Vay nóng Tinvay

Truyện:Ôm Được Vương Gia Về - Chương 02

Ôm Được Vương Gia Về
Trọn bộ 19 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-19)

Siêu sale Lazada


Sáng sớm ngày hôm sau, liền có đại sự phát sinh.

Em ruột của đương kim hoàng đế ── Khang vương gia, phụng khẩu dụ của hoàng đế, tự mình tới cửa thăm hỏi tướng phủ. Bởi vì nghe nói chuyện Trầm tiểu thư suýt chết đuối, hoàng đế sai khiến Khang Vương mang theo một đống lớn lễ vật, cố ý đến đây an ủi.

Thẩm Hoài Bích đang nửa mê nửa tỉnh nghe được âm thanh bọn bọn nha hoàn bàn luận, lập tức bật một cái, từ trên giường nhảy xuống mặt đất, hù dọa một đám người sợ nàng ngã.

Nàng không nói hai lời, đuổi toàn bộ bọn nha hoàn chạy tới ngoài phòng, nghiêm lệnh trong vòng nửa canh giờ, không cho đến gần khuê phòng mười trượng.

Đứng ở chính giữa căn phòng lớn như thế, xác định tả hữu không người nào, nàng hít một hơi thật dài, bắt đầu nhảy thể dục nhịp điệu thật lực.

"Cổ xoay xoay, cái mông xoay xoay, cánh tay rung rung, bả vai lắc lắc ── "

Sau nửa canh giờ, cửa phòng mở ra.

Thẩm Hoài Bích tiếp nhận khăn lông nóng nha hoàn đưa tới, lau mồ hôi toàn thân, thay đổi bộ quần áo, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Kiên nhẫn chờ đợi một hồi, tiểu đồng đưa tin cuối cùng cũng đến.

"Lão gia căn dặn tiểu thư đến tiền thính (phòng chờ của khách), nghênh kiến khách quý."

Hắc, quả nhiên không ngoài dự đoán. Thẩm Hoài Bích đắc ý cười một tiếng, lại lần nữa đánh giá trên dưới toàn thân. Trang phục OK, tạo mẫu tóc OK, tinh thần OK!

"Dẫn đường đi!" Nàng tràn đầy tự tin, nghênh đón thử thách sắp tới.

Đi qua hành lang Cửu Khúc quanh co, xuyên mấy tầng nhà cửa. Vẫn chưa đi đến tiền thính thì từ xa liền đã có khả năng nghe được âm thanh đối thoại của khách và chủ.

Hiện người đang nói chuyện không phải ai khác, đúng là Lý đại soái ca mà hôm qua nàng đã gặp tại sân sau, em ruột của thiên triều hoàng đế, chính là Khang vương gia.

"Thẩm Tướng Gia." Hắn nhấc nắp bát lên, nhẹ nhàng thổi thổi đám bọt bên rìa ly trà, khoan thai từ tốn nói: "Lệnh thiên kim lần này bất hạnh rơi xuống nước, Bổn vương cảm thấy thông cảm sâu sắc. May là Trầm tiểu thư phúc đức lớn lao, bình yên vô sự. Tục ngữ nói, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời. Tin tưởng Trầm tiểu thư sau khi trải qua kiếp nạn như thế, cuối cùng sẽ nhanh chóng gặp được người tốt, kết thành một đoạn nhân duyên. Về phần Tần Thám Hoa bị mất tích, đó cũng là trời cao đã định. Hắn cuối cùng là người vô phúc, có duyên không phận với Trầm tiểu thư." Sau một lúc do dự, hắn lại nói thêm: " Tung tích của Tần Thám Hoa này như thế nào... Bổn vương đồng ý Tướng Gia, sau này sẽ hỗ trợ tìm kiếm là được."

Thẩm Hoài Bích ở ngoài cửa nghe xong cũng không nhịn được mà phải bội phục hắn. Mấy câu nói nhiều dễ nghe này, nếu như hôm qua không hề gặp phải hắn, thì nàng khẳng định cho là Khang Vương thật sự muốn giúp nàng đây!

Sau khi sửa sang lại y phục trên người, nàng ho nhẹ một tiếng ở ngoài cửa, rồi nhẹ nhàng cất bước, hơi lắc lư vòng eo tròn quay, ở trong tầm mắt của Thừa Tướng và Khang Vương, long trọng xuất hiện.

Trước hết nàng thi lễ với Thẩm Thừa Tướng, lão cười vui vẻ cầm tay nàng, rồi giới thiệu đôi bên.

"Tiểu nữ Hoài Bích, Khang vương gia là lần đầu tiên gặp! Bích nhi, Khang vương gia là khách quý tới cửa hiếm có, lần trước đến tướng phủ chúng ta cũng đã cách mấy năm, mau ra mắt Vương gia."

Thẩm Hoài Bích quay thân thể mềm mại sang phía Lý Văn Chinh, sóng mắt liếc một cái, thản nhiên cười một tiếng, "Vương gia vạn phúc. Tiểu nữ tử nhìn Vương gia thật sự quen mặt, vốn tưởng rằng ngày gần đây mới gặp, không nghĩ đúng là mấy năm qua lần đầu tới cửa viếng thăm, thật là làm vẻ vang cho Thẩm phủ, cho kẻ hèn này."

Trong câu nói ám chỉ hành vi của hắn hôm qua chưa được chủ nhân đồng ý mà đã vào phủ.

Lý Văn Chinh vẻ mặt đều bình tĩnh; thần sắc không đổi, chỉ mỉm cười đáp lại "Tại hạ cũng là nghe đại danh của Thẩm gia thiên kim đã lâu, chỉ là vô duyên được gặp. Hôm nay mới được nhìn thấy dung nhan một cái, quả nhiên là.. Châu tròn ngọc sáng, hơn người."

Ý tứ là nói, hắn tuyệt không thừa nhận chuyện hôm qua đã đến, mà nàng quả nhiên tựa như là siêu cấp mập mạp trong truyền thuyết!

Khóe miệng Thẩm Hoài Bích có hơi giật giật, gượng gạo thốt ra vài câu.

"Quá khen, quá khen!"

Thẩm Thừa Tướng không biết nguyên nhân trong đó, nghe được Khang Vương khen tặng nữ nhi, thì đôi mắt cười tít thành một vạch.

"Tiểu nữ tuy nói hơi bướng bỉnh một chút, dù sao từ nhỏ được răn dạy tại khuê phòng, thể thống đại gia vẫn phải có, tự nhiên so với nữ nhân xuất thân bình thường thì không giống, đáng tiếc người bình thường không nhìn ra điểm tốt của Bích nhi nhà ta, vẫn là Vương gia thật tinh mắt! Đúng rồi, Khang vương gia, Bích nhi nhà ta năm nay vừa mới mười tám, còn chưa có gả cho nhà người ta, ha hả a..." Hiển nhiên là lão đã quên đi chuyện nữ nhi từng mạnh mẽ bức hôn đối với Tần Thám Hoa.

Lý Văn Chinh tay rung lên, nửa bát trà bị đổ ra trên bàn trà, "Xấu hổ, xấu hổ, vẫn là Tướng Gia thật tinh mắt." Hắn nhân cơ hội nói theo, chỉ sợ Thẩm Thừa Tướng chuyển dời mục tiêu đến trên người hắn.

Thẩm Hoài Bích khâm phục không thôi. Thừa Tướng lão cha đây mới là hình mẫu cưng chiều vô điều kiện a!

Thẩm Thừa Tướng lại nói dài dòng lộn xộn không mạch lạc một hồi, Lý Văn Chinh dụi dụi khóe mắt, sau một hồi nhẫn nại thật lâu, lúc này mới chuyển đề tài trở về đến việc chính.

"Lễ vật đã đưa đến, nếu Trầm tiểu thư không việc gì, như vậy Bổn vương xin cáo từ ── "

Trên mặt Thẩm Thừa Tướng hé mở nụ cười, đang muốn nói một chút những lời khách khí hoàng ân mênh mông linh tinh các loại, đột nhiên có đạo âm thanh hét lớn ở bên cạnh: "Đợi đã!"

.

Bốn con mắt kinh ngạc nhìn lại, người gọi lớn đúng là Thẩm Hoài Bích.

Lý Văn Chinh ho nhẹ một tiếng "Trầm tiểu thư vẫn còn có gì chỉ giáo?"

Thẩm Hoài Bích ánh mắt sáng ngời. Nói giỡn, cực phẩm soái ca làm cho nàng động tâm đang ở ngay trước mặt, mặc dù hôm qua thái độ của hắn làm cho nàng cực kì khó chịu, nhưng nàng từ trước đến giờ không phải người ưa ghi hận, huống chi hôm nay nếu như bỏ lỡ, lần sau cũng không biết đến lúc nào mới có thể lại gặp nhau.

"Khang vương gia, hôm nay khí trời tốt như vậy, hà tất phải vội vàng quay về? Khó có được một lần ngài đến tướng phủ, không bằng ta dẫn ngài ra sân sau đi dạo, tâm sự một chút?"

Đúng vậy, không thể vội vàng, cứ khởi đầu từ bằng hữu, rồi từ từ đi từng bước.

Lý Văn Chinh ngẩn người, sắc mặt chợt sầm xuống.

"Trầm tiểu thư, chính là trước mặt Tướng Gia, ngươi thân là một cô nương, sao có thể lấy càn rỡ để vô lễ như thế?"

Thẩm Hoài Bích cũng sửng sốt. Sao vậy, tại thời đại thiên triều, nàng thân là chủ nhân tướng phủ, mang khách nhân đi tản bộ nói chuyện phiếm ở trong nhà mà cũng không được sao?

Không thể nào, thời đại này xem ra suy nghĩ còn phải bảo thủ hơn à?

Khi nàng vẫn còn đang suy tư, Lý Văn Chinh đã mang thuộc hạ, làm bộ muốn rời khỏi.

Thẩm Hoài Bích khẩn trương. Hắn ngay cả một ly trà đều còn chưa uống xong, cũng mới nói được mấy câu với nàng, làm sao lại tức giận muốn đi?

Không được, nàng không thể để cho hắn hiện tại liền rời đi!

Nàng vội vàng gọi lớn, "Khang vương gia, ngài không nên tức giận, tiểu nữ thuần túy là nhiệt tình hiếu khách, cũng không có ý đồ gì khác ──" Trong tình thế cấp bách, nàng đi về phía trước hai bước, hơi nghiêng người về hướng Lý Văn Chinh đang ngồi. Hắn lập tức bị một bóng lớn bao phủ.

Lý Văn Chinh giật nảy lên một cái, đứng phắt dậy đột ngột, lui lại nửa bước, nói với vẻ không vui: "Trầm tiểu thư, xin tự trọng!"

Bị phản ứng kịch liệt của hắn hù dọa, nàng ngẩn ngơ, thở phì một hơi, lui về phía sau vài bước, chán nản ngồi trở lại trên ghế, vùi mặt chôn ở giữa hai tay.

Vốn đang không cảm thấy cái gì, nhưng tại lúc mới rồi, so sánh với hắn từ khoảng cách gần, nàng đột nhiên ý thức được khối thân thể này so với nữ nhân bình thường thì lớn hơn nhiều lắm.

Cũng khó trách hắn chán ghét chính mình. Nếu như nàng thấy nam nhân so với chính mình mà to gấp đôi, thì nàng cũng bị dọa đến lui về phía sau.

Bong bóng ảo tưởng màu hồng bị vỡ thành ngàn vạn mảnh, biến thành những mẩu băng giá, chui vào trong lòng.

Tâm tình Thẩm Hoài Bích đột nhiên trở nên vô cùng uể oải. Sau một hồi thật lâu, âm thanh buồn bã vọng ra từ giữa hai tay "Đa tạ vương gia tới cửa hỏi thăm, xin thứ lỗi cho tiểu nữ tử bất tiện ra ngoài đưa tiễn."

Lý Văn Chinh ngược lại sửng sốt, hắn trao đổi ánh mắt Tĩnh Nam Hầu gia Phương Tiểu Hầu cùng đi đến đây.

Nghĩ đến hành động vừa rồi theo bản năng lui về phía sau, đã gây tổn thương đến lòng của nàng.

Thẩm Hoài Bích trở lại khuê phòng, đuổi tất cả tôi tớ ra ngoài, rồi ôm chăn bông khóc rống một hồi.

Ai! Vận xấu của nàng quả nhiên vẫn còn kéo dài, mối tình đầu sau khi đi tới thiên triều, lại phải chấm dứt bằng thất bại.

Mặc dù chuyện như vậy đối với nàng mà nói đã là thường xuyên như cơm bữa. Có điều là lần này, hoàn toàn không giống với những kinh nghiệm thất bại trong dĩ vãng.

Loại cảm giác này đối với Lý Văn Chinh... Nói như thế nào đây, chỉ cần thấy hắn, liền bắt đầu từ đáy lòng đến toàn thân đều rung động, đây sẽ là chân mệnh thiên tử gặp được trong truyền thuyết chứ!

Thẩm Hoài Bích chôn đầu ở dưới gối, buồn bã suy nghĩ. Trước đây, vị Trầm tiểu thư kia xem ra vẫn còn may mắn hơn. Nàng thích Tần Thám Hoa là xuất thân bình dân, chức quan lại không cao, coi như đối phương không thích nàng, ít nhất nàng có thể sử dụng thế lực để kéo người tới phủ.

Còn nàng, người mình thích là em ruột hoàng đế, thân phận quý trọng, chức quyền lại cao.

Đừng nói cướp về phủ, chỉ cần mở miệng nhắc đến điều này thì đã là tử tội.

Nàng phục ở trên giường, trơ mắt nhìn mặt trời lặn sau núi ngoài cửa sổ, vầng trăng đã lên, nàng vỗ xuống giường, xúc động thở dài.

"Uống rượu ca hát, đời người được bao nhiêu. Tựa như sương mai, cuộc sống thảnh thơi... Tiểu Hoàn, mang rượu tới!"

Tiểu Hoàn xoay cái lưng bị thương mới khỏi, chậm rãi đem vào hai bầu rượu, nhìn tiểu thư, trong mắt chỉ có sự tôn sùng.

Từ sau khi chú rể hụt bỏ trốn, tiểu thư xúc cảm đau buồn, tài văn tiến nhanh a!

Ngoài cửa sổ màn đêm dịu dàng, trong cửa sổ bóng người chớp động.

Không được nửa canh giờ, hai bầu rượu liền cạn sạch.

Thẩm Hoài Bích uống đến say chuếnh choáng, nàng xách bầu rượu rỗng không, lắc la lắc lư đi đến bên cửa sổ, ném bầu rượu xuống, sau đó phục ở trên bàn, rơi vào trong giấc mộng đẹp sâu lắng.

Nàng mơ thấy Lý Văn Chinh.

Người mặc chiếc trường sam lụa màu xanh nhạt, đầu đội mũ Minh Châu giữ tóc, hắn có hơi mỉm cười với nàng.

Nàng nhìn kỹ hắn đến gần, phong thái nhanh nhẹn. Trái tim nàng bởi vì chờ mong mà nhảy lên kịch liệt, hắn nhẹ nhàng nâng mặt của nàng lên, môi chậm rãi hé mở, nói với nàng những từ làm cho tâm linh nàng chấn động mãnh liệt.

"Ta... Thích..."

Trong nháy mắt nụ hộn hạ xuống kia, Thẩm Hoài Bích bỗng chợtbừng tỉnh từ trong mộng.

Ngoài cửa sổ vầng trăng treo cao, cảnh đêm sâu lắng, ngọn nến trên bàn đu đưa.

Nàng xoa xoa ngực. Bởi vì tình cảnh trong mộng, trái tim của nàng đến nay vẫn còn nhảy lên kịch liệt.

Điều này quả thực khó có thể tin.

Thẩm Hoài Bích nàng, lần đầu tiên trong đời làm mộng xuân!

Hơn nữa vai nam chính trong mộng, lại là nam nhân mà nàng chỉ thấy mặt được hai lần, ngay cả nói cũng không có nói qua vài câu!

Thẩm Hoài Bích nhìn ra ngoài cửa sổ, ôm tai, ngẩn người hai phút đồng hồ.

Thì ra đây chính là vừa thấy đã yêu a!

Cảm giác... Thật tốt.

Nếu như có thể có cuộc sống ở chung một chỗ với hắn, hẳn có thể được gọi là hạnh phúc chứ...

Đợi đã, hạnh phúc? Nàng xui xẻo mười tám đời, cho tới bây giờ liền còn chưa được thử nghiệm hai chữ "Hạnh phúc" này!

Chẳng lẽ, sự xuất hiện của hắn là nào đó ám chỉ nào đó, khiến vận xấu làm bạn với nàng rốt cuộc tuyên cáo kết thúc. Nàng bắt đầu chính thức Đổi Vận?

Chẳng lẽ, hắn chính là bồi thường trời cao sắp xếp cho nàng?

Nghĩ tới đây, Thẩm Hoài Bích chỉ cảm thấy một dòng nước ấm trào lên từ đáy lòng, trong nháy mắt chảy tới tứ chi bách huyệt. Rồi "ầm" một tiếng, bong bóng màu hồng nhạt màu đỏ như mưa bay đầy trời, khiến cho tinh thần nàng cao ngất, sức sống tỏa ra bốn phía.

Đêm khuya người tĩnh, vào thời khắc mọi âm thanh đã lặng đi, đột nhiên một tiếng hô lớn như trời long đất lở truyền ra từ phía tướng phủ, âm thanh to lớn vang vọng cả bầu trời đêm Kinh thành ──

"Khang vương gia, ta thật thích chàng!"

Cứ nhìn biểu hiện từ những ngọn đèn dầu từng nhà sáng lên, buổi đêm trăng sáng sao thưa này, số cư dân Kinh thành bị thông báo thâm tình của nàng làm bừng tỉnh, đã đạt đến hơn vạn người.

Trong đó, bao gồm cả phủ Định Quốc Tướng Quân bên cạnh Thẩm tướng phủ, phủ Hình bộ Thượng Thư đối diện, phủ Lễ Bộ Thị Lang ở gần đó, cùng với bên trong hoàng cung ở cách xa hai con đường. v.. v....

Lý Văn Chinh hôm nay vào triều, phải đón nhận vô số ánh mắt kì dị cổ quái.

Hắn mặc dù trẻ tuổi, nhưng tính cách điềm tĩnh, làm việc cần mẫn tận tụy, ngày thường xử sự càng là khiêm tốn. Một người như vậy, là khó có thể tìm được đề tài để bàn luận.

Tuy nhiên đúng vào hôm nay, Kinh thành lại tuôn ra một tin đồn có liên quan rất lớn đến hắn. Nhất thời trong ngoài triều rung động, đủ loại quan lại đều hưng phấn không thôi.

Lúc vào triều tiến điện, hắn đi qua bên người các quan viên, dọc theo đường đi nghe được vô số câu thầm thì nói chuyện.

"Là có thật không? Không có khả năng chứ?!"

"Tuyệt đối không giả! Hạ quan lấy ô sa trên đỉnh đầu đảm bảo, thật có chuyện này!"

"Quả thực khó có thể tin, Tần Thám Hoa mất tích còn chưa đến vài ngày, Trầm tiểu thư liền thay lòng đổi dạ..."

"Xuỵt! Hắn đã tới."

Các quan viên đang to nhỏ lập tức chỉnh đốn y quan, đứng đúng quy củ.

Lý Văn Chinh mắt nhìn thẳng, giả vờ làm bộ cũng không hề nghe thấy điều gì, đứng ở trên vị trí của mình.

Thật vất vả đợi lâm triều kết thúc, sau khi hạ triều đến Ngự Thư Phòng đánh cờ với hoàng đế. Dọc theo đường đi lại nhận được vô số ánh mắt kì dị cổ quái của thái giám cung nữ, hắn vẫn cứ mắt nhìn thẳng, làm ra vẻ cũng không phát hiện điều gì, cứ thế đi thẳng qua.

Sau khi đánh xong hai ván cờ, ván thứ ba chơi được một nửa, hoàng đế ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào mặt của hắn nhìn hồi lâu, rồi sờ cằm nói: "Lão Ngũ a, trẫm hôm nay mới phát hiện, vóc người của ngươi thật sự là rất khá."

Hắn không nói một lời, ánh mắt nhìn bàn cờ.

Hoàng đế còn nói: "Trẻ tuổi tuấn tú, phong thái thanh nhã nhanh nhẹn, khó trách có thể bắt được trái tim của Thẩm gia thiên kim."

Bộp một tiếng, hắn hạ con cờ trắng, bức chết một con Đại Long của chính mình, sau đó đứng dậy, cung kính nói: "Ván cờ này thần thua, hôm nay đã đánh đủ ba ván. Trong nhà thần còn có việc, xin được cáo lui trước." Không đợi hoàng đế nói thêm gì, hắn đã phẩy tay áo bỏ đi.

Cùng Lý Văn Chinh có kết giao sâu đậm. Hiện giờ chính là lúc Phương Tiểu Hầu vừa mới chợp mắt nghỉ trưa liền bị ngươi ta phá rối bắt hắn đi cùng uống trà giải sầu

Phương Tiểu Hầu cứ ngáp lên ngáp xuống theo hắn vào trà lâu lớn nhất kinh thành - tụ hương lâu.

Không có biện pháp, ai biểu Phương Tiểu Hầu hắn là thư đồng từ nhỏ đến lớn của khang vương gia đây. Khang vương không vui hắn liền phải liều mình đi theo chủ nhân.

Lúc này trời vừa sẩm tối, khách vào uống trà đông đảo. Ngay cả Nhã Tọa ở lầu hai cũng ngồi không ít người. Lý Văn Chinh mang theo Phương Tiểu Hầu vào trong nhã gian đã đặt riêng, nhấm nháp các loại hoa quả trái cây điểm tâm đã bày sẵn, rồi cách màng trúc có thể thấy rõ thư sinh đang kể chuyện

Thuyết Thư tiên sinh kia đang kể chuyện nước miếng tung bay, khi nói đến đoạn cuối cùng thì vỗ mạnh Kinh Đường Mộc (miếng gỗ để vỗ án như của Bao Công) cất cao giọng nói: " Hôm nay nói vậy rất nhiều, xét đến cùng chẳng qua là bởi vì một chữ tình mà nổi phong ba. Có chuyện này đây mới biết được trên đời này không gì là không thể. Không chỉ có nam nhân mạnh mẽ đoạt thiếu nữ nhà lành làm thiếp, nhưng lại cũng có nữ nhân mạnh mẽ đoạt nam nhân làm chồng. Chính là vị Thẩm thiên kim dùng thủ đoạn đáng sợ để cho Tần công tử lánh nạn nơi xa xăm".

"Phụt" một tiếng, Phương Tiểu Hầu miệng đầy nước trà toàn bộ phun hết trên sàn nhà, sặc sụa ho khụ khụ không thôi.

Lý Văn Chinh nhàn nhạt đảo mắt liết hắn một cái "Thiếu kiên nhẫn"

Hắn không có cách nào. Không nghĩ tới đến chỗ nào đều trốn không được đề tài về vị thiên kim Thẩm gia. Hôm nay muốn cười lại không dám cười đành phải tận lực nín nhịn chỉ cảm thấy vẻ mặt đều cương cứng thống khổ gần chết.

Xung quanh lần lượt vang lên những tiếng thương tiếc. Các trà khách thương xót Tần Thám Hoa không may gặp phải bất hạnh, mắng to thiên kim Thẩm gia là nữ nhân vô sỉ nhất kinh thành

Thuyết Thư tiên sinh trên đài như là còn chưa nói hết thở dài một tiếng lại nói thêm:"Lão phu còn nhớ rõ chính là ở dịp Du Viên Yếnmùng bảy tháng bảy năm trước, Thẩm gia tiểu thư đối với Tần Thám Hoa vừa gặp đã thương. Vất vả cầu tình không được, sau cùng mạnh mẽ bắt người về tướng phủ. Ôi. Các vị, năm nay mùng bảy tháng bảy sắp đến. Sau Tần Thám Hoa không biết lại có công tử nhà ai lại lọt vào mắt của Thẩm gia tiểu thư gây đau khô đây. Lão phu thật sự là không đánh lòng suy nghĩ phán đoán nữa a"

Phía sau màn trúc trong Nhã Tọa, Phương Tiểu Hầu trừng mắt nhìn mà lặp lại " Du Viên Yến vào đầu tháng bảy?"

Lý Văn Chinh hơi đổi sắc mặt " Du Viên Yến"

Phương Tiểu Hầu vỗ tay lớn một cái "Đúng vậy, chuyện lớn như vậy ta lại có thể quên mất!Tính toán thời gian, còn không đến nửa tháng đâu?"

Lý Văn Chinh thở dài. Nhớ tới việc này hắn lại đau đầu.

Du Viên Yến năm ngoái hắn tìm được cớ chạy thoát, năm nay có khả năng là trốn không thoát rồi. Hoàng thái hậu ở sau lưng nhìn chòng chọc.

Nghĩ đến Thẩm gia tiểu thư năm nay cũng sẽ tham gia Du Viên Yến, nếu mà ngỏ lòng với hắn trước mặt mọi người.... .

Hắn nhất thời cảm thấy khẩu vị nhạt thếch, toàn bộ hứng thú mất hết. Rốt cuộc không lòng dạ nào uống trà đứng dậy rời khỏi trà lâu

Thẩm Hoài Bích là từ trong miệng Tiểu Hoàn biết được dịp dạo chơi Du Viên Yến này.

Cùng quản gia trong phủ sớm liền đã chuẩn bị tốt bộ trang phục mới cho nàng. Đến ngày mùng bảy tháng bảy, nàng ngồi ở bàn trang điểm trước gương đồng, cảm giác chính mình giống tựa như con rối ỏ giữa bị mấy bà già vây quanh. Nào là thay y phục trang điểm xinh đẹp đến nàng cũng không còn nhận ra được chính mình nữa.

Chờ mấy bà già kia dừng tay, nàng vội vàng lấy khăn tay lau hết những gì vừa trang điểm. Từ son đỏ trên môi đến nét than kẻ mày, nàng đều lau sạch. Đến đồ trang sức đang cắm đầy trên đầu cũng gỡ xuống hết, chỉ chừa lại một trâm ngọc và một vòng trân châu, . Như vậy nhìn nhẹ nhàng dễ chịu hơn nhiều. Đừng nói giỡn, vốn là vóc người đã không được đẹp rồi, với bộ dạng và kiểu ăn mặc này mà tham dự thì nàng cũng không mặtmũi nào mà gặp Khang vương.

Du Viên Yến năm nay được tổ chức ở phủ đệ của Cố thượng thư. Vào lúc Thẩm Hoài Bích ngồi kiệu đến nơi thì thời gian vẫn còn sớm. Phần lớn mọi người còn chưa tới, chỉ có vài nhóm con cháu quan viên đang tụ hợp nói chuyện phiếm.

Nhìn thấy nàng đang đi tới bọn họ cười như có như không mà chào hỏi.

Thẩm Hoài Bích cũng không nhận ra ai, đành tạm thời đáp lễ ứng phó cho có lệ rồi kéo ghế dựa ra một góc. Ngồi xuống nghe các nàng tán gẫu một chút về nữ công gia chánh. Nàng nghe xong thấy nhàm chán muốn chết, vừa vặn thoáng nhìn bên cạnh có để thiếp vàng ghi danh sách tham gia Du Viên Yến. Nàng cầm lấy rồi xoát xoát mở ra xem

Vừa nhìn qua, rốt cục cũng đã hiểu.

Cái gọi là Du Viên Yến này, rõ ràng là đại hội kết giao cho thế gia quý tộc đây

Trên sổ ghi tên tất cả tính danh tuổi tác ngày sinh tháng đẻ gia thế, sở thích.... của nam nữ tham dự. Mỗi người đều là xuất thân thế gia vọng tộc, đại phú hộ. Phần lớn kèm theo danh tính của những công tử còn viết chức quan của bọn họ.

Nàng ngừng lại trong một nhịp thở rồi lại lật luôn mấy trang. Không có! Nàng lại lật qua xa hơn trước, thì ra nội dung nàng muốn nhìn lại nằm ngay tại trang thứ nhất

Khang vương, tên Văn Chinh, tên tự Hạo. Chức quan Đại Tư Mã, Nhất Đẳng Uy Quốc Công, năm nay đã hai mươi mốt, cũng không có một thê thiếp

Thật sự là lời ít mà ý nhiều a

Niếu đặt vào thế kỷ hai mươi mốt tuyệt đối là dàn ông độc thân cấp bậc kim cương.

Nghĩ đến đêm nay có thể nhìn thấy bạch mã vương tử Thẩm Hoài Bích trong lòng kích động hưng phấn không thôi, ánh mắt nhịn chăm chú vào dòng văn tự kia không thể rơi mắt được

Lại ngồi trong chốc lát nàng rốt cục cảm giác bầu không khí có gì đó không đúng ;ăm. Nàng có chút đề tài cũng có thể tán gẫu vài câu, nhưng bọn họ không có ý nói chuyện cùng nàng.

Đối với thái độ lạnh nhạt của bọn họ, Thẩm Hoài Bích tuy rằng không đến mức cảm thấy đau lòng, nhưng cũng ngớ người ra không thôi

Chẳng lẽ trước kia Thẩm gia tiểu thư đắc tội không ít người hay sao?

Hiện giờ mặt trời chiều ngả về tây. Người chủ sự yến hội lần này -- lão thái thái phủ Cố Thượng Thư đi ra gặp khách.

Tất cả mọi người điều đứng dậy hành lễ. Trong hoa viên không ngừng vang lên những lời hỏi thăm, Thẩm Hoài Bích trên người đều nổi lên da gà.

Cố lão thái thái mỉm cười đáp lễ. Nhưng vừa ngước mắt, nhìn thấy Thẩm Hoài Bích thì bà liền giật nảy mình " Ơ! Đây là tiểu thư nhà ai?"

Nha hoàn bên người nhỏ giọng nhắc nhở vài câu. Cố lão thái thái làm bộ bỗng nhiên tỉnh ngộ cười nói:"Thì ra là tiểu thư Thẩm gia Một năm không thấy, Thẩm phúc thái vẫn như xưa hả"

Xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo, Thẩm Hoài Bích cười gượng mà hành lễ.

Phúc thái vẫn như cũ? Cứ nhìn thấy phản ứng của các nàng, chỉ sợ là một năm trước còn vui vẻ hơn.

Trong lòng nhất thời vô cùng tốt.

Sau khi Cố lão thái thái ngồi xuống, mọi người cuối cùng cũng nói chuyện với Thẩm Hoài Bích. Chẳng qua đề tài nửa cố tình nửa vô ý, luôn đảo quanh dáng người mập mạp của nàng.

Nàng vài lần thử chuyển sang đề tài khác. Chưa nói được vài câu rồi lại quay trở về, mọi người tiếp tục chê cười chuyện nàng mập mạp. Không hổ là thiên kim đã từng đọc thi thư, ngay cả chê cười người khác cũng nói được thật sự không rõ ràng. Nàng càng nghe càng tức, nhưng lúc này cũng không thể phát tác.

Sớm biết rằng sẽ có loại này đãi ngộ này, có đánh chết nàng cũng không tới. Vì cái gì trước kia vị Thẩm gia tiểu thư lại làm như không biết chán, hàng năm kiên trì tham gia

Sắc trời dần dần tối, vầng trăng đã nhô lên ngọn cây.

Các công tử trẻ tuổi tham dự Du Viên Yến cuối cùng cũng đã đi vào trong hoa viên

Nhìn thấy bóng dáng họ đến gần, các nàng điều nhất tề thở nhẹ một tiếng ra vẻ thẹn thùng cũng không nói lời nào. Ai nấy đều xấu hổ cúi đầu, giấu nửa bên mặt ở phía sau cây quạt.

Sắc mặt biết hoá nhanh chóng làm cho Thẩm Hoài Bích trợn tròn con mắt

Nhưng nàng không thể giả vờ thẹn thùng cúi gầm mặt, vì vậy trong khi ai cũng che quạt thì chỉ có mỗi mình nàng thoải mái ngắm nhìn tứ phía xung quanh.

Đầu tiên ánh mắt liền liếc đến Lí Văn Chinh

Hắn hôm nay mặc quan phục chính thức mầu sẫm, trên ống tay áo dùng kim tuyến thêu Ngũ Trảo Kim Long. Nhưng sợi chỉ vàng càng tôn lên màu nên của chiếc áo bào dầy dặn, càng thể hiện quý trọng tôn sùng.

Đầu đội mũ ngọc, vạt áo có chỗ ngân tuyến uốn lượn thấp thoáng lại là một kiểu dáng Ngũ Trảo Kim Long. Hắn đi vào cùng với đám quan viên, thần sắc lạnh lùng, tuấn tú bức người.

Ánh mắt Thẩm Hoài Bích đều nhìn thẳng

Đám thiếu nữ chung quanh, ánh mắt đều phát sáng

Chỉ có Thẩm Hoài Bích nhìn nhìn chòng chọc vào người ta. Cho đến cuối tất cả mọi người đang nhìn Lý Văn Chinh đều quay sang nhìn nàng đang ngây người.

Đến lúc nàng cuối cùng cũng phục hồi tinh thần lại một giọng nữ vừa lúc vang lên

Người mở miệng là họ Trì, cũng là người có dung mạo thuộc diện xuất chúng nhất trong số những người ngồi đây.

Nàng ta cũng không thèm nhìn tới Thẩm Hoài Bích, nhẹ nhàng nói nhỏ: "Nghe nói người trong lòng của Thẩm tiểu thư là Khang vương gia? Ánh mắt đúng là vô cùng tốt, chỉ là..." Nói tới đây, nàng liếc đôi mắt huyền xinh đẹp, quét mắt một vòng toàn thân Thẩm Hoài Bích, rồi nghiêng đầu, hơi bĩu môi.

Thẩm Hoài Bích cảm giác tựa như thể diện bị người ném vào vũng bùn, vẫn còn bị dẫm lên đạp thêm mấy đá.

Buổi xế chiều này, Trì tiểu thư là người châm biếm nàng sắc sảo nhất. Thẩm Hoài Bích vốn không hiểu tại sao Trì tiểu thư lại gây khó dễ cho mình. Nhưng hiện tại nhìn phản ứng của nàng ta, Thẩm Hoài Bích liền hiểu ra.

Thì ra Trì tiểu thư cũng là thích Khang Vương.

Nếu như không phải thích hắn, thì nàng ta cũng sẽ không để ý gì đến phong cách quý phái cần phải có, mà ngay tại chỗ chua ngoa châm chọc đối với Thẩm Hoài Bích, làm thế nào lại tức tối đến thô lỗ?

Xem ra nhân phẩm của Trì tiểu thư không được tốt lắm, ánh mắt trái lại rất không sai.

Nàng ngẩn người nhìn mặt mũi kiều diễm của Trì tiểu thư, nghĩ thầm, không biết ít nhất phải là dạng nữ nhân thế nào mới xứng đáng đứng ở bên cạnh hắn, phải chăng là loại cấp bậc tướng mạo như Trì tiểu thư chăng?

Trong lòng của nàng nổi lên cảm giác ê ẩm chua cay. Trì tiểu thư làm sao phải khổ công để châm biếm nàng đây? Bọn họ căn bản không phải đối thủ cạnh tranh cùng một cấp bậc a!

Nghĩ tới đây, nàng không nhịn được kín đáo thở dài một hơi.

Tiệc rượu dọn xong, mọi người kính cẩn chờ đợi nửa canh giờ, hoàng đế và Hoàng thái hậu giá lâm, mọi người quỳ lạy nghênh đón.

Chỉ thấy hai người uống vài ly rượu, nói vài câu "Mọi người cực kì cao hứng đi", rồi liền khởi giá hồi cung.

Trên bầu trời có hàng trăm hàng ngàn đèn lồng và cây nến được thắp, làm cho bốn phía sáng như ban ngày. Lại có mấy trăm chiếc thủy đăng thả ở trong ao, cảnh sắc tuyệt đẹp giống như tranh vẽ. Bầu không khí Du Viên Yến lúc này mới bắt đầu náo nhiệt.

Nếu là đại hội kết giao mỗi năm một lần, mỗi vị công tử, giai nhân liền nhanh chóng đi thẳng tới chủ đề.

Vốn là ghế của nam nữ được xếp hai hàng, ngồi xa xa đối diện nhau. Không được bao lâu, bọn họ liền vội vàng đứng dậy, trước đem ly rượu, phe phẩy cái quạt, chạy đến xun xoe trước mặt người ngưỡng mộ trong lòng.

Một đám thân là tiểu thư khuê các, cử chỉ thận trọng, đương nhiên không ai chủ động chạy đến chỗ đối diện tiệc để rót rượu.

Trước mặt Trì tiểu thư vây quanh một đám công tử, sắc mặt lại cực khó chịu. Nàng sa sầm nét mặt, không kiên nhẫn đối đáp với các nam nhân trước mặt, ánh mắt không ngừng liếc về hướng Lý Văn Chinh đang ngồi thẳng bất động ở chỗ đối diện. Tại sao hắn không chịu đến? Chẳng lẽ nàng không phải người đẹp nhất trong số tất cả thiên kim sao? Chẳng lẽ ánh mắt ngỏ ý của nàng còn chưa đủ rõ ràng sao?

Nàng tức tối nghĩ, Khang Vương không xứng nổi với tướng mạo phong lưu, thì ra cũng là phong tình Mộc Đầu Vương gia (đầu gỗ, cù lần) đến không giải thích được!

Số người đến đây không ít, có người nhận được rất nhiều săn đón, cũng có người bị bỏ rơi.

Trước chỗ ngồi của Thẩm Hoài Bích đương nhiên là không có người đến. Thiên kim của Hồ Thị Lang ngồi ở bên cạnh nàng, tràn đầy chờ mong. Nhưng chờ đợi hồi lâu, cũng vẫn cứ lẻ loi một mình ngồi đó.

Hồ tiểu thư này vốn tướng mạo và tài văn chương đều là thường thường, cũng có tính tình kiêu ngạo. Tối nay nàng cảm giác thật là mất mặt. Đương nhiên hơn nữa cho rằng vấn đề đều xuất phát từ chính Thẩm Hoài Bích.

Nàng oán hận trừng mắt nhìn Thẩm Hoài Bích ở bên cạnh. Nếu như không phải ngồi ở bên cạnh nàng là cái cối xay thì chính mình làm thế nào lại ít người hỏi thăm? Đều là nàng ta xúi quẩy bị lây dính từ Thẩm Hoài Bích!

Phương Tiểu Hầu trước khi ngồi thì dạo qua một vòng, bắt được vô số trái tim nên cảm thấy mỹ mãn, rốt cục mới nhớ ra là mình cùng đến đây với Lý Văn Chinh.

Xoay người nhìn lại, hắn quả nhiên vẫn còn ngồi tại chỗ, tự mình uống rượu.

Phương Tiểu Hầu không khỏi líu lưỡi. Vương gia ánh mắt thật là cao a! Trong Hoa Viên có nhiều vị thiên kim như vậy, hắn một người đều không buồn nhìn?

Cũng không thể để cho đường đường Khang vương gia một mình một người ngồi uống rượu đến khi buổi yến kết thúc được! Phương Tiểu Hầu vội vàng lôi kéo mấy vị đại thần trẻ tuổi có kết giao tình cảm tốt, đi tới mời rượu Lý Văn Chinh tịch.

Trì tiểu thư ngồi ở chỗ mình, mắt thấy bên phía đối diện có mấy người đại thần trẻ tuổi vây quanh Lý Văn Chinh, nhỏ giọng đàm tiếu, đột nhiên không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười to.

Lập tức liền có mấy người xoay người lại, cười như có như không ngắm về hướng Thẩm Hoài Bích ngồi ở góc.

Trì tiểu thư lập tức phỏng đoán, bọn họ là cười nhạo chuyện Thẩm Hoài Bích lại ái mộ Lý Văn Chinh.

Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, nàng mở miệng nói: "Nhìn Du Viên Yến hôm nay, đúng là cũng vẫn náo nhiệt giông như năm ngoái. Ai, chỉ tiếc không thấy Tần Thám Hoa!"

Phương Tiểu Hầu nghe được rõ ràng, cười hì hì nói: "Năm nay mặc dù thiếu đi Tần Thám Hoa, lại có thêm Khang vương gia a!"

Lý Văn Chinh hơi ngừng động tác uống rượu, liếc mắt nhìn hắn.

Phương Tiểu Hầu nhìn sắc mặt của hắn, lập tức im không lên tiếng.

Tợp một ngụm rượu, Lý Văn Chinh đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: "Tối nay ánh trăng không tồi."

Người nào khôn khéo giỏi về quan sát sắc mặt, biết hắn không thích bị người trêu ghẹo, nên cũng không dám chòng ghẹo lại hắn.

Ngược lại Hồ tiểu thư oán hận Thẩm Hoài Bích, một lòng chỉ muốn bêu xấu nàng giữa mọi người. Nay thật vất vả nghe được đề tài có liên quan đến Thẩm Hoài Bích, nàng ta liền vội vàng nói tiếp: "Tối nay ánh trăng đẹp như thế. Tiểu nữ tử bất tài, muốn có một bài thơ phú."

Trong tiếng trầm trồ khen ngợi của mọi người, nàng đứng lên, ngẩng đầu nhìn trăng sáng, lại nhìn một chút Thẩm Hoài Bích ở bên cạnh rồi ngâm nga: "Thất nguyệt sơ thất dạ du viên, nhân ảnh nguyệt ảnh cộng. Tá vấn nhị giả hà sở tự? Ngã đạo nhân bỉ nguyệt canh viên."

(Tháng bảy mùng bảy dạo Du Viên.

Bóng người bóng trăng ngay nhãn tiền.

Thử hỏi đôi bên chỗ nào giống.

Ta nói người tròn hơn Nguyệt tiên).

Trong hoa viên im lặng chỉ chốc lát, tiếp theo nhất thời cùng cười vang.

Thẩm Hoài Bích ngồi cứng ở tại chỗ của mình, sắc mặt lúc trắng lúc xanh.

Thế này, này... Cũng quá khi dễ người đi?! Lại giữa mọi người làm thơ châm biếm nàng mập mạp?

Có khối người nhìn nàng không được vừa mắt, vì vậy lập tức lại có mấy người làm thơ, tiếp tục trào phúng châm biếm nàng.

Ở đây mọi người cười đến không thở nổi. Có người nhân cơ hội ồn ào, muốn để Lý Văn Chinh cũng ngẫu hứng làm một bài thơ, coi như là trả thù nàng lớn mật rắp tâm là cóc nhái muốn ăn thịt thiên nga.

Lý Văn Chinh nghe xong, chỉ nói một câu nói, "Bổn vương không giỏi thơ từ, không dám bêu xấu!"

Mọi người ngạc nhiên.

Ai chẳng biết Khang Vương bình sinh thích nhất thơ từ niêm luật, trình độ thâm hậu, hiện nay lại nói không giỏi thơ từ?!

Thế này thì coi như là Hồ tiểu thư cũng nhìn ra tâm tình của hắn đang khó chịu.

Vì vậy mọi người lại quay về chỗ ngồi, cúi đầu dùng bữa.

Lý Văn Chinh khẽ ngước mắt lên, đảo qua Thẩm Hoài Bích ở phía đối diện.

Nàng ngồi ở góc hẻo lánh nhất, cúi thấp đầu, xoắn cái khăn tay, sắc mặt cực kỳ khó chịu.

Hắn vốn cũng chán ghét nàng ỷ thế hiếp người, ép buộc Thám Hoa đương triều làm trượng phu. Nhưng nhìn cục diện hôm nay, lại đột nhiên cảm giác được nàng thật đáng thương, đơn giản là vóc người mập mạp, liền bị người cười nhạo đến mức độ như thế.

Hắn không khỏi lại nghĩ. Nếu như Thẩm tiểu thư có vóc người xinh đẹp hơn một chút, dựa vào gia thế của nàng, Tần Thám Hoa cũng chưa chắc sẽ nhẫn tâm bỏ nàng!

Thở dài trong lòng, hắn không nhịn được lại nhìn nàng một cái.

Vừa lúc nàng cũng ngước mắt nhìn, ánh mắt hai người chạm vào nhau giữa không trung.

Thẩm Hoài Bích trong lòng vừa là chua xót, vừa là phẫn nộ. Những kẻ Vương bát đản này, nàng chẳng qua là vóc người mập một chút mà thôi, lại không có khai quật phần mộ tổ tiên nhà ai, có cần phải công kích vóc người của nàng như vậy sao?!

Chẳng lẽ vóc người mập, tới chỗ nào đều phải bị người làm nhục?

Đang lúc tức tối đến đỉnh đầu bốc khói, đột nhiên đối diện ánh mắt của Lý Văn Chinh. Nàng nhìn thấy trong mắt hắn mơ hồ mang theo thương hại, trong lòng không khỏi run lên, lại là chua xót một hồi. Việc bọn họ cười nhạo dáng vẻ của nàng, toàn bộ đã bị hắn nhìn thấy!

Càng nghĩ càng khổ sở, nàng ngửa đầu uống sạch một ly rượu, đặt ly rượu lại trên bàn."Ta cũng ngâm bài thơ!"

Mọi người hai mặt nhìn nhau chỉ chốc lát, đột nhiên không hẹn mà cùng bùng nổ ra tiếng cười.

Tham gia nhiều lần Du Viên Yến như vậy, bọn họ lần đầu tiên nghe nói, Thẩm gia cũng có thể làm thơ!

Phương Tiểu Hầu tưởng tượng dáng vẻ nàng ta đầy người thịt béo, cúi gục xuống bàn để làm thơ thì cười đến bụng đều đau đớn.

Hắn lau nước mắt do cười nhiều, nói với Thẩm Hoài Bích: "Thẩm tiểu thư đã có tác phẩm, thì không ngại đọc ra, cũng để cho tất cả mọi người nghe một chút."

Nàng không chút nghĩ ngợi, mở mồm lại nói: "Khí ngã khứ trạch tạc nhật chi nhật bất khả lưu. Loạn ngã tâm trạch kim nhật chi nhật đa phiền ưu

(Bỏ ta đi xa

Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu

Làm rối lòng ta

Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu!"

Hai câu thơ đọc ra, làm kinh ngạc mọi người ngồi đây.

Phương Tiểu Hầu phốc một cái, cả ngụm rượu phun hết lên trên bàn.

Nói giỡn đi? Phì nữ này thật là biết làm thơ nha? Hơn nữa há mồm chính là một câu tốt như vậy!

Thẩm Hoài Bích nhìn chung quanh. Chưa từng nghe qua chứ? Chưa từng nghe qua chứ?

Nơi này người tuyệt đối chưa ai được đọc Lý Thái Bạch, Đỗ Phủ, Đường Tống Bát Đại Gia. Nay xem nàng mượn danh thơ nghìn đời do Lý Thái Bạch làm, để chèn ép ngạo khí đám Vương bát đản bọn họ!

Nàng lại đọc: "Trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi kiêu sầu sầu canh sầu" thì mọi người ngồi đây đã lặng ngắt như tờ.

(Rút đao chém nước, nước trôi mãi

Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu)

Toàn bộ bài thơ đọc xong, Phương Tiểu Hầu trố mắt một lúc lâu. Bộp một tiếng, cây quạt trong tay rơi xuống trên bàn.

Sau một hồi im lặng thật lâu, đột nhiên có người lớn tiếng mở miệng, cuống quít bảo: "Mau cầm giấy bút đến! Ghi lại bài thơ này nhanh lên một chút!"

Lại có người cuống quít hỏi lại Thẩm Hoài Bích, "Xin hỏi Thẩm tiểu thư, bài thơ này tên là gì?"

Nàng hừ nói: "Gọi là làm "Đêm mùng bẩy tháng bảy đến Du Viên" đi!"

Nói xong đứng lên, nhìn đủ loại sắc mặt của mọi người xung quanh, rồi rất kiêu ngạo phất tay áo nhanh chân bước đi.

Khi đi qua trước mặt chỗ Lý Văn Chinh ngồi, bước chân nàng không nhịn được dừng một lát.

Hắn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chăm chú nàng, sau một hồi lâu mới nói: "Thẩm tiểu thư làm thơ thật hay."

Nàng hành lễ đối với hắn, rồi đi ra ngoài cổng, nhưng trong lòng là có hơi cay đắng. Ngươi rốt cục cũng có con mắt nhìn.

Cả bài thơ nè

Bản dịch thơ của hieusol - Tàng Thư Viện:

Bỏ ta đi xa

Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu

Làm rối lòng ta

Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu

Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm

Biệt ly say ngất chốn cao lâu

Kiến An cốt khí Bồng Lai ý

Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu

Thi hứng dâng cao khoe tráng chí

Hái trăng kia vào tay ta mau

Rút đao chém nước, nước trôi mãi

Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu

Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt

Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du. )

(Bản dịch thơ của hieusol - Tàng Thư Viện:

Bỏ ta đi xa

Hôm qua chẳng giữ chẳng thể lưu

Làm rối lòng ta

Hôm nay sao lắm nỗi phiền ưu

Gió tiễn nhạn thu bay muôn dặm

Biệt ly say ngất chốn cao lâu

Kiến An cốt khí Bồng Lai ý

Tài thơ Tiểu Tạ dễ tìm đâu

Thi hứng dâng cao khoe tráng chí

Hái trăng kia vào tay ta mau

Rút đao chém nước, nước trôi mãi

Nâng chén tiêu sầu, càng thêm sầu

Kiếp sống buồn tênh lòng phai nhạt

Xõa tóc rong thuyền ta phiêu du. )


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-19)