Mẹ kế xuyên rồi???
← Ch.01 | Ch.03 → |
Mẹ kế của chúng ta đã có một giấc mơ thiệt đẹp, bao lòng vòng khắp dải ngân hà, rồi dừng lại trước một cánh cửa kì lạ. Và, bị đá bay vào cánh cửa ấy không chút thương tình.
"Ok hen. Bây giờ cô có thể tự do tiến vào 13 cái thế giới của mấy lão ca của tôi, nhưng cô sẽ quên hết tất cả a." Tiểu thập tứ xấu bụng nói với cô gái mờ nhạt đằng sau.
"Cảm ơn!" Một nụ cười nhẹ nhõm, cô gái mờ dần và biến mất.
"Cố lên ha. Cả mẹ kế lẫn cô gái kia, đám nam chính trong mấy cái thế giới mà mẹ kế viết ra... không dễ chọc đâu!"
[Bên trong thế giới của tiểu thập tứ]
Tiểu Tam choàng tỉnh mở mắt, đập vào mắt là căn phòng xa hoa mỹ lệ độc một màu trắng. Mỗ nữ hít thở một hơi thật sâu rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
- A a a. Là pha lê, pha lê phải không??? Không lẽ trong lúc mình mộng du đã lỡ mang tiền đi mua mấy cái thứ xa xỉ này a??? Ôi ôi ôi, thịt đau...
"Này, thức dậy ngay!!! "
Hả? Gì vậy? Thật ồn ào!
"Tiện nữ ngươi dậy ngay cho ta!"
Mỗ mẹ kế ngay lập tức bật dậy nhìn thẳng vào kẻ trước mắt. Khuôn mặt bôi trét son phấn lem nhem, miệng đang xối xả phun ra những lời chửi vô văn hóa.
"Này bà già kia, bà không có tí phép lịch sự nào sao? Thử hỏi coi vác cái mặt đó ra mà đánh thức người khác có vô văn hóa không cơ chứ? "
Ngay lập tức á khẩu, Dung Liên trợn mắt nhìn đứa con chồng trước mặt, rồi bà ta kịp phản ứng, tiếp tục phun ra mấy lời chửi khác còn khó nghe hơn.
"Đứa con ghẻ này, tưởng bố mày cưng mày mà ta không làm gì được mày hả? Phương tiện chủng nhà mày cũng chỉ đáng xách dép cho tiểu Linh nhà ta mà thôi!"
Đến lúc này mỗ tác giả mới ngớ người ra, đoạn này là trích đoạn ngược nữ phụ số 13 trang 19 cuốn [Các ngươi mau quỳ xuống](Tên của tiểu thập tứ a).
"Dung Liên?"
"Mày dám gọi thẳng tên tao như vậy sao? Đồ..."(tạm lược 1000 từ)
Mình bay vào đây từ lúc nào nhỉ? Vậy là giấc mơ ấy có thật ư? Mỗ Tiểu Tam, hay là nữ phụ hiện giờ Phương Tiền Tiền đang miên man suy nghĩ thì chợt bị đứt mạch cảm xúc do cái tiếng chửi bên tai, mỗ nữ bực mình vô cùng."Im ngay cho tôi! Chỉ có tôi mới có quyền mắng chửi người, bà không có quyền ấy!!! "
Dung Linh sợ hãi ôm ngực, lắp ba lắp bắp chạy vội về phòng.
"A, chết tiệt! Xuyên rồi!" Phương Tiền Tiền vò đầu, úp mặt vào gối.
Để coi nào. Phương Tiền Tiền - nữ phụ của [Các ngươi mau quỳ xuống] là em cùng cha khác mẹ với nữ chính Phương Linh, vì mẹ mất sớm mà bố ruột Phương Lâm rất yêu quý Phương Tiền Tiền, thế nhưng cô nữ phụ này lại luôn bị bắt nạt bởi Dung Liên và Phương Linh. Mọi chuyện sẽ chỉ như vậy nếu không phải người mà Phương Tiền Tiền thích bị Phương Linh cướp mất tiêu, cô ta sẽ không điên lên chống lại nữ chính thâm hiểm, bị ngược cho đầu rơi máu chảy. Thậm chí là mỗ mẹ kế nào đó còn có ý định ngược chết bé nữ phụ tội nghiệp này a.
"Tội nghiệp quá, tiểu bạch thỏ này làm sao mà đấu lại được hắc nữ chính thâm hiểm giết người không gớm tai kia đây a." À mà gìơ mình lại là cô ta nhể, xui ghê.
Tiểu Tam, à không giờ là Tiểu Tiền nằm vật ra giường nhớ lại mấy cái tình tiết mình viết từ thuở nào. Mỗ mẹ kế bây gìơ mới thấy hối hận về việc đã ngược em nữ phụ nào tới mức bi thảm như thế nào, 157 tình tiết ngược trong nửa cuốn...
Được rồi, không suy nghĩ nữa, việc cần làm bây gìơ là kiếm tiền. Đúng, kiếm tiền!!!
← Ch. 01 | Ch. 03 → |