← Ch.10 | Ch.12 → |
Sau nhiều ngày luyện vẽ, Triệu An Chi cuối cùng cũng bắt đầu gửi bài. Cô vẽ thật nhiều tranh minh họa theo yêu cầu của những tạp chí có tiền nhuận bút không tệ lắm. Cô cũng dốc hết sức tiến vào trạng thái ngủ đông, rất lâu không lướt Weibo, cũng không trấn an đám fan gào khóc đòi ăn trên đó.
Mới một tháng mà Triệu An Chi tự nhiên cũng tích cóp được mấy trăm fan, theo dõi 《 mèo trắng và chim béo 》của mình. Trừ bỏ lần đầu tiên là dùng màu nước vẽ trên giấy, mấy cái sau cô đều dùng phần mềm đồ họa mô phỏng phong cách màu nước. họa, sau lại mấy bức Triệu An chi đô là dùng phần mềm họa phỏng màu nước phong cách. Nhìn fans yêu cầu cô sáng tác thêm những truyện khác thì Triệu An Chi có chút ngứa ngáy nhưng lại không có linh cảm. Cuối cùng linh cơ vừa động đã vẽ dựa trên một bộ phim.
Đây là một bộ phim hay, có thể chiếu trong bảy phần mà không bị chém eo chứng tỏ chất lượng của nó được đảm bảo. Nhưng không biết vì sao nó không được đón nhận nhiều ở trong nước, cũng không nhiều người biết đến.
Phim này là kể về quá trình phá án nhưng nhưng cơ bản không cần quá mức huyết tinh bạo lực để xây dựng bầu không khí, ngược lại tìm lối tắt đến lay chuyển nhân tâm cùng tư duy. Nam chính vừa mặt dày vừa xấu tính, nữ chính thì chính trực nhưng không cổ hủ, tình cảm như có như không tới tận phần sáu mới nước chảy thành sông. Bọn họ là chiến hữu, là thân nhân cũng là người yêu.
Bộ phim này đã giúp Triệu An Chi vượt qua năm lớp 12 gian nan, mà tận đến khi tốt nghiệp đại học mới xem xong. Trong đó tràn đầy là hồi ức. Triệu An Chi thích nội dung cũng như cảm tình của các nhân vật ở trong này nhưng bởi vì bản thân câu chuyện quá lạnh, không có nhiều thứ để khai thác nên tự Triệu An Chi đành phải tay làm hàm nhai.
Nam chính tóc vàng so với hình ảnh một con con chó lông vàng thì phù hợp với hình tượng một con hồ ly giảo hoạt hơn. Nữ chủ thì luôn bị nam chủ làm cho sứt đầu mẻ trán, lại luôn phải cảnh giác, đồng thời cô cũng luôn một lòng trung thành với thứ mình theo đuổi. Nhân vật Triệu An Chi vẽ có mang theo tai và đuôi của động vật, khiến bọn họ càng đáng yêu, lại mang theo tính cách đặc trưng. Trong tay nữ chính nắm dây thừng cột hồ ly nhưng luôn bị con hồ ly mang theo chạy khắp nơi.
Trong phim, nam chính thông tuệ hơn người, giỏi võ, luôn mang mọi người xung quanh và cả nữ chủ đi làm việc lừa người gạt ta, gà bay chó sủa. Nhưng xét đến cùng thì cũng chỉ có một nữ chủ chính nghĩa lại ôn nhu, và nam chủ lòng mang cừu hận lại có thiên phú thì mới không bị lạc ở trong sai lầm mà càng đi càng xa.
Có lẽ là bởi vì rất thích bộ phim này nên Triệu An Chi linh cảm cuồn cuộn không ngừng, mấy ngày liên tiếp đã đổi mới năm sáu bức vẽ khác nhau. Sau khi cảm thấy mỹ mãn thì cô mới ngừng lại để tập trung học tập. Một thời gian tập trung vẽ quá nhiều khiến cô sao nhãng việc học, hiện giờ phải tập trung ôn bài để nghênh đón kỳ thi cuối kỳ đã đến.
Triệu An vừa tập trung ôn tập thì sẽ không mở máy tính, cũng không chơi di động, làm Tần Tình muốn tìm cô thì chỉ có thể đến trường tìm. Giữa giờ, Tần Tình tới, còn mang theo một phần cơm. Lúc đó nàng vẫn đang vùi đầu vào đống bài tập tiếng Anh khiến đứa bạn ngồi cùng bàn phải đẩy đẩy, ý bảo Triệu An Chi là có người đến cửa tìm.
Tiếp nhận phần cơm nắm Tần Tình đưa qua, Triệu An Chi từ trong túi lục ra được mấy đồng tiền lẻ đưa cho Tần Tình mà cô nàng kia trừng mắt nhìn nàng, nhưng cũng không cự tuyệt.
Triệu An Chi cắn một miếng cơm nắm, gạo nếp thơm ngọt kẹp một cây lạp xưởng nướng vừa lửa, rất là thơm. Sau này cô không còn được ăn loại cơm này nữa.
"Lý Tự mua a?"
Tần Tình hì hì cười, gật đầu.
Triệu An Chi nhìn cô nàng cao hứng đến mức đôi mắt đều sáng lên thì không nhịn được nhớ đến bộ dạng Tần Tình và Mạc Hành ở bên nhau. Khi đó cô ấy cũng vui vẻ thế này sao? Có phải vì tình đầu qua đi, người ta không còn tình cảm thuần túy như vậy nữa, hay là vì không đúng người đây?
Tần Tình cũng đang ăn cơm, tâm tình kích động muốn nói chuyện nhưng quy củ vẫn có, thậm chí đến sau này vẫn duy trì. Lúc cô nàng ăn cơm thì không nói chuyện, việc lớn đến thế nào cũng phải đợi cô nàng nhai nuốt xong đã.
Sau đó Tần Tình liền thấy Triệu An Chi nhìn một chỗ thất thần, lại xoay người nhìn theo ánh mắt của cô mới thấy một học tỷ đặc biệt xinh đẹp.
Trương Vi Oánh là tới tìm người, vừa lúc thấy Triệu An Chi. Triệu An Chi nhìn chằm chằm người ta lại bị phát hiện, tức khắc có chút ngượng ngùng, tiến lên một bước, kêu lên: "Học tỷ."
Trương Vi Oánh trong lòng cảm thấy có duyên, liền hướng cô hỏi: "Em có thể giúp chị gọi một người không?"
Triệu An Chi ngoan ngoãn lại cần mẫn liền cô cùng cao hứng mà đi vào hỗ trợ gọi người. Tần Tình ở một bên nhìn, cảm thấy cái kịch bản này có phần quen mắt. Lúc trước Triệu An Chi thấy mình không phải cũng cười như con ngốc rồi cuối cùng hai người thành bằng hữu sao. Nhưng hiện tại cái tiết tấu này rõ ràng không đúng a. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cái vị học tỷ này so với mình thì xinh đẹp hơn nhiều. Tần Tình cáu tiết, đem cơm nắm cắn một miếng rõ to. Chờ Trương Vi Oánh đi rồi, Tần Tình cũng ăn xong nắm cơm kia, cả miệng đều khó chịu nói: "Bạn mới hả?"
Triệu An Chi lắc đầu, ngây ngô cười, nói: "Là một học tỷ, cũng không tính quen biết mà chính là...... thấy người ta liền muốn chào hỏi đi."
Tần Tình cẩn thận đánh giá một chút, thấy cô không giống đang nói dối thì mới nói thầm nói: "Chờ ta trở về nhìn xem cô ta rốt cuộc là người thế nào."
Triệu An Chi buồn cười mà liếc nhìn cô nàng một cái, nhưng thật ra cũng không có tỏ vẻ hoài nghi. Tần Tình có bạn bè khắp nơi, rất thích hợp làm cái việc tình báo, thu thập bát quái này. Triệu An Chi vốn dĩ không thân quen với nhiều người, nhưng từ khi quen biết Tần Tình thì mỗi ngày đều nghe đến các loại bát quái khác nhau. Mỗi khi gặp được nhân vật chính trong những câu truyện bát quái này, Triệu An Chi thường mặt không biểu tình nhưng trong lòng sớm đã đem tình sử 16 năm của người ta mà lượt một lần rồi.
"Đúng rồi, cậu tìm mình có việc gì a?"
Tần Tình dậm chân, nói: "Đều tại cậu hái hoa ngắt cỏ làm mình thiếu chút nữa đều quên luôn! Mấy ngày này cậu không lên Weibo, cậu nổi lắm rồi biết không?"
Triệu An Chi ngốc ra.
Tần Tình vừa thấy cô như vậy thì chỉ đành nói tiếp: "Mình thấy cậu có thêm cả mấy ngàn fan rồi đó, làm mình sợ muốn chết. Tỷ tỷ ta đây up nhiều ảnh tự chụp thế mà cũng chỉ có hơn ngàn fan, cũng toàn đám bạn bè trong trường. Cậu chỉ vẽ mấy bức tranh mà đã có tới mấy ngàn người theo dõi, thật là khiến người ta tức chết a."
Triệu An Chi hận không thể lập tức lấy di động ra xem nhưng tiếc là cô ném ở nhà rồi, mấy ngày cũng chưa mở, đành phải túm Tần Tình bắt kể thêm chi tiết.
Tần Tình nói: "Cậu vừa mới đăng câu truyện mới kia thì liềm bùm luôn. Kể cả cái đứa không thích truyện trinh thám như mình đây mà cũng tò mò phải đi coi. Bất quá mình không hiểu lắm tâm tư tỉ mỉ của đám họa sĩ các cậu, nên cũng không thể thưởng thức hết cái loại truyện này. Có điều dường như có rất nhiều người thích, bọn họ theo dõi tài khoản của cậu, tuy số lượng cũng không phải quá nhiều nhưng vẫn là có một số lượng khả quan, đúng là đáng ngưỡng mộ quá."
Tần Tình tuy rằng trên mặt ghét bỏ, nhưng vẫn tỉ mỉ giúp Triệu An Chi phân tích một lần. Triệu An Chi ôm cô nàng mà vui vẻ mà hoan hô một tiếng.
Trải qua mấy năm nữa mọi người đều biết đến tầm quan trọng của lượng fan theo dõi đối với thu nhập kinh tế. Hiện tại thì đây có thể được coi là mở đầu tốt. Mà kể cả không phải vì kiếm tiền thì người thưởng thức tác phẩm của cô càng nhiều thì cũng càng khiến bản thân hưng phấn hơn.
Triệu An Chi gần đây không cùng giao lưu với Hà Trạch Sinh. Hai người đều an an phận phận mà kinh doanh cái Weibo của mình, giao lưu duy nhất chỉ là luôn like bài của đối phương a. Nhưng vì like qua lại, cộng thêm tính năng dò đường của Weibo nên cả fan của hai người cũng có một số phát hiện ra người kia và đi qua thưởng thức, thế là cả hai cũng có fan chung.
Triệu An Chi không đợi được các tạp chí kia trả lời thì đã đón kỳ thi cuối kỳ. Thi cuối kỳ cũng không quá khó. Triệu An Chi viết xong bài thi thì trong lòng liền biết kết quả. Bởi vì vẫn đang thi nên đại bộ phận mọi người cũng chưa cất sách vở đi về nhưng Hà Trạch Sinh lại là một trong những kẻ vác cặp đi về sớm nhất.
Triệu An Chi từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc, mang theo một cái cặp công văn thì trong lòng bị bao nhiêu câu hỏi điên cuồng giày xéo, cuối cùng vẫn là nhịn không được đuổi kịp anh, theo lệ thường mà kéo tay áo anh.
Hà Trạch Sinh cúi đầu, Triệu An Chi lại thấy anh đang đeo kính râm thì nhất thời hoài nghi nhân sinh sâu sắc.
Hà Trạch Sinh không chút ngượng ngùng mà vẫn thập phần tự nhiên, giống như không phải mình đang đeo kính râm trong mùa đông lạnh, cũng không phải mình là một đứa học sinh lớp 11 mà lại vác cặp công văn. Anh thậm chí còn hỏi một câu: "Sao cô lần nào cũng kéo tay áo tôi thế?"
Triệu An Chi liệu có nói là vì cô không với tới không? Triệu An Chi sẽ không. Cô quyết đoán mà chuyển đề tài, nói: "Soa anh lại dùng cặp công văn a?"
Hà Trạch Sinh khí định thần nhàn đáp: "Bởi vì tiện a."
Triệu An Chi để câu nói kỳ quái đó lượn trong lòng nửa phút, vẫn chưa đáp lại. Cô đã sớm quen với việc Hà Trạch Sinh có bề ngoài bình tĩnh nhưng mạch não thì không đâu vào đâu hết.
Có điều cô vẫn cảm thấy việc anh đeo kính râm là vô cùng kỳ quái, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: "Mặc kệ thế nào thì đeo kính râm trong thời tiết này cũng quá đáng đi? Hiện tại đâu phải mùa hè, trời âm u, ban ngày và buổi chiều 4-5 giờ đều tối như nhau thì anh đeo kính râm làm gì?"
Hà Trạch Sinh trầm mặc trong chốc lát, cư nhiên hỏi nàng: "Đẹp không?"
Triệu An Chi: "......"
"Có phải anh bị đánh hỏng đầu rồi không?"
Hà Trạch Sinh hết chỗ nói rồi, một lát sau không biết nghĩ sao mà tự nhiên anh lại tháo kính, để lộ bên mắt phải tím bầm.
Triệu An Chi lắp bắp kinh hãi: "Anh bị bạo hành hả?"
Hà Trạch Sinh nói: "...... Không phải, là lúc đánh tennis bị bóng đập vào."
"Nghiêm trọng sao?"
"Cũng không nghiêm trọng lắm nhưng chắc phải mấy ngày nữa mới hết được vết bầm này."
Triệu An Chi nhịn không được lại nhìn thêm vài lần, từ biểu tình của anh thì thấy không có gì to tát thật, chỉ là mỹ quan trên mặt bị ảnh hưởng thôi. Nghĩ vậy, Triệu An Chi mới yên tâm. Nhân tài đúng là nhân tài a, đến kỳ thi rồi mà còn có thời giand di đánh tennis nữa.
Nhưng Triệu An Chi vẫn nhớ tới cú đánh bóng vào mặt mình lần trước, cười nói: "Anh nhìn xem, anh ném bóng vào mặt em, rồi lại bị người ta đánh bóng vào mặt a."
Hà Trạch Sinh đeo kính vào, bình tĩnh nói: "Ai nói là tôi ném quả bóng đó? Lần đó cũng không phải là tôi ném. Tôi cùng lắm là làm vỡ cửa sổ lúc đá bóng thôi chứ chưa từng làm đau ai."
Triệu An Chi sửng sốt, nhớ tới lần đó anh còn đưa cô tới phòng y tế, giặt sạch áo cho cô, thấy sao cũng giống đầu sỏ gây ra tội đang cố đền bù cho người bị hại. Nhưng anh nói như vậy thì trong lòng cô ngược lại càng vui vẻ hơn.
Triệu An Chi mới ngây người chút thì Hà Trạch Sinh đã đi cách một đoạn khiến cô nàng phải vội đuổi theo, hỏi: "Anh nói xem lúc nào sẽ có tuyết?"
"Không biết."
"Hôm nay anh làm bài thế nào?"
"Ngữ văn không làm tốt lắm."
Triệu An Chi ríu rít mà nói chuyện, Hà Trạch Sinh thì tùy câu mới trả lời, một đường như vậy mà trở về nhà.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |