Tĩnh Nghi ngượng ngùng
← Ch.051 | Ch.053 → |
Hôm sau
Trưa tháng 9 vô cùng oi bức, ánh mặt trời chói mắt kia rõ ràng vô cùng gay gắt, chiếu lên người giống như thiêu nướng vậy, đã vậy dưới đất còn bốc hơi nóng lên, giống như chỉ cần quẹt một cái que diêm sẽ bùng cháy vậy.
Thế nhưng
Trong quán cà-phê máy lạnh rõ ràng lại mát lạnh khác thường.
Tĩnh Nghi một tay nhấc ly cà-phê trong tay lên uống, ánh mắt lại lưu luyến trên người một anh chàng đẹp trai tại quầy Bar rất lâu mà vẫn không dời tầm mắt.
"Đồ ngu ngốc, ngươi nhìn đủ chưa vậy?" Minh Diệm cực kỳ không thoải mái hỏi, bọn họ ngồi ở đây đã 3 tiếng rồi đó!
Tĩnh Nghi vội phục hồi tinh thần, sắc mặt đầy vẻ xấu hổ, "Tao... tao cao hứng mà, dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, về nhà sớm như vậy để mà làm chi?" Nói xong, ánh mắt của cô lại trở về vị trí cũ.
Minh Diệm rốt cuộc cũng không thể kiên nhẫn thêm 'soạt' một tiếng đứng lên, tức giận trừng cô.
"Trời ơi, mày che mất tầm nhìn tao rồi, mày mau ngồi xuống đi." Tĩnh Nghi vội nghiêng đầu sang một bên.
"Đồ ngu ngốc, ngươi muốn mê trai, thì một mình mê đi." Nói xong, nó xoay người đi ra khỏi quán cà-phê.
Mê trai? Ai... ai, mê trai chứ?
Giây tiếp theo, cô lập tức đuổi theo.
"Đúng đúng đúng, tao mê trai đó, được rồi chứ, ai giống mày mới tí tuổi vạn người mê, mà toàn là mấy con nhóc bám dính nữa." Tĩnh Nghi đi theo nó vừa đi vừa nói.
Minh Diệm không cho là đúng cười nhạt một tiếng, nói thừa, vậy phải xem nó di truyền ai, nếu mà để cô nhìn thấy ba của nó, vậy thì cô còn không biến thành ngày ngày mê trai? Ha, xem ra vẫn là dạng không đem mỹ nam để vào trong mắt của mẹ nó, mới có thể chân chính đoạt được tâm mỹ nam!
Bọn họ đi ra khỏi quán cà-phê, liền đi vào một trung tâm thương mại, hôm nay là ngày giảm giá của bách hoá Kim Lĩnh, cô làm sao có thể nào bỏ qua những cái túi nhìn thèm chảy nước miếng kia được chứ? Nhưng nó lại không muốn muốn mua gì hết chỉ muốn về nhà ngay, thật hết cách, cô chỉ đành phải dùng món cơm Ý mà nó thích ăn nhất ra dụ dỗ mới đem được nó cực kỳ không tình nguyện dẫn vào trung tâm thương mại.
Vừa tiến vào trung tâm thương mại, khí chất đẹp trai của Minh Diệm lập tức thu hút rất nhiều người dừng bước chân, không lâu có người bắt đầu thì thầm, "Người mẹ này cũng thật trẻ nha."
"Đúng đó, con của cô ấy thật đẹp trai nha." Mọi người nghị luận tới tấp.
Tĩnh Nghi nghe xong sắc mặt rất là khó coi, được rồi, cô sớm nên mang nó đến nhà trẻ, bây giờ rốt cuộc cô đã hiểu, bình thường thì tỉ lệ đàn ông ngoái đầu nhìn cô đạt 99%, nhưng hiện nay lại toàn là các bà cô còn có mấy con nhóc miệng còn hôi sữa.
Đúng vào lúc này, một người đàn ông dịu dàng nho nhã đi về phía cô, bộ vét thẳng thớm, kèm theo cặp kính trí thức, ưu nhã đi đến bên cạnh cô, mỉm cười lịch sự với cô, tim của Tĩnh Nghi đập thùm thụp nhảy điên cuồng không ngừng.
Anh ta... anh ta trừ khi... nhìn trúng cô rồi? Nguyên một chuỗi nghi vẫn trong não cô chợt loé lên.
Ai ngờ...
Anh ta đột nhiên khom người mỉm cười nói với nó, "Anh bạn nhỏ, con có phải tên là Minh Diệm không?"
Minh Diệm lười biếng nhìn anh ta một cái, từ trong kẽ răng 'ừm' một tiếng.
"Con nhìn sang bên kia." Người đàn ông chỉ về phía quầy nước hoa, chỉ nhìn thấy chỗ đó có đứng một người phụ nữ sang trọng, ăn mặc thời thượng, nụ cười như gió mát, trong tay xách một cái túi LV (*), đứng bên cạnh cô ta là một cô bé xinh đẹp giống như công chúa.
((*) LV viết tắt của Louis Vuitton, là một trong các nhãn hiệu thời trang hàng đầu thế giới. Túi Louis Vuitton là sự kết hợp kỹ năng khéo léo tinh xảo của người thợ làm túi với chất lượng tuyệt hảo và kiểu dáng đặc trưng riêng. Các sản phẩm Louis Vuitton được sản xuất bằng vật liệu tốt nhất, các phụ kiện tinh xảo nhất với những đặc điểm riêng không bao giờ lẫn với bất kỳ nhãn hiệu thời trang nào khác. Và tất nhiên giá của nó không hề rẻ chút nào, muốn biết thêm liên hệ google ca)
Mày Minh Diệm hơi nhíu lại, suy nghĩ một lát, khoé miệng nó cong lên một tia cười, đây không phải là cô bạn học khối lớp 3 hồi hôm qua tỏ tình với nó sao? Nghĩ đến đây nó đột nhiên có một chủ ý, sau đó cao ngạo đi qua.
Cô công chúa nhỏ kia thấy nó đi về phía cô, nụ cười xấu xa kia, làm cho khuôn mặt nhỏ của cô bé ửng hồng.
"Chào cô, tôi là Trần Khải, đó là vợ và con gái tôi, con gái tôi vừa nhìn thấy con trai cô cho nên..." Anh ta cười mà không nói.
Tĩnh Nghi ngượng ngùng mỉm cười, trời đất, cô già đến thế sao? Cô rõ ràng rất trẻ trung có được không, làm thế nào cũng không thể sinh ra thằng con lớn như vậy nha! Tô Tiểu Thiến cậu mau chóng trở về đi, cậu mà không trở về, kiếp này mình cũng gả không được đó! Tĩnh Nghi buồn bực trong lòng kêu gào.
← Ch. 051 | Ch. 053 → |