Mộng tám năm, tất cả đều là hắn (8)
← Ch.0067 | Ch.0069 → |
Cô ngày đó, thật sự vô cùng, rất khổ sở không dám đi đối mặt với hắn, mà Cố Dư Sinh lại lỡ hẹn hai lần liên tục.
Cô khổ sở đến không chịu nổi, theo suy nghĩ nghĩ rằng chỉ cần cô gọi điện thoại đến, thì hắn sẽ nhận ở bên đầu dây kia, chỉ là, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, ánh sáng ngọn đèn đường tối đi, số điện thoại của hắn đưa cho cô vẫn không có thật như trước.
Rốt cục, không biết đã nghe đi nghe lại biết bao nhiêu lần "số điện thoại ngài gọi không có thật ", cả người cô đều giống như bóng cao su bị xì hơi, tuyệt vọng nắm lấy ống nghe, ngồi xổm xuống, khóc to.
......
Tuy rằng đang ở trong mộng, nhưng tiếng khóc kia lại phá lệ rõ ràng, thậm chí lại càng ngày càng rõ hơn, rõ đến tận cùng, mà cơ thể của Tần Chỉ Ái, lại bị người lay mạnh gọi: "Tiểu thư? Tiểu thư?"
Một hồi lâu, Tần Chỉ Ái mới chậm rãi mở mắt, sau đó, cô nhìn thấy quản gia đang khẩn trương đứng ở một bên giường
Quản gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái tỉnh lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiểu thư, ngài thật sự khiến tôi sợ muốn chết, tôi thấy ngài nằm lâu chưa rời giường, cho nên đi lên gọi ngài, kết quả lại phát hiện ra ngài đang khóc."
Tần Chỉ Ái trừng mắt nhìn quản gia, vội vàng vươn tay, sờ sờ mặt, cảm nhận được gương mặt mình ướt sũng
Thì ra, tiếng khóc cô mới nghe thấy rõ như vậy, không phải chỉ là đang nằm mơ, mà ngay trong hiện thực cũng khóc lên tiếng......
"Tiểu thư, ngài nhớ tới chuyện gì thương tâm sao? Khóc đến khổ sở như vậy?" Quản gia đưa cho Tần Chỉ Ái một ly nước ấm.
Tần Chỉ Ái nhận lấy ly nước, nói một câu"Cám ơn", sau khi uống hết gần nửa ly nước, mới nói: "Không có gì đâu, chỉ là ác mộng thôi."
"Gặp ác mộng gì? Mà tự doạ chính mình khóc đến như vậy?" Quản gia tò mò hỏi.
Tần Chỉ Ái không trả lời, chỉ liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái thấy ánh sáng mặt trời hanh khô gần giữa trưa, mở miệng nói: "Tôi đói bụng rồi, cô xuống lầu chuẩn bị chút thức ăn cho tôi đi, đợi tôi rửa mặt xong, sẽ đi xuống."
Quản gia nhìn thấy Tần Chỉ Ái không muốn nói, cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, "Được" một tiếng, cầm lấy ly nước, đi ra phòng ngủ.
Sau khi quản gia rời đi, Tần Chỉ Ái tựa vào trên đầu giường, ngây người một hồi lát, mới vươn tay, lau qua loa trên mặt, rồi xuống giường, đi vào phòng tắm.
Tối hôm qua cô không tẩy trang, lại vừa mới khóc, bây giờ trên mặt giống y hệt như bảng pha màu, vô cùng thê thảm.
Tần Chỉ Ái rửa mặt hơn nửa ngày mới sạch, rửa xong, cô ngồi ở trước bàn trang điểm, thuận tay vẽ cho giống với mắt của Lương Đậu Khấu một lúc, rồi mới đứng dậy, đi xuống lầu.
Bước xuống cầu thang, lúc đi xuống lầu một, Tần Chỉ Ái nghe thấy giọng nói của quản gia, cô nhìn thoáng về phía tiếng nói của quản gia, thì ra quản gia đang nói chuyện điện thoại.
"Tiểu thư có sao không à? Cô ấy tỉnh rồi, thoạt nhìn cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ là mới vừa rồi lúc tôi đi đến phòng của cô ấy, thì thấy cô ấy đang khóc...... Khóc cái gì à? Tiểu thư nói cô ấy gặp ác mộng......"
Quản gia nói tới đây, bỗng nhiên thấy Tần Chỉ Ái, sau đó liền nói với đầu dây bên kia: "Cố tiên sinh, tiểu thư đang lại đây, tôi sẽ đưa điện thoại cho cô ấy nói chuyện......"
Nói xong, quản gia không chút do dự đưa ống nghe, nhét vào trong tay Tần Chỉ Ái.
← Ch. 0067 | Ch. 0069 → |