Mắt cô to như mắt mẹ hắn vậy (5)
← Ch.0104 | Ch.0106 → |
Khi đó hắn cũng không nghĩ quá nhiều, tài xế mở cửa xe, nhắc nhở hắn, hắn liền khom người lên xe.
Trở lại công ty tham gia hội nghị cả ngày.
Lúc kết thúc, đã là chín giờ tối.
Hắn vốn định về nhà, mới vừa cầm lấy điện thoại bàn, chuẩn bị gọi cho tài xế liền nhớ lại trong nhà hắn hôm nay có thêm một người phụ nữ.
Hắn không ấn số, trực tiếp hạ điện thoại xuống, sau đó ngồi trên ghế làm việc hút thuốc, phun khói lên, không hiểu sao trong đầu lại bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Lương Đậu Khấu lúc ở nhà cũ.
Động tác hắn đưa thuốc lên hút bỗng nhiên dừng lại, cả người giống như bị điểm huyệt vậy.
Mãi cho đến khi thuốc cháy hết đốt đầu ngón tay của hắn, hắn mới bừng tỉnh lại, sau đó đánh giá Lương Đậu Khấu, đôi mắt của cô to như mắt của mẹ hắn vậy.
Hắn cho rằng mình xuất thần như vậy cũng xong rồi, không ngờ hai ngày sau, lúc đi đánh golf cùng Lục Bán Thành và mấy người bạn, Lục Bán Thành lại nói ra tên của Lương Đậu Khấu với người khác.
Khi đó hắn cầm gậy đánh golf, đang chuẩn bị vung lên, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu này, tay run lên, lệch một cái không đánh trúng bóng.
Lục Bán Thành nhìn thấy điều hắn hoàn toàn không thể nào tưởng tượng nổi, nhảy xuống ghế, cười rất bỉ ổi: "Vãi luyện, anh Sinh, anh đánh không trúng bóng luôn? Không phải là đang nghĩ tới cô bé nào đó chứ?"
Lời Lục Bán Thành vừa mới nói xong, hắn còn sửng sốt, không sai, khi nghe đến ba chữ Lương Đậu Khấu, trước mắt hắn lại hiện lên hình ảnh lúc nhìn thấy Lương Đậu Khấu ở trước nhà.
Hơn nữa, hắn biết Lương Đậu Khấu hơn hai mươi năm, chưa từng cảm thấy Lương Đậu Khấu xinh đẹp như vậy, không gì tả nổi.
Nhưng một khắc đó, hắn cảm thấy xem thường Lương Đậu Khấu... Ngoại hình lại có thể dùng dao kéo chỉnh sửa.
Đặc biệt là đôi mắt long lanh nước nhìn hắn, giống như muốn câu luôn hồn của hắn.
"Alo? Thật sự bị tôi nói trúng rồi, đang nghĩ đến phụ nữ sao?" Lục Bán Thành thấy hắn nửa ngày không lên tiếng, đành vỗ vỗ vai hắn.
Hắn đột nhiên tỉnh táo lại, biết mình đã nghĩ đến hình ảnh của Lương Đậu Khấu hai lần, bỗng nhiên liền bắt đầu nóng ruột, ném gậy đánh golf xuống đất, không nói một lời ôm áo khoác đi.
Trở lại xe, hắn liền nhận được điện thoại của ông, chửi mắng việc hắn không trở về nhà một trận, sau đó nói với hắn đừng lấy bận việc làm cớ, vụ HoàiNamlà ông đã giúp đỡ hắn.
Ông vì người phụ nữ kia làm phiền hắn, lại vì cô mà nhắc đến chuyện đã xảy ra từ ba tháng trước...
Một cơn tức giận vô danh ập đến, hắn lái xe trở về công ty, tắm xong lại hút mấy điếu thuốc, ông lại gọi điện thoại tới, hỏi hắn đã muộn như vậy sao còn chưa về nhà?
← Ch. 0104 | Ch. 0106 → |