← Ch.08 | Ch.10 → |
Lí Văn Chinh cố nén cười, phẩy tay: " Vất vả cho ngươi, về sau đi theo bên người bổn vương đi "
Lấy ra chìa khóa phòng, hạ lệnh Nghênh Thuần ở ngoài cửa canh giữ, chính mình đi vào cái tiểu viện hoang vu. Ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một cái đầu tròn trịa đang gối lên đầu tường....
Trạch viện nằm khuất sau tán cây rậm rạp, Thẩm Hoài Bích không hề nhìn thấy Lý Văn Chinh đi vào. Nàng nằm bò ở đầu tường, sâu kín thở dài một tiếng, đầu nhỏ dựa vào tường liền biến mất không thấy.
Lí Văn Chinh đột ngột dừng bước chân.
Sau một lúc lâu, đầu nhỏ của nàng xuất hiện ở đầu tường, nhìn trái phải xung quanh vài lần, trên mặt hiện ra sự thất vọng, lại sâu kín thở dài một lần nữa.
Không lâu sau, cái đầu của một thiếu nữ khác xuất hiện ở đầu tường, nói với Thẩm Hoài Bích: " Hắn tối nay sẽ không đến, chúng ta trở về đi! "
Nha hoàn Tiểu Hoàn ở trong lòng hô to bất đắc dĩ, đã luyện tập lâu như vậy, đến nay ngay cả nàng cũng học xong môn tay không trèo tường.
Thẩm Hoài Bích thất vọng nói: " Chính hắn đã hứa với ta "
Tiểu Hoàn muốn nói lại thôi.
Trầm mặc chốc lát, Thẩm Hoài Bích thở dài: " Kỳ thật, hắn cũng không ưng ta "
Nàng dựa vào đầu tường, nhìn tiểu đình viện mọc đầy cỏ dại ở trước mặt." Ngươi nghĩ xem, hắn có thể ngay cả nhìn ta cũng không muốn liếc một cái, lại càng không đến đây gặp ta.... Ôi, ai sẽ thích một nữ nhân béo ú đây! "
Tiểu Hoàn cong miệng: " Tiểu thư, đây gọi là mũm mĩm nha! Hơn nữa những đêm gần đây tiểu thư ngủ không ngon, nên đã gầy đi rất nhiều! "
Nàng sờ sờ mặt mình, " Có thật không? "
Tiểu Hoàn ra sức gật đầu, " Thật sự! Tiểu thư xem, người ...!"
Thẩm Hoài Bích té "bịch" xuống tường.
Sau một lúc lâu, lại lần nữa cố gắng leo lên đầu tường, nàng buồn khổ nói: " Kỳ thật, ta cũng biết hắn sẽ không thích ta. Hắn là một người nam nhân có phong thái nhanh nhẹn như vậy, hắn là sẽ thích một giai nhân vô cùng xinh đẹp. Ôi, hắn làm sao có thể thích người như ta đây! Nhưng ta chỉ là muốn thử một lần, muốn bản thân tự mình cố gắng một lần lớn nhất trong đời ..."
Nàng lấy từ trong ngực ra một tấm giấy màu, Tiểu Hoàn thấy thế lấy ra nào là bút lông sói, nghiên mực. Nàng chấm vài lần, viết vài chữ trên giấy, gấp thành hạc giấy, đưa cho Tiểu Hoàn, buồn bã nói: " Treo lên đi! "
Lý Văn Chinh nghe được thì sửng sốt. Treo lên? Treo ở nơi nào? Đợi âm thanh ở phia đối diện bức tường hoàn toàn biến mất, hắn mới từ dưới tán lá đi lại. Khi đi tới góc tường, hắn ngửa đầu nhìn tường cao ba trượng. Hắn cao giọng hạ lệnh cho Nghênh Thuần canh gác ngoài cửa, " Nghênh Thuần, đi lấy một cái thang đến! "
Hắn từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn trèo cao như vậy. Đứng ở bậc cao nhất của chiếc thang, ở bên này đầu tường, thăm dò nhìn vào hướng đối diện.
Chỉ một thoáng, lập tức bị quang cảnh trước mắt làm kinh hãi.
Đối diện bức tường, cả một khu treo toàn hạc giấy. Hạc giấy đủ mọi màu sắc, dùng nhiều sợi dây treo lên, tuỳ ý đung đưa theo gió đêm. Cảnh sắc này, vô cùng đẹp mắt.
Hắn giật mình hồi lâu, thử dò xét vươn tay bứt chỉ, nhẹ nhàng gỡ xuống một con hạc giấy, mở ra.
Đập ngay vào mắt, quả nhiên là chữ viết xiêu vẹo của Thẩm tiểu thư kia."Mười một tháng chín, nhiều mây. Trời ạ, hôm nay ta nhìn thấy hắn! Mặc dù cả quá trình rất mất mặt... Nhưng hắn hình như không ghét ta lắm, vẫn còn cười với ta một phen. ^__^ Cầu ái còn chưa thành công, Hoài Bích cố gắng, cố gắng lên, cố gắng lên!" Lý Văn Chinh không nhịn được mỉm cười. Gấp hạc giấy giống như trước, treo lại trên sợi dây.
Tiện tay gỡ xuống một con khác, mở ra."Mười hai tháng chín, trời mưa. Hạc giấy của ta đều bị xối ướt, ai. May là mưa nhỏ, ngày mai sẽ gọi người dựng lều. Hôm nay đọc sách đã đọc được một câu __ mặc dù ngàn vạn người đã đi qua. Là có ý tứ gì? Nếu như là vì hắn, coi như ở giữa có ngàn người ngăn cản, ta cũng phải đi tới. Ừ, ta đoán có khả năng đọc như vậy đi. Văn Chinh, tuy là ngàn vạn người chắn lối nhưng ta cứ hướng tới."
Hắn hơi thấy xúc động.
Treo hạc giấy lại như cũ, lại gỡ xuống một con khác."Thẩm Hoài Bích, hãy nhớ kỹ khẩu hiệu của ngươi, hành trình đến với soái ca là...! Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!"
Lý Văn Chinh không nói gì. Hắn nhanh chóng phát hiện, hạc giấy là dựa theo ngày tháng mà treo lên, bên trong nội dung nào cũng có, rất hiển nhiên là nàng nghĩ đến đâu viết đến đó, vui buồn yêu ghét, không che dấu chút nào.
Ngón tay của hắn, cuối cùng lại lấy hạc giấy vừa mới treo lên hôm nay. Mực nước còn chưa khô, chữ viết bừa bộn, hiển nhiên là lúc viết tâm tình đang kích động."Thẩm Hoài Bích, cầm gương soi lại chính mình đi. Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Khang Vương sẽ thích một nữ nhân béo ú lại chỉ biết si mê sao? Nhớ kỹ, là cóc nhái vĩnh viễn không thể ăn thịt thiên nga. Tỉnh tỉnh đi!"
Nắm chặt hạc giấy kia, hắn tựa đầu vào tường, trầm lặng thật lâu.
Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Hoài Bích dựa theo kế hoạch giảm béo của chính mình, mang theo Tiểu Hoàn lại đây leo tường. Tiểu Hoàn treo thêm một con hạc mới, cuối cùng theo thói quen tính số lượng hạc giấy. Như thế nào số lượng hạc giấy lại không đổi! Nàng giật mình la lên, " Thiếu mất một con hạc giấy! "
Thẩm Hoài Bích quá sợ hãi, mở từng con một để kiểm tra, đến tột cùng là con nào bị mất. Kiểm kê xong, nàng kêu thảm, " Trời ạ! Là tên Hỗn đản không có tình người nào làm? Không ăn trộm hạc giấy khác, ngược lại lấy mất con hạc ngày hôm qua! "
Bên kia, trong lúc vào cung diện thánh Lý Văn Chinh đột nhiên hắt xì thật vang dội.
← Ch. 08 | Ch. 10 → |