← Ch.51 |
Editor + Beta: Tiểu Ốc
Từ nhỏ đến lớn, nữ quan toà Sư Dục trẻ trung xinh đẹp đều là đối tượng thu hút sự chú ý của mọi người, sau khi hành nghề thì lại trở thành nữ thần của mọi tầng lớp. Bởi vì một cuộc tranh chấp thương mại trên quan tòa, mà đứa con trưởng của nhà họ Lệ quen biết vị nữ quan toà không lưu tình này, nhưng mà ấn tượng của anh với cô cũng không tốt lắm.
Đồng nghiệp hỏi ấn tượng của Sư Dục về Lệ Chấp, Sư Dục nhíu mày nói: "Đầu cơ trục lợi, tâm thuật bất chính(*)."
(*)Đầu cơ trục lợi: lợi dụng cơ hội để kiếm lợi riêng một cách không chính đáng. Tâm thuật bất chính: mưu mô quỷ kế, luôn nghĩ đến những âm mưu xấu trong đầu.
Về sau, những lời hình dung này rơi vào trong tai Lệ Chấp, anh nhìn tờ phán quyết trong tay, nhớ tới dáng vẻ khi mình cố gắng lấy lòng các công chức và bị từ chối, mỉm cười nói: "Thật ra cô ấy nói như vậy cũng không sai."
Trợ lý không hiểu nói: "Lệ tiên sinh có ý gì?"
"Anh có điện thoại của cô ấy không?" Lệ Chấp hỏi.
"Có, nhưng mà Lệ tiên sinh có chuyện gì thì có thể trực tiếp dặn dò tôi đi làm." Trợ lý vô cùng ân cần.
Lệ Chấp liếc anh ta nói: "Có một số chuyện chỉ có mình tôi mới làm được."
Ví dụ như, hẹn hò.
Trong quán cà phê tốt nhất Giang Thành, ông chủ Lệ ngồi ở phòng bao đắt tiền nhất, vốn đang đợi Sư Dục tới trễ, nhưng mấy phút sau lại nhận được cuộc điện thoại của đối phương, yêu cầu chuyển sang địa điểm khác.
"Tại sao?" Lệ Chấp hỏi.
Sư Dục nghiêm túc nói: "Nơi này không thích hợp, quá đắt tiền, không trả được chi phí."
"Hôm nay tôi mời khách." Lệ Chấp tỏ thái độ, "Đừng học cách tiêu tiền của công chức."
"Không được, tôi vẫn chưa quên chuyện anh có ý định hối lộ tôi đâu." Sư Dục nói thẳng, "Có một quán nước đối diện với quán cà phê, đến thì đến, không đến thì coi như xong."
Vì vậy, mấy phút sau, Lệ Chấp mặc bộ tây trang thủ công cao cấp hết sức phù hợp với thân phận của anh bước ra khỏi quán cà phê, thong thả ung dung đi qua đường cái, bước vào một quán nước có giá cả hết sức phù hợp với bình dân.
Sư Dục mặc váy dài màu đỏ, cầm túi màu đen, cả đời này Lệ Chấp đều không thể quên được hình ảnh của cô ở trong quán nước ngày đó, mái tóc thẳng mềm mại đen nhánh, đôi mắt xinh đẹp biết nói, lúc cô nhìn về phía anh còn nở một nụ cười ngượng ngùng.
Có một âm thanh không ngừng vang vọng trong đầu anh, anh có chút không kiềm chế được, ngay từ giây phút đó anh đã biết, việc lớn không xong rồi.
"Ông chủ Lệ thật đúng là có đến." Sư Dục đứng dậy nói: "Tôi mời anh uống nước lạnh, anh thích ăn gì?" Cô giống như có chút xin lỗi vì đã bảo Lệ Chấp đi đến nơi này hẹn hò, vì vậy định mời khách.
Lệ Chấp cười yếu ớt, dịu dàng nhìn cô nói: "Vậy lần này em mời, lần sau sẽ là anh mời."
Sư Dục sửng sốt: "Ngay bây giờ luôn đi, anh nói hôm nay là để xin lỗi cho chuyện lần trước, cho nên tôi mới đến......"
Lý do mà anh nói trong điện thoại là, để xin lỗi cho chuyện hối lộ lần trước, cho nên Sư Dục mới đồng ý, nhưng hình như anh không có ý định chỉ hẹn cô một lần.
"Người đầu cơ trục lợi tâm thuật bất chính là anh đây sẽ kiên định theo đuổi chính nghĩa để trở thành người mà em thích, cho nên, hi vọng lần sau em vẫn sẽ hẹn hò với anh." Dưới ánh mắt chăm chú hâm mộ của những phụ nữ khác, Lệ Chấp dịu dàng chậm rãi nói với Sư Dục, tay nhanh chóng nhận lấy cốc nước lạnh, vô cùng thân sĩ lịch sự đưa cho cô, nhẹ giọng nói, "Trời nóng nực, mau uống đi."
Sư Dục cứng ngắc nhận lấy, muốn nhìn anh lại không dám nhìn, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ cúi đầu uống nước.
Tình cảm của bọn họ phát triển vô cùng thuận lợi, mặc dù ấn tượng ban đầu của Sư Dục với Lệ Chấp không tốt lắm, mặc dù ban đầu Lệ Chấp là một người thích đi đường tắt, nhưng sau khi bọn họ ở chung một chỗ, cô thay đổi anh, anh cũng thay đổi cô.
Khi quyết định kết hôn sinh con thì thân phận của cô đã không còn thích hợp để làm việc cho nhà nước nên Sư Dục nghỉ việc.
Cô tự mở một cửa hàng bán hoa nhỏ, mỗi sáng sớm đều cùng chồng ra khỏi nhà, đi đến cửa hàng hoa cách đó không xa, chờ đến khi chồng tan tầm thì lại về nhà cùng anh. Anh luôn giữ bản thân trong sạch, chỉ ngoại trừ trong công việc
Bọn họ quả thật rất hạnh phúc, nhưng dường như ông trời luôn hy vọng không có người nào là quá mức may mắn, cho nên khi sinh ra Lệ Tịnh Lương, Sư Dục luôn cả đời thuận buồm xuôi gió đã bởi vì khó sinh mà qua đời.
Vào khoảnh khắc rời khỏi thế gian kia, Sư Dục trẻ trung xinh đẹp đã vô cùng yếu ớt, cô dùng hết toàn bộ sức lực cầm lấy tay chồng, nhìn khuôn mặt anh tuấn nhưng nước mắt giàn dụa của người đàn ông, nhẹ nhàng nói: "Tự chăm sóc bản thân và con của chúng ta thật tốt...... Đừng nhớ đến em, hãy tìm một người khác bên cạnh anh."
Nói xong chữ cuối cùng, cô liền kiệt lực vĩnh viễn rời khỏi chồng mình và đứa con vừa chào đời không được bao lâu. Đó là thời khắc đau khổ nhất trong cuộc đời Lệ Chấp, cũng là lần duy nhất ông rơi lệ.
Mặc dù lúc vợ qua đời đã nói ông hãy tìm một người bạn đời khác ở bên cạnh ông, nhưng sự thực là ông vẫn ở một mình.
Khi Lệ Tịnh Lương mới được mấy tuổi, Lệ Chấp đã gặp một người, cô ấy là một nữ diễn viên, tên là Đàm Nhu, có gương mặt giống y hệt Sư Dục, khiến cho ông nhất thời nghi ngờ liệu có phải Sư Dục chưa qua đời không, chỉ là đổi tên và sống dưới thân phận của một người khác, có lẽ thân phẩn có thể đổi nhưng khi xét đến tính cách, Đàm Nhu vẫn là Đàm Nhu, vĩnh viễn không phải là Sư Dục.
Lệ Chấp vẫn thường xuyên gặp mặt Đàm Nhu, cũng mang Đàm Nhu đi gặp Lệ Tịnh Lương còn rất nhỏ tuổi, biểu hiện của Đàm Nhu rất dịu dàng, nhưng dù Lệ Chấp nhìn dáng vẻ cô đối xử với Lệ Tịnh Lương như thế nào thì vẫn không thể liên tưởng đến Sư Dục.
Cho nên rất nhanh, Đàm Nhu liền mất đi tin tức của ông chủ Lệ, không tiếp tục liên lạc được nữa, vốn tưởng rằng sẽ ôm được cây đại thụ này nhưng cuối cùng nguyện vọng vẫn không được thực hiện, chỉ lấy được một khoản tiền.
Trong nhà, Lệ Chấp nhìn ảnh cưới của Sư Dục trong tay, còn có một số ảnh cũ của Sư Dục trong điện thoại, nơi mềm mại nhất trong tim vẫn ẩn ẩn cảm nhận được nỗi đau như cũ.
Trải qua mấy năm nay, ông vẫn chưa từng một giây nào ngừng nhớ về cô, có lúc ông thậm chí còn hi vọng đi theo cô, nhưng nhìn đến con nhỏ, ông chỉ có thể từ bỏ cái ý nghĩ ngu ngốc này.
Coi như ông thật sự làm như vậy, thì sang bên kia cô cũng sẽ không vui mừng.
Cả đời này, thời gian bọn họ làm bạn quá ít, hy vọng duy nhất của ông, chính là vào kiếp sau, đời đời kiếp kiếp, tiếp tục đi theo cô...
Cứ như vậy, che chở cô dưới cánh chim của ông, và ông sẽ trở thành tất cả thế giới của cô.
← Ch. 51 |