← Ch.05 | Ch.07 → |
"Cái gì?!"
Thiên Diệp Tuyết chỉ kịp kêu lên một tiếng, tay của hắn đã kéo áo mỏng của nàng xuống, nửa người trên của nàng lập tức hiện ra ở trước mặt hắn.
"Hạ lưu!" Nàng yêu kiều, đỏ mặt, hai tay che kín ngọc nhũ của mình.
"Nàng thật sự nữ nhân sinh ra để dành cho ta......" Ánh mắt của hắn cơ hồ không hề dời đi, bị da thịt vô cùng mịn màng, trắng hồng của nàng hấp dẫn.
"Nếu như ngươi là một đại nam nhân quang minh chính đại, ngươi sẽ không chạm vào ta!" Nàng muốn dùng phép khích tướng, xem có thể hay không cho hắn dừng lại.
"Sợ rằng không có cách nào. Trong mắt ta chỉ có duy nhất nàng, ta hoàn toàn quên đã nói gì." Hắn chơi xấu nói.
"Ngươi ──" Nàng có nghe lầm không? Nam nhân này có phải đang cười đểu nàng?
"Tiểu Tuyết, nhớ kỹ ── nàng đừng bao giờ nghĩ rằng ta không có cách giữ lại nàng." Ánh mắt của hắn chậm rãi quét qua khuôn mặt nàng có chút tái nhợt, trong giọng nói mang theo uy 𝖍1.ế.𝖕.
"Vậy ngươi tại sao không đối phó ta? Ta biết ta nhất định đánh không thắng ngươi." Ánh mắt của nàng tràn đầy tức giận cùng bất mãn.
Hắn trầm mặc một hồi.
"Ta không muốn làm như vậy." Hơn nữa võ công của hắn cũng không phải là dùng để đối phó nữ nhân yêu mến.
"Tại sao?"
"Bởi vì nàng." Hắn nâng cằm nàng lên, "Ta không muốn tổn thương nàng."
Lời của hắn làm nàng sửng sốt, nhất thời không thể suy nghĩ.
"Nhưng ta nghĩ đến nàng, nghĩ đến lòng của ta cũng đau đớn! Ta không biết nàng hạ bùa mê gì trên người ta......"
Tay hắn khẽ vuốt da thịt trơn mịn của nàng, nhẹ nhàng 𝒽ô*𝖓 nàng, ↪️.ư.ỡռ.🌀 é.ρ môi nàng mở ra, hắn thừa dịp tiến vào, xâm chiếm từng ngóc ngách trong miệng nàng.
"Không......" Nụ ♓.ô.ⓝ của hắn làm tất cả kháng nghị của nàng đều hóa thành tiếng thở kiều mị.
"Tiểu nữ yêu, nàng mê hoặc ta, nàng sẽ phải chịu trách nhiệm!" Bàn tay hắn bao phủ bộ 𝐧𝖌*ự*🌜 sữa của nàng, bừa bãi xoa nắn, làm nàng sắp thở không nổi.
"Đừng có đem trách nhiệm đổ hết trên người ta, xú sơn tặc......" Nàng thở phì phò nói.
"Còn không ngoan?"
Hắn dùng sức kéo tay nàng đang che bên ռ🌀-ự-𝒸, tiểu hoa thật đẹp ở trên phần tuyết trắng, làm hắn thần hồn phiêu đãng.
"A, ngươi làm đau ta." Nàng nhẹ kêu, nghe lại giống như là tiểu tình nhân oán giận người yêu mình quá thô lỗ.
"Ông trời, nàng nhất định là để khắc ta!" (khắc ở đây là khắc chế, không phải khắc tinh) Thanh âm của hắn khàn khàn vô cùng, chứng tỏ nội tâm hắn khao khát 𝐝ụ-↪️ ⓥ-ọ-ռ-ℊ.
Nếu như nàng thật khắc được hắn, vậy thì sẽ thiên hạ thái bình –...... Nàng oán hận nghĩ.
Hắn cúi đầu ♓*ô*𝓃 nhẹ tiểu hồng г*ц*ռ гẩ*y, Thiên Diệp Tuyết giãy giụa muốn đẩy hắn ra, nhưng 𝐭-ⓗ-â-п ✞-𝐡-ể nàng lại không thể thoát khỏi 🎋h0á●ı 🌜●ả●𝐦 mê lực đó, ngay cả hô hấp cũng dồn dập.
"Đừng như vậy......" Nàng không ngừng vùng vẫy, nhưng như vậy chẳng những không có tác dụng, ngược lại càng đưa tới thêm thú tính ♓·𝐚·ⓜ ɱ𝐮·ố·𝓃 chinh phục trong người hắn.
"Nàng giãy dụa như vậy sẽ chỉ làm ta càng muốn hơn." Hắn xấu xa nói.
"Ngươi ── ghê tởm!" Nàng muốn đánh hắn, tay lại bị hắn bắt được.
"Đừng nóng vội, chúng ta có cả một buổi tối để 𝐭𝐡â·𝖓 𝖒ậ·𝖙." Hắn tà tứ cười.
Hắn thật yêu nàng, nàng vì hưng phấn cùng tức giận mà thở phì phò...... Mặc dù hai người đã т●ⓗ●â●𝓃 𝐦ậ●✝️ một lần, nàng vẫn là thiếu nữ rụt rè, mà nàng chỉ cần có một nam nhân dẫn dắt nàng tiến vào thế giới nam nữ vui thích.
Hắn hết sức tin tưởng một khi để cho nàng nếm thử 𝖙ì𝖓.𝖍 á.𝐢, nàng sẽ giống như một ngọn lửa nhiệt tình.
Mà nam nhân khác cũng không được, chỉ có thể là hắn!
"Không được chạm vào ta!" Trong đầu nàng chỉ có thể nặn ra một câu như vậy.
Bởi vì hai tay hắn tà tứ đ·ụ·ⓝ·ɢ 𝒸𝖍ạ·𝐦 mà nhũ hoa của nàng đã sớm đứng thẳng, điểm nhỏ màu hồng tản mát ra lộng lấy mê người, nổi bật lên bộ ռg·ự·🌜 trắng mịn của nàng.
"Van cầu ngươi, ta sẽ ngoan ngoãn, chỉ là hiện tại ta còn không có chuẩn bị tâm lý......"
"Nàng ngoan ngoãn nằm im là tốt rồi, còn lại cứ giao cho ta."
"Ngươi thật không biết xấu hổ!" Nàng đánh vào ⓝ𝐠ự●𝐜 hắn một cái, trên mặt ửng hồng giống như bông hoa hồng xinh đẹp, làm hắn không nhịn được cúi người, bá đạo cướp lấy đôi môi ngọt ngào.
Nụ 𝖍ô●𝓃 triền miên khiến ♓●🔼●〽️ 〽️●υ●ố●п hai người bị thiêu đốt, Thiên Diệp Tuyết chống hai tay ở ⓝℊ●ự●𝐜 hắn, ra sức t●𝖍●ở ℊ●ấ●🅿️.
Hai tay của hắn không ngừng thăm dò, chạm vào từng tấc da thịt mê người, tay của hắn như nóng rực, đến mức đủ để dấy lên ngọn lửa trong cơ thể nàng.
Tim của nàng đập thật nhanh, cơ hồ làm nàng muốn thở không nổi......
"Đừng cho là ta sẽ để ngươi được như ý lần nữa!" Trong mắt nàng lóe ra tức giận, nhục nhã, nhưng cũng có tia kích tình.
Hắn giơ lên nụ cười tà mị, lắc đầu một cái."Đồ ngốc. Có một thì có hai, vô tam bất thành lễ, hiểu không?" (Không hiểu =]] Vì không hiểu nên giữ nguyên theo cv)
Hắn dường như hết sức khẳng định nàng sẽ giống như nữ nhân từng qua lại với hắn, ngoan ngoãn mặc cho hắn định đoạt.
Nghe nói như vậy thì chẳng biết tại sao, lòng của nàng thế lại cảm thấy bị thương...... Hắn cho là nàng cũng giống như những nử tử bình thường, mà hắn từng có nữ nhân khác? Hơn nữa nàng cũng như những nử tử khác, không cách nào phản kháng mị lực của hắn?
Đầu óc nàng một rối loạn, nhưng trong lòng có một thanh âm tĩnh táo nói cho nàng biết, nàng không thể để cho hắn dễ dàng được như ý.
"Muốn ta? Kiếp sau đi!"
Bất ngờ, nàng dùng sức đẩy hắn xuống giường, sau đó thừa lúc hắn rơi xuống giường vội vàng chạy ra cửa.
"Nữ nhân đáng chế·†!"
Thiên Diệp Tuyết muốn mở cửa phòng ra thì hắn đã bắt được nàng.
"Cứu ── A!"
Nàng bị hắn kéo lại, xoay người đặt trên bàn, lưng của nàng đụng vào mặt bàn cứng, làm nàng đau đến cau mày.
Nhưng nàng không nghĩ được nhiều như vậy, giống như tiểu dã miêu nổi điên, hướng về phía hắn vừa hung hãn vừa đánh.
"Buông ta ra! Hạ lưu! Vô lại ──"
Hỏa Vô Tình không nghĩ tới một tiểu nữ oa như nàng lại có khí lực lớn như vậy, hắn phải dùng chút sức mới có thể chế ngự nàng.
"Nữ nhân đáng c𝒽_ế_✞! Nàng là ÿê*⛎ 𝖒*@ gì? Cho dù nàng cuồng vọng vô lễ với ta...... Ta nhất định là điên rồi!" Hắn rống to lên, sắc mặt âm trầm lãnh khốc, khẩu khí hung ác nói: "Ta có thể 🌀𝖎*ế*† nàng!"
"Ngươi ⓖıế·🌴 đi!" Nàng dũng cảm nâng cằm lên.
"Nàng cho là ta sẽ không như thế với nàng?" Hắn liếc mắt lạnh lùng hỏi.
"Ngươi nói ngươi không dùng vũ lực làm nữ nhân khuất phục, nhưng gặp ta, đáng tiếc ngươi phải phá lệ!" Nàng quật cường nói, "Ngươi nên nghe qua bốn chữ trữ tử bất khuất này đi?" (trữ tử bất khuất: thà 🌜♓_ế_✝️ chứ không chịu khuất phục)
"Nàng!"
Hỏa Vô Tình giận đến cực điểm, thật muốn bóp 𝒸·𝐡·ế·t mà!
Bất quá cho dù hắn có tức giận nàng thế nào đi nữa, hắn tuyệt đối sẽ không tổn thương nàng.
Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết ý nghĩ này. Hắn chỉ cần dọa nàng một chút, có lẽ nàng cũng sẽ không khó thuần phục như thế nữa.
"Là nàng ép ta...... Đừng trách ta!"
"Ngươi cho rằng uy 𝖍𝖎ế-ⓟ ta, ta sẽ sợ sao? Ngươi cũng không xem kỹ xem có phải ta quá nhỏ!" Nàng cố gắng duy trì vẻ mặt quật cường cùng âm điệu ổn định, chỉ sợ bị hắn nhìn ra trong lòng nàng đang hoảng sợ.
Nữ nhân này thật có khả năng khiến người khác tức điên! Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Một mặt cuồng dã trong lòng Hỏa Vô Tình đã bị quật cường của nàng dấn đến, sự nhẫn nại của hắn cũng đã đến cực hạn ── hắn không thể dễ dàng cho qua được nữa, nếu không nàng thật sự sẽ không để hắn trong mắt!
Hắn nhất định phải cho nàng biết rõ nam nhân đối mặt nàng là trượng phu tương lai của nàng, ông trời của nàng, tất cả của nàng ──
Không nói hai lời, một tay hắn ôm lấy eo nàng, sau đó thô bạo ném nàng trở lại trên giường, ngay sau đó cởi bỏ y phục trên người mình.
"Ngươi làm gì?" Nàng kinh ngạc hỏi.
"Cỡi quần áo! Đừng nói với ta nàng chưa từng thấy người ta cởi quần áo!"
Mặt nàng đỏ lên, ho nhẹ một tiếng, "Ta dĩ nhiên đã thấy. Nhưng ngươi không được cởi!"
"Không cỡi thì ⓣ𝖍-â-ⓝ m-ậ-т thế nào?"
Miệng của hắn thẳng tuột làm nàng mở to mắt, "Ngươi nói gì? Không phải ngươi làm thật chứ?"
"Tối nay ta nhất định có được nàng...... Đây là nàng ép ta!" Lúc này con ngươi hắn yêu mị, quang mang ռó.n.🌀 𝖇ỏ.n.g bắn thẳng về phía nàng.
"Ta sẽ cắn lưỡi tự vẫn."
"Ta không quan tâm!"
"Ngươi!" Nàng tức đến không nói ra lời.
Khi hắn không mảnh vải che thân thì nàng phát hiện ánh mắt mình vậy mà không rời khỏi được phái nam cường tráng......
Hắn là một nam nhân xinh đẹp, 🎋_ⓗ_ê_υ 𝖌ợ_ℹ️.
✝️♓â·п ⓣ♓·ể dương cương bền chắc tràn đầy hơi thở nam tính, cơ bắp cường tráng có lực, vóc người cùng đ.ườ.п.🌀 𝖈🅾️.𝐧.𝐠 cũng hoàn mỹ như vậy, đồng thời cũng làm nàng cảm giác được mình thân là phái nữ hết sức mềm yếu.
Như thế nào không phục, tới cùng nàng chỉ là một nữ nhân, không chống lại được sức mạnh của nam nhân.
Xem ra, nàng đã chơi hơi quá rồi......
Nàng phải sớm biết hắn là một nam nhân nói được thì nhất định phải làm được, hôm nay mới phát hiện, tựa hồ đã quá muộn.
"Không......"
Nàng muốn lui về phía sau, lại bị hắn túm lấy hai chân kéo tới trước mặt hắn. Hắn cởi hết y phục còn lại của nàng ra, để nàng cùng hắn xích lõa.
Cánh tay cường tráng của nam nhân bao quanh 𝐭𝖍●â●п 𝐭●ⓗ●ể Ⓜ️●ề●ɱ 𝐦●ạ●1 nhỏ nhắn của nữ nhân, hình ảnh như vậy làm nàng cảm giác mình dường như một con vật nhỏ bị con người đẩy vào đường cùng, chỉ là giãy giụa yếu dần.
Nàng có thể rõ ràng cảm giác được hơi thở hắn nóng rực phun trên mặt nàng, mà ✞_h_â_𝓃 ✞_ⓗ_ể của hắn hoàn toàn dán sát vào người nàng.
Lồng 𝖓.g.ự.↪️ cường tráng kia, cơ bắp rắn chắc, bắp đùi gắt gao vây lại т.♓â.𝖓 t𝐡.ể nhỏ yếu, phảng phất hắn muốn đem nàng dung nhập vào trong 🌴.𝐡â.𝐧 ✝️.𝖍.ể mình, cảm nhận mảnh liệt như vậy làm nảy sinh khát vọng trời sinh trong cơ thể phái nữ của nàng.
Nàng không nhịn được mà nhúc nhích ✞·𝖍â·n ✝️·♓·ể."Buông ta ra!"
Hắn không có để ý tới nàng kháng nghị, ngược lại tận tình ⓗô*ⓝ nàng.
Nàng muốn tránh khỏi hết thảy hỗn loạn, nhưng lý trí của nàng ở nơi này chớp mắt đã đi đâu mất, cả người choáng váng, chỉ có thể giữ chặt lấy hai cánh tay hắn, mới có thể làm cho mình không trầm luân trong cơn sóng mê say trào tới.
Hỏa Vô Tình không chỉ 𝖍ô.𝓃 nàng, hướng nàng đòi hỏi nhiều hơn, nhiều hơn nữa, phảng phất cả đời cũng ⓗô*𝐧 nàng không đủ.
Hắn thở dồn dập, ánh mắt dừng trên gương mặt phiếm hồng của nàng, tư thế thẹn thùng kia, còn có bị miệng anh đào bị hắn 𝒽ô_n sưng đỏ, hắn cảm thấy cuồn cuộn trong cơ thể mình không đơn giản chỉ là ◗ụ·c ✔️·ọ·𝓃·ℊ, còn có một loại khác khiến hắn càng thêm khát vọng tình cảm của nàng.
"Tiểu Tuyết......" Thanh âm của hắn khàn khàn trầm thấp, như một dòng nước ấm rót vào trong cơ thể nàng, làm nàng quên hô hấp, quên phản kháng.
Cơn giận của hắn biến mất, thay vào đó là kích tình càng thêm mãnh liệt.
Thiên Diệp Tuyết mất phương hướng! Bị lạc trong hắc mâu sâu thẳm kia...... Nàng chỉ có thể cảm giác được 𝐭ⓗ●â●𝓃 ✞h●ể hắn rắn chắc, ấm áp cùng cánh tay cường tráng ôm nàng thật chặt.
Bên tai nhẹ giọng nói nhỏ làm nàng có cảm giác an tâm, bình tĩnh.
Tất cả những thứ này đều là khát vọng bức thiết trong nội tâm nàng.
Nàng vẫn cho là mình không phải loại người mềm yếu, hiện tại nàng biết, nàng sai rồi!
Được hắn 𝖛-𝖚-ố-т ν-3 ôm lấy, nụ ⓗô●𝖓 của hắn thức tỉnh ⓗ·ⓐ·〽️ ɱ·𝐮·ố·ⓝ trong nàng, nội tâm cũng mau bị nàng quên lãng, ý muốn được yêu, được che chở khát vọng cùng đòi hỏi.
Gặp hắn, nàng không khống chế được trái tim mình, làm nàng cảm nhận được yếu đuối trước giờ chưa bao giờ thấy......
Tay của hắn lần nữa đặt lên hai ⓝ●🌀●ự●𝒸 tuyết non của nàng, hơn nữa xoa bóp lôi kéo nhũ hoa, làm nàng cảm thấy trận trận tê dại len lỏi toàn thân!
"Không muốn...... Vô Tình......" Mặt nàng phiếm hồng, thở dồn dập nói.
Nhưng trên người nàng tỏa ra một mùi thơm đặc biệt làm lòng hắn say mê.
Nhũ hoa theo nhịp thở của nàng mà phập phồng, như hai viên tiểu hồng đậu, dẫn dụ người ta thưởng thức......
Hắn há miệng ngâm lấy tiểu hồng, một tay kia vu●ố●t ☑️●𝐞 bên còn lại, làm nàng không nhịn được nói.
"Không......"
Hỏa Vô Tình nghe ra đây là thanh âm vui 💲ư●ớ●𝐧●𝐠, cho nên hắn dùng sức hơn, cũng di động đầu lưỡi nóng trêu chọc, 🦵_𝖎_ế_ⓜ láp, khẽ cắn, khiến nàng 🌴.h.ở ⓖ.ấ.🅿️ liên tiếp.
Hắn muốn dùng phái nam này xâm lược lực từng bước một loại bỏ phòng bị của nàng, để cho nàng trở thành một nữ nhân hoàn toàn.
Một tiểu nữ nhân cần nam nhân an ủi thương yêu!
"Không được! Dừng lại......" Nàng cảm thấy ⓣ●hâ●п ⓣ●♓●ể mình bởi vì khát vọng hắn mà không ngừng 𝓇ц●п 𝖗●ẩ●y, mà bàn tay to của hắn còn tham lam lục lọi từng tấc da thịt nàng.
Khi tay hắn từ từ lướt qua bụng nàng, làm 𝐭_h_â_ռ ✞_♓_ể nàng cũng hướng hắn, cái miệng nhỏ nhẹ kêu những tiếng mê hồn. Nàng bắt lấy cánh tay của hắn, lại không ngăn cản được hắn dời xuống.
"Không thể! Ngươi không thể làm như vậy ──"
"Tiểu nữ nhân, là do ta quyết định có thể làm như vậy hay không, hiểu chưa?"
"Không......" Nàng bật ra tiếng kháng nghị suy yếu.
Bàn tay của hắn dễ dàng thăm dò vào giữa hai chân κẹ.𝐩 𝐜.𝐡ặ.† của nàng, nàng không ngừng lắc đầu kháng cự, hắn vẫn bá đạo v⛎ố.𝖙 ☑️.ⓔ cấm địa thần bí kia.
"Không muốn!" Nàng đỏ mặt muốn kháng cự. Va chạm của hắn làm nàng mềm nhũn, ✝️𝖍-ở ◗ố-𝖈, ngón tay trêu chọc đã sớm làm tiểu huyệt nàng ẩm ướt.
"Không cần phải vội, ta sẽ thương yêu nàng thật nhiều." Môi của hắn không ngừng rơi vào gương mặt hồng hòa cùng đôi môi của nàng.
Thiên Diệp Tuyết đã quên phản kháng, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được một tay hắn xoa 𝒷●ó●𝖕 ⓝ●g●ự●🌜 nàng, một tay kia càn rỡ ở nụ hoa thần bí kia.
Nàng hai tay nắm thật chặt tấm nệm, ✝️h·â·𝓃 т𝒽·ể kiều mị ⓣⓗ*ở ⓗ*ổ*𝓃 𝖍*ể*ռ, da thịt hồng đào mê người.
"A! Xin ngươi......" Vẻ mặt nàng cuồng loạn cùng gò má phấn hồng thoạt nhìn cực kỳ mê người.
✞♓●â●n ✞●♓●ể của nàng phản ứng tự nhiên, 𝖉-ụ-ⓒ ⓥ-ọ-𝐧-🌀 nữ nhân bị khơi lên.
"Tiểu Tuyết ơi Tiểu Tuyết, nàng tựa như tiểu bạch hoa, tinh xảo, ɱề·ɱ 〽️ạ·ı, làm người ta nhìn đã muốn chiếm lấy, không muốn buông tay......" Ngón tay hắn không ngừng trêu chọc hạch hoa nàng, nàng ↪️.ắ.ⓝ 𝖒ô.❗ dưới, không để cho mình kêu to.
"Nàng là của ta! Số mệnh nàng là không thể chống lại ta, chấp nhận ta đi!" Hô hấp của hắn cũng có vẻ dồn dập.
"Không! Không công bằng! Là ngươi ⓒưỡn.g é.ρ ta, ta không muốn!"
Phản kháng của nàng lập tức bị trừng phạt, ngón tay của hắn không có chút nào báo trước liền đâ_ɱ ✔️_à_ο tiểu huyệt ướ.ⓣ á.t của nàng, hơn nữa còn kéo ra đ_ư_@ 𝖛_à_0.
"A! Đừng như vậy......"
"Ta nói rồi, nàng là nữ nhân của ta, ta tất có biện pháp chế ngự nàng!" Hắn bá đạo ♓ô●n nàng, nụ ♓ô-ռ này đại biểu cho quyết tâm cùng biểu thị công khai của hắn.
Thiên Diệp Tuyết muốn chạy trốn, hắn lại tăng nhanh di chuyển của ngón tay trong cơ thể nàng, khiến bụng dưới nàng không ngừng truyền tới 🎋hoá·1 ⓒả·𝐦, không có năng lực kháng cự.
Lưỡi của hắn trước 👢❗ế·Ⓜ️ qua cánh môi hồng nộn của nàng, sau đó mới cưỡng bách nàng mở miệng nghênh đón hắn.
"A......" Nàng vẫn lắc đầu, dùng chút sức lực cuối cùng bảo vệ tự ái của nàng.
Nàng hiểu một khi bị hắn đột phá phòng tuyến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể để cho khát vọng trong lòng kia khống chế mình, khuất phục khi phái nam hắn xâm lược bên dưới, trở thành nữ nhân của hắn.
"Ngươi buông ta ra!" Nàng п𝖌ⓗ·ıế·n г·ă·ⓝ·🌀 nghiến lợi dùng hai tay đẩy vai hắn, nhưng không được.
"Cũng đã đến bước này rồi, nàng còn không khuất phục?" Hắn có chút kinh ngạc, nhưng cũng càng thêm hưng phấn.
Nàng giãy giụa dẫn dụ ra thú tính cất giấu trong lòng nam nhân, hắn muốn chinh phục con mồi nhỏ trước mắt này, khát vọng càng gia tăng gấp mấy lần.
"Ngươi là nam nhân, sức lực của ta không bằng ngươi......" Nàng toàn thân vô lực, chỉ có thể ngồi phịch ở trên giường.
"Không sai! Ta là nam nhân ──" Tay của hắn nhẹ vỗ trước 𝐧●🌀●ự●🌜 nàng. Khi ngón tay thon dài nhẹ kéo nhũ hoa nhạy cảm thì nàng ⓡê·ռ 𝐫·ỉ làm hắn vô cùng hài lòng. Môi của hắn nhẹ phớt qua môi của nàng, chầm chậm trượt đến cổ trắng mịn, đi tới tiểu hoa.
"Mà nàng là nữ nhân. Nữ nhân thì cần được nam nhân thương yêu thật nhiều, nàng là nữ nhân của ta, ta dĩ nhiên sẽ vô cùng thương yêu nàng......"
"A......"
Thiên Diệp Tuyết cảm thấy đôi môi 𝖓ó_ⓝ_🌀 b_ỏ_𝐧_ⓖ của hắn ngậm vào điểm nhỏ cứng rắn của nàng, một tay dùng sức 𝐯_u_ố_✞ ⓥ_e bên kia, hắn một tay kia giống như lửa đốt, không ngừng ở trong cơ thể nàng chạy nước rút.
Nàng vô lực chịu đựng công kích cuồng liệt này, rốt cục, lý trí của nàng hoàn toàn bay mất ──
Hai tay của nàng cắ.Ⓜ️ 𝖛à.⭕ trong mái tóc dài của hắn, đôi môi đòi hỏi không ngừng 𝐡ô.𝓃 lên mặt hắn.
"Đừng hành hạ ta nữa......" Nàng nghẹn ngào như một con mèo nhỏ.
Khi hắn không ngừng 🦵ï●ế●ɱ bộ 𝓃ɢ-ự-𝖈 sữa trắng noãn của nàng, nàng cũng không tự chủ nâng người lên, phối hợp tay hắn di động trong nàng.
"A ──"
Nàng chưa từng có loại 𝐤-𝖍-⭕-á-ⓘ 🌜-ả-ɱ muốn điên cuồng la hét lên như thế này, vui thích như cuồng phong chiếm tới làm nàng quên hết thảy, chỉ mãnh liệt khát vọng hắn.
Hỏa Vô Tình biết nàng đã hoàn toàn khuất phục dưới 𝐝ụ·𝐜 𝖛·ọ𝖓·ℊ, mà hắn cũng khát vọng nàng, khát vọng 🌴𝒽â·𝐧 †♓·ể cũng khó nhịn!
"Nói nàng muốn ta, vĩnh viễn thuộc về ta!" Con ngươi đen hắn lóe ra ngọn lửa..
"Ta muốn! Ta muốn!" Nàng ôm ⓣ·♓·â·ⓝ 𝖙·h·ể cường tráng của hắn, khẩn thiết hưởng ứng.
Hắn quyết định không muốn chờ đợi nữa!
Hắn tách chân ngọc ra, đem vật ⓝ_ó_𝖓_ℊ ⓑỏ_n_🌀 của mình chống ở hoa huy*t nàng.
"Lần này chỉ đau một chút...... Ta sẽ hết sức không làm thương hại nàng!"
Nói xong, hắn cuồng dã ♓ô*𝐧 nàng, đồng thời cũng đem mình chậm rãi ❎â_ɱ п𝒽_ậ_𝓅 nơi chặt chẽ của nàng ──
Áp trại tiểu tình nhân 3. Đối với nàng, tình yêu càng lớn càng làm tâm ta đau đớn không dứt.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |