Vay nóng Tima

Truyện:Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam - Chương 02

Âm Mưu Của Hoa Mĩ Nam
Trọn bộ 11 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Shopee


Căn phòng nhỏ rộng chưa đến mười mét vuông...... Không, hắn là sửa chữa để làm phòng làm việc, các túi lớn túi nhỏ vải vóc quần áo chất đống, trong một góc căn phòng, tiếng máy may 'da da' không ngừng phát ra, giờ phút này chính là do sự điều khiển của nữ chủ nhân, từ một đống vải bố đã làm thành một con thỏ bông thật đáng yêu, còn khâu thêm những đường chỉ sắc xanh nhạt lên mặt trên.

"Chị à, hôm nay là thứ bảy, chị không phải nói muốn đưa cơm cho cái tên hỗn đản đại đầu heo kia tăng ca sao? Sao còn chưa đi a?"

Cô gái đang vùi đầu trước máy may dường như hoàn toàn không nghe thấy câu hỏi của người vừa bước vào phòng làm việc, tiếp tục 'da da' sử dụng máy móc.

"Chị, đã gần mười hai giờ rồi........" Uông Thiên Lam ngừng lại một chút, nhìn thấy chị mình thì ra là đang "vội vàng", khoé miệng lập tức mang ý cười lắc đầu.

Cô rất hiểu chị mình, khi chị ấy đã chuyên chú làm một chuyện gì đó thì sẽ rất khó để phân tâm chú ý đến cái khác, bao gồm cả tiếng nói của em gái là cô đây, cũng có thể làm như mắt điếc tai ngơ. Hoặc là nói, chị cô một lần chỉ có thể chú ý ở một việc, không thể xử lí nhiều chuyện.

Đây không phải là lỗi của chị, chỉ có thể nói là di chứng của cơn sốt cao lúc chị ấy còn nhỏ, may mắn chỉ là phương thức suy nghĩ chậm hơn một chút xíu, tuy rằng so với người bình thường cần nhiều thời gian hơn một chút, nhưng lại khiến cho chị ấy có thể ghi nhớ chuyên khoa một cách dễ dàng.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, hơn nữa khí chất điềm đạm cùng với cá tính dịu dàng, mà không phải chỉ có mình cô thấy như vậy, chị của cô lúc đi học được nam sinh theo đuổi không phải là ít, cũng như vậy, thực dễ dàng trở thành đối tượng để nam sinh ăn vụng đậu hũ, mà cho tới nay, đều là cô phụ trách nhiệm vụ bảo vệ chị, tuyệt đối không để ai có cơ hội khi dễ chị mình!

Chẳng qua là dù cho có bảo vệ đến đâu, cũng sẽ có cá lọt lưới xuất hiện! Tức nhất là cái tên hỗn đản đại đầu heo kia cư nhiên ngày nào cũng muốn chị cô đúng giờ mang thức ăn giúp hắn.

Uông Thiên Lam nhìn nhìn kim đồng hồ, nếu cô không làm tròn trách nhiệm nhắc nhở chị ấy thời gian một chút, chỉ sợ sau này người tự trách lại sẽ là chị ấy thôi.

Aiz! Tuy rằng cô căn bản không nghĩ tới tên hỗn đản kia có đói bụng hay không, nhưng chị cô lại thực để ý.

Uông Thiên Lam đi tới góc phòng, vừa nhìn thấy phích cắm, ánh mắt liền sáng ngời.

Đúng rồi!

"Khách" Một tiếng sau, âm thanh 'da da' trong phòng lập tức dừng lại.

Phát hiện máy may không thể hoạt động, Uông Thiên Hồng mờ mịt ngẩng đầu."Lam Lam, em đứng ở đâu từ khi nào thế? AAA? Là em tắt máy may của chị sao?"

Uông Thiên Hồng vừa tức, vừa buồn cười nhìn em gái một tay đang cầm phích cắm, một bên đem công việc còn chưa làm xong xếp lại cẩn thận, "Em có việc gì bảo chị dừng lại là được rồi, làm gì phải rút phích cắm a?"

"Không có biện pháp khác nha! Em đã gọi vài lần, chị cũng không để ý đến em, tốt nhất là nên làm thế này!"

"Phải không?" Uông Thiên Hồng chớp mắt mấy cái, sau đó áy náy nói: "Thực xin lỗi, Lam Lam, chị không biết em đến tìm chị."

Cô cũng biết khuyết điểm của mình, ít nhiều thì Lam Lam trước giờ vẫn luôn vô cùng kiên nhẫn với cô, luôn bao dung cùng với chiếu cố cho cô.

"Không sao a, em chỉ đến nhắc chị, đã 11 rưỡi rồi, không phải chị muốn đi đưa cơm cho tên đại đầu heo kia sao?"

Đầu heo? Một lúc lâu sau, con ngươi Uông Thiên Hồng đang mơ mơ màng màng mới nổi lên biến hóa."Đúng a! Ta làm sao có thể quên đưa cơm a!"

Cô hoang mang rối loại khẩn trương đứng lên, "Cám ơn em Lam Lam. Chị thật sự gay go rồi, vốn tưởng còn nhiều thơi gian nên mới sửa lại bao lô nhỏ mà Cao nhị ca nhờ chị trang trí lại, nào biết đâu chăm chú làm lại quên cả thời gian."

Uông Thiên Hồng trong lòng thật sốt ruột, nếu bởi vậy mà làm cho ngươi trong lòng nhớ thương của cô bị đói, hoặc là vì cô chậm trễ, bỏ qua cơm trưa không ăn, cô sẽ thực tự trách cùng lo lắng.

Không được, nhất định phải nhanh một chút!

"Chị à, chị cứ từ từ sẽ đến, công ty của đầu heo không xa lắm, không cần chạy; Chị ra khỏi cửa phải cẩn thận một chút, lên xuống xe nào phải nhớ rõ thì từ từ sẽ đến....."

Lời còn chưa nói xong, bóng người kia đã sớm biến mất không thấy, Uông Thiên Lam cũng chỉ có thể cười cười đem lời còn chưa nói xong nuốt lại.

Cúi đầu lại bắt gặp khối vải đang nằm bên cạnh máy may kia, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, khoé miệng cũng lạnh lùng cười."Vừa muốn chị ta đưa cơm, vừa muốn chị ấy hỗ trợ khâu này nọ, khốn kiếp! Một người đàn ông đường hoàng, lại muốn đi khâu cái gì mà con thỏ? Thực ghê tởm!"

Cô và chị tuy rằng là chị em sinh đôi, nhưng tính cách thật đúng là "trống đánh xuôi, kèn thổi ngược" - một người mềm mại, một người cứng rắn mạnh mẽ.

Cái mưu kế ti bỉ của tên kia kì thực cô đã sớm nhận ra rõ ràng, miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ lừa gạt chị cô, chốc lát khen chị ấy có tài năng, thông minh; Chốc lại lại muốn chị ấy chuẩn bị ba bữa ăn cho hắn, hừ! Đừng tưởng cô không biết tên kia luôn nhờ chị cô làm này làm kia, tặng đồ cũng là lấy cớ, có mà thuận tiện chọc ghẹo mới là sự thật.

Nhưng mà Uông Thiên Hồng là chị gái bảo bối mà cô nâng niu trong lòng bàn tay, chứ không phải người để cái tên yêu quái kia có thể thét to đến, thét to đi, mặc hắn trêu đùa!

Hừ! Muốn con thỏ sao? Cô ngày mai nhất định đem con thỏ bông này đến đóng đinh ở cửa công ty hắn, trên đó còn ghi chú rõ là "con thỏ nhỏ phấn hồng mà Cao Khoát yêu thích nhất", để xem ngày mai hắn con mặt mũi nào mà đối mặt với khách hàng!

Đồng hồ điểm mười hai giờ ba lăm phút, người đàn ông nhìn chằm chằm đồng hồ trên tường hồi lâu, kim giây từng bước từng bước nhảy lên, hàng lông mày cũng theo đó nhăn lại càng nhanh.

Thẳng đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở ngoài cửa, sau đó cánh cửa nhanh chóng bị người mở ra, ánh mắt lo lắng của người đàn ông rốt cục mới thu lại.

"Thực xin lỗi, Cao đại ca, em đến muộn."

Bên ngoài cánh cửa, xuất hiện một khuôn mặt đầy lo lắng cũng áy náy."Đều tại em quên chú ý đến thời gian, lúc rời nhà đi đã gần 12 giờ, không nghĩ tới thời gian chờ xe cũng rất lâu. Cao đại ca, anh nhất định là rất đói bụng đúng không?"

Cô vẻ mặt áy náy nhìn đồng hồ...... Cao đại ca đã chờ cô nửa tiếng, mình thật có lỗi a.

"Không sao." Con ngươi đen đánh giá khuôn mặt bối rối của cô, chỉ là muốn xác định cô tới muộn không phải là vì có việc gì ngoài ý muốn.

Hết lần này đến lần khác nghiệm chứng là cô lông tóc vô thương xong, đôi môi của Cao Dương lúc này mới hơi hơi nhếch lên, loại bỏ áy náy của cô nói: "Anh còn lo rằng em đến điểm đỗ xe thì đã quên mất phải xuống ở điểm nào, kết quả là đi bao nhiêu điểm cũng không biết trở về như thế nào."

"Cao đại ca dừng coi em vẫn là trẻ con được không? Em đương nhiên biết đường đến công ty anh, cho dù thật sự đi quá bến, cũng có thể đi xe trở về." Uông Thiên Hồng khuôn mặt tỏ vẻ bất mãn, bàn tay nhỏ bé tự nhiên cũng không quên đem túi đồ ăn đã chuẩn bị tốt lấy ra.

"Em hôm nay mang cái gì đến?"

"Em làm cá chua ngọt, thịt băm xào, còn có bắp cải chua ngọt, đều là món Cao đại ca thích ăn nhất." Thực tự nhiên, Uông Thiên Hồng đi đến gần bàn tay đang vươn ra của Cao Dương, cũng không phải là đưa đồ ăn cho anh, mà là đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, tuỳ ý để Cao Dương kéo cô qua ghế da, đặt mông ngồi xuống vị trí của anh.

Hai người ngồi chung một cái ghế thật có chút chật chội, nhưng cô dường như đã thành thói quen, chẳng những không cảm thấy không thoải mái, còn rất quen thuộc dựa sát vào anh, rồi mở túi thức ăn ra.

"Chuẩn bị nhiều như vậy, không phải là em sáng sớm tinh mơ đã dậy rửa rau, nấu cơm, lại không hảo hảo ngủ cho tốt chứ? Trong khẩu khí nhàn nhạt của anh có thương tiếc.

Uông Thiên Hồng lắc đầu."Em rất thích chuẩn bị cơm trưa cho Cao đại ca, không cảm thất phiền toái chút nào, chẳng qua......"

"Chẳng qua cái gì?" Bất kì động tác nhỏ nào của Uông Thiên Hồng đều không trốn được ánh mắt của anh, giờ phút này anh biết, trong lòng cô gái nhỏ này có tâm sự!

"Vừa rồi em chuyên tâm vội vã muốn đưa cơm lên cho anh, ngay trước cửa thang máy dưới lầu, có một bà bà hình như đang tìm tầng trệt....." Kỳ thật cô cũng không rõ lắm, đối phương đến tột cùng có phải muốn hỏi đường hay không, "Em đã quên bà ấy hỏi mình cái gì, khi đó vừa vặn lúc thang máy mở ra, em liền vội vã mang thức ăn lên, cho nên không kịp giúp bà, chỉ nói bà ấy đi hỏi lễ tân....." Cô cắn môi, biểu tình có chút bất an.

Cô lo lắng vị bà bà kia đã tìm được tầng trệt hay chưa..... Kỳ thật cô có thể giúp bà ấy, như là đưa bà lão đến chỗ lễ tân? Đi hỏi, thậm chí là đưa bà trực tiếp đi đến tầng trệt, những việc đó cô đều có thể làm được, nhưng cô lại lựa chọn để cho bà ấy tự đi tìm.....

"Lễ tân ở đại lâu? Nhân viên ở đó sẽ giúp bà ấy tìm được tầng trệt." Anh nhẹ nhàng cười nói, thuận tay lấy đũa.

Anh đã hiểu cô gái này rốt cuộc là phiền não cái gì, lại càng thấy rõ hơn vào thời điểm phải lựa chọn, người Thiên Hồng có vẻ là quan tâm.... Là anh!

Đáng tiếc chính là...... Chỉ quan tâm bụng anh mà thôi, aiz!

"Em thực thấy có lỗi vì không giúp bà bà, bà ấy thoạt nhìn lúc đó thực vội, nhưng là....... Em cũng biết khuyết điểm của mình, nhỡ đâu sau khi giúp bà bà, lại gặp được một việc gì khác muốn đi làm, em, em khả năng sẽ quên đưa cơm cho Cao đại ca, nói như vậy, anh sẽ đói bụng; Cao đại ca đã bận việc như vậy, em không muốn anh bị đói......"

"Thiên Hồng, anh hiểu."

Bàn tay to lớn quen thuộc ôn nhu xoa đầu cô, cũng như trước kia trấn an sự tự trách của cô; Cô ngẩng đầu, nhìn Cao Dương đang cười một cách cực độ ôn nhu.

"Lát nữa anh sẽ nói trợ lí Trần gọi điện thoại hỏi lễ tân ở dưới lầu xem có phải bà bà kia đã đến hỏi hay không, còn có bà bà đã tìm được nơi muốn đi chưa, vậy là được rồi chứ?"

"Cám ơn anh, Cao đại ca." Uông Thiên Hồng từ đáy lòng cảm thấy cao hứng ── ông trời cho cô một người anh trai tốt như vậy.

Đem cảm tạ trong ánh mắt cô thu hết vào trong đáy mắt, Cao Dương lộ ra nụ cười của "đại ca ca" đã làm hết phận sự."Tốt lắm, hiện tại có phải là nên cùng anh ăn cơm trưa hay không?"

Cách tay dài vương ra, túi đồ ăn ở đầu bàn bên kia đã bị anh kéo lại đây; Đúng như anh đoán, bên trong còn có một bữa ăn bị quên.

Vì lo lắng cô sau khi đưa cơm trưa một hồi như vậy, đến cơm của mình ngược lại lại không ăn đúng giờ, Cao Dương liền yêu cầu cô khi đưa cơm phải đưa "Hai người", nhưng cô gái nhỏ này luôn chỉ nhớ mang đồ ăn cho anh, lại luôn quên cơm trưa của chính mình.

"Cao đại ca, vì sao không cho em nói với Lam Lam, kỳ thật em còn giúp anh đưa cơm mà không chỉ là Cao nhị ca a?" Lam Lam luôn nghĩ cô chỉ đưa cơm cho đầu heo, nga! Không, là Cao nhị ca.

"Em mà nói, Thiên Lam sẽ lo lắng em giữa trưa chạy nhiều nơi như vậy sẽ quá bận bịu, sẽ sợ em mệt, đến lúc đó Cao đại ca rất có thể sẽ phải tự mình nghĩ biện pháp làm đầy bụng, không tiệm mời em giúp đỡ." Cao Dương cười đến có chút kỳ dị, nhưng Uông Thiên Hồng không chút cảm nhận thấy.

"Nga!" Có đạo lý.

"Còn có vấn đề gì sao?" Đem đũa nhét vào trong tay cô, sau đó thúc giục cô nhanh chóng ăn cơm.

Không thành vấn đề, được, thời gian dùng cơm cuối cùng cũng bắt đầu lúc mười hai giờ năm mươi.

Sau khi ăn xong, Cao Dương nhắc tới một việc."Anh nghe Thiên Lam nói, túi vải mà em tự tay làm rất được ưa thích, hiện tại đã có không ít đơn đặt hàng, cho nên anh tính tìm người giúp em làm một trang web chuyên kinh doanh túi vải, như vậy khách hàng về sau không cần viết thư hay gọi điện thoại tới tìm em đặt hàng, mà chỉ cần trực tiếp đăng kí trên trang web; Song chỉ có điều em phải đến ngân hàng lập một tài khoản mới, chuyên để quản lí tiền thu được qua trang web đó.

"Vâng, đều nghe Cao đại ca." Uông Thiên Hồng đối với anh là trăm phần trăm tin tưởng.

Từ ngày cô quan biết Cao đại ca, anh đã chăm sóc cô và Lam Lam rất nhiều, nhất là lúc mẹ của cô về quê chăm sóc dì và bà nội sinh bệnh, anh đối với hai chị em cô vừa là người thân vừa là đại ca ca có trách nhiệm, vô cùng thương yêu chiều chuộc các cô, chuyện gì cũng đều vì bọn cô mà suy nghĩ.

Tóm lại, những lời Cao đại ca nói đều là vì muốn tốt cho cô, đều là đúng đắn!

***

Đi ngân hàng mở tài khoản kỳ thật cũng không khó, Uông Thiên Hồng tin chính mình có thể làm được...... cô đã lớn như vậy rồi, có tay có chân, không thể cái gì cũng để người khác phải làm giúp!

Cho nên khéo léo từ chối Cao Dương giúp đỡ, cô quyết định tự mình đến ngân hàng, thuận tiện đem tiền lần trước bán được vài cái túi cho vào trong tài khoản.

Nhưng em gái Uông Thiên Lam của cô lại cố tình không yên tâm như vậy, kiên trì muốn cùng cô đến ngân hàng, chỉ sợ Uông Thiên Hồng trên đường xảy ra chuyện gì.

Song sự thật chứng mình, băn khoăn của em gái cô là đúng! =. =

Mắt thấy ba gã trên người đều mặc một chiếc áo khoác dày và tối màu, trên mặt đeo khẩu trang như kẻ bắt cóc, ngay trước mặt cô dùng súng để khống chế các bảo vệ của ngân hàng, Uông Thiên Hồng khó tin mình cư nhiên gặp cướp!

"Mọi người hết thảy không được rời đi!"

Kẻ bắt cóc thuần thục kéo cửa cuống bằng sắt xuống, cấm bất luận kẻ nào ra vào, tên còn lại cầm súng chỉ vào két sắt. Muốn nhân viên lấy hết tất cả tiền của ngân hàng để vào bao tải.

Uông Thiên Hồng được em gái che chở, cùng một đám người hốt hoảng thối lui đến một góc tường ngồi xổm xuống.

Tên cướp lại lấy súng chỉ vào các khách đang có mặt trong ngân hàng, mệnh lệnh nói: "Mọi người các ngươi, mau đem tất cả tiền và đồ trang sức trong người giao ra đây."

Tầm mắt Uông Thiên Hồng dừng lại ở túi xách trong lòng..... tuy rằng bên trong chỉ có chưa được hai vạn tiền mặt, nhưng cũng là số tiền mà cô tích góp nửa năm, tất cả đều là dựa vào mỗi đường kim mũi chỉ của cô mà kiếm ra, cô có bao nhiêu quý trọng ý nghĩa của số tiền này, cô không muốn không công đưa cho người khác."Lam Lam, chị không muốn giao tiền cho bọn họ."

"Chị, lúc này đây an toàn là quan trọng nhất, chị mau mang tiền giao cho bọn chúng đi."

"Nhưng là......" Uông Thiên Hồng vẫn do dự..... cô không phải tham tài, chỉ là luyến tiếc.

"Các ngươi đang khe khẽ nói nhỏ cái gì?" Một tên cướp tính tình hung hăng đẩy Uông Thiên Hồng một cái.

Uông Thiên Hồng nhu nhược như một đứa trẻ bị người ta hung hăng đẩy ngã, Uông Thiên Lam thấy thế, một cỗ tức giận nổi lên làm cho cô đứng dậy mắng kẻ bắt cóc, nổi lên tranh chấp.

Thấy em gái không để ý nguy hiểm như vậy, Uông Thiên Hồng nhất thời cảm thấy mình thật không biết tốt xấu, chỉ vì chút tiền như vậy, nếu hại Lam Lam bị thương thì phải làm sao bây giờ? Đối phương chính là bọn cướp hung tàn a!

Cố chịu đựng đau đớn, cô cố gắng đứng lên, cầm lấy túi tiền đưa đến, "Ngươi không cần làm Lam Lam bị thương, ta đưa tiền cho ngươi là được!"

Uông Thiên Hồng muốn bù lại sai lầm của chính mình, lại bị kẻ bắt cốc vươn tay tát một cái, cái tát kia lực đạo cực lớn, làm cô lập tức ngã ngồi trên mặt đất.

Trước mắt xuất hiện choáng váng làm cô hoa mắt, sau đó xảy ra chuyện gì Uông Thiên Hồng cũng không rõ lắm, chỉ biết là bên cạnh phát ra tiếng hô nóng nảy rất lớn......

"Ngươi ra tay nặng như vậy làm cái gì? Chị của ta cũng không có chọc giận ngươi......"

Không được! Lam Lam, em không được cãi nhau cũng chúng! Bọn chúng có súng!

"Lại ầm ỹ! Có tin ta thưởng cho ngươi một viên đạn không!"

Không được! Không được làm tổn thương Lam Lam!

Chờ khi Uông Thiên Hồng lấy lại ý thức, cảnh tượng nhìn thấy thật khiến cho người ta khiếp sợ, khẩu súng lục màu đen kia chính là đang để trên trán em gái cô.

Uông Thiên Hồng sợ tới mức động cũng không dám động, ánh mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm em gái đang bị bắt làm con tin!

Không biết trôi qua bao lâu, tiếng còi cảnh sát từ xa truyền lại gần, toàn bộ hình ảnh trong ngân hàng cũng được camera quay lại phát tin ra ngoài, sau đó truyền đi toàn bộ phương tiện thông tin đại chúng.

Cảnh sát và bọn cướp giằng cho trong một khoảng thời gian, Uông Thiên Lam cũng ít nhiều tỉnh táo, chọn thời cơ thích hợp phối hợp với ám thị của cảnh sát, thừa dịp tên cướp không chút ý, hung hăng cắn hắm một ngụm, thoát khỏi kiềm chế.

Lúc này Uông Thiên Hồng cũng tận dụng thời cơ, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cầm láy túi xách của mình mãnh liệt đánh lên mặt tên cướp.

Nghĩ đến những tên này dám đánh Lam Lam, cô liền tức giận khó nén........ cô thật sự rất tức giận, tức giận những người xấu đó, cũng tức giận chính mình ngu muội làm hại Lam Lam bị đánh, còn bị người ta bắt làm con tin.

Kinh ngạc nhất chắc hẳn phải là bọn cướp, không hiểu sau bị người ta cắn một ngụm, còn chưa kịp đau đớn phản ứng lại, ngay sau đó lại bị một người đứng ngay trước mặt, mãnh liệt đánh hắn không ngừng, kẻ làm cướp cũng nháy mắt thất thần. (Min: bị đập cho ngu =)))

Mà thất thần trong nháy mắt này cũng đủ để cảnh sát tiến đến đoạt súng, vì thế trậnh giằng cho đến đây tuyên bố kết thúc. =, =

Đầu gối, cánh tay Uông Thiên Hồng đều đau, hai má vẫn cảm thấy sâu sắc cảm giác nóng nóng tê dại, cô vốn định xông lên phía trước xem em gái mình, lại bị người ta giành trước.......

Cao Khoát không biết là từ nơi nào vọt ra, là người đầu tiên đi đến bên cạnh Uông Thiên Lam xem xét.

Tuy rằng không biết Cao nhị ca vì sao lại ở đây, bất quá nhìn thấy người quen, Uông Thiên Hồng cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người cô suy yếu ngồi xuống đất, muốn cầm lấy túi xách của mình, lúc này mới chú ý đến tay mình đang run nhè nhẹ.

Ôm chặt túi xách mất mà lấy lại được, cô vẫn không kiềm được thân mình phát run...... thì ra cô vẫn rất sợ hãi, sợ vạn nhất người xấu nổ súng với Lam Lam, sợ vạn nhất không được nhìn thấy Cao đại ca nữa thì phải làm sao bây giờ.....

"Thiên Hồng!"

Có người gọi cô sao?

"Thiên Hồng, em làm sao vậy?"

Tiếng nói trầm thấp dễ nghe quen thuộc từ sau lưng truyền đến, Uông Thiên Hồng quay đầu nhìn về phía người vừa nói. Di? Là vì trong lòng cô nghĩ đến Cao đại ca, cho nến anh liền xuất hiện sao?

Trên gương mặt vẫn lưu lại dấu vết sưng đỏ biểu hiện rõ cách đây không lâu cô từng bị người đánh, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện vừa kinh vừa sợ kia làm cho người ta không khỏi đau lòng."Không có việc gì, Thiên Hồng."

Những lời này Cao Dương dùng để an ủi cô gái nhỏ trước mặt này, cũng chính là tự nhủ với mình.

Dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang tràn ra của cô, hàm dưới Cao Dương càng siết chặt, trong con ngươi đen hiện lên một tia lửa.... nhưng anh cũng không để cho cô gái nhỏ sắc mặt đang tái nhợt kia nhìn thấy biểu tình này của mình.

"Cao đại ca!" Cái mũi đã hồng toàn bộ của Uông Thiên Hồng hít hít một chút, xác nhận người trước mắt không phải do cô tưởng tượng ra, cô cũng không biết vì sao thế nhưng lại có cảm giác xúc động muốn nhào vào lòng anh.

Mà Cao Dương cũng thật sự dang tay, để cho Uông Thiên Hồng nhích lại gần, đem cô gái nhỏ nhét vào trong lòng, cánh tay cường hãn thu lại càng nhanh, lực đạo mãnh mẽ kia như muốn hoàn toàn tiêu trừ bất an khó chịu trong lòng anh."Không có việc gì, có Cao đại ca ở đây, không sợ, anh đưa em về nhà nghỉ ngơi được không?" Biết cô bị kinh hách rất lớn, anh nhẹ giọng dỗ dành.

Trong vòng ôm ấm áp của Cao Dương, Uông Thiên Hồng rốt cục cũng thể hiện toàn bộ sợ hãi của mình, bởi vì cô biết, Cao Dương sẽ vĩnh viễn bảo vệ cô, vì thế nước mắt càng thêm không khống chế được chảy xuống."Cao đại ca, bọn họ.... Đánh Lam lam...."

Cô gái bé nhỏ trong ngực cũng không biết tiếng khóc của mình làm cho ánh mắt người đàn ông nháy mắt trở nên âm trầm, ánh mắt sắc lạnh cực độ nhìn chằm chằm những tên cưới đang bị cảnh sát áp tải vào trong xe."Anh biết, đừng khóc."

"Nếu không phải do em do dự, không muốn giao tiền ra, Lam Lam sẽ không vì em mà cùng bọn chúng tranh chấp, còn bị người xấu tát một cái, em thực tức giận chính mình ngu ngốc cùng vô dụng........."

"Hư, không có việc gì, Thiên Lam hiện tại tốt lắm, có Cao Khoát chăm sóc, em không cần nghĩ nhiều, nghe lời Cao đại ca, chúng ta về nhà trước được không?" Anh cúi đầu dỗ cô, ánh mắt lại khôi phục thành ánh mắt của "ca ca" ôn nhu lại đáng tin cậy.

"Được, chúng ta về nhà."

Uông Thiên Hồng để anh ôm trong ngực, ngồi trên xe của Cao Dương. Mà ngay trước khi đóng cửa xe, Cao Dương đột nhiên mở miệng, "Thiên Hồng, chờ anh một chút."

Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu, Cao Dương yên tâm đi về phái xe cảnh sát, không biết là anh nói gì với cảnh sát, còn lấy ra danh thiếp đưa cho họ.

Sau đó, anh trở lại trên xe.

"Cao đại ca anh nói gì với cảnh sát đó?"

"Chỉ là hỏi một chút xem có việc gì có thể giúp được hay không mà thôi." Ánh mắt Cao Dương buồn bã, khoé một lại loan ta một độ cong không rõ có phải cười hay không.

Đúng a! Anh phải bằng mọi giá dựa vào mối quan hệ cùng thủ đoạn của mình, dùng hết khả năng có thể hỗ trợ chị em Uông gia khống cáo đối phương có ý định đả thương người, giết người, anh tuyệt đối sẽ phải làm cho ba tên cướp kia cảm thấy hối hận vì dám làm người phụ nữ của anh bị thương!

***

Buổi tối ngày trước bão, cửa sổ bị gió mạnh thổi trúng ào ào rung động, cùng với âm thanh tí tách to dần của cơn mưa, thật sự là quấy nhiễu người ta vào ban đêm.

Song chỉ có điều cứ việc mưa sa gió dật bao nhiêu ngoài cửa, cũng không chút nào ảnh hưởng đến người trong phòng nghỉ ngơi.

Trước bàn công tác dài màu nâu thẫm thỉnh thoảng truyền đến tiếng lật xem văn kiện, người đàn ông không bị tiếng mưa gió ngoài trời ảnh hưởng đến đang chuyên tâm bắt đầu đọc văn kiện tư liệu mà toà án gửi đến.

Đột nhiên, cửa đột nhiên bị người ta mở toang, vọt vào trong phòng là một tên bị ướt đẫm từ đầu đến cuối.

Cao Dương đem tập giấy đóng lại, gỡ mắt kính xuống, liếc mắt nhìn cái tên nào đó đang phát ra tạp âm ngoài cửa một cái, lông mày khe khẽ cau lại, trên tức nói: "Làm sao? Cậu chạy tới bơi lội sao?"

Nhìn một thân chật vật lóng ngóng của Cao Khoát, không cần phải nói anh đều đoán ra, cái tên em trai ngốc của mình tám phầm là vì em gái của Uông gia suy nghĩ phá rối, làm ra hành vi ngu xuẩn.

Quả nhiên!

"Ai mà ở trong cái loại thời tiết này đi bơi lội, còn không phải tại cái cô gái kia......" Cao Khoát bỗng dưng cấm khẩu, dường như không muốn nhiều lời.

"Có liên quan đến Thiên Lam sao?" Cao Dương lười biếng ngồi dậy, lực chú ý chuyển qua tên em trai phiền chán ngu ngốc không thôi của mình, cười nhạo một tiếng, "Đừng có nói cho anh biết cậu lại nháo cái gì rồi, cậu không có đi làm việc mà anh nói sao?"

Thật không biết có phải năm đó mẹ của anh đã đem hết chất dinh dưỡng cho mình không, bằng không làm sao có thể sinh ra một đứa em trai tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản như vậy a?

Anh đã sớm nói đứa em trai mình phải hảo hảo nhìn thẳng vào mối quan hệ của nó và Thiên Lam, vốn tưởng rằng em trai mình cuối cùng cũng ngộ đạo, có thể lợi dụng thời cơ vừa rồi làm cho mốt quan hệ của hai người hoà hảo như lúc ban đầu, không nghĩ tới đồ con lợn đi tới đâu thì vẫn đều là lợn, không cứu được!

"Ai nói em không có, em đã sớm nói là muốn cùng cô ấy ngưng chiến, còn không phải tại cái tên gọi là Joseph kia, Uông Thiên Lam cư nhiên lựa chọn để hắn đưa về nhà mà không phải em!" Mỗi lời của Cao Khoát đều có ghen tuông bay tứ tung, nhưng nhìn cái khuôn mặt kia dường như từ đầu đến cuối cũng không biết nguyên nhân mình ghen.

Liếc mắt nhìn đứa em trai vẫn đang mù mịt trong đám sương dường như không tìm được đường ra, trong mắt Cao Dương xuất hiện thần thái không kiến nhẫn hiếm có.

Cho nó thời gian mười mấy năm, cái tên ngốc này vẫn không tìm được điểm mấu chốt, tính nhẫn nại của anh đã sớm dùng hết, quyết định phải đánh nó một đòn cảnh tỉnh."A Khoát, câu đến bây giờ vẫn còn không hiểu sao? Cậu đã thích Thiên Lam lâu rồi."

Một đòn này đánh xuống, Cao Khoát hoảng sợ trừng lớn mắt, mở lớn miệng, cả người choáng váng.

Cao Dương căn bản chẳng muốn liếc mắt nhìn cái bản mặt ngu xuẩn kia cái nào, mang theo tư liệu, ung dung thanh thản mà vòng qua cái-gì-đó giống như cây cột đang đứng tại chỗ, vẻ mặt không thể chấp nhận đả kích kia, tiến thẳng về phòng mình. (Min: dã man quá đê****gào rú*)

Khổ như vậy, đều là Cao Khoát tự tìm!

Huống chi an bài tỉ mỉ của anh, tuyệt đối không thể tha thứ cho đứa em này làm sai..... xem ra đây là lúc nên giúp Cao Khoát và Thiên Lam thành một đôi.

Chờ đợi nhiều năm như vậy, để cho Uông Thiên Lam thay anh chặn đi mọi tình địch muốn ra tay với cá nhỏ của anh, không cho cá nhỏ kia khả năng chạy ra khỏi lòng bàn tay của anh, nay cá nhỏ đã trưởng thành rồi, đây là thời điểm tách cả người luôn ở bên cạnh để cô dựa dẫm đi, như vật ngày anh thu lưới sẽ tiếng dần từng bước. (Min: nham hiểm, quá nham hiểm *gào rú tập 2*)

Cầm lấy điện thoại trong phòng ngủ, anh nhấn dãy số thường dùng của một tổ công tác."Trợ lí Trần, tôi là Cao Dương, trễ như vậy gọi cho anh thực ngượng ngùng, nếu anh không tiện nói chuyện......

"Tốt lắm, tôi chỉ là thông báo cho anh, tôi đã xem qua đơn xin tạm rời cương vị của anh, cũng đồng ý cho anh tạm thời rời cương vị công tác, hy vọng chuyến đi Australia lần này sẽ có thể giúp cho bác nhà vui vẻ, song chỉ có điều trước khi rời đi, anh phải thay tôi tìm được một người có năng lực, một nữ trợ lí năng lực không thua anh đến đây giúp tôi. Đúng, nhất định phải là nữ, bằng cấp cũng có chút yêu cầu, mặt khác tôi còn muốn cô ấy......"

***

Cái gì tên là oan gia, Lam Lam cùng Cao nhị ca chính là ví dụ tốt nhất.

Uông Thiên Hồng thật đúng là không biết, thì ra Cao nhị ca thích Lam Lam, mà Lam Lam cũng thích Cao nhị ca, hay người này ầm ỹ nhau mười mấy năm, hiện tại cư nhiên lại trở thành mối tình của đôi hàng xóm oan gia a?!

Dường như bắt đầu từ lúc cùng nhau xuống miền nam chăm sóc cô Thất bị chấn thương cột sống, quan hệ của Lam Lam và Cao nhị cao không hiểu sao đột nhiên thay đổi tốt hơn, xem ra về sau sẽ không phải nhìn thấy em gái mình mặt mày sa sẩm ầm ỹ với Cao nhị ca nữa, ưm ~~ đây là một chuyện tốt.

Song dường như cũng có rất nhiều thay đổi không giống như trước kia! Biết nói như thế nào đây! Uông Thiên Hồng trong thang máy nhìn con số tăng từ tầng trệt lên, có một loại cảm xúc không biết tên hiện lên trên mặt.

Gần đây trong nhà đột nhiên trở nên thật im lặng....... bởi vì buổi tối Lam Lam thường cùng Cao nhị cao ra ngoài hẹn hò, làm hại cô không khỏi có chút không quen, tuy rằng mỗi lần cô đều cười tiễn Lam Lam ra ngoài, muốn Lam Lam không cần lo lắng cho cô, nhưng đối mặt với căn phòng trống rỗng, cô đột nhiên cảm thấy thật mong có người có thể ở cùng cô......

Tầm mắt dừng lại ở hai túi đồ ăn đang cầm trên tay, ngực của cô đột nhiên cảm thấy càng buồn.....

Trong khoảng thời gian cô xuống niềm nam, việc trợ lí Trần tạm thời rời cương vị, trợ lí mới tới là Hàn tiểu thư mặc dù chưa có chạm mặt chào hỏi qua, nhưng cô cũng đã vụng trộm nhìn vài lần, thật là xinh đẹp, thật có năng lực, cũng có nữ tính và tự tin.

Cô có một loại cảm giác rất kỳ quái, giống như mỗi lần nhìn thấy Hàn tiểu thư, cô đều có một loại cảm giác xúc động muốn chạy trốn, cảm thấy mình tự biết xấu hổ, giống như mình không xứng cùng Hàn tiểu thư ở trong văn phòng cùng nhau hô hấp.......

Đinh một tiếng, đến tầng trệt, cũng đánh gãy suy nghĩ của cô.

Uông Thiên Hồng chào hỏi những người quen thuộc đang làm việc bên trong, cuối cùng dừng ở trước một cánh cửa màu nâu thẫm, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nói từ bên trong phát ra vừa lười biếng, lại rất mê người.

Đẩy cửa ra, cô đi vào nhìn đống văn kiện trước người Cao Dương, buông túi đồ ăn, tươi cười, "Cao đại ca, ăn cơm a!"

Cao Dương chậm rãi buông tư liệu trong tay, ánh mắt lộ ra một tia ý cười ấm áp, "Lại đây."

Cao đại ca lúc cười thật sự rất đẹp, Uông Thiên Hồng đỏ mặt, cô ngại ngùng đưa tay nắm lấy bàn tay đang vươn ra của anh, một phen bị kéo đến ngồi trên đùi anh, để mặc hai tay anh vòng qua eo mình.

"Em hôm nay tới muộn một chút." Anh hít lấy hương thơm của cô, dùng chiếc đũa phân biệt lấy một miếng thịt bò vừa mềm vừa thơm đưa đến miệng của hai người.

Từ sau khi giải quyết đứa em ngu ngốc của mình xong, cô gái nhỏ này liền không cần phải tốn công đưa cơm cho nó nữa, cho nên thời gian anh có thể độc chiếm cô trở nên nhiều hơn.

Trộm thơm lên hai má mềm mịn vài cái, phát hiện ra trên mặt nha đầu kia hoàn toàn biến thành sắc hồng xấu hổ.

Thật không giống với cô lúc bình thường, luôn luôn nhìn anh, mà kể ra việc anh trai thơm em gái sẽ làm người ta cảm thấy thật ngượng ngùng, khư~~ cô cũng không phải đứa trẻ aaaaaaaa.

"Cao đại ca......" Mỗi khi Uông Thiên Hồng chuyên tâm suy nghĩ một sự việc gì đó, sẽ không rảnh bận tâm những chuyện khác.

"Ừm?" Anh biết....... cô lại có tâm sự.

"Em nghe nói....... vị trợ lí mới đến là Hàn tiểu thư kia đã liên tục mấy ngày tự tay làm đồ ăn trưa cho anh." Khuôn mặt tươi cười nhất thời biến mất, trán lập tức cau lại, bộ dáng nhăn mày nhăn mi thật phiền não.

"Em để ý, cho nên không vui?"

Uông Thiên Hồng cúi đầu, nhẹ nhàng nói."Em thực thích làm cơm trưa cho Cao đại ca, cũng không thể...... bảo anh không được nhận cơm trưa của người khác......"

Khoé môi Cao Dương chậm rãi cong lên.... rốt cục cũng không phụ công anh chờ đợi, lưới anh quăng đã đến thời điểm thu hồi rồi đây!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)