← Ch.45 | Ch.47 → |
Khi Triển Vô Cực tỉnh lại đã là hai ngày sau.
Lúc này chính là giữa trưa, hắn ngửi được mùi từ phòng ở mặt sau truyền đến.
Chỉ chốc lát sau, Tô Tiểu Thoa bưng một mâm đồ ăn, còn có ngư đi vào. 「 Chàng tỉnh rồi. 」 Nàng nhìn hắn cười nhạt. May mà nàng trường kiếm đâm vào không sâu, nếu không hắn có thể sẽ chết dưới kiếm nàng.
「 Mười năm qua, nàng đều sống ở nơi này?」
「 Không. 」 Nàng lắc đầu. 「 ăn cơm trước đi!」
Triển Vô Cực theo sư phụ lông mi trắng ăn toàn đồ chay, nhưng hiện giờ nhìn thấy Tiểu Thoa thoát chết, trong lòng vui vẻ hơn tất cả, cũng liền phá lệ ăn cá do nàng làm.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, giống một đôi vợ chồng kết hôn nhiều năm.
「 Tiểu Thoa, nói cho ta biết, năm đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?」
Sắc mặt Tô Tiểu Thoa buồn bả, hồi ức như quay lại, nàng bắt đầu chậm rãi kể ra......
Ngày đó, dưới truy đuổi của Lý Thiếu Bạch, nàng lựa chọn chấm dứt tánh mạng, nếu người nhà của nàng, đứa nhỏ và Vô Cực tất cả đều rời xa nàng mà đi, như vậy nàng sống có ý nghĩa gì nửa nha? Vì trong long không còn quyến luyến, thả người nhảy xuống 「 Đoạn Tình Nhai 」.
Nhưng mà nàng tuyệt đối không nghĩ tới, nàng sẽ bị nhánh cây trên vách đá ôm lấy. Lúc này nàng cạnh nhánh cây có một cái sơn động, lúc này trước cửa động có một người vô cùng xấu xí.
「 Nếu ngươi đáp ứng làm đồ nhi của ta, cả đời ở lại nơi đây làm bạn ta, ta liền cứu ngươi. 」 Lão phụ mở miệng nói.
Tô Tiểu Thoa cũng không đáp ứng, dù sao nàng một lòng muốn chết, nàng không cần người cứu nàng.
Lão phụ thấy nàng muốn chết, trong lòng biết nàng đang gặp chuyện thương tâm, nhất thời nổi lên cảm xúc, thở dài, cởi xuống đoạn dây dài bên hông, cuốn nàng vào sơn động, dạy nàng võ công.
Vì thế sau khi sư phụ qua đời, Tô Tiểu Thoa liền rời đi 「 Đoạn Tình Nhai 」.
「 Sự phụ của nàng muốn nàng thay người trả thù?」 Triển Vô Cực hỏi.
「 có. 」
「 Nàng...... Làm sao?」
「 Tại sao chàng lại quan tâm đến vấn đề này?」
「 Ta chỉ là hy vọng nàng ít giết người!」
「 Ha ha ha! Không thể tin được lời nói này lại xuất phát trong miệng chàng!」 Tô Tiểu Thoa buồn cười nhìn chằm chằm hắn, ngày trước không phải nàng cũng hy vọng hắn như vậy sao?
「 Thiên lý rõ ràng, nhân quả tuần hoàn, ta chỉ hy vọng nàng sớm quay đầu lại. 」
Tô Tiểu Thoa cuồng tiếu lên. 「 Không cần nói với ta nhân quả báo ứng, mười năm trước Lý Thiếu Bạch ép ta uống thuốc phá thai, làm cho con của chúng ta bởi vậy mà chết, chẳng lẽ những việc ta làm là thương thiên hại lí sao?」
Triển Vô Cực thống khổ nhắm mắt lại. Thì ra con của bọn họ chết như thế!
「 Tiểu Thoa, nàng theo ta về Long Diễm đảo đi! Chúng ta đừng để ý tất cả thù hận trên đời này được không?」
「 không, ta không thể!」 Nàng dứt khoát cự tuyệt.
「 Chẳng lẽ nàng muốn cả đời sống như thế này sao?」
Không, nàng đương nhiên không muốn!
← Ch. 45 | Ch. 47 → |