← Ch.037 | Ch.039 → |
"Nên..." Kiều Trạch khẽ xoa cằm, nghiêng đầu nhìn cô, "Cô là định, sau khi tìm bạn trai, sẽ tìm bạn giường?"
"..." Suýt nữa Lộ Miểu bị anh bẫy, "Tôi đâu có nói tôi muốn tìm, tôi chỉ là muốn nói rõ rằng, tình huống như thế sẽ nảy sinh, hơn nữa ban đầu tôi đã nói với Ngô Man Man, tôi và anh là quan hệ bạn giường bao nuôi, tôi là một trong vô số những cô gái của anh, tôi thích anh, nhưng anh lại đồng thời thích nhiều người, nên tôi không thể nào chờ mong anh được. Tôi muốn kết hôn, thì đương nhiên có thể có bạn trai ổn định rồi."
Kiều Trạch nhẹ nhàng gật đầu: "Ban đầu cô không thi vào lớp biên kịch quả thật đáng tiếc."
"..." Lộ Miểu bị anh chặn họng, một lúc sau mới nhỏ nhẹ nói, "Không phải anh không muốn gặp Hoàng Giai Ngâm ư? Hay là không thể gặp cô ấy? Bây giờ tôi đang nghĩ thay anh đấy, giúp anh tránh khỏi mạo hiểm gặp cô ấy."
Kiều Trạch thản nhiên nhìn cô một cái, chỉ thiếu mức tặng cô hai chữ "ha ha"...
Anh ngồi xuống sô pha: "Mai tôi sẽ bảo bên phó cục trưởng Lưu sắp xếp."
Rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái, quan sát cô: "Cô không định diễn giả làm thật đấy chứ?"
"..." Lộ Miểu mấp máy môi không nói gì, "Tôi với anh cũng đâu phải diễn giả làm thật đâu."
Kiều Trạch: "..."
Anh phát hiện mặc dù phản ứng cơ thể cô chậm, nhưng đầu óc xoay chuyển khá nhanh, hơn nữa khi nói, dù cả người nhìn có vẻ ngốc, nhưng vừa mở miệng thì chỉ có thể nghe không quá nửa câu, thật đúng là khiến người ta...
Anh dằn lại cơn ngứa ngáy ở tay và trong lòng, không kéo cô xuống dưới người, sắc mặt lạnh lùng cầm lấy laptop, bận chuyện của mình.
Hôm sau anh xin chỉ thị của cấp trên, chọn trong đội của phó cục trưởng Lưu một người, một người giống cô, là sinh viên vừa tốt nghiệp, tên Ôn Lai, vóc dáng tạm được, mấu chốt là phản ứng nhanh, thân thủ linh hoạt, tuy nói suông nhưng lại cẩn thận, vào thời khắc quan trọng không chỉ mỗi ngăn cản thôi, mà còn có thể giúp cô chống đỡ.
Sau ba ngày xem xét và kiểm tra, cuối cùng anh chọn Ôn Lai.
Thân phận của Lộ Miểu không thể để lộ, bất luận là hợp tác ngắn hạn hay lâu dài, cũng không thể để đối phương nhìn ra manh mối, cho dù có nhìn ra, cũng có thể bảo vệ bí mật thay cô.
"Tặng một cậu trai tươi trẻ ngon miệng đến trước mặt cô ấy, cậu không lo cô nhóc sẽ quên cậu đấy chứ?" Sau khi đã chọn ra người, Tiếu Trạm cười nhìn anh.
"Bây giờ là tôi buộc cô ấy vào." Kiều Trạch nhìn anh ta, "Cho dù có đưa mười người đến trước mặt, cô ấy cũng không nhìn thẳng đâu."
Tiếu Trạm cười: "Điều này khó nói lắm, lâu ngày sinh tình mà. Trai trẻ gái trẻ ở chung với nhau, một đôi toàn hormone, nói không chừng còn nhìn rất vừa ý ấy chứ."
Kiều Trạch im lặng một lúc: "Vừa ý thì cứ vừa ý, không ảnh hưởng đến công việc là được."
Rồi nhìn sang Tiếu Trạm: "Từ nhỏ cho đến giờ, cô ấy thật sự không dễ dàng gì, cậu Ôn Lai này nhìn cũng không tệ."
Tiếu Trạm lắc đầu cười, không bình luận gì câu này của anh. Đây quả thật là Kiều Trạch mà anh ta quen, từ chối bất cứ một tia tình cảm trói buộc. Anh mười sáu tuổi học đại học, mười tám tuổi nhập ngũ, tiếp xúc đủ loại tội phạm, hơn mười năm trôi qua, con người đã sớm bị mài mòn đến nguội lạnh.
Tình cảm trói buộc là điều anh kiêng kị nhất. Một là lo ảnh hưởng đến phán đoán với quyết sách, cũng lo đối phương đưa đến nguy hiểm tiềm tàng, bởi vậy anh không tùy tiện đụng đến chuyện tình cảm này.
"Cô nương người ta muốn nhìn trúng người khác, cậu đừng có hối hận." Tiếu Trạm vỗ vai cười nói, thật ra anh ta cũng chẳng có phát biểu gì về Kiều Trạch và Lộ Miểu, nếu quả thật có, cũng chỉ là tư tâm nhỏ, anh nhìn trúng điểm ở Lộ Miểu là có thể khiến Kiều Trạch nghe thấy giọng cô, đối với Kiều Trạch mà nói, đây quả thật có ích rất nhiều, nếu hai người có thể đến với nhau, đó chính là chuyện không thể tốt hơn được nữa, cũng bởi thế anh ta không ít lần đùa cợt hai người họ, nhưng dù có năng nổ thế nào, thì hai đương sự vẫn không hề trả lời anh ta lần nào.
Kiều Trạch trở tay kéo tay anh ta xuống: "Nếu Ôn Lai có thể khiến cô ấy nhìn trúng, thì đó là bản lĩnh của cậu ta."
Tiếu Trạm cười nhưng không nói, mượn danh nghĩa mời Ôn Lai đi ăn, lại tình cờ gặp được Lộ Miểu cũng đến nhà hàng ấy, thuận miệng mời Lộ Miểu cùng ăn, lấy một lần ngẫu nhiên gặp nhau, để hai người có cơ hội ngồi chung, làm quen với nhau.
Lúc ăn cơm Kiều Trạch cũng ở đấy, trong suốt quá trình chỉ im lặng.
Lộ Miểu một lòng nghĩ về công việc, cũng không ngượng nghịu thiếu tự nhiên, cứ thoải mái mà hàn huyên với Ôn Lai, cuối cùng còn xin số điện thoại và Wechat của anh ta.
Ôn Lai và Lộ Miểu cùng vào đội cảnh sát, nhưng giao tình không sâu, ấn tượng về Lộ Miểu cũng chỉ là cô gái xinh đẹp yên lặng, hôm nay trên bàn ăn cô chủ động xin số điện thoại và Wechat của anh ta, khiến anh ta khá bất ngờ, nghĩ dù gì cũng từng là đồng nghiệp, tuy cô đã bị loại, nhưng dẫu sao cũng đã từng ở trong hệ thống, nên thoải mái trao đổi cách thức liên lạc.
Để tránh cho Ôn Lai nghi ngờ, sau khi ăn xong, Lộ Miểu và Kiều Trạch đều tự về nhà.
Kiều Trạch về nhà trước, Lộ Miểu Lộ Miểu thì về muộn hơn nửa tiếng, người vừa đẩy cửa ra vừa gọi điện thoại, đang nói chuyện với Ôn Lai, trò chuyện khá vui vẻ, mới một buổi tôi, cô đã có thể thiết lập liên lạc với Ôn Lai, hơn nữa giao tiếp rất không tệ.
Kiều Trạch kiên nhẫn nghe cô gọi điện xong, anh còn chưa kịp mở miệng, thì Lộ Miểu cúp điện thoại xong đã xoay sang anh: "Tôi phát hiện thấy ánh mắt anh thật sự rất tốt đấy."
Kiều Trạch nhìn cô một cái: "Cô thu phục chàng trai này cũng không tệ."
Lộ Miểu: "..."
Vốn cô còn tưởng Kiều Trạch sẽ để Ôn Lai tham gia vào các hạng mục, không ngờ anh chỉ để cô và Ôn Lai làm quen nhau mà thôi, trong thời gian ngắn anh không định để Ôn Lai biết chuyện cô đang làm, cho nên phải mời Ôn Lai đến giúp thế nào, hơn nữa không được để cho anh ta và Ngô Man Man Hoàng Giai Ngâm nghi ngờ, là cô phải tự tìm đến.
Vì để yêu cầu của mình không quá đột ngột, mấy hôm sau hễ rảnh rỗi là lại tìm Ôn Lai trò chuyện, hai người nhanh chóng thân nhau, Lộ Miểu cũng mượn dịp mời Ôn Lai đi ăn, rồi uyển chuyển đưa ra yêu cầu hi vọng anh ta có thể đóng giả làm bạn trai mình một lát.
Lần gặp mặt này của bọn họ đã hoàn thành dưới sự theo dõi của Kiều Trạch.
Xuất phát từ sự lo lắng về an toàn và nhiệm vụ của cô, cô lên đường trước, Kiều Trạch hi vọng có thể theo dõi quá trình đàm phán, để lại có thể tổng hợp đánh giá và quyết định.
Tiếu Trạm đi cùng với Kiều Trạch đến xem hai người hẹn hò.
Chỉ cần là có liên quan đến nhiệm vụ, Lộ Miểu đều có thể thuận lợi sắm vai, cô hiểu rất rõ phải lợi dụng ưu thế và yếu thế của mình như thế nào, chỉ là ấp úng hỏi Ôn Lai, "Có thể xin anh giúp một việc được không", là đã lập tức khơi dậy nghĩa khí của Ôn Lai, nghe cô nửa giả nửa thật kể qua tình hình của mình xong, đồng ý ngay tại chỗ.
Để không bị lộ, Lộ Miểu rất "thản nhiên" nói với Ôn Lai, thật ra cô được Kiều Trạch bao nuôi, bởi thế sau khi quen biết Hoàng Giai Ngâm Ngô Man Man, bọn họ cũng biết chuyện cô được bao, vì để giữ mặt mũi cho mình, mà vẫn luôn nói dối rằng mình có một người bạn trai hai năm, bây giờ bọn họ muốn gặp bạn trai cô, cô không có cách gì cả, mới tìm Ôn Lai đến giúp, xâu chuỗi bối cảnh mấy hôm trước ở Macau mình bịa ra và gộp thêm cả vai diễn sau này anh ta phải sắm cùng phần diễn lại với nhau.
Mới đầu Ôn Lai không tiếp nhận mấy chuyện Lộ Miểu được "bao nuôi", nhưng dưới sự cầu xin của cô mà lòng mềm ra, rồi đồng ý với thỉnh cầu của cô.
Để tránh bị vạch trần, Lộ Miểu còn nghiêm túc đối đáp lời thoại với Ôn Lai, trao đổi yêu ghét hai bên, bịa ra những kỉ niệm chung.
Kiều Trạch và Tiếu Trạm ngồi đằng kai theo dõi, nhìn hai người nói chuyện với nhau.
Kiều Trạch cũng không biết là Lộ Miểu yên tâm về anh, hay là đề phòng anh, hai người cũng xem như là đóng giả người yêu mấy ngày, nhưng cô chưa từng chủ động kể về sở thích và những việc từng trải của mình, khó trách ngay từ đầu cô đã dùng thân phận "bạn giường" để che dáu, một người đàn ông phong lưu lưu luyến vạn cô nàng, một cô gái si mê người đàn ông phong lưu, thật đúng là... quá tiện, cho dù anh nói gì, làm gì, lí do tùy cô bàn, một cô gái đáng thương dù gì cũng có thể nhận được thông cảm, đến khi cô suy nghĩ cẩn thận, một cước đá văng người đàn ông phong lưu, tìm một người đàn ông ổn định để sống cả đời, còn khen ngợi mấy câu làm rất tốt, tên đàn ông phong lưu là anh thích chơi đùa ở đâu thì cứ đi đi, vừa bắt đầu không còn là chuyện của anh.
Kiều Trạch không biết nên khen cô đầu óc linh hoạt, suy nghĩ chu đáo, hay là vận khí tốt, đánh bậy đánh bạ mà để anh tránh được vài phiền toái không cần thiết.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |