← Ch.19 | Ch.21 → |
Có lẽ, nàng chuyện viễn vông vì muốn hắn quay đầu lại! Nàng nhẹ nhàng than thở, không hiểu được chính mình tại sao thở dài vì hắn?
「 Nếu hôm nay đổi thành là Triệu Tử Kính muốn giết ta, nàng có thể thay ta cầu tình hay không?」 Hắn không hề chớp mắt nhìn thẳng nàng.
「 Tại sao hỏi như vậy?」 Nàng viết, trong lòng hết sức hoài nghi.
「 Bởi vì ta muốn nghe đáp án của nàng!」 Hắn hơi ngừng một chút lại nói:「 Nàng có thể viết ra lời nói thật, cho dù đáp án không phải ta muốn nghe, ta cũng cam đoan sẽ không làm khó dễ nàng. 」Trong lòng hắn đã sớm có chuẩn bị câu trả lời xấu nhất, dù sao trong lòng nàng hắn chính là đại ác nhân a!
Tô Tiểu Thoa nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới nhấc cây khô viết xuống:「 Đối với những chuyện chưa xảy ra, ta không thể cho ngươi đáp án!」 Đây là lời nói thật!
「 Thật không?」 Xem ra trong lòng nàng dường như không có vị trí nào cho hắn.
「 Đêm đã khuya, đi ngủ sớm một chút đi!」 Hắn khom người ôm lấy nàng, cùng lúc thi triển khinh công tuyệt hảo, mang theo nàng bay vút tới một tảng đá lớn cách đó không xa.
Tô Tiểu Thoa nhất thời không rõ ý hắn, lập tức giãy dụa muốn rời khỏi.
「 Hư! Không nên cử động, đêm nay cho ta ôm nàng ngủ được được không? Đừng cự tuyệt ta nữa. 」 Hơi thở nóng bỏng của hắn dao động quanh cổ nàng. Giờ phút này người nàng mặc dù ở trong long hắn, nhưng hắn càng khát vọng chính là lòng của nàng!
Tô Tiểu Thoa có thể cảm giác hơi thở nóng bỏng của hắn, bất quá hắn lại chậm chạp không có tiến thêm một bước, chẳng qua là làm theo lời chính hắn vừa nói, ôm chặt nàng mà thôi. Tim nàng có chút bất an nhưng đã bình tĩnh lại. Có lẽ nàng cũng không ghét hắn ôm mình như thế!
Nhớ tới mấy ngày nay, hắn lúc nào cũng ở bên cạnh nàng chăm sóc tất cả những việc liên quan đến nàng, cũng không có hành động làm nàng bị thương. Dần dần, sợ hãi của nàng giống như không còn nữa tồn tại, ngược lại còn an tâm một cách kỳ lạ. Tất cả giống như nhớ lại mười năm trước ngày bọn họ gặp nhau, nàng không lo không sợ hãi ngủ say ở trong long hắn.
Triển Vô Cực ôm nàng suốt một đêm cho đến bình minh.
****
「 Tiểu Lục Tử, Chung quanh đây có phòng trọ nào không?」
「 Bẩm công công, nếu muốn đến phòng trọ phải hơn một canh giờ nửa mới đến, bất quá đằng trước có một quán trà bằng, không biết công công có muốn tới đó nghỉ ngơi một chút?」 Tiểu thái giám cung kính trả lời. Hắn biết Triệu công công là người sống an nhàn sung sướng quen, bắt ông đến cái quán trà nhỏ uống trà, chỉ sợ ông giận dữ. Bởi vậy trong lòng có chút bất an, sợ sẽ bị quở trách một trận.
Không ngờ Triệu Tử Lính lại nói:「 Được rồi! Đi đến quán trà đó nghỉ một lát. 」
Tiểu Lục Tử hơi kinh ngạc, miệng lập tức đáp:「 Dạ! Dạ!」 Nghĩ đến công công chắc là rất mệt mỏi, nếu không hắn sẽ không ủy khuất chính mình.
Vì thế, Triệu Tử Kính và đoàn người nhanh đi tới quán trà.
Vừa thấy khách tới cửa, tiểu nhị trẻ tuổi lập tức đi lên đón. 「 Vị quan gia này muốn uống chút gì không?」
「Hừ! Mở lớn con mắt cẩu của ngươi cẩn thận nhìn một cái, người trước mắt ngươi không phải là một vị quan sai bình thường, ông ấy chính là người bên cạnh hoàng thượng Triệu công công!」 Nói xong, Tiểu Lục Tử phát hiện tất cả khách trong quán đều nhìn lại đây, nhưng trên mặt nửa cười nửa không có chút kỳ quái.
Kỳ quái? Những người quê mùa này tại sao lại không có vẻ mặt kinh ngạc, ngược lại trên mặt lộ khinh bỉ vàkhinh thường, thật sự là buồn cười!
「 Xin hỏi các vị công công muốn uống gì?」 Tiểu nhị cung kính hỏi han.
Lời này vừa nói ra, nhắm trúng tất cả hộ vệ bên người Triệu Tử Kính đều trợn mắt nhìn nhau, cái gì 「 Các vị công công 」? Bọn họ đường đường là nam tử hán na! Bất quá ngại mặt mũi của Triệu công công, bọn họ không tiện phát cáu, đành phải nghiến răng nghiến lợi đem khẩu khí này nuốt vào trong bụng, làm bộ như không có nghe.
「 Việc này còn hỏi sao? Chỗ núi rừng như các ngươi có cái gì tốt. Tốt nhất của các ngươi không phải là trà sao! Nếu không hợp ý của công công, cẩn thận mạng chó của ngươi!」Tiểu Lục Tử chỉ cao khí ngang nói.
Không lâu, tiểu nhị bưng lên một chung trà.
Khi tiểu nhị đem trà cho vào chén, thoáng chốc hương trà xông lên mũi, thật lâu không tiêu tan.
「 A? Loại này cực phẩm các ngươi cũng có?」 Triệu Tử Kính kinh ngạc nói.
「 Không dối gạt công công, đây là trà bổn điếm tự chế, mời công công thưởng thức, sau nói tốt vài câu, tin tưởng tiểu điếm ngày sau nhất định thịnh vượng!」
Triệu Tử Kính có chút kiêu căng liếc tiểu nhị một cái. 「 Sao? Không nghĩ tới loại trà hoang dã này lại cũng có kỹ thuật, thật khiến cho người ta không tưởng được. 」 tiếp theo, hắn lại nói:「 Tiểu Lục Tử, ngươi thay ta nếm thử xem!」
「 Dạ!」 Tiểu lục tử lập tức mang trà lên, một hơi uống sạch. Bình thường công công trước khi dùng cơm đều kêu hắn dùng thử trước. Thứ nhất là thử khẩu vị, nếu ngay cả hắn mà không thể thông qua, như vậy nhất định không hợp khẩu vị của Triệu công công. Thứ hai là thử độc, dù sao cây to đón gió, công công ở trong cung hay ngoài cung đều có rất nhiều người muốn ám sát. Tuy rằng trong lòng Tiểu Lục Tử không nguyện ý lắm, nhưng cũng không thể nề hà.
「 Như thế nào?」 Triệu Tử Kính hỏi.
「 Cực......」 Chữ ngon chưa nói ra khỏi miệng, Tiểu Lục Tử vang lên một tiếng rống sau đó té trên mặt đất, sắc mặt đen thùi, xem ra là trúng độc rất nặng.
Cũng lúc đó, hộ vệ lập tức bao quanh bảo vệ Triệu Tử Kính, một người trong đó cũng hướng về phía tiểu nhị.
Không ngờ, tiểu nhị rụt lại thân mình, sau đó lại giống một con cá trượt khỏi.
「 Chạy đi đâu!」 Hộ vệ đuổi theo.
Ngay sau đó, tất cả người trong khách điếm đứng lên, đều tự lấy đao kiếm giấu ra. Mà bốn phương tám hướng lập tức dũng mãnh tiến đến mười thanh niên cường tráng đứng vây quanh Triệu công công.
「Sơn tặc lớn mật, còn không mau lui ra!」 Hộ vệ quát to.
「 Lui ra? Chúng ta hôm nay à tới lấy mạng chó của Triệu Tử Kính, không thể tưởng được vừa mới để hắn may mắn tránh được, hiện tại nói cái gì cũng không thể buông tha đại gian thần!」 Con ngươi xanh của Triển Vô Cực bắn ra ánh sao lạnh lùng, làm người thấy không rét mà run.
Từ sáng sớm hôm nay, bọn họ đã ở trong quán trà này chờ đợi đã lâu.
「 Người là ai? Khẩu khí thật không nhỏ!」 Triệu Tử Kính quát.
「 Tại hạ bất quá chính là bang chủ Long Diễm bang, người ta gọi là 『 Quỷ kiến sầu 』 Triển Vô Cực!」 Hắn cười lạnh nói.
← Ch. 19 | Ch. 21 → |