng nhưng cũng phải chú ý thân thể đó! Thức đêm đối với cơ thể không tốt, cố gắng đừng như thế nữa."

Phần lạc khoản (kí tên) vẫn là một con heo nhỏ.

Hắn xem xong hạc thư, cười cười, đang muốn thu cái hộp vào, thì động tác tay chợt lại dừng phắt, đột nhiên đình chỉ.

Hắn đêm qua quả thật là đã thức đêm.

Vì xét duyệt ghi lại cả lời khai của mười bảy nghi phạm, cả đêm không ngủ.

Nhưng vấn đề là, tại sao hắn đêm qua một đêm không ngủ, nàng hôm nay đã biết tin tức, lại còn viết thư tới khuyên hắn bảo trọng thân thể?

Hắn làm việc và nghỉ ngơi đến khi nào bị người khác quan sát được rõ ràng như vậy?

Hắn bức bối đưa tay đè lên thái dương. Có lẽ là trùng hợp đi! Thẩm Hoài Bích thân là thiên kim tướng phủ, tiểu thư khuê các, làm sao có thể phái người đi giám thị hắn?

Hẳn là không thể nào!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-19)