Quái thai bệnh rồi
← Ch.011 | Ch.013 → |
Tô Tiểu Thiến vốn nghĩ ngày thứ 2 đúng giờ đi làm, nhưng lần đầu tiên trong lịch sử lại thất hứa...
"Minh Diệm con bị sao vậy?" Tô Tiểu Thiến nhìn đứa con trai sắc mặt tái xanh nằm trong lòng mình, trong lòng đột nhiên vô cùng lo lắng.
"Rất... đau..." Minh Diệm nhả ra hai chữ khó khắn.
"Con ráng nhịn một chút, sắp đến bệnh viện rồi, bác tài phiền anh chạy nhanh một chút được không?" Tô Tiểu Thiến ngước mắt khẩn cầu nói với tài xế taxi.
"Được rồi, hai người ngồi vững nha." Bác tài nói vang lên một tiếng, chiếc xe nhanh chóng lướt trên mặt đất, biến thành chấm bạc mất hút tại cuối đường.
Bệnh viện
"Xin anh hãy cứu nó, cứu nó..." Tô Tiểu Thiến vội vàng lao theo chiếc xe đẩy, miệng không ngừng lặp lại câu nói này, cả khuôn mặt đầy vẻ lo lắng nhưng đập vào trong mắt Minh Diệm đang đau đớn lại là dáng vẻ hiền từ.
Bác sĩ đối với việc nói không dứt của cô hoàn toàn không thèm an ủi, mà trả lời theo nghiệp vụ: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức." Sau đó cô bị chặn ở bên ngoài.
Chờ đợi mà không biết được thời gian chính xác khiến cho Tô Tiểu Thiến càng lúc càng lo lắng. Con người là loài động vật có tình cảm, tuy rằng ở cùng với nó trong khoảng thời gian không dài, nhưng đứa con này đối với cô mà nói không giống, nó... là do cô sinh ra mà!
Nửa tiếng sau.
Minh Diệm từ từ mở đôi mắt, đột nhiên phát hiện trên cánh tay có cắm cây kim, vội vàng hét: "Đây là cái gì? Tại sao lại nhét vào trong thịt của ta?" Nói rồi làm động tác muốn rút ra.
Tô Tiểu Thiến vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Đừng động đậy, đây là nước biển, nếu không con vừa mới đau như thế, bây giờ sao lại khoẻ được chứ?"
Nghe cô nói vậy, thân thể định tranh loạn của Minh Diệm dần dần thả lỏng xuống, nhìn thấy cô khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, lúc này đây trong lòng nó thấy ấm áp, nương (= mẹ, cách xưng hô trong cổ trang)... Nó đã rất lâu rồi không được nếm trải sự ấm áp như thế?
Tô Tiểu Thiến đột nhiên nhớ ra cái gì đó vội vàng hỏi: "Ể, con không phải là anh linh (1) sao? Anh linh cũng bị bệnh nữa à?"
((*) Anh linh: đã chú thích ở phần giới thiệu. )
Biết được nó là anh linh đã là sự việc của tối hôm qua rồi, nó cứ mãi bám dính lấy cô bảo cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, tiếp theo thì 'lại' đi tìm cha nó, rồi sau đó 'lại' bồi dưỡng tình cảm, kế tiếp thì 'lại' kết hôn, kế đến 'lại' hôn nhau, sau đó thì 'lại' cái kia cái kia ha ha... thì nó có thể chui vào bụng của cô nằm 10 tháng trong đó, thì nó có thể chính thức trở thành một thành viên của minh giới rồi.
Bất quá, cái gì gọi là nhiệm vụ cuối cùng? Nó cũng không biết, Tô Tiểu Thiến trong lòng nghĩ con còn không biết còn kêu mẹ làm nhiệm vụ gì chứ? Hơn nữa, cô mới không thèm cùng nó xuống minh giới, cô làm người còn chưa đủ, mới không thèm làm ma nhá! Huống chi cô càng không muốn có một đứa con ma!
Minh Diệm nói ra một câu: "Mẹ à, bây giờ anh linh con đang cư trú trong cơ thể người, đây là cơ thể người? Mẹ hiểu không vậy? Aizz, con người chính là phiền phức cư nhiên còn mắc bệnh nữa?"
Tô Tiểu Thiến nghe xong vội vàng khinh thường nó, ai kêu nó không biết phép thuật, nếu như biết phép thuật thì có thể sẽ không bị bệnh rồi? Những lời này của cô làm cho Minh Diệm rất tức giận.
"Mẹ à, con nói cho mẹ nghe, tuy là bây giờ con không có phép thuật, nhưng Ma Tôn thúc thúc nói chờ cho đến lúc đặc biệt đã định thì linh dị của con sẽ được giải phóng ra, đến lúc đó phép thuật tự nhiên sẽ có."
"Vậy cho hỏi cái gì là 'lúc đặc biệt đã định'?"
"Hưm... hưm... Con làm sao biết được?" Minh Diệm không vui trả lời.
Trong lúc đang nói chuyện thì cánh cửa bị đẩy ra, bác sĩ tiến vào kiểm tra bệnh tình.
Tô Tiểu Thiến lúc này mới nhớ đã quên hỏi bác sĩ nó rốt cuộc làm sao rồi? Nghĩ đến đây, cô vội hỏi: "Bác sĩ, nó rốt cuộc là bị bệnh gì vậy?"
Bác sĩ đi đến trước mặt Minh Diệm giơ tay vạch mí mắt của nó, tiếp theo lại bắt đầu ghi chép, "Con trai của cô không có việc gì, chỉ là ăn quá nhiều bị trướng bụng mà thôi, hơn nữa nó ăn thịt heo và củ ấu hai loại thực phẩm này tương khắc cho nên mới làm cho bụng đau đớn khó chịu."
"Không phải tôi nói cô, cô làm mẹ người ta cũng nên chú ý chứ, tuy rằng cô khá trẻ, nhưng những kiến thức cơ bản vẫn là nên hiểu chứ, trẻ nhỏ ăn nhiều thì cơ thể sẽ phát triển không sai, nhưng ăn nhiều quá không những không làm cơ thể phát triển, ngược lại sẽ xuất hiện rất nhiều bệnh, cô nhìn nó gầy như vậy, cô sao lại để nó ăn nhiều như vậy chứ?" Bác sĩ bắt đầu khiển trách người mẹ trẻ Tô Tiểu Thiến.
"Hả?" Tô Tiểu Thiến không ngờ sẽ có kết quả như thế này, kinh ngạc đến nỗi cằm muốn rớt xuống luôn.
(1) Anh linh: Là một vật thể tính trung âm, còn gọi là thuỷ thánh tử, không phải người, không phải quỷ, không phải thần, không phải ma, là một vật thể lưu lại tại thế giới âm dương (thế giới của sự sống và cõi chết), cho đến khi dương thọ của bản thân hết, mới có thể chính thức được liệt vào hàng ngũ hồn ma, cho nên luân hồi tái thế của anh linh có oán khí nặng hơn nhiều so với hồn ma, mà oán khí của bản thân dần dần tích tụ theo ngày tháng mà ngày càng mạnh lên. Lúc đầu, chúng lấy thức ăn để sinh tồn chính là nguyên khí của người mẹ, một người phụ nữ bình thường chỉ có thể tiếp nhận được 3 anh linh, nếu vượt quá, thân thể người phụ nữ sẽ suy nhược, tinh thần rối loạn, đó chính là biểu hiện nguyên thần người phụ nữ suy yếu, mà anh linh thì ngày càng lớn nên cần càng nhiều nguyên khí. Thân thể người mẹ không cung cấp đủ năng lượng, tự nhiên sẽ đi khắp nơi tìm đối tượng, bổ sung phần thiếu hụt, đến lúc đó, chúng sẽ dần dần mở rộng phạm vị đi ra bên ngoài, tự nhiên sẽ gặp các sơn thần quỷ dữ khác, sẽ làm ra một số sự việc đáng sợ...
← Ch. 011 | Ch. 013 → |